Chương 3

Kỳ Thiếu Vinh liếc mắt qua nhìn người đứng bên cạnh Dịch Sơ Tuyết, nheo mắt hỏi: "Vị đại thiếu này, ngươi là ai a?"
"Ta là Thẩm Nguyên." Thẩm Nguyên thấy ánh mắt Kỳ Thiếu Vinh chuyển qua, ngồi nghiêm chỉnh nói.


"Thẩm Nguyên sao! Vị tiểu thư này là biểu muội Trang Hạo, ngươi chẳng lẽ là biểu đệ Trang Hạo?" Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu hỏi.
Thẩm Nguyên nhìn phấn trên mặt Kỳ Thiếu Vinh rào rạt rơi xuống, da đầu tê dại: "Không phải, ta là bằng hữu Trang Hạo."


Kỳ Hằng đè thấp thanh âm, thần thần bí bí nói với Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, đây Thẩm Nguyên a! Một trong Hoàng đô Thất Tú."


Cái gọi là Hoàng đô Thất Tú, chính là chỉ bảy thiếu niên tân tú kiệt xuất của hoàng đô, đương nhiên danh sách này ngoại trừ khảo sát năng lực, trình độ của từng thanh niên tài tuấn trong hoàng đô còn khảo sát cả bối cảnh của từng người trong bọn họ, Thẩm Nguyên đứng hàng thứ bảy trong Hoàng đô Thất Tú, đứng đầu đúng là vị hôn phu thanh danh hiển hách kia của Kỳ Thiếu Vinh.


Thẩm Nguyên nghe được Kỳ Hằng nói nhỏ, trong lòng không khỏi có vài phần tự đắc, Hoàng đô Thất Tú cạnh tranh thập phần kịch liệt, giá trị của người có tên trong bảng trong nháy mắt mà cao hơn nhiều, sau khi Thẩm Nguyên qua năm quan, chém sáu tướng, chiếm cứ một cái ghế, người tới cầu hôn thiếu chút nữa đạp vỡ ngạch cửa.


Kỳ Thiếu Vinh liếc mắt nhìn Thẩm Nguyên một cái, gật đầu: "Ta nhớ ra rồi, là tên lót đế trong Hoàng đô Thất Tú kia sao?"
Kỳ Hằng gật đầu: "Hẳn là vậy."


available on google playdownload on app store


"Ta nghe nói, Hoàng đô Thất Tú đều là đại soái ca a! Làm sao lại có tên lớn lên tầm thường như vậy? Chẳng lẽ là trùng tên?" Kỳ Thiếu Vinh nói thầm.
"Thiếu gia, tên này chỉ là lót đế, ngươi không thể yêu cầu quá cao." Kỳ Hằng nhỏ giọng nhắc nhở.


Kỳ Thiếu Vinh gật đầu, tràn đầy thổn thức: "Nói rất đúng, bất quá ta cảm thấy tên này leo được lên bảng có thể là nhờ động tay chân trong tối."
Thẩm Nguyên: "......" Hai tên tiểu tử này cho dù đè thấp thanh âm hắn vẫn nghe được được không?


Kỳ Thiếu Vinh nhìn Thẩm Nguyên, cười tủm tỉm: "Quan hệ của Thẩm thiếu cùng Trang đại thiếu không tồi a!"
Thẩm Nguyên cười cười: "Còn tạm được đi."
"Nhìn dáng vẻ này Thẩm thiếu so với Trang đại thiếu nhàn rỗi hơn rất nhiều a! Chuyện từ hôn Trang Hạo không tới, thật ra lại phiền ngươi như vậy."


"Chuyện nhỏ không tốn sức gì."


"Thẩm thiếu, ngươi biết trong Hoàng đô Thất Tú, ngươi vì sao lại là đứng đầu từ dưới lên đi, ngươi hẳn là nên ít quan tâm chuyện bát quái, phóng chút tâm tư để tu luyện, chiếu theo bộ dáng làm việc không đàng hoàng này của ngươi, rất nhanh ngay cả đếm ngược từ dưới lên cũng không đủ tư cách." Kỳ Thiếu Vinh lắc lắc đầu."(Editor nhắc nhở nhẹ nhàng: Làm ơn hãy nhỡ kỹ câu nói này മ◡മ)"


"Một ma võ phế nhân như ngươi lại biết lo lắng cho Thẩm thiếu, thật không biết cái gì gọi là trời cao đất dày." Dịch Sơ Tuyết cười nhạo một tiếng.


