Chương 13: Anh. .
“A? ! ! ! ! !” Tôi hoảng sợ kêu to, “Cậu nói đùa phải không ? !”
“Không phải là nói giỡn .Tất cả mọi người tận mắt thấy mà.”Nữ sinh kia có chút bất mãn nhíu nhíu mày, đối với vẻ mặt tôi đây như gặp quỷ từ chối cho ý kiến,”Khi đó Tô Văn học trưởng đang tuần tr.a quanh sân, cách gần chỗ cậu ngã xuống ,cho nên liền thuận tay đưa cậu đến đây.Anh ấy làm việc gọn gàng, quyết đoán, lúc chúng tôi còn sững sờ tại chỗ, anh ấy đã đặt cậu lên băng ca rồi.”
“Oh.” Tôi thở phào một cái, có chút xin lỗi vì vừa mới kinh ngạc,”Là như vậy à,vậy tôi còn thật phải cảm ơn Tô Văn. . . . . . học trưởng rồi .”
“Ho ho, tốt nhất thừa dịp này, thắt chặt quan hệ hơn một chút.”
“Này,cậu lại đang nghĩ bậy gì đó, đừng có phối hợp cùng bên kia loạn có được không!”
“Được rồi được rồi! Mấy cô mấy cậu, có lời gì đi ra ngoài nói!” Bà cô phòng y tế cầm trong tay một cái ống tiêm cỡ lớn, rất là hung hãn vỗ cái bàn. Hiển nhiên lời nói của cô rất có lực rung động , phòng y tế lập tức yên lặng như tờ, nên tán đã tán, nên đi đã đi, tôi cũng đặt túi chườm nước đá qua một bên, đi xuống giường bệnh.
Bởi vì trước một tuần xế chiều mỗi ngày đều chạy 10.000m, cho nên tôi cũng không cảm thấy mệt mỏi cho lắm.Lần này ngất đi cũng chỉ là do khí trời quá nóng .Đúng thôi, bình thường tôi luyện chạy ,đều là mặt trời xuống núi, gió nhẹ từ từ thổi, mà không phải buổi trưa nóng ch.ết người không đền mạng. Sau này đánh ch.ết tôi, tôi cũng không tham gia hạng mục thể dục nào có tiêu chuẩn đòi hỏi sức mạnh mà không thu được kết quả tốt.
Nhưng đầu vẫn còn hơi choáng, túi chườm nước đá mới từ trên đầu lấy ra, tôi liền cảm thấy toàn thân một trận nóng rang. Tôi bỏ lỡ lễ trao giải , hiện tại trên sân người người bề bộn thu dọn rác rồi trở về phòng ngủ, túi nhựa màu trắng bay đầy trời, tình cảnh hết sức đồ sộ. Tôi mấp máy miệng, lấy tay che cái trán, từng bước từng bước đi về phía lớp của Hạ Phi và Thi Thi.Một ý niệm đáng sợ hiện lên trong đầu của tôi: Thi Thi sẽ không lúc anh Tô Văn đem tôi đặt lên băng ca, thì vừa thấy đã yêu anh ta đi?
Vừa nghĩ, cước bộ của tôi lại nhanh không ít, lảo đảo chạy đi. Thi Thi à, cậu sẽ không nhanh như vậy liền rơi vào tay giặc đi ?Lúc này mới lớp mười mà thôi. . . . . .
“Hồng ~ Xương ! Cậu không có chuyện gì rồi?” Thanh âm Thi Thi từ đỉnh đầu của tôi truyền đến, trong tay cô xách một bao rác lớn, trên mặt lóe ra hai mạt đỏ ửng, tôi đối với cô gật đầu, sau đó nghe cô có chút suy yếu hô, “Cậu. . . . . Mau tới giúp đi !”
“A ! Tới đây , tới đây !” Tôi bước nhanh nhảy lên mấy tầng bậc thang, nhận lấy túi rác trong tay Thi Thi, cẩn thận đánh giá Thi Thi. Cô ấy như này, tựa hồ là chưa có ‘ cảm xúc ’ gì khắc sâu với anh Tô Văn .Có thể lúc ấy quá nhiều người ,tình cảnh quá hỗn loạn, cô nàng cũng không đi chú ý anh Tô Văn . Tôi có chút may mắn thở ra một hơi, quay đầu hỏi cô ấy, “Hạ Phi đâu?”
“Hắn à,mới vừa đến phòng y tế tìm cậu. Có thể vừa lúc cậu đi ra.” Thi Thi mấp máy miệng, mắt câu thành một cái hình trăng lưỡi liềm, rực rỡ nở nụ cười, “Chúc mừng cậu, đạt được giải nhất 10.000m của nam !”
“A. Hì hì, đây không phải là bữa ăn sáng sao.”Tôi khoa trương đấm đấm lồng ngực của mình, bày ra một bộ không ai bì nổi, sau đó vừa ủ rũ cúi đầu, “Aiii,nỗ lực hồi lâu, lớp tớ cũng không có đoạt được hạng nhất.”
