Chương 9: Mục tiêu của chúng ta là
Anh em tốt. Cậu thật là rất có nghĩa khí .Thì ra ở trong mắt của cậu, tôi đáng được tín nhiệm như vậy , ngay cả hai nhân vật to lớn như người ngoài hành tinh cùng Thượng Đế hết sức quan trọng do văn minh loài người ghi chép cũng không sánh bằng một mình tôi.
Cho nên tâm tình tôi lúc này cuồn cuộn dâng trào, lấy tay vỗ vỗ bả vai Hạ Phi, vẻ mặt chân thành tha thiết nói,”Phi Tử à,thật ra thì tớ đến từ tương lai.”
“Hồng! Xương! Đùa bỡn tớ rất vui?” Lông mày xinh đẹp của Hạ Phi nhíu lại thật chặt, hắn dùng sức nhìn chằm chằm tôi, thật giống như hận không thể ở trên người của tôi đâm một cái hố.Xong, lần này là thật sự chọc trúng tổ ong vò vẽ rồi.Sớm biết lúc trước sẽ không đùa Hạ Phi, bạn xem, hiện tại cho dù tôi nói thật hắn cũng không chịu tin tưởng. Tôi rốt cục hoàn toàn lĩnh ngộ ý nghĩa trong câu chuyện cổ ngụ ngôn ‘ sói đến rồi ‘.Thật là biết vậy chẳng làm, lực bất tòng tâm.Khụ khụ, tôi thế nào lại văn chương như vầy rồi, xem ra là thành quả tiết văn gần đây .
Dừng lại ý nghĩ ngổn ngang, tôi ra dấu đình chỉ với Hạ Phi đang khoa tay múa chân, nặn ra vẻ mặt nghiêm túc nhất của mình,”Có tin hay không là tùy cậu. Nhưng tớ có thể bảo đảm, tớ bây giờ là đang nói thật.”
“Nói đùa gì vậy.” Hạ Phi nhíu nhíu mày, không hài lòng hất đầu,”Được rồi, cậu nếu là tới từ tương lai , vậy cậu nói cho tôi biết, cậu là làm sao tới được? Cậu tới ‘nơi này ’ mục đích là gì?”
“Cái này. . . . . . tớ cũng không biết.” Tôi bất đắc dĩ gãi gãi đầu, gần đây vò đầu nhiều lắm, nếu còn tiếp tục như vậy tôi không trọc cũng lạ.Cho nên lập tức tôi đem móng vuốt thu hồi, chau mày, “Nhưng mục tiêu tớ trở lại hiện tại, thật ra có một.”
“Là cái gì?” Hạ Phi nhíu mày, phối hợp tiếp lời, “Cậu nếu là dám nói ‘không sâu răng’, có tin tớ cho cậu một đấm hay không?”
“Tin, tin! Đương nhiên tin rồi!” Tôi chột dạ xoa xoa mồ hôi trên trán, thật ra thì vài giây trước tôi còn thật tính nói như vậy. Toàn thế giới sẽ không có người thứ hai như Hạ Phi hiểu được con người của tôi, quả thực so với con giun trong bụng tôi còn đáng sợ hơn !
“Thật ra thì, tớ à, là muốn tới thay đổi tương lai .” Tôi vạch vạch ngón tay, ánh mắt khẽ rũ xuống, thanh âm khống chế không được trở nên tiêu điều, “Cậu vĩnh viễn cũng đoán không được, tương lai chúng ta đây sẽ biến thành bộ dáng ra sao. . . . . .”
“Chúng ta. . . . . . Chúng ta làm sao?” Hạ Phi bỗng nhiên vẻ mặt khẩn trương nghiêng đầu sang chỗ khác, ngó chừng đôi mắt của ta. Giờ khắc này, hắn tựa hồ tin chuyện tôi đến từ tương lai là thực.
“A. Tốt nghiệp cao trung xong, cậu liền len lén chạy đến Thượng Hải học. Cũng không liên lạc với tôi.” Tôi đem oán khí dồn vào trên bãi cây bồ công vô tội, bứt rễ chúng lên,lại thổi bay những cái mầm màu trắng, lông xù xù kia.
