Chương 68
Edit: Arisassan
Hạ Tử Câm vừa nhìn thấy hai người, như muốn nói cái gì đó, thế nhưng bị Hạ chủ quân âm thầm kéo lại, hung hăng trừng mắt cảnh cáo một cái mới thôi.
Hạ Tử Câm nhìn Ninh Vũ mà cảm thấy đáng tiếc thay cho hắn, thế mà lại không nhìn ra được bộ mặt thật của người bên gối mình, bị một người quen nói dối với ngụy trang như vậy lừa gạt.
Tiểu nhị trong cửa hàng rất nhiệt tình giới thiệu cho họ các loại vải vóc và những sự kiện ưu đãi đang diễn ra. Trong đại sảnh có bày một ít bàn tròn, trên mặt bàn đặt vài bình hoa tươi rất đẹp, trang trí cũng rất dễ nhìn, khiến cho các tiểu ca nhi vô cùng thích.
Có vài khách nhân vừa đến liền ngồi xuống ghế, uống trà hoa, nghe tiểu nhị giới thiệu các mặt hàng có trong tiệm. Ninh Vũ nghe loáng thoáng cái gì đó về thẻ hội viên.
“Xin hỏi quý khách cần gì ạ?”
Trang phục Ninh Vũ và Tống Ngôn Khê mặc trên người không sang thì cũng quý, tiểu nhị cũng rất có nhãn lực, lập tức cười cười ân cần tiến lên, nếu buôn bán thành công thì hắn cũng sẽ được chia phần, đương nhiên hắn phải vô cùng cố gắng.
Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê cũng ngồi xuống: “Thẻ hội viên của các ngươi là gì vậy?”
“Khi mua đồ ở cửa tiệm của chúng ta thì có thể trở thành hội viên sơ cấp, với cái này thì lần sau khi quay lại mua vải hoặc đặt may sẽ được hưởng rất nhiều ưu đãi, sau khi tích lũy tiêu một trăm lượng bạc sẽ được trở thành hội viên trung cấp, cuối năm căn cứ vào số bạc quý khách đã tiêu cho việc mua đồ ở đây mà phát quà tri ân. Qúy khách đây có muốn xem loại vải nào không, ta có thể lấy giúp cho ngài.”
Thẻ hội viên có hiệu quả rất lớn trong việc giữ khách, do có những ưu đãi này mà bất cứ ai khi nghĩ đến chuyện may mặc cũng sẽ chọn nơi này đầu tiên, đúng là một sáng kiến hay.
Ninh Vũ ngắm nhìn các loại kiểu dáng trang phục, quả thật rất mới mẻ độc đáo: “Ngôn Khê, ngươi có thích cái nào không? Ta đảm bảo ngươi mặc bộ nào cũng đẹp hết.”
Tống Ngôn Khê cũng liếc mắt sang nhìn: “Ta tự may ở nhà cũng được.” Y chỉ cần nhìn một cái thôi là biết được hết những kỹ xảo với bí quyết trong mấy bộ trang phục này rồi, trước đây không nghĩ ra được là do không ngờ nó có thể làm thế thôi, sau khi được mấy bản vẽ này mở mang kiến thức, về nhà y cũng có thể làm được như vậy.
Ở một góc bên trong sảnh đặt vài tấm gương cao ngang người, có vài tiểu ca nhi giả vờ tình cờ đi qua chỗ đó, lén lút xem thử bộ dạng của mình, vừa cảm thấy ngại ngùng vừa cảm thấy mới lạ.
Đúng lúc đó có một tiểu ca nhi vừa thử đồ xong ra ngoài, xoay một vòng trước gương, tiểu nhị bên cạnh không chớp mắt mà khen liên tục, khen vô cùng chân thành, khen đến mức khiến cho người cũng muốn mua luôn.
“Lý Hàn đúng là rất có tài kinh thương, nghĩ ra được rất nhiều thứ mới.”
Tống Ngôn Khê không thích Ninh Vũ khen người khác: “Trò mèo cả thôi, toàn là mấy việc không đàng hoàng gì cả, phu quân vẫn là người thông minh sáng tạo nhất.”
