Chương 4

Edit: Hoa Cúc
Beta: Minh Miu
Lâm Trạch Xuyên từ studio đi ra, cũng không trực tiếp về nhà. Anh chậm rãi tới ven đường, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra một tuần nay. Vớ vẩn đến mức khiến anh cho rằng mình say rượu sau đó nằm mơ.


Chu Vũ Đồng phản bội, anh ch.ết, thân phận chuyển biến. Anh còn chưa kịp kinh ngạc, thì tất cả đã xảy ra. Cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ mình sẽ từ một thiên chi kiêu tử biến thành một tiểu minh tinh lăn lộn trong giới giải trí bị người ta khinh thường. Lúc trước Trình gia không tiếp nhận Chu Vũ Đồng vì Chu Vũ Đồng là một diễn viên, cho dù cậu ta đã là một siêu sao thiên vương có vinh quang hạng nhất.


Trình gia rất khinh thường những diễn viên giải trí, vậy mà, thật không thể tin được anh cũng có ngày bước chân vào cái giới này.


Trình Hướng Nam ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, trong một danh môn thế gia chân chính, mẹ là con gái tập đoàn Thẩm thị. Cuộc sống thuận buồm xuôi gió. Từ nhỏ đã có thành tích tốt, bằng chính thực lực của mình thi đậu vào đại học A, học ngành tài chính ở trường đại học số một cả nước. Sau đó được cử đi du học, lấy được tất cả các học bổng còn lấy bằng thạc sĩ chuyên môn của đại học H. Vì đã có anh cả Trình Tư Kiệt và anh hai Trình Tử Lâm, mà Trình Hướng Nam không có hứng thú với giới chính trị, Trình gia lại cực kì nuông chiều đứa con út, cho nên khi Trình Hướng Nam điền nguyện vọng học tài chính cũng không phản đối. Sau này, ánh sáng lập tập đoàn Quốc Tín, nếu như không có tài chính của Thẩm gia hậu thuẫn cùng với sự ủng hộ âm thầm của Trình gia, thì Quốc Tín muốn phát triển đến quy mô như hiện nay, có lẽ phải cần mười lăm năm cũng không chừng, nhưng anh lại chỉ dùng thời gian năm năm.


Lúc trước chuyện Trình Hướng Nam thích nam nhân khiến Trình gia trải qua một hồi sóng to gió lớn, nhưng cuối cùng vẫn được Trình gia tiếp nhận. Cùng Chu Vũ Đồng kết giao, Trình gia cũng biết. Nhưng không ngăn cản cũng không phản đối. Ngay cả khi anh vung tiền như rác và vận dụng các mối quan hệ để giúp Chu Vũ Đồng nổi tiếng, Trình gia cũng không nói lời nào. Nếu không phải anh đề nghị công khai quan hệ của hai người họ, thậm chí còn muốn di dân sang Canada kết hôn, thì Trình gia cũng không phản ứng kịch liệt như vậy.


Trên thực tế mấy lời đồn đó cũng không hoàn toàn đúng, vì Trình gia không đuổi anh đi, mà do tự ý anh muốn rời khỏi Trình gia, như vậy kế hoạch di dân của anh sẽ không sẽ bị Trình gia quấy nhiễu. Nhưng, khi anh nhìn thấy những gì xảy ra trong căn phòng kia, thì tất cả đều như một trò cười.


available on google playdownload on app store


Sau đó anh trọng sinh vào thân thể một tiểu minh tinh, anh không còn cách nào khác ngoài việc đón nhận mọi chuyện, lấy thân phận hiện tại của anh, căn bản không thể kháng cự. Cho dù một tuần qua anh đã điều chỉnh tâm trạng mình, anh có thể bình tĩnh đối diện với tất cả trước mắt. Nhưng khi nhìn Chu Vũ Đồng ngăn nắp gọn gàng đứng trước mặt, thì sự bình tĩnh của anh lại tan biết, người lâu nay luôn lấy lòng anh hiện tại kiêu ngạo chỉ vào mũi anh mà mắng ‘anh còn ngu hơn heo’, anh sao có thể khống chế được tâm tình của mình. Một tiểu minh tinh chưa từng diễn xuất, một kẻ không có bất kì ai làm hậu thuẫn, sao anh có thể đi được trên con đường này?


Lâm Trạch Xuyên đứng ở ven đường vẫy tay, một chiếc xe ngừng lại.
“Nghĩa trang Tùng Gia.” Lâm Trạch Xuyên nói.
Nghĩa trang Tùng Gia là nghĩa trang tốt nhất thành phố B, cũng chỉ có thể dùng đặc quyền giai cấp mới được an táng ở bên trong. Mộ Trình Hướng Nam được đặt ở đây.


Lâm Trạch Xuyên xuống xe, mua một bó cúc trắng đi vào nghĩa trang. Tự mình đi tảo mộ mình, có cảm giác gì nhỉ? Không ai có thể nói được, bởi vì bọn họ vốn không thể nói cho anh biết.


