Chương 73

Edit+Beta: 明明
Tả Thiệu Khanh chiếm được chỗ tốt nên cũng không tiếp tục khó xử hắn ta nữa, ngược lại kiên trì rót rượu cho Trì Kim Quan: “Còn chưa kính Trì quản sự một ly, đa tạ ngài khoản đãi.”


Trì Kim Quan trong miệng ồn ào: “Không dám không dám.” Đợi Tả Thiệu Khanh trước uống xong một ly, liền vui thích cũng uống một hơi cạn sạch.
“Bịch.” Trì Kim Quan trước mắt tối sầm, trượt xuống dưới bàn bốn bề yên tĩnh.
“Ya, này liền say rồi?” Tả Thiệu Khanh nháy mắt vô tội hỏi Dương Dịch.


Dương Dịch vẻ mặt có chút kì quái, đầu gật như bằm tỏi: “Hắn chính là cái đức hạnh này, tửu lượng không tốt, ha ha…” Nếu không phải hắn ta mắt sắc, vừa rồi nhìn thấy động tác mờ ám lúc rót rượu của Tả tam gia.


Cũng không biết y bỏ cái gì vào trong rượu của Trì Kim Quan, chỉ có điều nhìn tráng hán nằm trên mặt đất khò khè so với heo còn lớn tiếng hơn, nghĩ đến cũng không phải độc dược trí mạng gì.


Chỉ có điều đây không phải trọng điểm, trọng điểm là người thoạt nhìn mềm yếu này còn có thể lừa gạt, thiếu niên thuần lương vô hại vậy mà cũng sẽ biết bàng môn tả đạo trong giang hồ.


Sự tương phản cực lớn này khiến cho Dương Dịch có chút không dám tin tưởng Tả Thiệu Khanh là thư sinh vào kinh đi thi, khó trách đương gia đối với y có vài phần kính trọng, đích thị là có chỗ nào đó so với người khác vượt trội hơn.


available on google playdownload on app store


Tả Thiệu Khanh khoan thai ngồi xuống, nhích lại gần bên người Lục Tranh: “Lục gia cảm thấy như thế nào? Có thể để vào mắt không?”
Lục Tranh như lão tăng ngồi ở bên cạnh bình tĩnh trầm mặt thật lâu, đến lúc này mới lên tiếng: “Người là em muốn xem, em cảm thấy như thế nào?”


Tả Thiệu Khanh ngượng ngùng cười, đỡ trán giả say: “Lục gia, vãn sinh say, về trước nghỉ ngơi được không?”


Lục Tranh liếc mắt nhìn y đứng lên, đá Trì Kim Quan nằm trên mặt đất một cước, nhàn nhạt nói: “Trì quản sự uống quá nhiều, liền để cho hắn ta ở chỗ này ngủ một đêm.” Sau đó chắp hai tay sau lưng, nhấc chân bước qua tráng hán say bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất, mang theo Tả Thiệu Khanh đi về phía hậu viện.


Dương Dịch đồng tình nhìn Trì Kim Quan nằm trên sàn nhà lạnh buốt, mặc niệm một câu: Ai di đà phât. Ông trời phù hộ tối này tuyết đừng rơi, nếu không cho dù là người luyện võ bọn họ, đông lạnh một đêm không ch.ết cũng phải mất đi nửa cái mạng.


Tả Thiệu Khanh bước theo sau lưng Lục Tranh, đợi chung quanh không có người mới ôm cánh tay của hắn, đem thân thể tựa ở trên người hắn, hai con ngươi mê ly nói: “Gia, vãn sinh thật sự say.”
“Ừm.” Lục Tranh duỗi ra một cánh tay giam chặt vòng eo y, vẻ mặt vẫn là nhàn nhạt.
“Đi không được nữa…”


“Vậy ở chỗ này ngủ.”
Tả Thiệu Khanh nhìn sàn nhà đá xanh rắn chắc, nhịn không được co rút khóe miệng, nghĩ thầm quả nhiên không nên trông cậy vào Lục công gia sẽ có lòng trắc ẩn.
“Lục gia cam lòng cho vãn sinh ăn đói mặc rách sao?” Tả Thiệu Khanh đôi mắt tha thiết chờ mong hỏi.


“Là em tự tìm lấy.”
Tả Thiệu Khanh uể oải, cũng không tự tìm mất mặt, cả người đều đu ở trên người Lục Tranh, để hắn kéo mình đi.


Đợi tiến vào viện tử của bọn họ, Tả Thiệu Khanh không nỡ rời khỏi cánh tay Lục Tranh, tiếp tục đu ở trên người hắn, cho đến khi Lục Tranh một chân bước vào phòng ngủ của hắn mới giật mình hành vi của mình vô cùng càn rỡ thô lỗ.
Cái này chẳng phải là có hiềm nghi yêu thương nhung nhớ sao?


Không đợi y nghĩ ra lời giải thích, thân thể mềm nhũn, bị người chặn ngang bế lên, cửa phòng vang lên một tiếng đóng chặt, một khắc sau, cả người bị đặt ở trên chăn mềm mại.


