Chương 69: Thực sắc tính dã…
Ánh sáng mặt trời xuyên qua khe hở của rèm cửa tiến vào phòng. Một lát sau, Hạ Phong bị ánh sáng này đánh thức. Hiện tại đã là cuối năm, nhưng cậu lại có cảm giác mình đang ở giữa năm.
[Phía bên kia Thiên Đường] đóng máy từ hai tháng trước, [Song sát 3] hiện tại đang trong quá trình khẩn trương đẩy nhanh tiến độ, hôm nay cậu mới khó khăn có được một ngày nghỉ, muốn ngủ nhiều thêm một chút lại không nghĩ tới tỉnh lại sớm như vậy.
Cuối năm cũng bận rộn hơn trước. Đầu tháng, danh sách đề cử cho giải Hoa ưng được công bố. [Phía bên kia Thiên Đường] được đề cử hai hạng mục lớn là Nam chính xuất sắc và Phim nhựa xuất sắc. Từ bên ngoài nhìn vào, phần thắng rất lớn, cho dù không được Nam chính xuất sắc thì cũng sẽ được Phim nhựa xuất sắc.
Hạ Phong chậm chạp ngồi dậy, chân vừa buông xuống giường đã có chuông điện thoại vang lên.
“Tô Ôn, làm sao vậy?” Hạ Phong dùng bả vai kẹp lấy điện thoại, vừa nói vừa chỉnh lại quần áo. “Tôi không phải đã nói là không nhận sao – không nhận, không có thương lương – anh đi mà nói với đạo diễn Trương, lịch trình của tôi so với con quay còn xoay nhiều hơn, thật sự không có thời gian – Không được? Không được cũng phải đi – Tô Ôn, giúp tôi đi, tôi thực sự không muốn nhận kịch bản của đạo diễn Trương – Bảo chính tôi nói? Anh là người đại diện của tôi mà – Ê ê ….”
Nhìn điện thoại, Hạ Phong chỉ có thể thở dài một hơi. Hiện tại người đại diện Tô Ôn thật sự là càng lúc càng kiêu ngạo, động một chút liền cúp điện thoại, hỏi lịch trình cũng không thèm để ý. Nguyên do hết thảy không phải là Hạ Phong thì chính là bác sĩ Diệc Tần. Hai người không có việc gì lại giận dỗi, Tô Ôn không vui, Hạ Phong phải cận thần nhìn sắc mặt anh mà làm việc, thật sự là vô cùng ủy khuất….
Đạo diễn Trương mời cậu đóng phim cũng thật sự cao giá, bất quá, so với Tô Ôn mà nói, đạo diễn Trương còn xoắn xuýt hơn nhiều. Đạo diễn coi trọng Hạ Phong nên tự mình khâm điểm cho cậu làm nam diễn viên của mình. Hạ Phong nói khoảng thời gian này bận rộn không có thời gian, đạo diễn Trương mặc kệ, hai ba ngày lại gọi một cuộc điện thoại, khuyên bảo, nói gì mà nhận bộ phim này sang năm chắc chắn sẽ là ảnh đế.
Hạ Phong vẫn không đồng ý.
Đạo diễn Trương vẫn không từ bỏ ý định, không những tự mình gọi điện thoại cho Hạ Phong còn kêu trợ lý của mình – Tiểu Hà đến góp một chân…
Ném điện thoại di động xuống giường, Hạ Phong ngắm nghía tủ quần áo lựa chọn nên mặc gì để đi gặp Trầm Chương. Ông chủ Trầm từ sau sự kiện Tổ Ngạn Chi một thời gian dài không gặp mặt, hôm qua đột nhiên tự mình gọi điện cho cậu, nói là mời đến Thẩm trạch ăn một bữa cơm. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải mang theo con trai bảo bối Nhậm Mộ của ông.
Còn chưa mặc xong áo, chuông điện thoại lại vang lên. Hạ Phong cầm lên nhìn, là một dãy số xa lạ liền tiếp nhận.
