Chương 23: Tua nhanh
Khoảng thời gian cao trung trôi qua rất nhanh. Thường chỉ đang chớp mắt liền qua một năm. Mà bạn cẩn thận hồi tưởng một năm này bạn đã làm gì thì đại não cũng sẽ hiện ra một mảnh trống rỗng đáng sợ .Bạn còn chưa kịp xem lịch, cũng đã phải xé tờ đó xuống đổi tờ mới.Nhưng bây giờ học sinh cao trung mỗi ngày đều như nước sôi lửa bỏng , hận không thể sớm ngày thoát khỏi bể khổ này, như thế mới phát giác được sống một ngày bằng một năm.
Tiệc liên hoan qua đi, tất cả mọi người nhớ nhà thì tựa như mũi tên đóng gói mà trở về.Phần lớn người còn trầm mê với thành tích thi của mình, có vui vẻ, có khổ sở, nhưng mỗi gương mặt đều mang theo mệt mỏi nồng đậm.Tôi vẫn như thường lệ ở ngoài cửa hội học sinh chờ anh Tô Văn cùng về nhà. Nằm sấp ngoài cửa sổ hành lang nhìn xuống phía dưới ,mới giật mình kinh ngạc phát hiện bên ngoài chẳng biết lúc nào lại có tuyết rơi,bởi vì chênh lệch nhiệt độ , kính cửa sổ hành lang khoát lên một tầng sương mù nồng nặc .
Còn nửa năm, anh Tô Văn sẽ phải tốt nghiệp cao trung .Mà thời gian tôi sống lại, cũng đã hơn nửa năm.Cuộc sống hiện tại của tôi rất yên tĩnh, chính xác theo tính toán ban đầu của tôi. . . . . Cái chuyện kinh thiên động gì cũng không có làm. Duy nhất cùng kiếp trước bất đồng, trừ bỏ thành tích học tập kiếp trước kém cỏi biến thành mũi nhọn trong lớp , cùng người trong nhà quan hệ chặt chẽ hơn một chút . . . . . . thì thật sự không có khác biệt gì quá lớn .
Cũng không biết là ai cho tôi cơ hội này, để tôi sống lại.Tôi đoán chừng biểu hiện của mình khẳng định làm ‘ nó ’ thất vọng đi, bởi vì cho dù tôi chuyển kiếp , thời gian này cũng vẫn như cũ là bình bình đạm đạm , không có một chút hồi hộp.Bất quá tôi vẫn rất cảm kích ‘ nó ’ cho tôi cơ hội này, để tôi lần nữa lĩnh hội quãng thời gian cao trung tốt đẹp cùng tình bạn ngốc ngốc nhiệt huyết.
“Đi thôi.” Đang lúc tôi ngẩn người ,anh Tô Văn đã xong chuyện hội học sinh .Quên nữa, anh Tô Văn đã từ Phó hội trưởng chuyển thành hội trưởng,trên căn bản anh chính là lão đại trong trường chúng tôi .Khụ khụ,người đứng đầu trường còn một người không cần nói cũng biết. Tôi cười cười với anh Tô Văn , như nói nhảm thốt một câu, “Anh, cùng về nhà đi .”
“Ừ.”
Chân đạp trên tuyết phát ra tiếng gì đó rất nhẹ rất nhẹ .Nhìn dấu chân tôi in trên tuyết trắng, làm tôi cảm thấy có chút chói mắt, vì vậy tôi đặc biệt chọn đường khác đi, một hồi sôi nổi , cũng tự giải trí. Vừa mới rồi, anh Tô Văn vẫn nghiêng ánh mắt nhìn tôi , làm tôi có chút nghĩ không ra, quay đầu nhìn anh Tô Văn thì anh lại đem tầm mắt kéo ra. Tôi cùng anh Tô Văn ở phương diện trao đổi ,vẫn tồn tại chướng ngại rất lớn .Đi đi, anh Tô Văn chợt ho nhẹ một tiếng. Tôi vội khẩn trương nghiêng đầu , “Anh, anh không phải bị cảm chứ?Có phải có chút lạnh? Nếu không. . . . . .Em đem khăn quàng cổ cho anh ?”