Chăn rất dày, nhưng chưa tiếp xúc qua hơi người vẫn là lạnh như băng, Tả Thiệu Khanh rùng mình một cái, không tự giác chui vào trong ngực Lục Tranh.


Vú Liễu biết y sợ lạnh, mỗi lần trước khi y sắp đi ngủ đều cầm noãn lô đặt ở trong chăn của y, năm vào liền nóng hầm hập, không giống Lục Tranh bên này, ngay cả người ấm giường cũng không có, xem ra sau này thói quen này cũng phải truyền cho Lục công gia mới được.


Cảm giác lạnh như băng chỉ là trong nháy mắt, đợi nụ hôn cực nóng của Lục Tranh rơi vào trên môi của y, Tả Thiệu Khanh cảm giác cả người mình đều sắp thiêu cháy, những tâm tư không nên có kia cũng lập tức ném đến tận chín tầng mây.


Hai tay bị giam cầm ở đỉnh đầu, Tả Thiệu Khanh kinh hãi nhất thời quên hành động, mở to hai mắt trừng Lục Tranh, hai tay không an phận giãy dụa.


Lục Tranh lần nữa cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp phun trên mặt Tả Thiệu Khanh, hắn trước là quan sát một hồi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của Tả Thiệu Khanh, sau đó đem đôi môi ướt át dán lên trên môi của y.


Đây rõ ràng chỉ là một nụ hôn, Tả Thiệu Khanh lông mi thật dài rung động, có chút đoán không ra tâm tình lúc này của Lục Tranh.


Ngay tại lúc Tả Thiệu Khanh cho rằng Lục Tranh sẽ luôn tiếp tục như vậy, hắn đột nhiên dùng đầu lưỡi đẩy ra hàm răng của mình, đầu lưỡi ướt át kia cũng trơn trượt tiến vào.


“A…” Tả Thiệu Khanh hai tay không nhúc nhích được, vốn định chống lên gối đầu, lại phát hiện hai chân chẳng biết lúc nào bị Lục Tranh áp đến sít sao.


Đầu lưỡi Lục Tranh rất nóng, bá đạo thè lưỡi ra ɭϊếʍƈ bờ môi Tả Thiệu Khanh, sau đó câu ra đầu lưỡi của y, dùng sức ʍút̼ vào, hai bên trao đổi nóng bỏng, cho đến khi Tả Thiệu Khanh cảm thấy đầu lưỡi đau nhức.


“A…buông ra…” Tả Thiệu Khanh gian nan nhổ ra hai chữ, lại không nhận được hưởng ứng của Lục Tranh, chỉ có thể mặc cho hắn càn quét khoang miệng của mình.
Môi lưỡi quấn quít, trằn trọc hút, cái loại cảm xúc ấm áp mềm mại này quả thực khiến cho người phát run từ đáy lòng.


Tả Thiệu Khanh hô hấp cũng dần dần dồn dập, ngực cách xiêm y phập phồng rất nhanh, một lần một lần va chạm trên lồng ngực khỏe mạnh của Lục Tranh.
Lục Tranh đại khái cũng cảm thấy tầng ngăn cách dày kia, dùng sức giật ra ngoại bào trên người Tả Thiệu Khanh, hai ba cái liền lột ra ngoại bào của y chỉ còn lại có quần áo trong.


Tả Thiệu Khanh tim đập nhanh hơn, mí mắt nhanh chóng giật giật, có chút không xác định chuyện kế tiếp y có thể tiếp nhận được hay không.
Một bàn tay mang kén mỏng tiến vào bên trong vạt áo y, theo một hướng từ eo trượt đến dưới nách y, nhéo không nhẹ không nặng, sau đó xoa lồng ngực của y.


Tả Thiệu Khanh chỉ cảm thấy một dòng điện tê dại từ trước ngực truyền vào trong não, ngay sau đó, đầu lưỡi ướt át kia đảo qua cằm của y, một đường đi thẳng xuống, ngậm lấy cổ họng y hít hít, sau đó lưu luyến ở trên cổ y.


“Ưm a…” Tả Thiệu Khanh hơi nâng cằm lên, đem bộ phận yếu ớt nhất của thân thể bạo lộ ở trước mắt Lục Tranh.
Lục Tranh hôn nhẹ da thịt trắng nõn kia, một tay chuyển động ở dưới nách y, một tay ở trên xương quai xanh của Tả Thiệu Khanh vuốt ve.


Tả Thiệu Khanh khó nhịn vặn vẹo eo, hai chân không bị giam cầm chặt chẽ quấn lên thân thể Lục Tranh, giống như dây leo làm bạn sinh trưởng lẫn nhau, dùng sức quấn chặt.


Lục Tranh ôm chặt y, đem chăn che thân thể hai người, sau đó lột quần áo còn lại trên người Tả Thiệu Khanh, một khắc này da thịt kề nhau, hai người dồn dập thở dập.
“Lục…Lục gia…”
“Ưm…Gọi tên của ta…”


“Lục… Lục Tranh…a….” Lần nữa trao đổi nụ hôn nóng bỏng ướt át, giữa lông mày của Tả Thiệu Khanh lộ vẻ xuân sắc khó dấu.
Lục Tranh một bên hôn da thịt Tả Thiệu Khanh, một bên nắm tay của y chuyển qua giữa háng mình, để cho y cầm chặt dâng trào của mình.