Thi Thi an ủi hai câu sau, bỗng nhiên vẻ mặt cười xấu xa chớp chớp mắt, “Cậu cũng không biết, lúc trước cậu té xỉu , Hạ Phi rất kích động đó.Thiếu chút nữa trực tiếp từ lan can nhảy xuống.”
“Tên này . . . . . Thật ra thì có đôi lúc rất có tình có nghĩa.” Tôi có chút cảm động phát ra cảm khái. Thi Thi từ trong túi tiền móc ra chiếc khăn tay thêu hoa, đưa tới tay tôi, “Cậu trên đầu vừa ra mồ hôi, mau chùi một chút đi.”
Tay Thi Thi vẫn bảo dưỡng vô cùng tốt, móng tay sơn một lớp bóng, ngón tay cũng thon dài trắng noãn, làm cho người ta không nhịn được nhìn nhiều hơn chút.Cho nên khi cô ấy khoác lên tay của tôi, tôi cảm giác trong lòng mình nơi nào đó bị hung hăng kéo xuống. Nhớ lại trước kia đối với cô ấy yêu say đắm cùng thổ lộ vụng về, mãnh liệt đem tôi cắn nuốt. Còn chờ tôi thương cảm chưa lâu, thanh âm Hạ Phi đem chúng tôi cắt đứt.
“Ơ. Hai người đang làm gì đó? Trao đổi tín vật đính ước hả?” Hạ Phi thanh âm lưu manh vô lại từ xa truyền tới. Lập tức, tôi cùng Thi Thi liền trở lại bãi sân, tập trung vào những người khác nhàm chán quét rác.Bọn họ đang lo không có chuyện làm, hiện tại cũng vui vẻ xem một màn diễn xuất miễn phí ngẫu hứng tại chỗ.
Tôi mặt tối sầm, nghĩ thầm cậu nói giỡn cũng phải có chút tiết chế chứ. Thanh danh của tôi mất hết cũng không sao cả, nhưng Thi Thi ?Cô ấy là nữ sinh ! Làm sao cậu có thể không cố kỵ cảm thụ người khác như vậy . . . Tôi vừa định quay đầu đối với Thi Thi nói xin lỗi , nhưng ngạc nhiên phát hiện, Thi Thi căn bản là không thèm để ý, thậm chí còn hăng hái ngẩng cao đầu đáp lại, “Rất đáng tiếc, đây là lễ vật đơn phương.Không thể tạo thành điều kiện trao đổi tín vật đính ước .”
Hai người bắt đầu lắm lời, tôi cũng mừng rỡ ngồi ở một bên, quan sát bọn họ đấu võ mồm . Đầu của tôi vẫn còn có chút choáng, cũng không biết cảm giác như vậy lúc nào mới có thể biến mất, chỉ mong tôi ngày mai sẽ không như bà cô phòng y tế nói, bắt đầu phát sốt.
“Này,Hạ Phi. Lần này coi như là tớ thua. Nguyện đánh cuộc chịu thua, cậu có điều kiện gì liền nói ra đi !” Tôi trong giây lát nhớ tới đánh cuộc giữa mình và Hạ Phi .
“Tớ còn chưa nghĩ ra. Trước giữ lại.” Hạ Phi rũ mắt ,vẽ ra nụ cười làm tôi tâm kinh đảm hàn.”Cơ hội khó có được như vậy , tớ dĩ nhiên phải hết sức lợi dụng mới được.” Hắn dừng một tí có chút không giải thích được ném ra một câu, “Sau này đừng quá miễn cưỡng mình.”
Tôi đột nhiên cảm thấy, có lẽ mời ăn kem cả đời, cũng so với điều kiện hắn tùy tiện nói ra mạnh hơn gấp trăm lần! Hiện tại thật biết vậy chẳng làm. Quả nhiên, lịch sử là không thể tin tưởng , chúng ta phải nhìn về phía trước, tạo ra lịch sử mới.
Học kỳ đầu tiên cứ như vậy vội vã trôi qua, học sinh ở phòng ngủ bọn tôi cũng bắt đầu đóng gói, chuẩn bị về nhà. Tôi nghĩ sẽ cùng anh Tô Văn về nhà, dù sao đường xá xa xôi, có người làm bạn luôn là có còn hơn không chứ sao. Hạ Phi nhà hắn cùng nhà tôi bây giờ là hai hướng, cũng không thể để cho hắn theo tôi cùng về nhà , mặc dù hắn sau khi theo tôi về nhà, tự mình ngồi hơn nửa giờ ở xe ta-xi về nhà chuyện này cũng không quá để ý, nhưng lương tâm tôi áy náy .