Nghĩa trang yên tĩnh đến nặng nề, chỉ có một hai người đứng cách Lâm Trạch Xuyên rất xa. Lâm Trạch Xuyên đi qua một hàng bia mộ, tìm kiếm bia mộ của Trình Hướng Nam.


Bia mộ bằng đá cẩm thạch màu đen, trên đó có ảnh chụp của Trình Hướng Nam, tuấn mỹ mà tao nhã. Lâm Trạch Xuyên đem bó hoa trong tay đặt trước bia, ngồi xổm dùng ngón tay vuốt ve dòng chữ vàng trên mộ bia, tâm tình phức tạp.


“Vì một tai nạn giao thông, mà rơi vào kết cục này. Trình Hướng Nam, mày thật đúng là đáng thương.” Lâm Trạch Xuyên thản nhiên cười, tự giễu nói.


Vứt bỏ cái danh hiệu Trình thiếu gia hào nhoáng, anh mới phát hiện, thì ra mười mấy năm qua tất cả những gì anh đạt được đều có quan hệ với Trình gia. Trình gia có điều kiện dung túng anh. Mà anh lại vì một nam nhân không khác gì kỹ nữ mà ầm ĩ với người trong nhà. Thật là —— dại dột không thuốc nào cứu được.


“Cậu là ai?” Một âm thanh lạnh như băng vang lên.
Thân thể Lâm Trạch Xuyên cương một chút, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt. Nghe thấy thanh âm này, anh rất muốn cho chủ nhân của nó một quyền. Nhưng…anh hiện tại…không thể, thật là…nghẹn khuất.


Anh đứng lên, đưa lưng về phía người nọ, thấp giọng “Từng gặp mặt Trình tiên sinh một lần, cho nên tới nhìn xem.” Nói xong chuẩn bị rời đi. Nhưng cánh tay bị người nọ gắt gao kéo lại, lực đạo mạnh đến kinh người, khiến anh phải xoay người lại.


Sau ngày hôm đó, lần trên TV không tính, hôm nay là lần đầu tiên anh nhìn thấy Tần Minh. Sắc mặt Tần Minh tái nhợt, cằm mọc đầy râu xanh không để ý tới sạch sẽ. Khiến lửa giận của Lâm Trạch Xuyên đình trệ, cực kì kinh ngạc.
Người này từ nhỏ lớn lên cùng anh, anh biết Tần Minh có chút tự kỷ.


Tần Minh rất chú ý đến hình tượng của mình, ngay cả quần áo mặc ở nhà cũng cực kì khéo léo, không cần chỉnh lý cũng có thể tham gia tiệc rượu, hình tượng trước sau như một anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng. Cho nên bây giờ anh ta râu ria xồm xàm, sắc mặt tái nhợt, quần áo tuy sạch sẽ nhưng vẫn có chút hỗn độn dáng vẻ phóng khoáng hiện tại của Tần Minh xuất hiện trước mặt anh, khiến Lâm Trạch Xuyên rung động một chút. Nhưng chỉ trong chớp mắt.


Tần Minh tới đây làm gì? Thế nào, ngay cả khi anh ch.ết rồi cũng không buông tha. Anh phát hiện trong tay Tần Minh cũng có một bó hoa. Còn tặng hoa, muốn anh ch.ết rồi cũng không được sống yên ổn?


“Có duyên gặp Trình Hướng Nam một lần? Có duyên gặp cậu ấy một lần rất nhiều người. Tóm lại cậu và cậu ấy có quan hệ thế nào?” Lực đạo nắm cánh tay anh không có xu hướng giảm, ngược lại càng tăng thêm, khiến Lâm Trạch Xuyên đau đến nhíu mày.


Tần Minh cho mình là ai, đến tảo mộ Trình Hướng Nam chẳng lẽ còn phải xin phép anh ta? Gặp nhau một lần thì sao, chẳng lẽ Trình Hướng Nam anh đây ngay cả chút mị lực đều không có? Bạn bè Trình Hướng Nam chẳng lẽ Tần Minh đều biết, chưa từng thấy qua thì không được đến tảo mộ sao?


Mẹ nó, Tần Minh cho rằng mình là ai? Chẳng lẽ một chút cũng không tự hiểu được sao? Trình Hướng Nam cực kì chán ghét nhìn thấy anh ta và Chu Vũ Đồng. Trình Hướng Nam đã ch.ết anh ta còn đến trước mộ làm gì cho ghê tởm.


Nhưng hiển nhiên, Tần Minh không chú ý tới sự chán ghét dưới đáy mắt Lâm Trạch Xuyên.
“Cậu và cậu ấy có quan hệ thế nào?” ánh mắt Tần Minh gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt hung ác như muốn ăn thịt người.


“Tôi thật sự chỉ có duyên gặp Trình tiên sinh một lần, nhìn thấy tin tức, cho nên tới đây xem.” Lâm Trạch Xuyên rũ mi, che đậy sự chán ghét và giận dữ xuống đáy mắt.


Tần Minh đương nhiên không tin cái lí do thoái thác này của anh, buông tay anh ra, lạnh lùng nói “Tôi mặc kệ cậu và cậu ấy có quan hệ thế nào, nhưng… về sau cấm cậu không được xuất hiện ở đây. Đừng nghĩ có thể lợi dụng quan hệ với cậu ấy.”


