Chương 51
Kỳ Thiếu Phúc cùng Kỳ Thiếu Vinh đang nói chuyện, một học viên đi đến, "Kỳ đồng học, hiệu trưởng tìm ngươi."
"Tam ca, thật có lỗi, không tiếp được." Kỳ Thiếu Vinh nói.
Kỳ Thiếu Phúc gật đầu: "Ngươi đi trước đi, đừng để hiệu trưởng chờ sốt ruột."
Phòng hiệu trưởng.
"Kỳ đồng học, ngươi đã đến rồi! Mời ngồi." Hồ Phong tươi cười đầy mặt với Kỳ Thiếu Vinh.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu, ngồi xuống đối diện Hồ Phong, Hồ Phong treo trên mặt tươi cười ôn nhuận vô hại hiền lành.
Rõ ràng Hồ Phong chính là một tên mặt người dạ thú, Kỳ Thiếu Vinh không dám thả lỏng một chút nào, "Hiệu trưởng, ngài tìm ta là có chuyện gì sao?"
Hồ Phong lấy ra một phong thư, đưa tới trước mặt Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi xem cái này đi."
Kỳ Thiếu Vinh mở thư ra, đọc một hồi: "Kỳ gia hy vọng học viện khai trừ ta?"
Hồ Phong gật đầu: "Đúng là như vậy."
"Vậy hiệu trưởng, ý ngài thì sao?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
"Ta cho rằng Kỳ đồng học là một học viên chăm chỉ hiếu học, học viện chúng ta rất khai sáng, sẽ không bởi vì mấy lời đồn đãi vớ vẩn liền đuổi đi một học viên ưu tú giống như Kỳ đồng học đây." Hồ Phong lời lẽ chính nghĩa đáp.
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Cảm ơn hiệu trưởng."
"Kỳ đồng học, nhân duyên của ngươi thật không tồi, ngươi biết không?"
Kỳ Thiếu Vinh có chút khó hiểu nhìn Hồ Phong: "Hiệu trưởng, sao ngài lại nói vậy?"
"Trước đó, Trang Linh đạo sư đã tới, nàng thay ngươi cầu tình."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Hồ Phong cười cười: "Nghe nói Trang Hạo rất thích Tà Y, đáng tiếc, Tà Y lại không thèm nhìn đến hắn. Kỳ đồng học, ngươi cùng Tà Y thật sự có một chân sao, hắn lựa chọn ngươi cũng không lựa chọn Trang Hạo?"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn hai mắt sáng lấp lánh của Hồ Phong, trong mắt hiện lên thần sắc kinh ngạc.
Kỳ Thiếu Vinh thầm nghĩ: Tâm bát quái, mỗi người đều có, ngay cả hiệu trưởng cũng khó có thể may mắn thoát khỏi!
"Tà Y cùng ta là bằng hữu, quan hệ có khả năng tốt hơn một chút so với Trang Hạo." Kỳ Thiếu Vinh nói.
Hồ Phong ủng hộ vỗ vỗ bả vai Kỳ Thiếu Vinh: "Thì ra là thế! Kỳ đồng học, Tà Y lựa chọn ngươi có nghĩa là ngươi đã thắng Trang Hạo trên phương diện nào đó, cố lên, ta xem trọng ngươi!"
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Kỳ Thiếu Vinh đi ra khỏi phòng hiệu trưởng liền gặp được Trang Linh.
"Kỳ đồng học, ngươi không sao chứ?" Trang Linh hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Linh: "Trang Linh đạo sư, ta có thể có chuyện gì chứ."
"Kỳ gia có mắt không biết châu ngọc, trục xuất một nhân tài như Kỳ tứ thiếu ngươi khỏi gia môn, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ hối hận." Trang Linh nói.
"Trang Linh đạo sư đã quá xem trọng ta rồi."
Trang Linh cười cười: "Ta tin tưởng ngươi. Đúng rồi, ta đã để Tôn Lâm đ*o sư gửi thư đến phủ Tà Y."
"Được, ta sẽ thông tri để Tiểu Tà chú ý một chút."