Tả Thiệu Khanh nheo mắt, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật mệnh căn của Lục Tranh, vậy mà tri giác toàn thân đều tập trung vào thứ ở trên tay kia, thứ lửa nóng thô cứng rắn kia, nhảy lên gân xanh…


Y trên dưới sờ soạng một lần, không đợi y than thở của Lục Tranh to, cũng cảm nhận được mệnh căn của mình đồng dạng rơi vào lòng bàn tay của đối phương.


“Đừng…” Tả Thiệu Khanh lui thân thể, loại cảm giác vận mệnh bị người nắm giữ này quá nguy hiểm, y cảm thấy lí trí của mình đang từng chút từng chút trôi đi.


Lục Tranh một tay túm lấy eo y đem người cố định dưới thân, lập tức hôn lên lồng ngực của y, đầu lưỡi đảo quanh, trên da thịt trắng nõn lưu lại một đường sắc thái mỹ diệu.
Tả Thiệu Khanh gắt gao cắn chặt môi, hai tay không bị khống chế ôm ổ Lục Tranh, ngửa eo, tận lực nâng thân thể lên.


Đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt ấm áp ở trên điểm mẫn cảm trên ngực đảo qua, Tả Thiệu Khanh nhịn không được nức nở nghẹn ngào lên tiếng, từng tiếng than nhẹ từ khóe miệng tuôn ra.


“Lục Tranh…nhanh…nhanh lên…” Tả Thiệu Khanh không hề bài xích bàn tay Lục Tranh, đưa dục vọng của mình vào trong lòng bàn tay hắn, liền dựa vào bản năng của thân thể cao thấp chìm nổi.


Lục Tranh tự cấp tự túc đã quen, công phu trên tay rất giỏi, đem Tả Thiệu Khanh hầu hạ chỉ biết ngâm khẽ, một thân xương cốt quấn quanh ở trên người Lục Tranh.


Đợi hắn hầu hạ Tả Thiệu Khanh hầu hạ sảng khoải, lúc này mới kéo tay của y thư giải dục vọng của mình, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tả Thiệu Khanh giống như là ác lang đói bụng lâu này nhìn thấy miếng thịt ở trên thớt.


Tả Thiệu Khanh bị nhìn kinh hồn bạt vía, luôn cho rằng một khắc sau chính mình liền sẽ bị lột da bóc xương, nuốt vào trong bụng, nhưng mãi cho đến khi Lục Tranh phóng thích, hết thảy lo lắng của y đều không có trở thành sự thật.


Lục Tranh buông tay y ra, giật khăn ở bên cạnh gối đầu lau tay cho hai người, sau đó vẫn chưa thỏa mãn mà phong bế môi Tả Thiệu Khanh vừa hấp vừa căn.
Tả Thiệu Khanh toàn thân vẫn là mềm mại vô lực, thân thể trẻ trung bị hôn nồng nhiệt sau đó lại có chút lửa cháy đổ thêm dầu.


Lục Tranh buông môi y ra, thở ra một ngụm trọc khí thật dài, ôm Tả Thiệu Khanh nói: “Ngủ đi.”


Tả Thiệu Khanh vẻ mặt ửng hồng nháy mắt mấy cái, cứ như vậy? Y cho là mình đêm nay chạy trời không khỏi nắng, thậm chí đã làm xong chuẩn bị ngày mai không thể xuống giường, không nghĩ tới Lục Tranh dĩ nhiên là người dễ thỏa mãn như vậy, chăng lẽ lực hấp dẫn của mình thật sự chỉ có một chút như vậy sao?


Y đưa tay xoa hai má Lục Tranh, nhẹ nhàng vuốt hàng chân mày rậm, ngón tay y men theo sống mũi trượt xuống tô lên làn môi Lục Tranh.


Y nhịn không được nghĩ: Lục công gia cao thượng như mặt trăng sáng ngời, vững vàng nghiêm nghị như núi cao, chính trực như trúc xanh xanh mượt, vừa không đánh mất thông minh vừa không đánh mất dũng cảm, tốt đẹp khiến cho lòng người hoảng sợ, thật sự là sự tồn tại độc nhất vô nhị trên thế gian.


Lục Tranh bỗng nhiên bắt lấy tay y, ở trên mông y vỗ một cái, cảnh cáo nói: “An phận một chút cho gia.”
Tả Thiệu Khanh cười cười, tựa đầu cọ trong hõm vai của hắn, hai tay ôm eo hắn thỏa mãn nhắm mắt lại.


Y có thể rõ ràng cảm nhận được Lục Tranh thương tiếc và ẩn nhẫn, có một loại cảm giác được người nâng trong lòng bàn tay che chở.
Đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau ngủ, cũng không biết sáng mai ɖú Liễu nhìn thấy chính mình từ phòng Lục công gia đi ra sẽ là vẻ mặt gì.






Truyện liên quan