Hắn nào tốt như những gì Ngôn Khê nói, mỗi lần Ngôn Khê khen hắn, Ninh Vũ lại vừa xấu hổ vừa vui vẻ. Tống Ngôn Khê đúng là yêu hắn quá mà.
Hạ chủ quân liên tục mua rất nhiều thứ, chiếu theo những gì y mua thì có vẻ là đồ dùng làm đệm chăn, cùng với vải đỏ để may hỉ phục. Tiểu nhị trong cửa hàng còn lấy ra một quyển họa bản, trong họa bản có rất nhiều bản vẽ trang phục xinh đẹp: “Ngài có thể chọn bất cứ kiểu nào trong đây, tiệm chúng ta tập hợp tất cả các thợ may nổi danh nhất Uyển thành, chắc chắn sẽ cho ra thành phẩm hợp ý ngài.”
Hạ Tử Câm nhìn mà mất hết cả hứng, y không muốn thành thân, nên cũng không muốn chọn cái gì cả. Hạ chủ quân ngồi một bên lại luôn miệng hỏi y, hỏi đến mức y cũng không thể nhịn được: “Ta không có ý kiến, không phải cái gì cũng do ngươi quyết định hết à. Ta thích hay không cũng có ảnh hưởng gì đâu chứ.”
Hạ chủ quân nghe xong liền cảm thấy vô cùng tức giận, đây rõ ràng là đang trách móc y, y tự nhận mình đã tận tâm tận lực lắm rồi, không hề làm chuyện gì có lỗi với Tử Câm cả, cuối cùng lại chỉ nhận được oán trách và căm hờn, y chợt nản lòng thoái chí, cũng không muốn lựa chọn: “Lấy nhiêu đây thôi.” Cứ mua những gì đúng theo bổn phận của y, còn những chuyện khác thì y không muốn quản nữa.
Mà tâm trí của Hạ Tử Câm thì lại dồn hết vào người Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê, thấy hai người sắp rời khỏi tiệm thì nhân lúc cha y đang vội tới vội lui, không chú ý tới y mà bước nhanh đến trước mặt hai người.
“Nghe nói ngươi sắp thành thân rồi, chúng ta chắc chắn sẽ chuẩn bị đại lễ cho ngươi.”
Lúc trước Hạ Tử Câm yêu quý Tống Ngôn Khê bao nhiêu thì bây giờ lại chán ghét y bấy nhiêu, cảm thấy mình đã bị hình tượng cao quý thuần khiết của Tống Ngôn Khê lừa gạt. Nghe Tống Ngôn Khê nói ra những lời này xong, y lại tưởng như Tống Ngôn Khê đang châm chọc cười nhạo mình.
“Ngươi biết y là hạng người gì không? Vì không muốn ta gả cho ngươi nên y đã giả bệnh để hãm hại ta.” Sau sự kiện đó một thời gian thì Hạ Tử Câm cũng hiểu ra được phần nào, hiểu được tại sao Tống Ngôn Khê luôn miệng nói chuyện không liên quan đến y, nhưng người khác lại cứ cho là y đã đẩy Tống Ngôn Khê, làm Tống Ngôn Khê động thai khí.
“Lúc đó y bảo là sẽ cho ta trải nghiệm sóng gió hậu viện là như thế nào, sau đó tự ôm bụng kêu đau, ta thật sự không hề làm gì y cả.”
Hạ Tử Câm vừa nói vừa đắc ý nhìn Tống Ngôn Khê, giờ y đã vạch trần bộ mặt thật của Tống Ngôn Khê ngay trước mặt Ninh Vũ rồi, để xem Tống Ngôn Khê còn có thể vênh váo được bao lâu.
Tống Ngôn Khê chợt cảm thấy vô cùng buồn cười, cách hành xử của Hạ Tử Câm từ trước đến giờ vẫn cứ ngây thơ như vậy, hệt như y hồi trước. Hy vọng về sau Hạ Tử Câm có thể giữ được phần ngây thơ này, không giống như y, bị đời trước mài sạch.
Cơ mà, đời này y lại càng sống càng ngây thơ.