“Không cần. Em mang là được rồi.” Như tôi nghĩ vậy, anh Tô Văn dứt khoát cự tuyệt.
Tôi không cam lòng nhíu mày, “Thật không lạnh?”
“Ừm . . . . . Thật ra thì cũng có chút.” Anh Tô Văn tựa hồ là có chút hao tổn tinh thần gật gật đầu. Tôi thầm nghĩ: rốt cuộc có cơ hội cho tôi biểu hiện !Vội vàng nhấc lên khăn quàng cổ của mình,muốn đem nó tháo xuống. Nhưng câu tiếp theo của Anh Tô Văn lại làm tôi ngưng động tác trên tay.
“Tay có chút lạnh.”
“A, tay lạnh à . . . . .” Lần này tôi thật hết cách.Bởi vì tôi vừa vặn cũng không mang cái bao tay, hiện tại tay cũng y chang như khối băng co rúc trong tay áo. Cũng khó trách anh Tô Văn sẽ nói lạnh. Thời tiết quỷ quái này, rơi tuyết một cái là có thể làm ch.ết rét một con gấu Bắc Cực.
“Đưa tay em đây.”Anh Tô Văn ngoắc ngoắc tay.Tôi nghe xong ngơ ngác vươn tay. Cũng không biết là thế nào , anh Tô Văn nói cái gì tôi liền làm theo cái nấy.Này đã thành một loại thói quen, đại não tôi chưa tiến hành bất kỳ suy tính nào liền kìm lòng không đặng làm ra ngoài. Sau tôi mới ý thức Anh Tô Văn là muốn dùng tay của tôi sưởi ấm. Nhưng tay tôi lạnh như thế, làm sao có thể làm ấm cho anh Tô Văn chứ?Nói không chừng so với anh Tô Văn còn lạnh hơn. Lập tức tôi liền muốn thu tay về.
Nhưng trước khi tôi kịp thu tay, anh Tô Văn cũng đã bắt được bàn tay của tôi, áp vào trong tay của mình .
Thật ra thì. . . . . tay anh Tô Văn rất ấm áp , tôi có chút mờ mịt nghĩ .Dừng dừng !Tôi đây không phải đang bóc lột nhiệt độ của anh Tô Văn chứ? Rõ ràng là tôi muốn làm anh ấm, thế nào kết quả lại biến thành anh làm ấm cho tôi?
“Tay thế nào lạnh như vầy?”Anh Tô Văn lấy tay bao quanh móng vuốt đang đông cứng của tôi, có chút không vui hỏi.
“Quên mang bao tay . . . . . .” Tôi chột dạ trả lời. Thật ra thì cái bao tay kia, đã sớm không biết bị tôi nhét vào trong cái góc nào của phòng bị chuột tha đi.Tôi len lén ngẩng đầu lên, nhìn anh Tô Văn buông xuống mi mắt, không chút để ý quay mặt .Người trước mắt này,giống như anh Tô Văn kiếp trước, chiếu cố tôi rất cẩn thận.
Kiếp này, tôi cùng toàn bộ thế giới của anh không có quá nhiều giao tiếp. Có thể là bởi vì tôi đã học được cách tự chăm sóc bản thân đi, vì vậy anh cũng không cần tốn hao tinh lực tới chiếu cố tôi nữa.Chẳng lẽ tôi nhất định phải bi thảm chút, anh Tô Văn mới có thể cùng tôi chủ động thân cận? Tôi buồn cười nghĩ, cảm thụ ấm áp từ lòng bàn tay anh Tô Văn truyền tới .
Sau đó tôi quỷ thần xui khiến hỏi một câu, “Anh Tô Văn , anh đây là đang quan tâm em à?”
