Chương 24

Edit & Beta: Hoa Cúc
Đối mặt với nhiều đèn flash như vậy, Lâm Trạch Xuyên không có thói quen giống như một người mới, anh vẫn như trước duy trì nụ cười khéo léo.
“Xin hỏi lần đầu tiên hợp tác cùng Chu Thiên Vương, cậu có cảm giác gì?” Một phóng viên dẫn vấn đề.


Lâm Trạch Xuyên lại cười như một người mới chân chính, mang theo chút ngượng ngùng “Lần đầu tiên cùng Chu Thiên Vương hợp tác, tôi cảm thấy rất vinh hạnh, cũng rất khẩn trương. Trong quá trình cùng Chu Thiên Vương hợp tác, tôi học thêm được rất nhiều.” Kiểu nói khách sáo thế này Lâm Trạch Xuyên hạ bút thành văn. Biểu hiện giống một tiểu minh tinh chân chính sùng bái Chu Vũ Đồng tuy rằng với anh là rất ghê tởm, nhưng đó cũng là sự ứng phó khéo léo nhất.


“Nghe nói cậu đảm nhận nam nhân vật chính trong MV ca khúc chủ đề album mới nhất của Tần Thiên Hậu. Xin hỏi Tần Thiên Hậu sao lại lựa chọn cậu là nhân vật chính?” Một phóng viên khác nêu vấn đề.


Vừa nghe vấn đề này sẽ nghĩ là phổ biến, nhưng vấn đề này kỳ thật rất bén nhọn. Nó không phải hỏi hợp tác với Tần Thiên Hậu cảm giác thế nào, mà hỏi anh vì sao một minh tinh nhỏ không có tiếng tăm như anh lại có thể diễn nhân vật chính trong MV của một Thiên Hậu. Hay lời khác, chính là một minh tinh hạng ba vì sao có thể đánh bại các nam minh tinh nổi tiếng khác để được Tần Thiên Hậu lựa chọn, có nội tình gì, có phải quy tắc ngầm hay không?


Quy tắc ngầm đương nhiên là có, tuy không phải ý định của Lâm Trạch Xuyên, nhưng đích thật vì Cố Viêm, anh mới có cơ hội trở thành nam nhân vật chính trong MV của Tần Thiên Hậu.
Nhưng mà có thể nói như vậy sao? Đầu anh bị lừa đá mới nói như vậy.


Lâm Trạch Xuyên nhìn thoáng phóng viên đặt vấn đề, biểu tình vô cùng chân thành “Khi tôi nhận được thông báo của công ty, tôi rất vui sướng, nhưng cũng hiểu được giống như đang mơ.” Anh dừng một chút, “Sau đó tôi cùng Tần Thiên Hậu hợp tác, hỏi chị ấy về vấn đề này. Tần Thiên Hậu nói là vì trong lúc vô ý nhìn thấy biểu hiện của tôi trong《 Thiếu niên danh bộ 》, cảm thấy khí chất của tôi tương đối thích hợp với MV này của chị ấy.”


available on google playdownload on app store


Lâm Trạch Xuyên biết sớm hay muộn cũng sẽ bị hỏi vấn đề này, liền kiểm tr.a trước các tác phẩm của “Lâm Trạch Xuyên”. Trên cơ bản đều là các vai diễn đi ngang qua xem náo nhiệt, ngay cả vai diễn phối hợp cũng rất ít. Đại bộ phận đóng phim thần tượng diễn nhân vật thích nữ nhân vật chính nhưng nữ nhân vật chính không thích nói cách khác chính là nhân vật hi sinh. Bởi vì 《 Bài ca luân hồi》 có bối cảnh quay cổ đại, nên anh tìm chủ yếu các tác phẩm cổ trang của “Lâm Trạch Xuyên”.


Cuối cùng anh cũng phát hiện một bộ phim cổ trang nhạt nhẽo là 《 Thiếu niên danh bộ 》, ở trong đó “Lâm Trạch Xuyên” diễn một một hiệp khách trẻ tuổi. Anh cố ý tìm toàn bộ các cảnh diễn của “Lâm Trạch Xuyên”, phát hiện tuy nói “Lâm Trạch Xuyên” diễn một hiệp khách trẻ tuổi, trên thực tế không bằng nói là một công tử yếu đuối thì đúng hơn, dù hóa trang không tồi, nhưng tinh thần và khí chất của vị anh hùng trẻ tuổi kia lại không hợp.