Ninh Vũ trả lời: “Hạ công tử tính tình thật thà ngay thẳng, là chuyện tốt.” Có lẽ sẽ có vài nam nhân thích tính tình kiểu này, tuy nhiên nếu sau này được phu quân sủng ái thì giữ nguyên cũng không sao. Nhưng nếu chỉ có địa vị bình thường trong hậu viện thì đó cũng không phải là chuyện may mắn.
Hắn cũng có nghe nói tới người mà Hạ Tử Câm gả cho, chức quan cao hơn Hạ tri châu một bậc, còn là trưởng tử, tiền đồ xán lạn, gia thế cũng vô cùng tốt. Thế nhưng, cũng bởi vì vậy mà khi phu quân của Hạ Tử Câm nạp thị cưới phu, quyền lên tiếng của Hạ Tử Câm sẽ rất ít, nếu không được phu quân sủng ái thì chiếu theo tính tình của Hạ Tử Câm, sợ là cuộc sống sau này sẽ rất gian khổ.
Hạ Tử Câm nhíu mày, phản ứng của Ninh Vũ thật sự không giống như những gì y mong đợi: “Ngươi bị vẻ ngoài của y lừa rồi, y giỏi nói dối với diễn kịch lắm. Ngươi…”
“Hạ công tử, Ngôn Khê là người như thế nào, không ai biết rõ hơn ta hết.” Nể mặt Hạ Như Phong nên Ninh Vũ cũng chừa lại cho Hạ Tử Câm một chút thể diện, nếu Hạ Tử Câm là một đệ đệ mềm mại đáng yêu, hắn rất sẵn lòng xem Hạ Tử Câm là đệ đệ của mình.
Nhưng sau khi có Tống Ngôn Khê rồi, trong mắt hắn, tất cả những tiểu ca nhi khác đều không sánh bằng Ngôn Khê nhà mình, hắn sủng Ngôn Khê còn chưa đủ, sao có thể có tinh lực để đi đùa giỡn tiểu ca nhi khác chứ.
“Vậy ngươi có biết y đang lừa ngươi không?”
“Y không lừa ta, y chỉ định đùa với ngươi chút thôi.”
Hạ Tử Câm tỉnh ngộ, hóa ra Ninh Vũ đã biết ngay từ đầu, còn phối hợp với Tống Ngôn Khê để hãm hại y.
Hạ Tử Câm đọc nhiều sách như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên y hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của câu “cấu kết với nhau làm việc xấu.”
Có lẽ do đây là lần đầu trải qua chuyện như vậy, thần sắc của Hạ Tử Câm không khỏi tỏ vẻ khiếp sợ rõ ràng khi tam quan bị xung kích.
“Các ngươi đang làm gì vậy? Ỷ người đông thế mạnh mà ăn hϊế͙p͙ người khác sao?”
Lý Hàn vừa quay sang đã trông thấy ba người đang đứng đối diện nhau ở đằng kia, hai người trong số đó vẫn ung dung đứng, trong khi cậu công tử yếu mềm đứng trước mặt họ thì đầy vẻ khiếp sợ, như vừa gặp phải chuyện gì rất khó tin.
Lý Hàn nhận ra người kia là tên thiếu gia hoàn khố mà gã cực kỳ chán ghét, trong lòng chợt cảm thấy căng thẳng, lập tức nhớ tới cảnh tượng vô cùng sâu sắc mà gã từng thấy trên phố lúc trước, chẳng lẽ hiện tại là đại thiếu hoàn khố háo sắc đang cường đoạt dân nam? Rồi gã nhìn tướng mạo của Hạ Tử Câm, càng thấy những gì mình nghĩ là đúng.
Lý Hàn đứng chắn trước mặt Hạ Tử Câm: “Ban ngày ban mặt, còn có vương pháp ở đây nữa hay không?” Sau đó liền ôn nhu nói với Hạ Tử Câm: “Công tử, đừng sợ, có ta ở đây rồi, ta sẽ không để hắn chiếm tiện nghi của ngươi.”
Ninh Vũ và Tống Ngôn Khê đứng cách Hạ Tử Câm ba bước, đứng hẳn sang một bên đường, dưới mắt những người xung quanh thì họ không hề vô lễ chỗ nào cả, trong khi đó Lý Hàn thì hầu như đứng tựa sát vào Hạ Tử Câm, đã vậy gã còn la lớn: “Trước mặt bàn dân thiên hạ mà dám ɖâʍ loạn công tử nhà đàng hoàng, không sợ chúng ta báo lên quan phủ hay sao? Trên con đường này có rất nhiều người có thể làm chứng.”