Anh Tô Văn chẳng nói đúng sai hồi đáp, “Tay em đông hư.Ai nấu cơm cho anh?”
“A . . . . .” Anh. . . . . . vẫn là quan tâm tôi đi? Cho dù phương thức biểu đạt tương đối kín đáo. . . . . .
Tôi lừa mình dối người an ủi mình. Tự khích lệ bản thân, phương diện tự mình khích lệ , tôi chưa tính là cái chuyên gia, cũng coi như có chút thành tựu.
Cùng anh Tô Văn không nói một lời cả một đường trở về nhà. Cùng anh Tô Văn chung một chỗ thì cho dù không nói hay nói cũng sẽ không cảm thấy không khí lúng túng. Trên người anh luôn có loại khí chất làm cho người ta an tâm .Không biết loại khí chất này có phải là giả tạo bên ngoài hay không .Sau khi về đến nhà, tôi làm một mâm thức ăn đơn giản rau xào và canh bí đao.Nhờ phúc anh Tô Văn , hiện tại trù nghệ của tôi có thể nói là phải thay đổi cách nhìn.Ngay cả mẹ tôi ăn thức ăn tôi làm cũng khen không dứt miệng. Thuận tiện nói luôn, bà lúc còn trẻ là đầu bếp đó.
Cơm nước xong tôi trở về phòng ngủ. Phòng có mở lò sưởi,cho nên dù ngoài cửa sổ gió chặt đứt bao nhiêu nhánh cây, tuyết đọng trên đá xanh dày bao nhiêu tầng, trong phòng cũng ấm áp như mùa xuân .Tôi nằm ở trên giường, ở trong bóng tối nghe MP3, cảm giác cả người nóng rang. Đem chăn bông đá văng ra một bên, từ đầu giường lăn lộn đến cuối giường. . . . . . Nhưng vẫn là một dạng không thoải mái. Loại cảm giác này tôi chưa từng có qua, ừm,thật ra thì cũng có, nhưng là. . . . . . lúc nào đây? Tôi lờ mờ suy nghĩ, cảm giác toàn thân đều giống như răng nanh gặm cắn ,ngứa một chút, cũng không đau.
Bạn đang
“Tiểu Xương, em chưa ngủ sao?” Đang lúc tôi không ngừng xoắn xuýt, thanh âm anh Tô Văn kèm theo tiếng gõ cửa rất có tần suất, cùng gõ vào màng nhĩ tôi.Tôi trở mình,không thoải mái hừ một tiếng, “Còn ,còn chưa ngủ .Anh Tô Văn có chuyện gì?”
“Sữa tươi em còn chưa uống, cũng chưa đánh răng . . . . Em xem em có phải chưa đánh răng hay không?”
“Ngày mai, ngày mai nhất định đánh.”Tôi lười biếng nằm lỳ ở trên giường, ôm giường ch.ết sống không chịu rời trong đầu chợt nghĩ híp mắt.Nóng quá, thật nóng quá. . . . . . Chẳng lẽ tôi phát sốt?Thế nào nhiệt độ dọa người như vậy.
“Không được. Dì mới vừa gọi điện tới bảo, nhất định phải xem em đánh răng mới được.” Nói xong, anh Tô Văn liền đẩy cửa tiến vào. Tôi thống khổ phát ra một trận rên rỉ, nửa nằm úp sấp rời giường.Anh Tô Văn ở trong bóng tối lục lọi hai bước, sau rất nhanh tìm ra đèn đầu giường tôi,”Nhanh đi đánh. . . . .”
Lời anh Tô Văn nói đến một nửa liền ngừng lại, tựa hồ là bị dáng vẻ tôi lúc này dọa cho sợ đến không rõ, một chút cũng không nói được.