Anh cảm thấy nhân vật như vậy có thể làm Tần Thiên Hậu để ý mới là kỳ quái, muốn đổi một bộ phim khác. Nhưng khi anh kiểm tr.a toàn bộ các tác phẩm, thì im lặng phát hiện, “Lâm Trạch Xuyên” chưa từng diễn một bộ phim cổ trang nào nữa… Anh đành phải nói bộ phim này. Có ít nhất là có một lí do để thoái thác.


Lâm Trạch Xuyên trả lời xong, rất bình tĩnh đem các vấn đề đá cho Tần Nhã Bồi, mỉm cười với các phóng viên.
Lâm Trạch Xuyên dù sao cũng chỉ là một vai nhỏ phối hợp diễn, sau khi hỏi mấy vấn đề, các phóng viên liền đem lực chú ý tập trung vào các diễn viên chính.


Buổi tuyên bố chấm dứt, thì phim điện ảnh lần đầu được công chiếu. Phóng viên và các vị khách quý nhận được thư mời ở lại xem《 Tiềm hành 》.


Lâm Trạch Xuyên đi theo bọn họ cùng tiến vào rạp chiếu phim. Sau khi bộ phim được chỉnh sửa anh cũng không xem qua. Nên khi bắt đầu chiếu phim, anh có chút khẩn trương cũng có chút hưng phấn. Đây là tác phẩm đầu tiên của anh, tuy anh không phải là diễn viên chính.


Trên màn ảnh lớn, Chu Vũ Đồng diễn Lưu Nhạc Lãng anh tuấn lỗi lạc, vẻ mặt tự nhiên, động tác tiêu sái. Lâm Trạch Xuyên thản nhiên nở nụ cười, không thể không thừa nhận Chu Vũ Đồng trời sinh đã thích hợp làm diễn viên.


Triệu Lâm lần đầu lên sân khấu khi Lưu Nhạc Lãng tìm cậu ta đi nằm vùng. Người xem đều phát ra một tiếng tán thưởng. Lâm Trạch Xuyên nhìn màn ảnh lớn đặc tả khuôn mặt mình, không thể không nói “Lâm Trạch Xuyên” có tướng mạo rất tốt.


Khi Triệu Lâm lần thứ hai lên sân khấu, Lâm Trạch Xuyên đang uống nước, không cẩn thận bị sặc một hơi. Thanh niên hàng hai này là anh sao? Đây hóa trang phong cách Punk một thiếu niên phản nghịch, lưu manh ngôn ngữ thô tục, à…trán còn có một dúm tóc vàng… Toàn bộ trên đó là một anh chàng thanh niên phản nghịch. Được rồi, vì khi vào hắc bang sắm vai tên côn đồ, cho nên ăn diện như vậy có thể lý giải… Chẳng qua Lâm Trạch Xuyên vẫn có chút im lặng. Khi quay phim, anh ngược lại không có cảm giác gì. Nhưng dưới góc độ một người xem nhìn mình vào vai nhân vật này, anh thật sự không thể đem thanh niên phản nghịch này liên hệ với mình… Nhưng khiến anh vui mừng là, sau này hóa trang cuối cùng cũng bình thường một chút.


Anh sờ sờ khuyên tai trái, bởi vì yêu cầu của nhân vật, anh bị kéo đi làm cái lỗ này. Vốn quay xong《 Tiềm hành 》sẽ lấy xuống, nhưng khi đi tuyên truyền yêu cầu cần phải có, Vương Phi lại để anh đeo lên.


Khi nhìn Triệu Lâm ch.ết, anh run lên một chút. Vì cái gì cảnh Triệu Lâm nằm trong lòng Lưu Nhạc Lãng, bốn mắt nhìn nhau, anh cảm giác thật quái dị? Lúc ấy khi quay phim vì mắc tiểu, căn bản không chú ý gì tới cảnh diễn, hiện tại xem lại, anh luôn cảm thấy là lạ chỗ nào, nhưng lại nói không nên lời.


