Chương 29
Trạch viện Vương gia nằm ở nội thành, nơi tấc đất tấc vàng của B thị, trạch viện xưa cũ hiển lộ phong cách cổ xưa hoàn toàn khác biệt với những công trình kiến trúc cao chọc trời xung quanh, thể hiện một thời huy hoàng mà Vương gia từng có.
Cho dù Tưởng Trạch Thần đối với bất động sản không có gì nghiên cứu cũng biết nếu đem mảnh đất này của Vương gia bán đi tuyệt đối sẽ kiếm được cả bao tiền, có điều trừ phi Vương gia hoàn toàn suy tàn, bằng không ai cũng sẽ không thể động tới nơi gần như là gốc rễ của Vương gia này.
So sánh với Tưởng gia đông như trẩy hội, Vương gia đại viện có thể xem như trước cửa có thể giăng lưới bắt chim — cũng chẳng phải bởi vì Vương gia đã suy tàn đến nỗi không ai chịu tới thăm viếng, mà là bởi vì Vương gia lão thái gia nhãn giới rất cao, có thể được nhập vào pháp nhãn của ông, được mời đặt chân tới trạch viện này đã ít lại càng ít.
Cho dù vinh quang đã chẳng còn như xưa nhưng Vương gia vẫn mang theo đặc điểm đặc biệt của đại gia tộc quan lại cổ đại — có ngạo khí, thậm chí là thanh cao, không giống như điệu bộ người làm ăn như cha Tưởng, cười tủm tỉm mà hòa khí phát tài, vô luận khách từ đâu tới cũng khiến đối phương ‘xem như ở nhà’.
Vương gia nhị lão thích yên tĩnh, tuổi cũng lớn nên chịu không nổi huyên náo, ngày lễ ngày tết trên cơ bản cũng chỉ để đám người trong chi chính về tụ họp, hiếm khi chiêu đãi khách lạ — Tưởng Trạch Thần không biết, với thân phận của mình, có tính là ‘Khách lạ’ hay không.
Lúc Tưởng Trạch Thần đi theo cha Tưởng cùng Tưởng Trạch Hàm vào trong đại viện Vương gia, không thể nói là phập phồng lo sợ, nhưng cũng không thế nào an tâm, dù sao cậu biết mình là cái dạng thân phận gì, kỳ vọng và vân vân không có khả năng sẽ có, trong lòng tự xây dựng nên một đống khả năng.
Nếu để Tưởng Trạch Thần tự mình lựa chọn, cậu là thật tâm không muốn tới nơi này. Nhưng cậu không muốn để Tưởng Trạch Hàm khó xử, lại càng không nguyện cũng không dám chọc giận cha Tưởng. Cha Tưởng ở trong mắt Tưởng Trạch Thần vẫn đều là người cha nghiêm khắc, rất ít nói chuyện, vừa bắt đầu đã thích động thủ, còn là rất nặng tay, vạn nhất cậu ở lúc năm hết tết đến ngỗ nghịch trưởng bối, bôi nhọ mặt mũi của cha Tưởng cùng Vương gia nhị lão, lựa chọn duy nhất của Tưởng Trạch Thần đại khái chính là bản thân kế tiếp chuẩn bị thừa nhận Hàng Long Thập Bát Chưởng hoặc là Đả Cẩu Bổng Pháp.
Tưởng Trạch Thần cũng sẽ không làm khó dễ da mịn thịt mềm của mình, chọc giận áo cơm phụ mẫu tạm thời của mình, cho nên ở dưới tình huống không thể không cùng quá hóa liều, cậu hạ quyết tâm ít nói ít làm ít sai, phát huy kỹ năng thiên phú của người qua đường giáp, đảm đương nhiệm vụ làm vách tường hoa hoàn mỹ.
—— Mà sự thật… Cùng trong tưởng tượng của Tưởng Trạch Thần cũng không kém là bao nhiêu.
Bên trong phòng khách Vương gia, Vương gia nhị lão đang cùng con cháu nhà mình cười nói vui vẻ — tuy rằng hòn ngọc quý duy nhất trên tay không còn, nhưng con cháu chi chính cũng không tính là ít, Tưởng Trạch Thần đi phía sau Tưởng Trạch Hàm nhìn anh dọc theo đường đi chào anh họ em họ chị họ cậu mợ, rất nhanh đã bị xoay đến hôn mê. Để đơn giản hóa, cậu cũng lười nhớ những người này, chỉ ngoan ngoãn để Tưởng Trạch Hàm dắt đi, sau đó ngốc hồ hồ mà duy trì tươi cười cứng ngắc làm một tấm phông nền hoàn hảo.