Tôi híp mắt, vì đạt tới mục đích của mình, khẩu khí làm nũng cũng mang ra, vì tìm kiếm cảm giác an toàn càng thêm vươn tay ôm cái gối hình đậu hủ, “Anh~ngày mai có được hay không. . . . . Em hiện tại không muốn đứng lên.”
“Em thế nào áo ngủ mặc lộn xộn thế này?Nút áo đều không cài nút.”Anh Tô Văn tựa hồ có chút thẹn quá thành giận nói, “Em cái bộ dáng này, đơn giản chính là đang. . . . .”
“Anh. . . . . Em khó chịu.Anh sờ sờ em xem có phải sốt không?” Tôi chủ động nắm tay anh Tô Văn ,thả vào trên trán của mình.Bình thường tôi thần chí thanh tỉnh , nào dám không nhìn anh Tô Văn chỉ trích ?Nhưng là bây giờ tôi, một là thân thể không thoải mái, hai là đại não đang mơ mơ màng màng, trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh ,cho nên mới làm ra một loạt hành động như vậy .
“Còn. . . . tốt, không phải sốt.”Anh Tô Văn nhíu mày một cái, nhìn chằm chằm tôi khuôn mặt thiển hồng mấy giây,sau đó giống như nghĩ tới điều gì, khóe miệng câu ra một mạt nụ cười không cách nào nắm lấy .
“Tiểu Xương. . . . . . Em không phải là cũng đến cái tuổi đó chứ?”
“Cái tuổi đó?”Tôi nghi ngờ trừng mắt nhìn, sau đó giật mình hiểu ý anh Tô Văn .Anh Tô Văn là đang nói, tôi tới kỳ tư xuân? ! ! Tôi, tôi ngất! Trải qua nhắc nhở của anh Tô Văn, hơn nữa tôi đủ loại ‘ triệu chứng ’, hai cái liên hệ, khụ, thật đúng là rất có thể . . . . . . Tôi thật là mất thể diện ch.ết đi, chuyện như vậy cư nhiên cũng bị anh Tô Văn phát hiện.
Mặt của tôi đã hoàn toàn nghẹn hồng, nói chuyện cũng bắt đầu lắp ba lắp bắp, ở một bên ch.ết vịt mạnh miệng , “Ha ha, làm sao có thể. Anh Tô Văn anh ở đây nói cái gì đó? Em đánh răng, em đây phải đi đánh răng !”
Sau đó tôi ngồi dậy, giống như phía sau mình có mãnh thú đuổi theo ,hướng nhà vệ sinh chạy tới. Dùng nước lạnh tát hai gò má, ý đồ đem khô nóng áp xuống.
Nhưng. . . . . Không có tác dụng. Tôi ngoài miệng vừa nói: ‘ không sao không sao, ngủ một giấc là tốt ’ lại lừa gạt không được thân thể của mình.Quên đi . . . . Bây giờ không nhịn được, mình tự xử là xong,trước đây tôi cũng dựa vào một đôi tay cần cù này thôi.Khụ khụ,tôi vặn nước,chạy về phòng mình.Đầu giường đèn đã bị dập tắt, đoán chừng anh Tô Văn nhìn tôi đi đánh răng sau cũng liền công trình viên mãn mà rút lui. Tôi lảo đảo sờ lên trên giường, thật dài thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị giống như nhân dân lao động học tập thì lại hoảng sợ phát hiện, bên cạnh mình, lại còn nằm một người!
“Anh Tô, Tô Văn ?Anh ở trên giường em làm gì?” Tôi hết hồn hết vía hỏi, có tật giật mình mà đem tay của mình dấu ra phía sau.
“Tiểu Xương.”Thanh âm anh Tô Văn so với bình thường,càng thêm khàn khàn, giống như rượu hoa quế được nhưỡng, làm cho người ta nghe xong mơ màng muốn say.
“Ừ. . . . . . ?” Tôi trong miệng cũng phát ra thanh âm vỡ vụn.
“Anh giúp em cho.”
“Giúp, giúp em cái gì?”