Chương 13: Niềm vui ngoài ý muốn
“Gia, nên uống thuốc.” ɖú Liễu bưng một chén thuốc nóng hổi đen nhánh tiến vào,lập tức làm cho sắc mặt Tả Thiệu Khanh cũng đen theo.
Tuy xóa đi mấy vị thuốc cực đắng, chén thuốc này vẫn là đắng đến nổi khiến người khác khó có thể nuốt xuống, nhưng vì để cho ɖú Liễu không hoài nghi, y vẫn không thể không uống.
“Để xuống đi, lát nữa tự mình uống.”
Vú Liễu không đồng ý phản bác: “Thuốc phải nhân lúc còn nóng uống mới tốt.”
Tả Thiệu Khanh biết rõ bà vô cùng chấp nhất, nhận chén nâng trong tay, tùy tiện hỏi: “Bên ngoài như thế nào náo nhiệt như vậy? Là có việc gì vui sao?”
“Ngài đã quên? Nửa tháng nữa chính là đại thọ 50 của lão phu nhận, lão gia truyềnlời, năm nay phải tổ chức lớn.”
Tả Thiệu Khanh bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi, kiếp trước y luôn nằm ở trên giường dưỡng thương tự nhiên cũng liền bỏ lỡ lần đại thọ này, khó trách không nhớ gì.
Y đối với lão phu nhân ấn tượng không sâu, chỉ nhớ rõ là một lão nhân gia nghiêm khắc hà khắc, ngay cả Tiết thị ở trước mặt bà ta cũng tất cung tất kính, tiếc là quanh năm không thấy người.
Tuy y không trông cậy vào lão phu nhân để đạt được đối đãi khác biệt, nhưng tổ mẫu mừng thọ, tôn nhi không chuẩn bị quà mừng cũng không thể nào nói nổi, làm không tốt trên đỉnh đầu lại chụp mũ đại danh bất hiếu.
“Vú Liễu, đi thay ta chuẩn bị giấy và bút mực, chuẩn bị nhiều một chút.”
“Gia, vết thương của ngài còn chưa đỡ, muốn những thứ này làm chi?”
Tả Thiệu Khanh nháy mắt mấy cái, giảo hoạt cười cười: “Về sau ngươi sẽ biết?”
Vú Liễu yêu thương sờ lên tóc y, lập tức ở trong mắt hiện lên một tia sầu khổ: “Gia...có chuyện cùng ngài thương lượng một chút.”
“Hửm?”
“Cái kia…ta có ý định đem vòng ngọc Nguyễn di nương để lại đem đi cầm, người xem…”
Tả Thiệu Khanh tâm tư khẽ động, tỉ mĩ nhìn đôi má dãi dầu sương gió của ɖú Liễu, thở dài: “Nguyệt ngân không đủ dùng?”
Kì thật nghĩ cũng biết, nguyệt ngân mỗi tháng của y mới một lượng, trừ ăn mặc ngủnghỉ đi công trướng, những thứ khác đều là tự mình xuất tiền, cộng thêm nhữngngày này ăn uống ngon, chỉ sợ sớm đã không có dư tiền đi?
Y hô to bên ngoài cửa một tiếng: “Tiểu Lục Tử.”
Đợi người tiến vào, Tả Thiệu Khanh thanh âm nhàn nhạt nói: “Ngươi đi thư phònglão gia một chuyến, liền nói ta buồn bực đến phát hoảng, muốn luyện chữ.”
“À?” La Tiểu Lục không hiểu ra sao, không thể hiểu những lời này có dụng ý gì.
“Đi liền đi, lão gia sẽ rõ.” Tả Thiệu Khanh nhếch miệng, vị phụ thân kia trong lòng đang áy náy đi? Không thừa dịp hiện tại kiếm một chút chỗ tốt làm sao không có lỗi với bản thân?
La Tiểu Lục tuy khó hiểu, những vẫn là nghe lời đi về phía thư phòng.
Thời gian tầm uống hết một chén trà, Tả Thiệu Khanh đợi ở trong phòng liền thấy La Tiểu Lục bưng một chồng đồ vui vẻ bừng bừng xông vào.
Nửa tháng sau, tới kì hạn thọ yến của lão phu nhân, Tả phủ ngoại trừ một tiểu viện vắng vẻ thê lương thì khắp nơi đều hoan hô tiếng nói cười.
Giờ tuất một khắc, ɖú Liễu vẻ mặt tức giận đi vào tiểu viện, cho đến khi vào nhàtrông thấy thiếu niên đang chăm chú đọc sách dưới ánh đèn mới hòa hoãn lại sắcmặt.
“Sao? Không phải nói đi lấy cơm sao?” Tả Thiệu Khanh để quyển sách xuống, tuyệtnhiên không ngoài ý muốn ɖú Liễu tay không trở về.
Vú Liễu vẻ mặt cứng ngắc, lắp bắp trả lời: “Người trong phòng bếp nói hôm nay khách đến cửa nhiều, bọn hắn vội vàng làm yến hội sợ là không rảnh làm cơm tối cho Tam gia, để cho nô tài qua hai canh giờ nữa lại đến.”
