Chương 56
Trang Linh thấy không khí giữa Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo ngày càng giương cung bạt kiếm, vội lên tiếng hoà giải: "Được rồi, hai người các ngươi đừng làm loạn, A Hạo, ngươi muốn mua gì không?"
Trang Hạo nhìn Trang Linh: "Ta muốn mua chút dược tề."
Trang Linh gật đầu: "Vậy mau đi mua đi."
Trang Hạo: "......"
Trang Linh nhìn Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh, thầm nghĩ: Hai tên tiểu tử Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh này đúng là oan gia mà.
Trang Linh quay sang nhìn Trang Khiêm: "A khiêm, có thể bồi ta đi chọn mấy món trang sức không?" Trang Linh cảm thấy nàng tốt nhất là nên cho Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh một chút không gian riêng để hai người bọn họ đơn độc tâm sự, có lẽ có thể cải thiện quan hệ giữa hai người, tuy rằng Trang Linh cảm thấy cái này thật sự không quá có khả năng.
Trang Khiêm vội gật đầu: "Được! Được!" Trang Khiêm gãi gãi đầu, thầm nghĩ: Không khí giữa đại ca hắn cùng Kỳ tứ thiếu thật sự quá kỳ quái, hắn vẫn nên lui lại trước thì tốt hơn.
Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi là thật sự muốn tham gia đại chiến trăm viện?"
"Đương nhiên, có lẽ chúng ta sẽ trở thành đối thủ."
"Ta không cảm thấy Hồ Phong hiệu trưởng sẽ hồ đồ như vậy, bất quá, nếu chúng ta thật sự gặp được trong bí cảnh, xem trên phần mặt mũi Tà Y, ta sẽ đá ngươi ra khỏi bí cảnh. Theo ý của ta, ngươi tốt nhất vẫn nên an phận một chút thì tốt hơn, đó không phải nơi ngươi nên tới." Trang Hạo lạnh lùng nói.
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Tên tiểu tử Trang Hạo ch.ết tiệt này nói chuyện thật thiếu đánh!
Thẩm Nguyên đi vào cửa hàng liền nhìn thấy Kỳ Thiếu Vinh đang đứng cùng Trang Hạo, "Trang đại thiếu, Kỳ tứ thiếu, các ngươi đều ở sao?"
Kỳ Thiếu Vinh nhẹ gật đầu với Thẩm Nguyên: "Thẩm thiếu, đã lâu không gặp!"
"Ngươi tới làm gì?" Trang Hạo hỏi.
Thẩm Nguyên nhún vai: "Ta tới mua mấy quyển trục ma pháp."
"Hình như ngươi đã tới chậm rồi." Kỳ Thiếu Vinh tiếc nuối lắc đầu.
Thẩm Nguyên nghi hoặc hỏi: "Sao lại nói vậy?"
"Quyển trục ma pháp thích hợp cho ngươi dùng đều đã bị ta mua." Kỳ Thiếu Vinh nói.
Thẩm Nguyên: "...... Kỳ tứ thiếu, bút tích thật lớn!"
Kỳ Thiếu Vinh vẫy vẫy tay: "Thường thôi thường thôi."
Thẩm Nguyên: "......"
"Kỳ tứ thiếu, đây là quyển trục ma pháp ngươi muốn, ngươi tới kiểm kê một chút đi." Quản sự cửa hàng tràn đầy nhiệt tình tươi cười với Kỳ Thiếu Vinh.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Được, ta tới liền."
Thẩm Nguyên thò đầu qua hỏi Trang Hạo: "Kỳ Thiếu Vinh lấy đâu ra nhiều đồng vàng như vậy? Chẳng lẽ toàn bộ tiền Tà Y kiếm đều cho Kỳ Thiếu Vinh? Tà Y đối xử với Kỳ Thiếu Vinh cũng quá tốt rồi."
Trang Hạo lạnh lùng nhìn Thẩm Nguyên một cái: "Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu."
Thẩm Nguyên: "......" Hắn chỉ là tùy tiện nói nói mà thôi, được rồi, có khả năng hắn dẫm phải cái chân đau của tiểu tử Trang Hạo này.
Thời điểm Trang Linh đi tới, phát hiện bên cạnh Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh nhiều thêm một Thẩm Nguyên, trên mặt lập tức hiện lên vài phần thất vọng.
