Chương 64: Có thể trở thành bằng hữu

“Người cứu ngươi là Nhị ca ta.” Một lát sau, La Duy thu hồi tâm tình phức tạp, mời Trữ Phi ngồi xuống: “Lúc ấy chúng ta nhận được tin tức, kinh sư có người muốn giết Trữ Phi của Danh Kiếm sơn trang, cho nên giành trước một bước cứu ngươi.”
Trữ Phi nói: “Ai muốn giết ta?”


La Duy cười nói: “Trữ công tử võ nghệ cao cường, nếu lần này tham gia Võ Cử, ta nghĩ sẽ khiến không ít người ghen ghét đi?”


Trữ Phi vẻ mặt lạnh lùng, y không nghi ngờ lời của La Duy, nhưng việc mình lên kinh dự thi vốn không có mấy người biết, trừ bản thân cùng vài huynh đệ còn có thể có ai? “Vậy tam công tử vì sao phải cứu ta?”


La Duy nói: “Tả tướng phủ và Trữ công tử không thân chẳng quen, đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ mà lo cho công tử. Chúng ta coi trọng công tử một thân bản lĩnh, Trữ trang chủ không biết trọng người tài, còn chúng ta thì biết.”


La Duy nói thẳng những lời này, Trữ Phi cũng không nhiều lời vô nghĩa nữa, nói: “Công tử kì vọng gì ở tại hạ?”


La Duy chỉ một bức thư không đóng dấu trên bàn, nói với Trữ Phi: “Đây là thư đề cử gia phụ tự tay viết, Trữ công tử nếu bằng lòng có thể cầm phong thư này đi Vân Quan gặp đại ca La Khải, La Thế Nghi của ta để nhận chức phó tướng.”


available on google playdownload on app store


“Các ngươi để ta tòng quân, theo hầu La đại công tử?” Trữ Phi vốn tưởng rằng La gia muốn để y làm nô, không ngờ rằng La gia lại muốn cho y tòng quân làm tướng.
La Duy nói: “Trữ công tử không muốn tòng quân sao?”


Dấn thân vào quân ngũ luôn là giấc mộng của Trữ Phi, y có thể nào không muốn? Chỉ là trên đời này thực sự có chuyện tốt như vậy sao? Trữ Phi hồ nghi nhìn La Duy đang mỉm cười vô hại.


“Đại ca của ta đóng giữ ở biên quan trọng địa.” La Duy nói: “Huynh ấy cần có người tài như Trữ công tử ở bên, ta nghĩ đó cũng là nơi thích hợp nhất với Trữ công tử.”
Trữ Phi nói: “Các ngươi căn bản đều không quen biết ta, sao lại biết ta có năng lực?”


La Duy nói: “Chủ nhân Danh Kiếm sơn trang là ai, chúng ta rất rõ ràng, cho nên chúng ta cũng theo dõi Danh Kiếm sơn trang rất kĩ. Không riêng gì Trữ công tử ngươi, những vị công tử khác chúng ta đều biết rất rõ ràng.”
“Vậy các ngươi làm sao có thể tin tưởng ta?”


“Chúng ta vì sao không thể tin công tử?” La Duy cười nói: “Công tử đã không thể quay về Danh Kiếm sơn trang, không phải sao?”
Trữ Phi đi tới án thư trước mặt.


La Duy đem thư đưa cho Trữ Phi: “Trữ công tử, chúng ta mới quen, ngươi không tin ta là chuyện thường tình, nhưng ta thực sự không có lòng hại công tử. Đại ca của ta trọng người tài, tuy rằng huynh ấy thành danh từ thời niên thiếu, nhưng rất dễ gần, ta tin hai người sẽ hợp nhau.”


Trữ Phi nhận thư, y sẽ không trở về Danh Kiếm sơn trang, ngay từ nhỏ y đã hy vọng mình không phải là con trai Trữ Sơ Ảnh, không phải người Danh Kiếm sơn trang. Hiện tại La gia cho y một cơ hội thực hiện giấc mộng, y đương nhiên sẽ không bỏ qua.


“Vương phu nhân và hai đứa nhỏ trước hết cứ ở lại nơi này đi.” La Duy nói, y thấy Trữ Phi thần tình lại lạnh xuống, lập tức bổ sung: “Chờ công tử dàn xếp xong chuyện ở Vân Quan, ta sẽ phái người đưa bọn họ tới Vân Quan cùng công tử sum họp.”


Thần tình Trữ Phi lúc này mới hòa hoãn một chút, người này không phải muốn bắt mẫu thân cùng đệ muội để khống chế y.


“Trữ công tử cứ ở đây vài ngày, chăm sóc người thân chu đáo.” La Duy thân thiết nói: “Chỉ là đừng ra khỏi phủ, để phòng vạn nhất, chủ nhân Danh Kiếm sơn trang cũng không phải là một người rộng lượng. Cảnh trí hoa viên trong phủ ta cũng không tệ lắm, công tử có thể tùy tiện đi dạo.”


Trữ Phi gật đầu, người này vì y mà lo thực chu toàn. “Đa tạ.” – Y nói với La Duy
La Duy cười nói: “Không cần cảm tạ.”


Trữ Phi rốt cuộc nở nụ cười, ở cùng La Duy thật khoái trá, tuy rằng người nọ là công tử trong tướng phủ, là môn sinh thiên tử, nhưng Trữ Phi đột nhiên cảm giác, y cùng với La Duy này thật sự có thể trở thành bằng hữu






Truyện liên quan