Công chiếu phim điện ảnh chấm dứt, mọi người lục tục đi về, miệng còn thảo luận nội dung bộ phim, xem ra phản ứng cũng không tệ lắm.
Lâm Trạch Xuyên chậm rãi đi ra, Giang Ấn Thiên vì trong nhà có việc, nên về trước.


Công chiếu kết thúc, đã chạng vạng tối. Lâm Trạch Xuyên ngồi ở ghế dài ven đường, gió nhẹ lướt qua gò má, anh thoải mái nhắm lại hai mắt. Chậm rãi hồi tưởng những chuyện mấy ngày nay, giống như đang như nằm mơ, hình như khi anh mở mắt ra, anh vẫn là Trình Hướng Nam. Mà không phải như bây giờ, mang một khuôn mặt xa lạ, rõ ràng không xa dời người thân bạn bè, lại thủy chung không thể quen biết.


Mấy ngày nay, anh vẫn không thể làm cho mình thôi không nghĩ về họ. Ông nội trái tim không tốt, khi nghe được tin anh ch.ết, không biết sẽ phải chịu đựng sự đả kích thế nào. Mà cha mẹ, lúc trước bởi vì Chu Vũ Đồng, anh từng hào khí nói, sẽ không bước vào cửa Trình gia lần nữa, cha bị anh làm tức giận nói không ra lời, mà mẹ chỉ âm thầm rơi lệ. Anh bất hiếu như thế, lần đầu tiên làm cha mẹ tức giận như thế, lại tiếp tục làm họ thương tâm như thế. Mà các anh trai, anh sao có thể quên được vẻ mặt thất vọng của họ lúc đó.


Nước mắt chậm rãi trượt xuống, ấm áp chua sót. Một đôi tay phất lên, chậm rãi xóa đi giọt nước nơi khóe mắt. Anh mở mắt, xuất hiện trước mặt anh chính là khuôn mặt Cố Viêm.


“Sao anh lại tới đây?” Lâm Trạch Xuyên thẳng thắt lưng, cảm thấy xấu hổ. Anh không nghĩ một mặt chật vật như vậy của mình lại bị người khác nhìn thấy, nhất là Cố Viêm.


Tay Cố Viêm từ khóe mắt trượt xuống, nhẹ nhàng vỗ về bờ môi anh “Tôi được mời đến buổi công chiếu lần đầu này. Em diễn không tệ.”
Lâm Trạch Xuyên chụp được bàn tay quấy rầy của Cố Viêm “Không phải hôm nay anh rất bận sao?”


Cố Viêm hôm nay sáng sớm đã tới tập đoàn Cố thị, nghe nói vì có một số việc làm ăn quan trọng phải xử lý, đối phương là một tập đoàn tài chính lớn của Âu Châu. Trình Hướng Nam cũng từng hợp tác với tập đoàn tài chính này vài lần. Cùng tập đoàn này hợp tác có thể lấy được rất nhiều tiền lời, nhưng người chịu trách nhiệm rất lão luyện, người cạnh tranh lại nhiều, rất khó có thể đàm phán. Lúc trước anh cũng tốn không ít tinh lực mới thành công.


Cố Viêm lại cười “Vốn không tính đi, nhưng vì thấy em diễn, cho nên mới có mặt.”
Lâm Trạch Xuyên đỏ mặt, sợ Cố Viêm nhìn thấy, liền quay đầu sang một bên “Ai muốn anh tới.”


Cố Viêm cười nhìn Lâm Trạch Xuyên không được tự nhiên, xoay đầu anh trở về, khẽ hôn lên trên trán một cái, dỗ dành “Là chính tôi muốn tới.”


Lâm Trạch Xuyên muốn đẩy y ra “Tránh, nơi này có người nhìn đấy.” Nhưng có dùng sức đẩy cũng không đẩy được. Lâm Trạch Xuyên rất buồn bực, thân thể này sức lực cũng quá tệ đi, ngay cả một người cũng đẩy không ra. Anh có chút rầu rĩ nói “Ngày mai tôi muốn đi tập thể hình.”


Cố Viêm nhìn động tác của anh, tự nhiên hiểu được nguyên nhân anh nói như vậy, nên nói theo “Tôi sẽ để người lo liệu cho em.”


