Chương 47: Trịnh trạch đại hỏa
Trịnh Cảnh Phong một hồi lâu mới thích ứng với ngọn đèn hôn ám trước mắt.
“Tỉnh rồi?” La Duy ngồi ở ghế thái sư đối diện Trịnh Cảnh Phong, thấy Trịnh Cảnh Phong mở mắt, liền hỏi.
Bị trói, Trịnh Cảnh Phong trong chốc lát đã hiểu rõ tình cảnh của mình, chỉ là gã không biết thiếu niên trước mặt này là ai. Đợi đã, thiếu niên? Trịnh Cảnh Phong không mất nhiều thời gian, liền biết thiếu niên này nhất định là La Duy.
“Ta là La Duy.” La Duy nói: “Ta nghĩ Trịnh tiên sinh cũng biết thân phận của ta.”
Trịnh Cảnh Phong giả ngốc, “Các ngươi là kẻ nào? Vì sao bắt ta?!”
La Duy cười rộ lên, “Ban ngày nhiều người của quan phủ tìm ta như vậy, Trịnh tiên sinh chẳng lẽ không biết ta là ai sao?”
Trịnh Cảnh Phong nói: “Tại hạ chỉ là một sư gia nhỏ trong nha phủ Úc Châu, không quyền không thế, các vị có phải đã bắt sai người rồi không?”
La Duy nói: “Trịnh tiên sinh, nếu ta là ngươi, thì bây giờ ta sẽ lo lắng rằng nếu chủ tử biết ta bị bắt, sẽ đối xử với ta như thế nào?”
“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì?!” Trịnh Cảnh Phong trong lòng hoảng hốt, nhưng vẫn giả ngu.
“Trịnh tiên sinh, ta hiểu rõ chủ tử của ngươi.” La Duy cũng không khách khí, cười nói: “Hắn trọng người tài, nhưng tuyệt đối sẽ không để liên lụy đến sự sống ch.ết của mình.”
“Ta lặp lại lần nữa!” Trịnh Cảnh Phong gào lên: “Các ngươi bắt sai người rồi! Trong mắt các ngươi còn có vương pháp hay không?! Các ngươi có biết mình phạm tội gì không?!”
La Duy nhìn về phía Long Thập đứng bên cạnh, “Dẫn gã đi xem thế nào là vương pháp đi.”
Từ phòng hảo hạng của khách điếm, Trịnh Cảnh Phong vẻ mặt cuồng loạn nhìn nhà mình chìm trong biển lửa cháy hừng hực, thỉnh thoảng truyền vào trong tai tiếng kêu thảm thiết, gã không phân biệt được là tiếng của ai, nhưng giờ phút này người nhà của gã đều ở trong đó.
“Thật ác độc nhỉ…” La Duy đứng bên cạnh Trịnh Cảnh Phong, y cũng nhìn về hướng biển lửa, vẻ mặt lại chỉ là đạm mạc, “Ngay cả người tới cứu hỏa cũng giết.”
Trịnh Cảnh Phong giãy dụa, nhưng gã bị dây trói giữ chặt lấy, miệng còn bị bịt kín, một thư sinh sao có thể tự thoát ra?
“Ta có lẽ có thể cứu vài người nhà của ngươi, nếu ngươi nguyện ý cùng ta hợp tác.” La Duy lúc này đột nhiên nói.
Trịnh Cảnh Phong lắc đầu, đây có thể là chủ nhân làm, hoặc cũng có thể là do La Duy làm, tự biên tự diễn, chỉ vì muốn mình bán đứng chủ nhân.
“Quan binh đến rồi.” La Duy ý bảo Trịnh Cảnh Phong nhìn xuống.
Quả nhiên một đội quan binh vội vàng chạy đến, cũng không vội vã cứu hoả, ngược lại lại ngăn cản người cứu hỏa.
“Thiêu sạch sẽ cũng tốt…” La Duy nói: “Như vậy cho dù tiên sinh nguyện ý nói, ta cũng không có vật chứng, không thể lo liệu chuyện gì.”
Trịnh Cảnh Phong lúc này chỉ im lặng, gã nhìn La Duy, tựa hồ như muốn nói gì.
La Duy nhìn Thất Tử, Thất Tử bỏ chiếc khăn dày trong miệng Trịnh Cảnh Phong ra.
“Ngươi đi cứu người đi!” Trịnh Cảnh Phong khi có thể nói chuyện, lập tức nói với La Duy.
“Vậy ta sẽ được gì?” La Duy hỏi.
“Ngươi hãy cứu người trước đã!” Trịnh Cảnh Phong kiên trì nói.
“Ta thấy có lẽ không cần giữ tiên sinh lại đâu nhỉ.” La Duy nói.
Đôi lông mày dài mảnh của Trịnh Cảnh Phong nhíu lại đầy phẫn hận, “Ngươi sẽ hối hận!” Gã nhấn mạnh từng từ với La Duy.
La Duy không nói gì thêm, vung tay ra lệnh cho Long Thập.
Nhóm Long kỵ vệ u linh biến mất khỏi gian phòng.
La Duy vẫn đứng cạnh Trịnh Cảnh Phong trước cửa sổ, “Trịnh tiên sinh, tư vị làm chủ nhân Úc Châu như thế nào? Nhìn quan viên đều đối với mình tất cung tất kính, tâm tình ra sao?”
Trịnh Cảnh Phong cắn răng, không lên tiếng.
“À, hay là ta nên hỏi tiên sinh, làm một quân cờ cảm giác như thế nào?” La Duy lại hỏi.