“Tớ sao lại như vậy?” Hạ Phi tức giận đứng lên, “Cậu gạt người. Chúng ta không lâu trước đây ở sơ trung từng nói, cùng nhau học đại học , học cùng một khoa.”
“Đúng, tôi cũng vẫn cho là chuyện có thể phát triển như vậy .Nhưng sau này cậu lại đi Thượng Hải học kinh tế, tớ học ở học viện ngoại ngữ vùng này.” Tôi khẽ thở dài một hơi, giống như cao tăng ngồi thiền, lắc đầu, “Đây hết thảy, đều là mệnh.”
“Mệnh cái đầu cậu, tớ mới không cần nghe cậu ở đây nói vô căn cứ.” Hạ Phi dậm chân, bỗng nhiên đưa ra bàn tay của hắn, cong lên ngón út, “Ngoéo tay thắt cổ, trăm năm không đổi.Thay đổi thì người đó là cún. Tớ mới không thành cún.” Hắn vươn ra ngón út vẻ mặt rất là thật tình, con ngươi màu đen óng ánh, ngoài miệng lại nói lời cực kỳ trẻ con kia.
Trong lòng tôi có nơi nào đó bị hình ảnh này hung hăng đánh vào,trong đầu hiện lên rất nhiều ký ức tôi cùng Hạ Phi ở chung một chỗ, hắn lúc cười tà tà câu lên khóe miệng, hết thảy tự tin lúc nắm trong tay quả bóng, dưới ánh dương chiều tà vẻ mặt lười biếng gục ở trên bàn học lúc nghỉ trưa . . . . . tôi đây mười mấy năm qua, chỉ có một người bạn là hắn, nhưng cũng đủ để tôi cả đời hoài niệm.
“Biết rồi. . . . . . tớ cũng không muốn thành cún đâu.Cậu cần phải nhớ kỹ lời hôm nay cậu nói . Nếu không tớ không để yên cho cậu !”Tôi hỉ hả đứng lên, dùng nụ cười che dấu nội tâm cảm động của mình.Anh em nhiều lúc không cần nói cám ơn , có đôi khi chỉ một ánh mắt cũng đã đủ.
“Chờ một chút. Cậu khoan đi,chuyện tớ còn chưa có hỏi xong đâu!” Hạ Phi lần nữa chặn tôi lại,, “Được rồi, cho dù tớ tạm thời tin cậu tới từ tương lai.Vậy trừ tôi ra, người khác thì sao? Như . . . . . cậu và Tống Thi Thi. . . . . .”
“A. Thi Thi, cô ấy làm cho tớ nhức đầu đây.” Tôi bày ra bộ mặt khổ qua, “Tôi theo đuổi cô ấy nhiều năm như vậy, từ lúc tiểu học đã bắt đầu, cuối cùng vẫn là đánh không lại tiếng sét ái tình.Cô ấy bỏ tớ, theo. . . . . . anh tớ.”
“Thật! ?” Hạ Phi nhíu mày, vẻ mặt cổ quái, đoán không ra là đang nhìn tôi khổ sở,hay là đang nhìn có chút hả hê. Khụ, tôi không thể tưởng tượng Hạ Phi hư hỏng như vậy, như vậy rất không có hậu. Cho nên tôi lúc này tin chắc, hắn hiện tại nhất định là sắp xếp từ ngữ an ủi tôi đây. Thật không nghĩ đến câu tiếp theo của hắn là, “chia tay cũng tốt.”
“Cái, cái gì?” Tôi cắn răng, gắt gao trừng mắt liếc hắn một cái. Được rồi, cho dù hiện tại tôi đây đối với Thi Thi đã không có suy nghĩ gì không an phận, nhưng bị nói như thế, mặt mũi vẫn không nén được giận. Cho nên tôi lập tức phản kích nói, “Đúng đúng, tớ ít nhất còn thất tình, không như cậu, cả khoảng đời cao trung một em cũng không cua được ! Mọi người đều nói không có lặng lẽ yêu thương, mà đang lặng lẽ biến thái, tớ xem cậu đã hướng tới con đường kia đi .”
“Không có lặng lẽ yêu thương, mà đang lặng lẽ biến thái. . . . . . Những lời này có chút ý tứ.” Hạ Phi cười nhạt, tựa hồ không có để ý tôi nói móc hắn biến thái. Hắn chuyển sang vấn đề kế tiếp, “Vậy cậu bây giờ đối với Thi Thi là cảm giác gì?”