Lâm Trạch Xuyên không biết rằng, thân thủ Cố Viêm từ nhỏ đã được người có chuyên môn huấn luyện. Dáng người Liền Lâm Trạch Xuyên gà luộc như vậy, từ nhỏ còn nhiều bệnh yếu đuối, bây giờ rèn luyện nhiều nhất chỉ là rèn luyện thân thể, có lợi cho khỏe mạnh. Muốn phản kháng lại Cố Viêm, có lẽ chỉ có thể nghĩ ở trong đầu cho đã nghiền.


Phản kháng thân thể không có hiệu quả, Lâm Trạch Xuyên chỉ có thể động miệng “Mau thả tôi ra! Tôi cũng không muốn ngày mai bị đăng báo.” Tuy anh không có danh, nhưng nơi này dù sao cũng vừa tuyên bố tin tức xong, ai biết có thể có phóng viên ở gần đây hay không.


“Yên tâm đi, cho dù bị thấy được, cũng sẽ không có tin tức.” Cố Viêm mỉm cười.
Lâm Trạch Xuyên “…”


Anh chỉ muốn Cố Viêm buông mình ra, thế nào mà ngay cả cái cớ cũng không có! Anh nhìn Cố Viêm mỉm cười, thật muốn đánh một quyền lên khuôn mặt tươi cười của y, làm gì mà cười đắc ý như vậy. Cố Viêm tuyệt đối đang cố ý!
Bị Cố Viêm nhét lên xe, về tới biệt thự.


Khi ở trên đường, Lâm Trạch Xuyên đã cảm thấy ánh mắt Cố Viêm nhìn mình có gì không đúng. Khi tắm rửa, Lâm Trạch Xuyên đóng cửa miễn cho tên gia hỏa không thành thật Cố Viêm bước vào. Cố Viêm mỉm cười nhìn, không nói gì thêm. Lâm Trạch Xuyên thở ra một hơi, yên lòng tắm rửa.


Bởi vì hôm nay tuyên bố tin tức ứng phó giới truyền thông, sau đó vì suy nghĩ một số chuyện đã qua tâm tình thay đổi rất nhanh, nên trở lại biệt thự, Lâm Trạch Xuyên cảm thấy rất mệt. Tắm xong, Lâm Trạch Xuyên mặc áo tắm đi ra, cảm thấy thân thể thả lỏng không ít. Lâm Trạch Xuyên tắm xong, Cố Viêm mới vào tắm.


Lâm Trạch Xuyên ghé trên giường, vùi đầu vào gối. Bởi vì tắm rửa xong thư thái rất nhiều, mà giường lại xốp thoải mái, tinh thần buông lỏng rất nhanh mệt mỏi muốn ngủ. Cố Viêm vừa ra ngoài nhìn thấy ai đó ghé vào trên giường, lộ ra một đoạn bắp chân trơn bóng trắng nõn, lười nhác giống một chú mèo ăn no làm biếng, không nhịn được cười khẽ một tiếng.


Không thể không nói cảm giác của Lâm Trạch Xuyên rất đúng. Ngay khi anh giống như đang mơ màng đi vào giấc ngủ, anh cảm thấy hạ thân chợt lạnh. Mở to mắt, phát hiện thì ra vạt áo tắm đã bị Cố Viêm vén đến thắt lưng.
Lâm Trạch Xuyên vội vàng trở mình lui về phía sau “Tôi muốn ngủ.”


Cố Viêm mỉm cười “Vận động trước khi ngủ rất tốt cho giấc ngủ.”
Thật là quá vô sỉ! Lâm Trạch Xuyên liếc Cố Viêm, tên cầm thú!


Lâm Trạch Xuyên ôm thành một đoàn, cố gắng giảm xuống sự tồn tại của mình “Không cần, tôi cảm thấy hiện tại cũng rất tốt. Ban ngày rất mệt, bây giờ rất buồn ngủ.” Nói xong ngáp một cái, trộm liếc Cố Viêm.


Cố Viêm sờ đầu Lâm Trạch Xuyên, ánh mắt nhìn về phía khuyên tai bên trái, cười rất dịu dàng…






Truyện liên quan