Trang Linh gật đầu: "Làm phiền."
"Kỳ tứ thiếu, nghe nói, ngươi bỏ ra mười vạn hoàng kim mua giấy thông hành xuất nhập khu cao cấp, ngươi ra tay cũng thật rộng rãi, Tôn Lâm lão sư so với ngươi chình là người nghèo trong người nghèo, số tiền nàng viết trong thư đã là cực hạn của nàng, hy vọng Tà
Y có thể không chê ít." Trang Linh nói.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Tiểu Tà là người thông tình đạt lý, Trang Linh đạo sư không cần lo lắng."
"Có mấy lời này của Kỳ đồng học, ta an tâm rồi."
............
Kỳ gia.
Kỳ Thiếu Như ngồi trong biệt viện, "Hiện tại tình hình đã loạn thành như vậy, Hồ Phong hiệu trưởng có phản ứng gì?"
"Hồ Phong hiệu trưởng không có phản ứng gì, giống như chuyện gì cũng không phát sinh." Một thị nữ bên cạnh Kỳ Thiếu Như vội vã đáp.
"Hồ Phong hiệu trưởng đây là có ý gì?"
"Tiểu thư, vị hiệu trưởng kia có tiếng là lôi thôi lếch thếch, ai cũng không đoán trước được hắn sẽ hành sự như thế nào, tiểu thư, cho dù là như thế nào, Kỳ Thiếu Vinh đã bị trục xuất khỏi Kỳ gia, cho dù Thiên Lan học viện không khai trừ hắn, hắn ở Thiên Lan học viện cũng không có chỗ dừng chân."
Kỳ Thiếu Như cắn chặt răng, ban đầu nàng còn cho rằng gia tộc xoá tên Kỳ Thiếu Vinh, tiểu tử này sẽ về gia tộc nhận sai gì đó, kết quả, tiểu tử này ngay cả mặt cũng chưa lộ, thập phần thong dong tiếp nhận tin tức bị Kỳ gia xoá tên, Kỳ Thiếu Như cảm thấy lấy toàn lực đánh ra một đòn lại đụng phải bông vậy.
"Nguyên nhân Hồ Phong hiệu trưởng không khai trừ tên phế vật kia có thể là do đã nhận không ít chỗ tốt từ tên tiểu tử này." Kỳ Thiếu Như nói.
"Ký túc xá đơn bị hỏng, hắn liền đổi biệt viện khác, thật quá tiêu sái!"
Thị nữ có chút do dự nhìn Kỳ Thiếu Như: "Hình như không phải chỉ như vậy."
Kỳ Thiếu Như khó hiểu nhìn thị nữ: "Không phải chỉ như vậy? Còn có cái gì?"
Thị nữ chần chờ một chút, nói: "Ta nghe được Kỳ Thiếu Vinh bỏ ra mười vạn đồng vàng mua quyền đọc sách khu cao cấp của Thiên Lan học viện."
"Mười vạn đồng vàng! Hắn lấy nhiều tiền như vậy từ chỗ nào?" Kỳ Thiếu Như kích động trừng lớn mắt hỏi.
"Không phải hắn bị Tà Y bao dưỡng sao? Tà Y chính là cái cào ôm tiền." Thị nữ nói.
Kỳ Thiếu Như: "......" Chuyện Kỳ Thiếu Vinh bị Tà Y bao dưỡng là nàng truyền ra, nhưng tâm tư nàng lại không quá tin tưởng chuyện này, Tà Y là người nào chứ, tuy rằng Kỳ Thiếu Như không thích Tà Y nhưng cũng không thể không thừa nhận Tà Y là nhân tài khó có được, người như Tà Y làm sao có thể coi trọng Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh chỉ là một tên ma võ phế nhân, có cái gì tốt.
"Một tên phế vật như hắn có xem nhiều sách hơn nữa cũng vẫn là phế vật, cần phải lãng phí như vậy sao?" Kỳ Thiếu Như tràn đầy ghen ghét mắng nhỏ.