Tưởng Trạch Thần có thể nhìn ra được, đám người kia cũng không nhiệt tình với cậu, càng không thích cậu, tính tình tốt thì khách khí mà cười nói đôi lời, tính tình không tốt thì liền trực tiếp làm như không thấy, duy nhất có chút thiện ý với Tưởng Trạch Thần cũng chỉ là một vài đứa trẻ chưa hiểu việc đời, có điều lúc này thì đến phiên Tưởng Trạch Thần tự giữ ‘tư tưởng thành thục’ mà khinh thường để ý người ta.
Tưởng Trạch Hàm nắm tay Tưởng Trạch Thần thực chặt, tựa hồ sợ cậu bởi vì loại tình huống khó chịu này mà trở mặt, có điều Tưởng Trạch Thần cảm thấy đối phương tuyệt đối là quá lo lắng rồi, cậu tuy rằng tính tình không tốt nhưng vẫn biết không thể cáu giận vào lúc này — dù sao, mấy ánh mắt như thế ở đời trước cậu cũng thấy qua nhiều lắm, nhiều đến nỗi nó đã hoàn toàn không thương tổn nổi lớp da mặt cực dày của cậu.
Vẫn bị Tưởng Trạch Hàm đưa tới trước mặt Vương gia nhị lão, cười hì hì đi lên nói mấy câu chúc phúc đã được Tưởng Trạch Hàm chuẩn bị cho trước đó, Vương gia nhị lão thản nhiên tiếp nhận, không tính nhiệt tình cũng không tính lãnh đạm, dù sao so với trong tưởng tượng của Tưởng Trạch Thần cũng tốt hơn rất nhiều rồi.
Vương lão thái thái kéo tay Tưởng Trạch Thần, hỏi cậu vài vấn đề, Tưởng Trạch Thần cân nhắc trả lời, không rụt rè để tránh bị xem thường, cũng không lộ tài năng để tránh bị nhớ thương, hoàn mỹ mà sắm vai một thiếu niên ngốc nghếch từ nhỏ lớn lên trong bình mật không lo ăn uống — cuộc đời nơi chốn là sân khấu, diễn xuất không chỉ có riêng ở dưới ánh đèn máy quay mới có thể tôi luyện, Tưởng Trạch Thần cảm thấy con đường mà cậu đã chọn cho cuộc đời mình thật sự là rất sáng suốt.
Hỏi vài câu, Vương lão thái thái thấy vừa lòng liền đem Tưởng Trạch Thần bỏ qua một bên, ngược lại cầm lấy tay Tưởng Trạch Hàm ân cần hỏi han, thỉnh thoảng cũng cùng cha Tưởng tán gẫu vài câu, để tránh vắng vẻ vị ‘con rể’ này.
Nhìn đến phần diễn của mình đã xong, Tưởng Trạch Thần phi thường thức tình thức thời mà công thành lui thân, làm bộ như rất có hứng thú với đám bánh kẹo trên bàn, đi qua nhặt lên mấy cái.
Ngậm kẹo trong miệng, không đếm xỉa đến người chung quanh như có như không xa cách, Tưởng Trạch Thần một mình đứng ở nơi đó, coi như là được đền bù mong muốn nên bên tai thanh tịnh hẳn, chỉ có tầm mắt Tưởng Trạch Hàm thường thường bay đến trên người cậu, quan tâm trấn an, làm cho Tưởng Trạch Thần biết mình còn chưa có hoàn toàn biến thành người trong suốt. Về phần một vị khác ở đây cũng có cùng quan hệ huyết thống với cậu – cha Tưởng, thì đem toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người Vương lão tiên sinh đang vui tươi hớn hở mà không ngừng khích lệ ông cố gắng làm ăn, mở rộng ảnh hưởng của công ty ở nước ngoài.
Tưởng Trạch Thần biết, ở trạch viện Vương gia này, người duy nhất còn nhớ tới cậu chính là Tưởng Trạch Hàm — vô luận anh là vì nguyên nhân gì — thế nhưng đáng tiếc thân phận của anh dù sao cũng bất đồng, được Vương gia nhị lão thương yêu mang theo bên người, một chút cũng không để anh tách ra. Tưởng Trạch Thần làm phông nền một lúc, tự thấy không thú vị liền thừa dịp Tưởng Trạch Hàm không chú ý chuồn ra phòng khách, tính toán đi ra bên ngoài hít thở một lát.