Kỳ Thiếu Vinh phe phẩy cây quạt, lười biếng nói: "Ta quan tâm rất nhiều người, tỷ như ta cũng quan tâm Dịch tiểu thư, nói thật ra, Dịch tiểu thư ngươi ngàn dặm xa xôi chạy tới giúp Trang Hạo từ hôn như vậy, thật sự là có chút không trâu bắt chó đi cày (bắt người khác làm việc không có khả năng), xen vào việc người khác."


"Hơn nữa, nếu ta đoán không sai, Dịch tiểu thư hơn phân nửa là cũng có một chút ý tứ với Trang Hạo, bất quá, nếu ta không tính sai, Dịch tiểu thư đi một chuyến này cuối cùng cũng chỉ có thể vì người khác làm áo cưới (làm chuyện tốt thay người khác mà bản thân không có lợi gì)."


Dịch Sơ Tuyết cau mày, trên mặt che kín sương lạnh.
"Hôn thư các ngươi mang đến rồi?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Thẩm Nguyên gật gật đầu: "Đã mang đến."
"Vậy thì tốt. A Hằng." Kỳ Thiếu Vinh đẩy Kỳ Hằng một cái, Kỳ Hằng lấy ra một hôn thư lửa đỏ: "Phần của thiếu gia nhà ta ở chỗ này."


"Nếu tất cả mọi người đều không có hứng thú với hôn nhân này, chúng ta liền cùng tiêu hủy hôn thư đi." Kỳ Thiếu Vinh nói.
Thẩm Nguyên nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi cũng không có hứng thú với hôn nhân này?"


"A? Ta phải có ý tứ gì, một tên lười biếng ngay cả từ hôn cũng không tự mình tới, cho dù lớn lên có soái hơn nữa thì trông cậy vào hắn có ích lợi gì, huống chi bổn thiếu gia trời sinh lệ chất (trời sinh đã đẹp), dạng người gì mà không tìm thấy!" Kỳ Thiếu Vinh vui tươi hớn hở sờ sờ mặt.


Dịch Sơ Tuyết cười lạnh: "Ngươi đúng là không biết e lệ."
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Dịch tiểu thư, ngươi hẳn là nên ôn nhu một chút, nam nhân đều thích nữ nhân ôn nhu, ngươi khắc nghiệt như vậy thật ra không tốt lắm."
"Kỳ tứ thiếu vẫn nên lo cho chính ngươi đi." Dịch Sơ Tuyết nói.


Lấy được hôn thư, Thẩm Nguyên cơ hồ là gấp chờ không nổi rời khỏi trang viên của Kỳ Thiếu Vinh.


Thẩm Nguyên hít sâu một hơi: "Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, vị hôn thê có từ trong bụng mẹ này của A Hạo thiên phú chẳng ra gì mà tính tình lại rất lớn a, còn may chúng ta tới thay A Hạo từ hôn, bằng không A Hạo nhất định sẽ bị vị hôn thê này của hắn dọa sợ."


Dịch Sơ Tuyết khẽ hừ một tiếng: "Tên kia còn có chút si tâm vọng tưởng (mơ mộng hão huyền), cư nhiên còn nói nếu có ngày A Hạo hối hận từ hôn nhất định phải để hai người chúng ta đi nhận lỗi với hắn, còn phải bồi thường hắn một vạn đồng vàng, hắn mới có thể suy xét A Hạo."


Thẩm Nguyên hít sâu một hơi, "Nói đến bộ dáng tên Kỳ Thiếu Vinh kia thật sự là đủ đặc biệt." Trên thực tế phấn trên mặt đối phương quá dày, hắn cũng nhìn không ra tướng mạo sẵn có của đối phương.






Truyện liên quan