Cho nên tôi suy tính hồi lâu, cuối cùng quyết định vẫn là đi tìm anh Tô Văn thử thời vận. Tôi cũng xuyên về hơn nửa năm rồi, nhưng ‘ tình cảm ’ cùng anh vẫn là không có chút nào tiến triển. ( các bạn không nên hiểu sai , tôi đây nói là tình, thân tình! ) hơn nữa, lần trước ở đại hội thể dục, anh ta đưa tôi tới phòng y tế, tôi còn chưa cảm ơn anh ấy.
Cho nên khi tiếng chuông cuối cùng của học kỳ một phá vỡ yên tĩnh sân trường ,tôi động tác nhanh chóng đứng lên, trước đó đã chuẩn bị xong cặp sách, phóng ra ngoài cửa. Cô giáo dạy Anh văn vốn còn muốn dặn dò tôi vài câu có liên quan đến chuyện thi đấu diễn thuyết Anh, đem tôi ngăn ở cửa nói đâu đâu một trận, lại bị sở trường tôi từ trước đến giờ ‘ừ à dạ dạ, cô giáo tạm biệt’ lừa bịp cho qua.
Anh Tô Văn ở lớp 11- 4, phòng hắn học ở lầu hai, không cùng tầng tôi, đây cũng chính là lý do vì sao cho dù ở trong trường học chúng tôi cũng rất ít chạm mặt .Học sinh lớp 10 không có chuyện gì chạy lên lầu trên làm gì chứ? . . . . . Trừ phi WC lầu dưới không đủ dùng.
“Xin hỏi, học trưởng Tô Văn có ở đây không?” Tôi từ cửa lớp 11-4 nhoài người vào , nhỏ giọng hỏi nam sinh ngồi bàn gần cửa ra vào đang thu dọn cặp sách.
“A? cậu ta đi họp hội học sinh rồi.Hi, em chính là Hồng Xương ? Người ở đại hội thể dục té xỉu ?”
Tôi đầu đầy hắc tuyến. . . . . . Kể từ khi tôi xỉu ở đại hội thể dục, tôi liền nhiều hơn một tước hiệu ‘người ở đại hội thể dục té xỉu ’. Ôi, thật là mất mặt mà. Tôi miễn cưỡng lộ ra nụ cười,”Ừ. Vậy cám ơn anh.” Sau đó hoa rơi nước chảy chạy đến phòng họp dành riêng cho hội học sinh .
Thật ra thì ,tôi vẫn đều cảm thấy, hội học sinh là để trang trí, hơn nữa trong trường điểm cao trung này, mức độ hội học sinh có thể làm được cũng chỉ là tổ chức một, hai lần chơi xuân, bàn bạc một chút phương pháp vận hành đại hội thể dục , cắm trại các loại . Nhưng, hào quang hội học sinh chính là rất to, ngay cả đồng phục bọn họ cũng cùng bọn ‘bình dân’ như chúng tôi khác nhau. Bạn đang
Bọn họ còn có phòng họp riêng,hội nghị tại trường thì có chỗ ngồi riêng. . . . . . Cho nên không ít người có thủng đầu cũng muốn tham gia hội học sinh .
Tôi đứng ở ngoài phòng họp hội học sinh , trông mòn con mắt nhìn cái cửa sơn màu hồng. Cũng không biết cuộc họp bọn họ muốn mở bao lâu, quên đi, ngoan ngoãn chờ . Tôi nhàm chán nhìn mình chằm chằm đồng hồ trên cổ tay ,cho dù cách một tầng thủy tinh, cũng có thể nghe rõ ràng tiếng kim đồng hồ tí tách qua lại. A, thừa dịp lúc này có thể gọi điện thoại cho mẹ.Tôi móc ra điện thoại trong túi quần,thuần thục bấm lên dãy số.Không ai bắt máy. Đoán chừng mẹ lúc này còn đang làm việc.
Đã lâu không nghe thanh âm mẹ,lúc trước cũng không có cảm giác gì, hiện tại vừa nghĩ như vậy, lại bắt đầu không thể chờ được.Cũng không biết cái hội nghị này của anh Tô Văn có xong chưa. . . . . . Lúc tôi lần thứ hai mươi lập đi lập lại lời này, cái cửa màu hồng bỗng nhiên mở ra. Một đoàn học tỷ học trưởng vừa nói vừa cười từ bên trong cửa nối đuôi nhau bước ra.
“Kỳ nghỉ này hội học sinh chúng tôi cùng đi xem phim chiếu bóng thế nào?”
“. . . . . . Tô Văn, cậu có muốn đi chung hay không?”
“Không được.” Nếu như không đoán sai, thanh âm này là của anh Tô Văn .Chỉ nghe hắn nhàn nhạt hồi đáp, “Kỳ nghỉ này tôi có chút bận .”
“A nha, Tô Văn không có rảnh đâu !Hơn nữa khi cậu hẹn hắn đi ra ngoài xem phim thì là lúc hắn bận rộn nhất.”
“Này, câu đó của cậu là có ý gì!”