“Alo”
“Hắc hắc, Thần tiên sinh, tôi là Tiểu Hà a~” Người nói chuyện rất vui vẻ, nhưng Hạ Phong vừa nghe xong hai lông mày nhíu lại. Tiểu Hà là người vô cùng giảo hoạt, đổi số điện thoại khác để gọi đến khiến cậu khó mà phòng bị…
Trong giới giải trí, không để mặt mũi cho người khác thật sự là không được. Hạ Phong biết rõ mục đích của Tiểu Hà nhưng vẫn hỏi một câu để tỏ lễ độ: “Tiểu Hà à, có việc gì thế?”
“Ai nha nha~ Thần tiên sinh~ không phải là chuyện kia sao? Thấy anh bề bộn thế này, anh xem, anh có đồng ý không nha ~?”
Người này nhất định là gay, Hạ Phong nghĩ. Một người phụ nữ nói chuyện ỏn ẻn không có gì, nhiều nhất có thể lý giải là phụ nữ hiện tại thích nói chuyện kiểu này, nhưng một người đàn ông không có việc gì ăn nói ỏn ẻn, trong phạm vi lý giải của Hạ Phong thì nghĩa là: Người này là gay…
Hạ Phong sống nhiều năm như vậy, gặp loại đàn ông ỏn ẻn không ít nhưng chưa có người đến mức như vậy. Nghe mà khiến da gà nổi lên khắp người…
Đánh hai cái rùng mình, Hạ Phong nói: “Tiểu Hà, không phải tôi không nể tình đạo diễn Trương, thật sự là tôi không có thời gian. Ngoài mấy phim đang quay tôi còn mấy kịch bản nữa –”
“Ai nha, đẩy cho người khác chẳng phải là được sao? Tục ngữ nói đúng, chim khôn biết chọn cây mà đậu, đạo diễn Trương chính là cây cổ thụ a. Tôi nói với anh này, anh chính là ảnh đế tương lai. Đạo diễn Trương nâng không ít đại minh tinh, tuy rằng hiện tại anh đang nổi bật nhưng cũng không có mấy bộ phim thực sự xứng với tâm của anh. Anh nói đúng không? Nhỉ?”
Hạ Phong không muốn nói chuyện, một chút cũng không muốn… cậu hiện tại cầm điện thoại nghe giọng nhẽo nhớt của Tiểu Hà, cảm nhận da đầu mình run lên từng trận từng trận….
Trong phòng khách, ông chủ Nhậm rất có ‘phu đạo’ làm bữa sáng, thấy vẻ mặt Hạ Phong liền dùng khẩu âm hỏi: Làm sao vậy?
Hạ Phong nhún vai với anh, sau đó nói chuyện tiếp với Tiểu Hà: “Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ –”
“Suy nghĩ cái gì nha? Đừng lo lắng ~ Dùng kinh nghiệm hơn 10 năm lăn lộn của mình, tôi nói cho anh biết, nhận kịch bản của đạo diễn Trương là lựa chọn tối ưu nhất. Tin tưởng tôi nha.”
Hạ Phong nhịn không được phát điên hết cả lên, không thể chịu được giọng điệu của Tiểu Hà…
“Được rồi được rồi, hiện tại tôi đang có việc, một lát gọi lại. Cứ vậy nhé, bye!” Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại trước khi bị giọng nói của Tiểu Hà làm cho tức ch.ết. Ném điện thoại xuống ghế, Hạ Phong chạy tới nhìn ông chủ Nhậm. Vừa thấy đồ ăn bày ra, cậu rống lên: “Lại là trứng gà sữa!”
Nhậm Mộ nói: “Cái này có dinh dưỡnn, không muốn ăn cũng phải ăn”. Nửa năm qua Hạ Phong càng ngày càng gầy. Trước kia nhéo eo cậu còn có chút thịt, hiện tại toàn xương là xương. Nhậm Mộ biết là vì vết thương trong lòng, cái ch.ết của Tổ Ngạn Chi và Hàn Lăng chính là ngọn nguồn. Tuy Hạ Phong không nói gì nhưng đều có thể thấy được sau chuyện này cậu bị bao nhiêu đả kích.