“Cảm giác gì? Chính là tình bạn thuần khiết chứ sao.” Tôi nghiêng nghiêng đầu, “Thật sự,Phi Tử, cậu hãy thành thực nói cho tớ biết, cậu có phải đối với Thi Thi có ý hay không ,sao gần đây ba câu sẽ phải hỏi tôi một câu, Thi Thi làm sao, như thế nào.”
“Bởi vì lúc trước tôi khẳng định, cậu thích Tống Thi Thi. Hiện tại tôi không thể khẳng định.” Hạ Phi cho tôi một câu trả lời rất trừu tượng , tôi nghe xong, khóe miệng co quắp ,đang muốn tiếp tục hỏi tiếp , lại bị tầng tầng ngăn trở. Hạ Phi nói sang chuyện khác – giỏi lắm, tôi nghiến răng nghiến lợi lần nữa được lãnh giáo kỹ thuật Càn Khôn Đại Na Di . Mặt trời buổi chiều hoàn toàn chìm vào trục hoành, không khí mỏng manh thổi lên cát đá ngoài thao trường, tôi cùng Hạ Phi một bên mắng chửi, một bên sóng vai trở về phòng.
Tôi không biết cuộc sống vui vẻ có phải hay không khi rời cao trung sẽ phải ngưng hẳn. Tôi duy nhất có thể làm, chính là đem những ký ức này dung nhập vào trong máu của mình, như vậy cho dù đợi đến khi tôi già rồi, cũng có thể lấy ra hồi tưởng lại.
===========
“Vừa mới tựu trường không lâu, đã cử hành đại hội thể dục thể thao rồi. . . . . .” Tôi đi tới trước lớp học, rất xa là có thể nghe thấy trong lớp học một đám líu ríu thảo luận.Bây giờ là thời gian tự học, thầy giáo ghi đề trên bảng, người thì không thấy bóng dáng, nghe nói là đi dự cuộc họp. Thầy chân trước mới vừa bước, chân sau lớp học liền rùm beng không thể khống chế.Mọi người tâm tình sục sôi thảo luận đại hội thể dục thể thao tuần tới.
“Hey, cậu muốn tham gia hạng mục gì?” Tên ‘nhanh chân’ ngồi cùng bàn hỏi, đây là biệt hiệu tôi cho hắn, hiện tại vì hưng phấn mà dung quang toả sáng, thật giống như trúng giải thưởng lớn năm trăm vạn nguyên . Tôi nghĩ đến tốc độ chạy trốn bất phàm của hắn, lập tức liền đoán nguyên nhân cho hắn hưng phấn như thế , “Chưa nghĩ ra .Cậu có phải muốn triển khai tài nghệ không?”
“Ho ho, đúng vậy, tớ tính tham dự hạng mục chạy cự ly ngắn.Năm ngoái, tớ vô địch chạy cự ly ngắn đấy.”
“Oh, vậy chúc mừng chúc mừng, thật ra thì hồi tiểu học tôi cũng hạng nhất chạy cự li dài .”
“Hô, thật đúng là nhìn không ra, tớ còn tưởng rằng cậu là cái loại chỉ biết lù đù học tập . . . . Khụ, tớ xem cậu rất gầy yếu , không nghĩ tới cũng là kiện tướng thể dục thể thao nhen.”
Tôi và tên ngồi cùng bàn tâng bốc lẫn nhau một trận, lòng hư vinh đều đạt đến trình độ thỏa mãn rất lớn .Cho nên khi ông thầy trở về, bắt đầu thống kê các hạng mục tranh tài ghi danh nhân số , tên ngồi cùng bàn chịu khó giơ tay đắc cử, dẫn tới ông thầy liên tiếp ghé mắt, thậm chí còn rất cảm khái nói một câu, “A, nếu trò khi học cũng có thể tích cực như vậy thì hay rồi.”
Tôi ở phía dưới che miệng cười trộm, nhưng rất nhanh tôi liền không cười được nữa. Khi đó uỷ viên thể dục chúng tôi hỏi, “Có ai nguyện ý ghi danh hạng mục chạy 10.000m không?”