Lý Hàn tính đến việc Ninh Vũ có bối cảnh thâm hậu, quan quý bao che qua lại cho nhau, hầu như có thể một tay che trời ở Uyển thành, cho nên mới thu hút sự chú ý của người qua đường trước, hòng dùng dư luận gây sức ép cho hắn, như thế thì quan phủ sẽ không thể thiên vị công khai cho Ninh Vũ được, dù sao cũng phải cho bách tính một câu trả lời.
Hạ chủ quân nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài thì hơi khó chịu, vừa quay sang liền phát hiện Hạ Tử Câm không còn đứng bên cạnh mình nữa, y vội vàng chạy ra ngoài nhìn một chút, đúng lúc nghe thấy câu nói cuối cùng và trông thấy Hạ Tử Câm đứng ngay trung tâm đám đông, hai mắt tối sầm lại, suýt nữa tức đến không thể thở được.
Sắp thành thân tới nơi, vậy mà còn đi phá hỏng thanh danh của bản thân mình, làm nó bị vấy bẩn nữa, Hạ chủ quân thật sự không biết phải nói gì, hận không thể tát một cái cho Hạ Tử Câm tỉnh ra. Nó thật sự phải tìm đường ch.ết cho mình thì mới cam tâm mà.
Tống Ngôn Khê vô cùng khinh thường Lý Hàn, nếu Lý Hàn thật lòng hảo tâm muốn giúp người thì không sao, nhưng cái đáng nói ở đây là gã rõ ràng chỉ đang giả nhân giả nghĩa.
Nếu thấy tiểu ca nhi bị sàm sỡ, cách tốt nhất là nên giải quyết âm thầm, trong những tình huống như vậy, dù cho tiểu ca nhi là người bị hại, nhưng miệng đời vốn bất công, tiểu ca nhi đó vẫn sẽ bị mọi người lén lút chỉ trỏ.
Hành động này của Lý Hàn chỉ nhằm mục đích gây khó dễ cho phu quân, coi đây là nhược điểm để uy hϊế͙p͙ phu quân, không hề có ý muốn giúp đỡ người khác, lòng tiểu nhân lộ rõ hẳn ra. Hơn nữa vừa mở miệng đã ăn nói linh tinh, tự ý buộc tội người khác, tự cho mình là đúng, Tống Ngôn Khê cực kỳ căm ghét hạng người ngông cuồng như vậy.
Nhưng bộ dạng của Hạ Tử Câm hiện giờ lại cho thấy y không hề biết chuyện này sẽ ảnh hưởng đến mình như thế nào, Tống Ngôn Khê bèn thở dài, coi như bồi thường vì đã tính kế Hạ Tử Câm lần trước đi: “Vừa nãy ta chỉ tình cờ gặp Tử Câm rồi dừng lại chào hỏi thôi, không biết lời đó của vị thiếu gia này là có ý gì? Nếu như có ý bịa đặt gây chuyện, làm vấy bẩn thanh danh của phu quân ta mà còn không biết tự xin lỗi, vậy chúng ta đành phải đưa lên công đường.”
Mọi người xung quanh cũng bàn tán sôi nổi, tuy Ninh Vũ đã không lêu lổng ngoài đường trong một thời gian rất dài rồi, nhưng có vài người vẫn nhận ra hắn.
Hạ chủ quân thở phào, đến gần nói: “Sao còn chưa qua đây? Chào hỏi bạn bè một chút thôi mà đi lâu vậy? Muốn ôn chuyện thì cũng đừng đứng ngoài đường như thế chứ, Ngôn Khê, sau này nếu ngươi rảnh rỗi thì nhớ phải đến phủ trò chuyện với nó nhiều hơn đấy, hai ngươi thân nhau như vậy mà.”
“Ngươi là trưởng bối của y đúng không? Thật đúng lúc, hồi nãy y vừa bị…”
Khí chất người bề trên lâu năm của Hạ chủ quân lúc này hoàn toàn hiển lộ ra hết, không giận tự uy: “Câm miệng, ở đâu ra một kẻ ngông cuồng tự đại như thế này chứ?”