—— Dù sao cậu bây giờ vẫn còn là một đứa bé mới mười mấy tuổi bị chiều hư, bị vắng vẻ thời gian dài như vậy, không tranh cãi ầm ĩ để giành giật với người khác đã là biết điều lắm rồi, nhất thời nhàm chán chạy ra ngoài chơi cũng là chuyện hợp tình hợp lý, không phải sao? Nếu cậu vẫn vô thanh vô tức mà nhẫn nại thì đó mới là ‘mầm non tốt’ có ‘tâm tính kiên cường’ ‘có thể làm chuyện lớn’ đó!
Để anh trai nhà mình ở giữa một đám thân thích như lang như hổ, Tưởng Trạch Thần trộm đi mà không hề áp lực, cũng không chút nào khó khăn, rất nhanh liền từ sân chạy ra hậu hoa viên của Vương gia, tạm thời cho mình một chuyến dạo chơi miễn phí nơi cổ trạch đầy phong vị cổ xưa.
Hậu viện Vương gia đường nhỏ quanh co, cây cối mọc san sát, đặc biệt thích hợp cho những kẻ nhàn rỗi không có chuyện gì trốn ở chỗ này một bên ngắm phong cảnh một bên nói huyên thuyên, đồng dạng cũng đặc biệt thích hợp cho một người nào đó trốn ở sau vách đá nghe trộm. Nguyên bản tính toán đơn thuần dạo chơi, Tưởng Trạch Thần thật bất hạnh mà biến thành vế sau, mà nguyên nhân có thể làm cho Tưởng gia nhị thiếu cậu làm ra cái loại chuyện không có phẩm vị này, đương nhiên bởi vì đối tượng bị nói huyên thuyên chính là Tưởng gia bọn họ, mà nội dung sao, đơn giản chính là Vương gia nhị lão cỡ nào anh minh, Tưởng Trạch Hàm cỡ nào giỏi giang, mà Tưởng Trạch Thần cậu… Cỡ nào ngu ngốc thôi.
Kỳ thực thì mấy chuyện này cũng không có gì là lạ, ít nhất đời trước thêm đời này âm thầm quan sát tích lũy lâu dài, cậu sau đó cũng đoán được tám chín phần, chính là Tưởng Trạch Thần không biết, người đầu tiên gợi ý thủ pháp dùng phương thức cưng chiều đem đối thủ cạnh tranh với mình bóp ch.ết ở trong nôi cho Tưởng Trạch Hàm lại là do Vương gia nhị lão nói ra — quả nhiên, gừng càng già càng cay.
Người Vương gia thanh cao, tự cho mình siêu phàm, lại cũng không phải kẻ ngốc, thân dính khói lửa thế tục, vì sống sót, đương nhiên cũng thoát tục không được. Tưởng Trạch Thần cảm thấy, người sinh trưởng trong một đại gia tộc có lẽ đã có một loại ý thức cạnh tranh cùng phân bì mãnh liệt trong bản năng — giống cái loại không nên thân như cậu, cuối cùng cũng không bởi vậy mà phấn đấu một phen hay sao? — mà người giống như Vương gia nhị lão có thể từ trong cạnh tranh trổ hết tài năng nắm giữ toàn bộ gia tộc, lại chính là nhân tài kiệt xuất trong ấy.
Mọi hành động của cha Tưởng, bọn họ đều nhìn ở trong mắt, tuy nói người ch.ết không thể sống lại, nhưng kẻ hại người đương nhiên phải trả giá đắt. Vương gia nhị lão quyết định, nếu cha Tưởng dằn vặt ch.ết con gái họ, như vậy thì phải dùng toàn bộ gia nghiệp Tưởng gia đến đền bù.
Đoạn thời gian Tưởng Trạch Hàm vừa mới mất mẹ là lúc anh yếu ớt nhất, từ một khắc kia bắt đầu, anh mới dần dần từ một đứa bé thông minh bình thường lột xác thành một kẻ dã tâm biết mưu định rồi mới hành động, mà ở trong lần lột xác này, Vương gia có thể nói là công không hề ít. Cùng lúc mượn hành động của cha Tưởng khơi mào bất mãn thậm chí cừu hận của Tưởng Trạch Hàm, về phương diện khác thì cố gắng duy trì dã tâm cùng sự nghiệp của cha Tưởng, làm cho ông vô tâm chú ý chuyện nhà cùng con cái. Mọi hành động của Vương gia nhìn như cùng Tưởng gia buộc trên cùng một sợi dây, chung sức chung lòng, nhưng lại làm cho thế hệ sau của Tưởng gia cách cha mình càng ngày càng xa, mà Vương gia thì có thể từ từ xâm chiếm địa vị nguyên bản của cha Tưởng trong lòng Tưởng Trạch Hàm, trở thành cây cột trụ cho anh dựa vào. Sau khi làm Tưởng Trạch Hàm cùng cha Tưởng ly tâm, cho dù anh như cũ họ Tưởng, cuối cùng hết thảy vẫn dừng ở trong tay Vương gia.