Dựa vào cái gì?! Tần Minh nghĩ mình là ai, vậy mà đi quản chuyện của Trình Hướng Nam? Cái gì gọi là lợi dụng quan hệ? Nhưng lý trí nói cho anh biết, mình không thể xúc động.
“Ừ.” Lâm Trạch Xuyên bên ngoài gật đầu đáp ứng, cũng không còn lựa chọn nào khác.


Ban đêm thành phố B, mặc dù có mưa, nhưng vẫn có những ánh đèn lấp lánh, những tiếng động lớn rầm rĩ mà náo nhiệt.


Cố Viêm đi vào quán bar, liếc mắt một cái liền chú ý tới nam nhân ngồi dựa vào vách ngăn. Vị trí kia cũng không làm người ta để tâm, nhưng người kia dựa một nửa thân thể lên ghế, tư thái thả lỏng tao nhã không nói nên lời, nam nhân đó chặt chẽ giam cầm ánh mắt Cố Viêm. Vách ngăn trong quán bar là một tấm kính thủy tinh hướng thẳng xuống đất. Bóng dáng của người đó khắc trên mặt thủy tinh, thủy tinh nhập ngoại sặc sỡ mà mơ hồ.


Y phá lệ chủ động đi tới “Tôi mời cậu một ly.” Nam nhân kia chậm rãi ngẩng đầu, Cố Viêm ngoài ý muốn phát hiện người này tuổi còn rất trẻ, có thể nói là một thiếu niên. Khuôn mặt của cậu rất tinh xảo, ngoài cửa sổ những ánh đèn mơ hồ chiếu vào, trong lơ đãng lại có chút diễm mị, nhưng khi nhìn kỹ, thì biến mất không thấy.


Vì những chuyện ban ngày mà Lâm Trạch Xuyên có chút bực bội. Anh nâng mắt nhìn về phía nam nhân vừa đến gần. Một người đàn ông rất đẹp, Lâm Trạch Xuyên trong lòng bình luận.
“Chivas regal.”
Cố Viêm nở nụ cười “Tôi cũng như cậu.”


Đầu ngón tay trắng nõn, ly thủy tinh chứa rượu màu hổ phách, mơ hồ lấp lánh, hình ảnh lần lượt thay đổi làm người ta mê hoặc. Bóng đêm, cũng khiến người ta say sưa.


Cố Viêm cầm tay nâng ly rượu của Lâm Trạch Xuyên, Lâm Trạch Xuyên cũng không trốn, cười cười “Cám ơn rượu của anh.” Nói xong uống cạn một hơi. Chiếc cổ mảnh khảnh, trắng ngà nhu hòa dưới ánh đèn.


Trong căn phòng xa hoa, vừa đóng cửa, Cố Viêm đã đặt Lâm Trạch Xuyên trên tường. Hai người kịch liệt hôn nhau, tay Cố Viêm từ bả vai Lâm Trạch Xuyên xẹt qua thân thể, kéo khóa, trượt vào, nắm chặt phân thân. Thân thể Lâm Trạch Xuyên run lên một chút, tiếng rên rỉ không tự giác ra khỏi cánh môi. Dục hỏa của Cố Viêm lên đến đỉnh khi nghe tiếng rên rỉ nhẹ nhàng này, lập tức đem Lâm Trạch Xuyên ôm ngang ném lên giường.


Khách sạn chuẩn bị tương đối đầy đủ, Cố Viêm từ ngăn kéo lấy ra áo mưa và dầu bôi trơn. Sau đó gắt gao đè ép thân thể Lâm Trạch Xuyên, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ hầu kết, sau đó nhẹ nhàng gặm cắn, bàn tay hướng về phía eo. Lâm Trạch Xuyên từ chối vài lần, bị Cố Viêm gắt gao chế trụ, cơ hồ không thể động đậy, hai tay chỉ có thể khoát ra sau lưng Cố Viêm.


Khi Lâm Trạch Xuyên tỉnh lại, cảm thấy toàn thân rã rời. Cho tới bây giờ anh chưa từng làm 0, cho nên không biết làm xong mặt sau lại đau như vậy. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua cái dáng người gà luộc của mình, lại nhìn nhìn thân thể nam nhân kia, hai bên quá đối lập, đúng là anh không thể đè nổi.


“Tỉnh?” Cố Viêm nhìn cậu thiếu niên kia, sau khi thiếu niên đã rút đi *** trong đôi mắt chỉ còn lại sự thanh minh và lãnh đạm.
Lâm Trạch Xuyên thản nhiên đáp lại một tiếng, đứng dậy tẩy rửa thân thể. Mặc đồ chỉnh tề, Lâm Trạch Xuyên cũng không nhìn nam nhân kia một cái, liền rời khỏi khách sạn.


Lâm Trạch Xuyên và Cố Viêm cũng không hỏi tên đối phương, chẳng qua chỉ là tình một đêm, mà thôi…






Truyện liên quan