Tiền tiêu vặt của Kỳ Thiếu Như chỉ có hơn hai ngàn đồng vàng một năm,cho dù mẫu thân có trợ cấp một ít cũng chỉ đến ba bốn ngàn đồng vàng, vừa nghe Kỳ Thiếu Vinh vừa ra tay đã là mười vạn đồng vàng, nàng thiếu chút nữa đã ghen ghét cắn đầu lưỡi.
Kỳ Thiếu Vinh đi ra cửa, một mỹ nữ học viên ngăn cản đường đi của Kỳ Thiếu Vinh.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn người tới hỏi: "Vị học tỷ này, ngươi có chuyện gì sao?"
"Trang Hạo Trang thiếu gia muốn tìm ngươi nói chuyện, hắn ở trà lâu đối diện chờ ngươi, ta là tới phụ trách truyền lời, ta và ngươi cùng đi đi." Mỹ nữ học viên nói.
Bên trong ngữ khí của mỹ nữ học viên mơ hồ lộ ra vài phần ngưỡng mộ với Trang Hạo, cũng có khinh thường với Kỳ Thiếu Vinh.
Trong lòng Kỳ Thiếu Vinh không khỏi cảm thán bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt của Trang Hạo một chút, rồi đi theo nữ học viên bị Trang Hạo mê đến thần hồn điên đảo tới một gian trà lâu.
Trang Hạo nói hai câu liền đuổi mỹ nữ học viên, mỹ nữ học viên cao hứng phấn chấn đi.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo, âm thầm nói nhỏ: Tên tiểu tử thối Trang Hạo này tuy rằng tuổi không lớn nhưng bộ dáng đối đãi với nữ nhân rất không tồi a! Tương lai tiểu tử này nhất định sẽ biến thành hoa hoa công tử.
Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ tứ thiếu, lại gặp mặt."
Kỳ Thiếu Vinh mỉm cười một chút: "Trang đại thiếu có gì chỉ bảo sao? Một tên phế vật của Kỳ gia mọi người đòi đánh như ta khó khăn lắm mới được Trang đại thiếu tới gặp."
"Kỳ tứ thiếu, ta không nói lòng vòng, sẽ đi thẳng vào vấn đề."
Kỳ Thiếu Vinh nhàn nhạt đáp: "Xin cứ tự nhiên."
"Ta nghe nói ngươi nói với Kỳ Thiếu Như ngươi bị Tà Y bao dưỡng? Kỳ tứ thiếu, ngươi có thể không để bụng thanh danh nhưng không có nghĩa là Tà Y không để bụng, ngươi không thể bôi đen Tà Y như vậy." Trang Hạo nhìn chằm chằm Kỳ Thiếu Vinh nói.
Kỳ Thiếu Vinh hứng thú vuốt ve chén trà trên tay: "Trang đại thiếu rất quan tâm Tà Y a!"
"Ta thích hắn!" Trang Hạo nghiêm trang tuyên bố.
Tâm Kỳ Thiếu Vinh hung hăng run rẩy, hắn bị cái tên tiểu tử lông còn chưa mọc đủ này thích, tiểu tử này trước đây còn từ hôn hắn, "Trang đại thiếu là thích Tà Y, hay là thích con người Tà Y đây?" Kỳ Thiếu Vinh nghiên đầu hỏi.
Trang Hạo khó hiểu nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Có gì khác nhau sao?"
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Không có gì khác nhau, cho dù ngươi thích Tà Y cũng không có đẩt diễn."
Trang Hạo nhìn chằm chằm Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi dựa vào cái gì bôi đen Tà Y."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn sắc mặt hưng sư vấn tội* Trang Hạo, trong lòng hiện lên vài phần ác ý thú vị.
*Hưng sư vấn tội: phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương, còn để chỉ việc khi một người tức giận dẫn một đám người đi tới trước cửa chất vấn và "xử lý" đối thủ
Kỳ Thiếu Vinh lấy ra một tấm thẻ kim, nhìn về phía Trang Hạo: "Trang đại thiếu, ngươi biết đây là thẻ gì không?" Không đợi Trang Hạo mở miệng, Kỳ Thiếu Vinh đã nói tiếp,
"Cửa hàng hoàng gia chia thẻ tiền thành thẻ bình thường, thẻ bạc, thẻ kim, thẻ tử kim, số lượng thẻ tử kim rất hữu hạn, không đến hai trăm tấm."