Tiểu thị thiếp thân hầu hạ Hạ chủ quân quanh năm rất biết quan sát, lập tức hùa theo dọa dẫm: “Làm càn, ai cho ngươi đụng vào chủ tử nhà ta, người đâu, còn không mau kéo hắn xuống.”
Lý Hàn đang định nói gì đó, nhưng lập tức bị gia đinh nhanh tay bịt kín miệng.
Mọi người xung quanh thấy thế thì cũng nhanh chóng dạt sang hai bên, để những gia đinh kia lôi người đi, sau đó mới nhỏ giọng bàn tán.
Hạ chủ quân nói với hai phu phu Ninh Vũ: “Các ngươi ra đường sao không mang theo một vài hộ viện với gia đinh đi, bị loại tiểu nhân tham tài nịnh nọt này quấn lấy thì khó thoát thân lắm.”
Những người đứng gần đấy vừa nghe thấy lời này thì nhanh chóng hiểu rõ, hóa ra chỉ là tên lưu manh muốn nịnh bợ quan to quý nhân.
Hạ chủ quân liếc mắt ra hiệu cho tiểu thị, tiểu thị lập tức đi xử lý chuyện còn lại, dẫn hướng dư luận, làm mờ đi sự tồn tại của Hạ Tử Câm. Không thấy trong lời nói vừa nãy của Hạ chủ quân không hề nói ra tên của Hạ Tử Câm, mà chỉ gọi Tống Ngôn Khê thôi à.
Tống Ngôn Khê cũng không thèm để ý chuyện nhỏ nhặt này, sau khi nói lời cáo từ với Hạ chủ quân thì kéo Ninh Vũ đang phát hỏa rời đi, nếu hồi nãy y không liên tục giữ Ninh Vũ đang định động thủ lại thì sợ là hắn đã nhào vô đánh nhau từ lâu rồi.
“Nếu hồi nãy ngươi đánh gã thì dù ngươi có chiếm phần đúng cỡ nào cũng vô dụng, chưa kể cái miệng kia của Lý Hàn còn có cái để nói hưu nói vượn thêm ấy. Suýt chút nữa gã đã phá hỏng chuyện hôn nhân đại sự của Hạ Tử Câm rồi, do đó cũng chọc giận Hạ chủ quân, Hạ phủ chắc chắn sẽ không tha cho gã. Chúng ta đừng để ý đến gã ta nữa, ngươi bảo là sẽ dẫn ta đi chơi mà.”
Chỉ bằng vài câu nói của Tống Ngôn Khê, cộng với câu cuối như đang làm nũng của y, Ninh Vũ lập tức quên hết tất cả những tức giận ban nãy, sắp thất tịch rồi, hắn muốn dẫn Ngôn Khê tới miếu Nguyệt Lão đi dạo.
Lý Hàn, người suýt nữa phá hủy thanh danh của Hạ Tử Câm, đương nhiên bị Hạ chủ quân ghi thù, y sai người đi tr.a lai lịch của gã, biết được đây chỉ là một tên ăn mày, nhờ vào thủ đoạn đê hèn của mình mà được ở rể Viên phủ, trong tay chỉ có một chút sản nghiệp nhỏ bé, chưa kể mấy vụ ở Ỷ Thúy Viện thu hút sự chú ý của tất cả mọi người lúc trước đều có một tay của người này, từng cái từng cái một đều chứng minh đây là một tên gia hỏa tâm tư bất chính.
Chẳng lẽ gã ta định phá hỏng thanh danh của Hạ Tử Câm, sau khi nó bị từ hôn thì đến đây xin cưới? Dù sao lúc trước tình cảnh của Viên Trí Chi cũng y chang như vậy, bị phá hỏng thanh danh ngay giữa đường phố đông người, không nhà đàng hoàng nào muốn cưới nên cuối cùng phải thành thân với gã ta. Hạ chủ quân càng nghĩ càng tức giận, lập tức nói chuyện này cho Hạ tri châu.
Đôi lời của tác giả: nể mặt bạn Hạ ngốc nên mị không thể không chừa một đường sống cho Hạ Tử Câm.