Sau chuyện của Tổ Ngạn Chi, Hạ Phong như thể bị quỷ nhập, thay đổi nhanh chóng. Trước kia không thích kết giao, hiện tại trong giới nghệ sĩ có không ít người là bạn bè. Trước kia không biết nói lời đường mật, mà hiện tại thì ngược lại…
“Em không cần dinh dưỡng, lấy món khác cho em, đồ ăn nhanh cũng được. Mỗi ngày ăn thế này ngán ch.ết”.
Nhậm Mộ đem sữa tươi đặt trước mặt Hạ Phong, nhìn cậu: “Theo cách nói của em, mỗi ngày đều nhìn anh có phải em cũng ngán không? Muốn đổi lại thử xem có thứ mới hay ho nào không?”
Hạ Phong nghe giọng điệu này liền biết được Nhậm Mộ tám chín phần mười là nghe được tin đồn gì đó. Thời gian trước, có vài sao bé bé muốn ‘ôm chân’ cậu để thăng tiến, nhưng cậu cũng không làm việc gì có lỗi với ông chủ này nha. Bất quá, cậu cũng có một chút cảm giác tội lỗi với Nhậm Mộ. Nửa năm qua cậu bận rộn quay phim, quay quảng cáo, suốt ngày bù đầu với công việc. Hạ Phong cắn răng nói: “Cái gì mà thử thứ mới? Xem anh nói kìa. Em cũng không có nhiều ưu điểm, chỉ duy có chuyên tâm một lòng mà thôi. Anh nói một em tuyệt đối sẽ không nói hai. Hơn nữa, giống anh biết chăm sóc lại đẹp trai, biết tìm đâu người thứ hai a? Đổi cái gì chứ? Không đáng”.
Nhậm Mộ trừng mắt nhìn cậu, không nói gì, ngược lại đem trứng gà đút vào miệng cậu. Hạ Phong nói mình còn chưa súc miệng.
“Thần Việt, có phải anh quản em quá chặt không?” Nhậm Mộ đột nhiên hỏi.
Hạ Phong không hiểu ý của Nhậm Mộ, nhưng vẫn nháy mắt nói: “Không có a”.
“Không có? Từ lúc ở cùng với anh sau, em chẳng những lười, xương cốt cũng mèm nhũn. Trước kia em còn có thể tự mình tắm rửa, hiện tại nếu anh không lôi kéo em vào phòng tắm em cũng mặc kệ mình bốc mùi”.
Bị Nhậm Mộ làm ‘tổn thương’ như vậy, Hạ Phong không những không cảm thấy xấu hổ còn mặt dày nói: “Anh không nói em cũng không chú ý, xương cốt em cũng rệu rão cả rồi, chờ anh đến ăn cả đời!”
“Vậy đi thôi!”
Chờ Hạ Phong súc miệng đi ra, Nhậm Mộ đem bữa sáng đặt lên bàn. Hạ Phong ngồi xuống, ăn hai quả trứng, cầm báo đọc. Xem hết tin tức quốc tế, lật đến chuyên mục giải trí có vài cái tên cậu rất không muốn nhớ tới: Hàn Lăng, Tổ Ngạn Chi.
Hai ngày trước, diễn viên gạo cội Diêu Khánh Mẫn ch.ết, vì thế mà báo chí xuất bản ấn phẩm đặc biệt, đưa tất cả các nghệ sĩ qua đời trong năm nay lên. Trong đó có cả Hàn Lăng và Tổ Ngạn Chi.
Cả chuyên mục cơ hồ bị ba tờ ảnh chụp bao phủ, một ảnh là Diêu Khánh Mẫn, một ảnh là Hàn Lăng, một ảnh là ảnh chụp chung của Hạ Phong và Tổ Ngạn Chi tại lễ trao giải Hoa ưng. Hạ Phong không thèm nhìn nội dung liền vứt tờ báo vào thùng rác.