"Tấm thẻ tử kim này bình thường đều là trao tặng cho người làm ra cống hiến kiệt xuất cho quốc gia, từ trình độ nào đó mà nói, tấm thẻ này cũng tượng trưng cho địa vị của một người, Trang đại thiếu, tâm thẻ này của ta, ngươi đoán xem là từ chỗ nào tới?"
"Tà Y cho ngươi?" Trang Hạo nhíu chặt mày hỏi.
"Trang đại thiếu thật thông minh, một đoán liền trúng." Kỳ Thiếu Vinh đầy mặt thưởng thức búng tay một cái với Trang Hạo. "Tiểu Tà biết đỉnh đầu ta khá khẩn liền tặng cho ta, lão hoàng đế đúng là có chút keo kiệt, chỉ cho ba mươi vạn đồng vàng, đúng là không đủ tiêu."
Trang Hạo nhìn chằm chằm Kỳ Thiếu Vinh, đột nhiên nắm chặt nắm tay, hung quang trong mắt nhiều đến không che dấu được.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn sắc mặt Trang Hạo, trong lòng đột nhiên hiện lên vài phần phức tạp, hình như hắn đùa hơi quá đà.
"Có thể đổi tấm thẻ này cho ta không, bên trong có bao nhiêu, ta chiếu theo trả lại nhiều hơn một vạn đồng vàng." Trang Hạo thu liễm trên mặt thần sắc nói.
"Trang đại thiếu quả nhiên là kẻ có tiền, nhiều hơn một vạn đồng vàng cũng không chớp mắt lấy một cái, thành giao!" Kỳ Thiếu Vinh hào phóng đáp trả.
Trang Hạo không nói một lời liền thanh toán tiền vàng, thu tấm thẻ trong tay Kỳ Thiếu Vinh lại.
Trang Hạo đứng lên: "Xin lỗi, ta còn có việc, đi trước."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Xin cứ tự nhiên."
............
Kỳ Thiếu Vinh đứng trên lầu nhìn Trang Hạo thất hồn lạc phách đi ra khỏi tửu lầu, không tự chủ được mà thở dài một hơi.
Ánh mắt Kỳ Thiếu Vinh tùy ý đảo qua, ngoài ý muốn nhìn thấy được thân ảnh Bích Lưu Vân đứng ở bên trong tửu lầu, Bích Lưu Vân ôm hai tay, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn một màn này, khóe miệng cong lên một nụ cười sáng lạn.
Bích Lưu Vân đi lên, cười cười với Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ tứ thiếu, cùng uống một chén không?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Được!"
Kỳ Thiếu Vinh đi theo Bích Lưu Vân vào phòng, "Kỳ tứ thiếu, vừa nãy thời điểm Trang đại thiếu mới rời đi, sắc mặt hắn hình như rất khó nhìn."
Kỳ Thiếu Vinh thở dài: "Không có biện pháp, ai bảo hắn thích Tà Y đâu."
Bích Lưu Vân nhìn Kỳ Thiếu Vinh, cười đến sáng lạn vô cùng, "Trang Hạo này sao lại thích Tà Y chứ, đúng là vận xui đổ máu tám đời nhà hắn."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Bích Lưu Vân tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, lạnh giọng nói:
"Ánh mắt tiểu tử này đúng là chẳng ra gì!"
Bích Lưu Vân mỉm cười vui vẻ, dựa lưng vào ghế, câu lấy tóc ngịch nghịch: "Theo ta thấy, ánh mắt này tốt đấy chứ, tốt đến không thế tốt hơn."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn biểu tình xem kịch vui của Bích Lưu Vân: "Hình như ngươi rất cao hứng?"
Bích Lưu Vân không cho là đúng lắc đầu: "Làm sao có thể? Ta nhìn qua rất cao hứng?"
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Cười sắp phải run lên, đương nhiên nhìn như là cao hứng.