Học sinh bên dưới giả ngu giả ngu, làm bài tập làm bài tập, không một người nào, không một cánh tay nào giơ lên.
“Các trò ,chúng ta phải tích cực tham dự hoạt động trong trường , lần này đại hội thể dục thể thao cũng là cơ hội tốt kéo tất cả gần nhau hơn.Đầu tiên là hữu nghị , thứ hai là tranh tài ,chỉ cần làm hết sức là được, trò nào muốn ghi danh không nhất định phải chạy nhanh, chỉ cần kiên trì chính là thắng lợi.” Ông thầy ở trên bục cố gắng kích động chúng tôi ghi danh, nhưng chúng tôi vẫn giống như tượng đá, bất vi sở động viết bài tập.
10.000m, kính nhờ , đứa ngu mới thèm.Thời tiết nóng như vậy, chạy liên tục cho dù không có mất nước cũng chạy không quá xa.Ai mà ăn no rửng mỡ , nguyện ý đi báo danh cái hạng mục kia chứ?Tôi vừa nghĩ như vậy, vừa lắc lắc bút máy sắp dùng hết mực. Nhưng vào lúc này,cái tên ngồi cùng tôi lại một lần nữa hăng hái giơ tay. Ánh mắt thầy giáo sáng lên, “Trò Long Sáo,em muốn ghi danh hạng mục này à? Đáng tiếc, mỗi người chỉ có thể ôm bốn hạng mục, em đã đủ số . . . . . Nếu không em tạm thời bỏ chạy cự ly ngắn?”
“Không không, không phải là em ghi danh, em ghi danh cho Hồng Xương ạ!” Lời vừa nói ra, nhất thời dẫn tới vô số ánh mắt ghé tới.Tôi hoảng sợ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn tên ngồi cùng bàn, nghĩ thầm cậu đây không phải là hại tôi sao? Đối với tên ngồi cùng bàn đáp lại tôi bằng vẻ mặt ‘ không cần cảm ơn tôi ‘, tôi thật sự dở khóc dở cười. Bạn đang
“Bạn Hồng Xương trước kia chạy cự li dài đạt được thành tích không tệ , cho nên em cảm thấy để bạn ấy ghi danh cái hạng mục này, hẳn là rất thích hợp.”
“Như vậy à.Trò Hồng Xương, em cũng là nghĩ như vậy sao?” Thầy giáo vẻ mặt ‘ hiền lành ‘ nhìn tôi, hiện tại tôi giống như cưỡi trên đầu cọp, tiến cũng không được mà lui cũng không xong, chỉ có thể nuốt một nước bọt, ở trong lòng chửi bới mấy câu, nhưng ngoài mặt vẫn là khách khí đáp ứng, “Dạ.”
“Tốt lắm. Chuyện đại hội thể dục coi như xử lý xong, hiện tại chúng tôi tiếp tục tiết học . . . . .”
Cả tiết học này đều có tiếng nhỏ giọng nghị luận . Đại hội thể dục thể thao một năm một lần, cũng không còn cái gì ly kỳ, nhưng vẫn làm cho bọn học sinh chúng tôi lâu dài thiếu hụt kích thích lâm vào kích động. Tôi cũng so với bình thường càng thêm mất bình tĩnh hơn, mỗi lần thấy tên ngồi ở bên cạnh một mình hô hố cười khúc khích , cũng hận không được vươn móng vuốt bóp cổ hắn một phen.
Bất kể thế nào, lịch sử cũng bị thay đổi rồi.Dựa theo kịch bản ban đầu, đại hội thể dục thể thao năm tôi lớp 10 hạng mục gì cũng không có tham gia, cả ngày núp ở nơi râm mát gặm đồ ăn, uống nước lạnh.Nhưng lần này lại phải mình trần ra trận, chạy cái gì mà 10.000m.Đáng hận hơn chính là, đầu sỏ Long Sáo hết thảy gây ra chuyện này , thậm chí ngay cả một chút ý tứ sám hối cũng không có, còn ở đây hỉ hả hỏi mượn tôi cục tẩy để bôi.Quên đi quên đi, tôi là đại nhân rộng lượng. . . . . Sau này không bao giờ khoe khoang bậy bạ, thật là hại người hại mình. Lần này coi như là mua một bài học.