—— Ai cũng đều vì mình tính toán, người không vì mình trời tru đất diệt, vô luận là Vương gia nhị lão yêu thương cháu ngoại, hay là Tưởng gia phu nhân quan tâm con trai, cũng hoặc là cha Tưởng dã tâm bừng bừng lợi dụng trợ giúp đầy dụng tâm kín đáo của Vương gia để tương kế tựu kế phát triển sự nghiệp lại không nghĩ rằng mình sẽ gặp tai nạn bất ngờ mà ch.ết. Tranh đoạt ích lợi vẫn đều là luật lệ cơ bản trong đại gia tộc, cuối cùng ai thắng ai thua không chỉ xem ở thủ đoạn, còn phải nhìn tạo hóa.
Kỳ thực, Tưởng Trạch Thần cảm thấy, cậu cùng Tưởng Trạch Hàm đại khái cũng là tám lạng nửa cân, bọn họ đều là quân cờ, hoặc là cam tâm tình nguyện hoặc là do bất đắc dĩ mà đảm nhiệm một viên trong bàn cờ, mà thân là quân cờ thì kết quả cuối cùng không phải bị quân cờ mạnh hơn ăn luôn thì đó là cả đời làm một quân cờ dễ lợi dụng nhất, chỉ có một số ít người có thể phấn đầu thành kẻ chơi cờ, đem toàn bộ ván cờ nắm giữ trong tay, để cho người khác thành quân cờ của chính mình.
Có lẽ thắng lợi cuối cùng chính là Tưởng Trạch Hàm, nhưng anh từ nhỏ đến lớn cả đời lao tâm lao lực, cẩn thận đề phòng tính kế mọi người, tâm tưởng không lúc nào được an bình; mà kẻ thua trận như cậu, ít nhất cũng được trải qua thời kỳ vô ưu vô tư đẹp nhất trong đời, sau đó thua sòng phẳng, thua không hề áp lực, cũng không bị khốn khổ trong thời gian dài. Rốt cuộc là sống đến thống khổ, hay là ch.ết mới khoái trá, đó là mệnh của mỗi người.
—— Chậc, tưởng tượng như vậy, Tưởng Trạch Thần cảm thấy chính mình sáng tỏ thông suốt, quả nhiên tinh thần AQ tuyệt diệu vô cùng.
Sau khi an ủi mình một phen, Tưởng Trạch Thần lặng lẽ rời khỏi hậu hoa viên, tuy rằng trong lòng coi như thoải mái, nhưng lại cũng không thể biểu hiện ra ngoài, ngược lại là bày ra bộ mặt khổ qua, lo lắng buồn rầu.
Đương nhiên, Tưởng Trạch Thần bộ dáng này là chạy không khỏi ánh mắt Tưởng Trạch Hàm. Chỉ là anh chưa hỏi ra miệng mà thôi, thẳng đến sau khi ăn qua cơm trưa, cùng cha Tưởng trở về Tưởng gia, Tưởng Trạch Thần mới bị anh hai nhà mình kéo về phòng, nhẹ nhàng hỏi han.
“Đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Thần, có người bắt nạt em sao?” Lo lắng nhìn Tưởng Trạch Thần, Tưởng Trạch Hàm tổng cảm thấy biểu tình ủ dột như có điều suy nghĩ căn bản không thích hợp với cậu em trai vô tư tới vô tâm vô phế nhà mình, nhịn không được đem cậu ôm vào ngực, hỏi kỹ càng.
Tưởng Trạch Thần lắc lắc đầu, ánh mắt lóe lên, há há miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lại không phát ra được một lời nào.
“Tiểu Thần?” Tưởng Trạch Hàm có chút hoảng hốt, theo bản năng buộc chặt cánh tay, làm cho Tưởng Trạch Thần nhìn về phía mình, “Em như vậy anh hai thực lo lắng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“…Không có chuyện gì.” Tưởng Trạch Thần cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, cắn môi một bộ thà ch.ết chứ không chịu khuất phục.
“Không có khả năng không có chuyện gì!” Tưởng Trạch Hàm đề cao thanh âm, đem mặt cậu quay về phía gương trên đầu giường, để cậu nhìn rõ vào thiếu niên ủy khuất đến nỗi hai mắt đỏ hồng ở trong gương, “Tiểu Thần, em căn bản không biết nói dối, cũng không biết che giấu suy nghĩ!”