Tả Thiệu Khanh sớm biết đáp án như vậy, không tức giận ngược lại an ủi: “Cũng phải, đợi Tiểu Lục Tử trở về để nó đi ra ngoài mua chút đồ ăn thì được rồi.”
Vú Liễu vẫn như trước tức giận, hừ lạnh một tiếng: “Tiểu viện chúng ta mới có ba người, có thể ăn bao nhiêu chứ? Tùy tiện một chút liền có thể sắp xếp, bọn họ rõ ràng là cố ý làm khó dễ.”
Vừa dứt lời, bên ngoài tiểu viện truyền đến một tiếng gọi cởi mở: “Tam gia có ở không?”
Tả Thiệu Khanh cùng ɖú Liễu liếc nhìn nhau, không rõ lúc này tại sao có thể có người đến.
“Ai à?” ɖú Liễu vừa ra ngoài đón chỉ thấy một tức phụ hơn ba mươi tuổi mang theohai nha hoàn đi vào.
Tức phụ kia cười hì hì nói: “Liễu tỷ tỷ, lão phu nhân biết Tam gia trọng thương chưa lành, không thể ra tham dự thọ yến, đặc biệt lệnh ta làm một bàn tiệc cho Tam gia.”
Vú Liễu có chút ngoài ý muốn, lão phu nhân cho tới bây giờ chưa từng chăm sóc Tam gia như vậy, hôm nay đây là làm sao?
Chỉ có điều bà rất nhanh liền biết rõ đáp án, tức phụ kia để cho nha hoàn bày bàntiệc ở trong phòng ngủ Tả Thiệu Khanh, tiến lên hành lễ với Tả Thiệu Khanh nói: “Lão phu nhân bảo nô tài nói với Tam gia một câu, nói là Tam gia có lòng, ngài ốm đau tại giường còn nghĩ đến lão nhân gia bà, lão nhân gia bà nhận được lễ vật rất vui vẻ.”
Tả Thiệu Khanh mặt tái nhợt, hữu khí vô lực cười cười: “Mừng thọ tổ mẫu, tôn nhi không thể dập đầu hành lễ với lão nhân gia bà đã là bất hiếu rồi, một chút quà mọn không đáng là gì.”
“Đó cũng không phải là một lễ vật nhỏ, ngài sao chép 100 quyển sách kinh phật kiathật cẩn thận, mấy lễ vật của các gia khác so ra không bằng, ngay cả khách nhân cũng khen ngợi ngài tâm tư tinh tế, còn viết chữ rất đẹp, lão phu nhất rất là thích.”
Tả Thiệu Khanh hơi hơi cúi thấp đầu, bày ra biểu tình ngượng ngùng, lông mi thật dài run rẩy: “Tổ mẫu thích là được rồi.”
Đều nói dưới đèn ngắm mỹ nhân, Tả Thiệu Khanh suy yếu dựa vào trên giường, tóc dài không cột, tùy ý rối tung trên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn chưa nảy nở không phân biệt rõ nam nữ, đẹp đến nổi khiến người khác thương tiếc.
Tức phụ kia nhìn nhiều mấy lần, thầm nghĩ: Đều nói Nguyễn di nương dựa vào khuôn mặt mới khiến cho lão gia cưng chiều nhiều năm như vậy, Tam gia này từ nhỏ giống mẫu thân, đợi chừng hai năm nữa, nhất định là một mỹ nam tử.
Đáng tiếc, tại Tả gia này, một nam tử lớn lên đẹp lại có lợi ích gì?
Tức phụ thu liễm tâm thần, vẻ mặt tươi cười tiếp tục mở miệng nói: “Lão phu nhân còn nói, bà quanh năm lễ Phật, chuyện trong nhà có nhiều cái xem nhẹ, biết Tam gia ngài bị thương, đã dạy bảo qua Nhị gia rồi, còn bảo nô tài mang cho ngài dược liệu và mười lượng bạc đến, lại để cho ngài an ổn dưỡng thương.”
Cái này xem như niềm vui ngoài ý muốn sao? Tả Thiệu Khanh trong lòng cười thầm,trên mặt bất động thanh sắc nói: “Nhị ca cũng là nhất thời thất thủ, không phải cốtình, kính xin tổ mẫu không cần trách cứ Nhị ca.”
Ánh mắt tức phụ kia nhìn Tả Thiệu Khanh càng thêm nhu hòa: “Nô tài sẽ đem ý củangài truyền đạt cho lão phu nhân, ngài trước dùng cơm, nô tài cáo từ.”
Tả Thiệu Khanh gật đầu: “Vú Liễu, thay ta đưa tiễn vị tiểu thẩm này.”
“Không cần không cần, nô tài đảm đương không nổi.” Tức phụ kia để lại vật phẩmthăm hỏi liền vội vàng rời đi.
Tả Thiệu Khanh nhìn chằm chằm một bàn thức ăn phong phú cùng với túi thuốc vẻ mặt không rõ, tại kiếp trước y không chúc thọ lão phu nhân, tự nhiên không có những thứ ban tặng như đêm nay, xem ra, có một số việc đang chậm rãi thay đổi.