Thẩm Nguyên vốn còn muốn lên tiếng gọi Trang Linh, lại phát hiện sắc mặt Trang Linh nhìn hắn tràn đầy ghét bỏ, giống như hắn không nên xuất hiện ở chỗ này vậy. Thẩm Nguyên xoa xoa mũi, thầm nghĩ: Từ sau khi hắn không nhịn được lòng hiếu kỳ nhất thời, chạy tới từ hôn cho Trang Hạo, mọi việc xung quanh liền không còn thuận, sớm biết như vậy, hắn còn nhảy vào vũng nước đục này làm gì chứ!
Thẩm Nguyên nhìn Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh, vô tình thốt ra một câu: "Trang đại thiếu, Kỳ tứ thiếu, hai người nhìn qua còn rất xứng đôi."
Thẩm Nguyên nói xong liền hận không thể tự tát mình một cái, hắn đúng là mắc thất tâm phong* mà, cư nhiên lại nói loại lời nói này.
"*Thất tâm phong: là một loại bệnh tâm lý, phát bệnh ở thần kinh đại não, do năng lực chịu đựng của tâm lý nhỏ hơn áp lực bên ngoài, do đó tâm lý, hành động, ý chí trở nên bất thường, thường xuyên xảy ra ở nhóm người chịu áp lực lớn"
Kỳ Thiếu Vinh tươi cười rạng rỡ nhìn Thẩm Nguyên.
"Thẩm thiếu, ngươi đúng là biết nói giỡn!" Kỳ Thiếu Vinh nói.
Trang Hạo hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Nguyên một cái: "Có phải mắt ngươi bị què rồi không?"
Thẩm Nguyên: "......"
Trang Linh cúi đầu, thầm nghĩ: Nhãn lực của tiểu tử Thẩm Nguyên này thật sự không tồi, tiểu tử này khó khăn lắm mới nhìn trúng được một lần, đáng tiếc, Thẩm Nguyên nhìn trúng, Trang Hạo này lại mắt què.
Kỳ Thiếu Vinh mua xong đồ liền trở về học viện, Trang Linh theo Kỳ Thiếu Vinh trở về Thẩm Nguyên nhìn bóng dáng Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Linh, dùng khuỷu tay chạm chạm Trang Hạo, hoang mang hỏi: "Khi nào thì Trang Linh lại thân thiết với Kỳ Thiếu Vinh như vậy?"
Trang Hạo lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Thẩm Nguyên: "......"
"Ta nghĩ Trang Linh tỷ tỷ hẳn là thiện tâm đi. Tiểu tử Kỳ Thiếu Vinh này cũng thật là, đã bị trục xuất khỏi Kỳ gia rồi còn làm việc bừa bãi như vậy, hắn đây là muốn bị theo dõi sao?"
"Cái này cũng không sai! Có Trang Linh đi cùng, an toàn của Kỳ Thiếu Vinh ít nhiều cũng có chút bảo đảm, bất quá, một tiểu tử vô công rỗi nghề như Kỳ Thiếu Vinh hà tất phải để Trang Linh tỷ tỷ chiếu cố như vậy?" Thẩm Nguyên lắc đầu than thở.
Trang Linh đi bên cạnh Kỳ Thiếu Vinh, hoang mang hỏi: "Y sư chỉnh dung rất dễ kiếm tiền sao?"
Kỳ Thiếu Vinh liếc mắt nhìn Trang Linh một cái, nhàn nhạt đáp: "Chắp vá đi."
"Hình như Kỳ tứ thiếu còn có tiền hơn cả Tà Y a." Trang Linh nhíu mày, Kỳ Thiếu Vinh lợi dụng thân phận Tà Y kiếm lời không ít, nhưng cho dù Kỳ Thiếu Vinh có được toàn bộ tiền của Tà Y cũng chưa chắc có thể tiêu pha thoải mái như vậy.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Linh, thầm nghĩ: Nếu chỉ dùng một thân phận của Tà Y sẽ không thể duy trì mức độ tiêu pha của hắn như bây giờ, nhưng hắn còn có một thân phận khác, lão bản sau màn của cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành, hình như hắn nên thu tay lại một chút, Trang Linh này tựa hồ còn chưa hết nghi ngờ đâu.