—— Thúi lắm, lão tử từ đời trước đã bắt đầu nói dối, đời này lại lấy ‘khẩu thị tâm phi’ làm nghề nghiệp, tốt xấu cũng là lão điểu bước một chân vào giới giải trí, làm sao có thể ngay cả nói dối cùng che giấu cũng không biết chứ?
Tưởng Trạch Thần hít hít mũi, tầm mắt rũ xuống, lông mi run nhè nhẹ, một bộ bị buộc bất đắc dĩ nên mới do dự thẳng thắn, “Anh, nếu em nói em không thích Vương gia, không thích ông ngoại bà ngoại anh, anh có không vui không…?”
Nâng cằm Tưởng Trạch Thần, nhìn vào đôi mắt đen nhánh trong veo đang ngấn lệ, trái tim vẫn treo lơ lửng của Tưởng Trạch Hàm rốt cuộc thoáng thả lỏng, khóe miệng mím chặt cũng buông xuống, lộ ra một nụ cười.
“Ngốc quá, anh hai làm sao có thể chỉ vì vậy liền không thích Tiểu Thần chứ?” Vuốt vuốt tóc em trai, Tưởng Trạch Hàm nhẹ giọng dỗ dành, “Tiểu Thần thích ai là chuyện của Tiểu Thần, chỉ cần Tiểu Thần vẫn thích anh hai là tốt rồi, về phần những người khác… Anh trai hận không thể Tiểu Thần đều không thích ấy chứ!”
“Dạ… Em tin tưởng anh hai!” Tưởng Trạch Thần cuối cùng cũng lộ ra tươi cười, vùi đầu vào cạnh cổ Tưởng Trạch Hàm, cọ cọ, cọ rớt ra mấy giọt nước mắt cá sấu mà cậu thật vất vả mới nặn ra được.
—— Bị hãm hại lâu như vậy, Tưởng Trạch Thần cho dù ngu ngốc cỡ nào, cũng phải học được những thứ cần học. Cậu cũng không dám hy vọng sẽ hãm hại lại được Tưởng Trạch Hàm, chỉ mong sau này ở thời khắc mấu chốt có thể có một con đường lui, làm cho mình bình yên tránh tai họa.
—— Vô luận như thế nào, Tưởng Trạch Thần đều hy vọng rằng lần lo trước tính sau này chỉ là vẽ chân cho rắn, vĩnh viễn đều không cần dùng tới.
Trong lúc hai anh em Tưởng gia đang ‘thổ lộ tình cảm’ rồi lại ‘vuốt ve an ủi’, đã bị tiếng gọi của Tưởng phu nhân kéo ra khỏi thế giới hai người. Giống như Vương gia nhị lão không hy vọng Tưởng Trạch Hàm cùng Tưởng Trạch Thần đi lại quá thân cận, Tưởng phu nhân thấy con trai nhà mình cùng Tưởng Trạch Hàm thân thiết như thế cũng có phần chướng tai gai mắt.
Tưởng Trạch Thần bất đắc dĩ từ trong ngực Tưởng Trạch Hàm chui ra, buông tay nhún vai, lập tức cao giọng đáp rồi hướng cửa đi tới, Tưởng Trạch Hàm thì vẫn ngồi ở trên giường như cũ, tâm tình không hề thỏa mái mà cào cào tóc.
“Thật ra, Tiểu Thần, chúng ta coi như là huề nhau.”
“…Cái gì?” Tưởng Trạch Thần quay đầu lại, mờ mịt.
“Em không thích ông bà ngoại của anh, thật ra thì, anh cũng không thích mẹ của em.” Thanh âm Tưởng Trạch Hàm nhẹ nhàng bâng quơ.
“…Vì cái gì?” Tưởng Trạch Thần trong lòng rùng mình, không nghĩ tới Tưởng Trạch Hàm đã vậy còn quá thẳng thắn mà chọc thủng lớp ngụy trang của chính mình — Điều này cũng không khoa học! Tưởng Trạch Hàm anh làm sao vậy?!
“Bởi vì, bà ta luôn quấy rầy chúng ta, ngay cả ngồi cạnh nói chuyện trong chốc lát cũng đều không được.” Tưởng Trạch Hàm cười đến cong cả mắt, “Hưm, đúng rồi, anh cũng không thích ba ba.”
“……” Tưởng Trạch Thần khóe miệng co rút, cuối cùng quyết định quay đầu không hề để ý tới anh hai đột nhiên động kinh nhà mình.
—— Sao mà tự dưng loạn hết cả lên như thế, anh à, anh đây là đang nói giỡn hay nói thật vậy? Vừa đáng sợ vừa thình lình sẽ hù ch.ết người đó nha!