Nhậm Mộ thấy vậy liền hỏi: “Đang yên đang lành ném báo đi làm gì? Anh còn chưa xem”.
“Ngày mai đặt tờ báo khác, không cần đặt tờ báo này, khó coi ch.ết đi được?”
“Tờ báo này đắc tội em?”
“Em không thích biên tập của họ, không thích cách bọn họ sắp chữ”.
Nhậm Mộ không hiểu Hạ Phong làm sao, nói trở mặt liền trở mặt, nhưng không hỏi. Chờ Hạ Phong ăn xong bữa sáng, vào phòng chơi điện tử anh mới đem tờ báo nhặt lên. Sau khi đọc xong, Nhậm Mộ cũng rút ra kết luận giống với Hạ Phong: Không thích biên tập, không thích cách sắp chữ.
Muốn làm bảng xếp hạng người Nhậm Mộ ghét nhất, Tổ Ngạn Chi và Hàn Lăng chắc chắn đều đứng đầu, người trước thiếu chút nữa giết ch.ết anh, người sau có ý đồ cướp người của anh. Nhưng cả hai đều có một điểm chung: Thích Hạ Phong. Điều này khiến anh vô cùng không thoải mái. Bất kể thế nào, đều là người đã ch.ết. Tương tự với Hàn Lăng, cái ch.ết của Tổ Ngạn Chi cũng là che che giấu giấu. Công ty tuyên bố Tổ Ngạn Chi trong lúc du lịch ở nước ngoài xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, cứu chữa không qua khỏi. Sau đó còn làm lễ tưởng niệm cho thiên vương. Toàn bộ tang lễ, hỏa táng, hạ táng đều do một tay Nhậm Mộ giải quyết.
Nhậm Mộ đem tờ báo vò thành một cục, nhét vào thùng rác.
Trong phòng chơi điện tử Hạ Phong hiển nhiên không biết hành động ấy của Nhậm Mộ. Nhậm Mộ sau khi đi vào, thấy Hạ Phong chơi như ma nhập vô cùng chuyên chú, liền lắc đầu. Dạy Hạ Phong chơi điện tử là chuyện vô cùng xuẩn ngốc. Anh hôn Hạ Phong, thông báo cho cậu biết mình đi công ty.
Hạ Phong đeo tai nghe không nghe thấy Nhậm Mộ nói gì, ngược lại đẩy Nhậm Mộ xuống, đè lên.
Thực sắc tính dã (ȶìиɦ ɖu͙ƈ là bản chất của con người :v)
Hơn nửa năm ăn chay hôm nay ông chủ Nhậm mới có thể ăn mặn, tự nhiên là có thể ăn được bao nhiêu liền gặm bấy nhiêu. Nhưng giữa lúc này, chuông cửa lại vang lên, rất muốn ch.ết.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Cả người hai người đều không để ý, tiếp tục làm việc. Không biết bên ngoài là ai, thấy không ai mở cửa liền bấm chuông, đập cửa không ngừng.
Điện thoại vang lên. Của Nhậm Mộ.
Thật sự là không chịu nổi loại âm thanh này Nhậm Mộ tức giận đứng dậy, lấy điện thoại của mình cho Hạ Phong, bản thân thì đi mở cửa.
Hạ Phong tiếp điện thoại.
“Nhậm Mộ đâu, cháu có việc gấp muốn tìm.”
Nói chuyện tựa hồ là một bé gái, Hạ Phong ngẩn người, hỏi: “Cháu là ai?”
Bé con vô cùng kiêu căng: “Chú quản được sao? Cháu muốn nói chuyện với Nhậm Mộ”.
“Nhóc con, thái độ tốt một chút. Bằng không ta cúp máy”.
“Thần Việt, chú dám? Cháu gọi Nhậm Mộ giải quyết chú.”
Hạ Phong sửng sốt, liền hỏi: “Nhóc con là ai?”
“Cháu là con của Nhậm Mộ”.