Chương 59
Edit & Beta: Hoa Cúc
Ninh Xung đi rồi, Trần Hi Hàm đóng cửa lại đến trước giường Lâm Trạch Xuyên, sau đó tò mò nhìn chằm chằm Lâm Trạch Xuyên hỏi “Có phải có một loại khả năng…” Cậu ta sờ sờ cằm, gật đầu, “Cậu và Ninh Xung là song bào thai, nhưng khi sinh ra bị hộ sĩ ôm nhầm.”
“Cậu xem phim truyền hình quá nhiều nhỉ.” Lâm Trạch Xuyên nhắm mắt, anh đã không muốn tiếp tục nói với cậu ta nữa.
“Tôi cảm thấy rất có thể nhé, cậu nói suy nghĩ của cậu đi.”
“Nếu cậu không câm miệng lại, thì cậu đừng mong lấy được tiền thưởng tháng này.” Lâm Trạch Xuyên mở mắt ra, thản nhiên nói.
Trần Hi Hàm lập tức tắt tiếng, thế giới cuối cùng cũng thanh tĩnh.
Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh bị người khác đẩy ra. Lúc này người vào là Giang Ấn Thiên.
“Giang ca, cuối cùng anh cũng trở lại.” Trần Hi Hàm chạy vội qua, chuẩn bị cho Giang Ấn Thiên một cái ôm thật nhiệt tình. Giang Ấn Thiên thân thể nhẹ lắc một cái, Trần Hi Hàm vồ hụt chụp ếch.
“Khá hơn không?” Giang Ấn Thiên đi đến trước giường Lâm Trạch Xuyên quan sát khí sắc trên mặt anh, hỏi.
Lâm Trạch Xuyên nở nụ cười “Vốn cũng không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”
“Tôi điều chỉnh hành trình của cậu một chút. Công việc được sắp xếp không thay đổi, nhưng hành trình sẽ kéo dài, thời gian cũng không gấp như vậy.” Giang Ấn Thiên kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh giường, sau đó nói với Trần Hi Hàm “Cậu về trước đi.”
“Nói tôi?” Trần Hi Hàm chỉ chỉ mũi của mình, “Hai người không cùng tôi về sao?”
“Tôi và Lâm Trạch Xuyên còn một số chuyện muốn nói, không phải cậu nói buổi tối mẹ cậu bố trí cho cậu đi xem mặt sao?”
“Ai nha, thiếu chút nữa tôi quên mất chuyện này.” Trần Hi Hàm vỗ đầu một chút, sau đó cậu ta lại ngẩng đầu nhìn về phía Giang Ấn Thiên vô tội nói, “Tôi đây trở về thế nào được? Hai người về muộn, tôi không thể đi nhờ xe.”
“Bắt xe.”
“Có được chi trả không.” cõi lòng Trần Hi Hàm đầy hy vọng nhìn về phía Giang Ấn Thiên. Kết quả hai người kia như nhau không nhìn cậu ta.
“Để Trần Hi Hàm đi, muốn cùng tôi nói chuyện gì?” Lâm Trạch Xuyên nửa dựa vào đầu giường, trong tay cầm ly nước ấm Giang Ấn Thiên đưa.
“Gần đây cậu có chuyện phiền lòng phải không?” Giang Ấn Thiên đến trước cửa sổ, kéo bức màn ra, trong phòng bệnh lập tức sáng ngời.
Lâm Trạch Xuyên đầu hơi thấp, nhìn cái ly đang bốc hơi trong tay, nhẹ nhàng nở nụ cười “Sao anh lại nghĩ vậy. Nhìn tôi giống như có tâm tình không tốt hả.”
“Cậu thoạt nhìn rất bình thường, nhưng sao bỗng nhiên cậu lại xếp hành trình đầy như vậy?” Giang Ấn Thiên nói. Hành trình của Lâm Trạch Xuyên là do Giang Ấn Thiên bố trí, nhưng khi Giang Ấn Thiên bố trí còn suy xét đầy đủ đến thời gian nghỉ ngơi của Lâm Trạch Xuyên. Việc tuyên truyền quảng cáo 1/2CITY đúng là rất nhiều, nhưng thời gian cũng không quá gấp. Các loại họp mặt cũng có thể xếp ra phía sau. Nhưng khi Lâm Trạch Xuyên xếp hành trình thì hầu như lượng công việc tăng lên gấp đôi. dammy9694.wordpress
Kiểu sắp xếp công việc này… cho dù là một đại minh tinh cũng không chặt chẽ như vậy.
Bản thân Giang Ấn Thiên sự sắp xếp công việc của Lâm Trạch Xuyên rất có kế hoạch. Thời gian trước đột nhiên tăng lượng công việc. Mới bắt đầu anh ta cũng có chút kỳ quái, nhưng biểu hiện của Lâm Trạch Xuyên thoạt nhìn rất bình thường. Nhưng bây giờ xem ra, rõ ràng công việc của Lâm Trạch Xuyên đã vượt quá phạm vi cho phép.
Lâm Trạch Xuyên bị Giang Ấn Thiên nói như thế, cũng không khỏi sợ run một chút. Anh chỉ cảm thấy có chút bực bội thôi mà, không thể không tăng lượng công việc, tựa như chỉ có như vậy mới có thể quên đi cái loại cảm giác không thoải mái này, bận rộn đên mức không thể để ý tới.
Lâm Trạch Xuyên uống một ngụm nước trong ly “Đúng thật không có gì, tôi cho là tinh lực của mình không tồi, cho nên mới tăng lượng công việc. Nhưng không cẩn thận để ý đến số lượng.”
Giang Ấn Thiên nhìn thoáng Lâm Trạch Xuyên, mày nhíu lại “Đừng tìm cớ.”
“Tôi nói thật.” Lâm Trạch Xuyên cười khẽ.
“Cậu đã không muốn nói, đương nhiên tôi cũng hỏi thêm gì.” Giang Ấn Thiên ngồi xuống, “Nhưng hy vọng cậu đừng tiếp tục gây sức ép cho chính mình.”
“Về sau tôi sẽ chú ý khống chế lượng công việc.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười nói.
“Cậu biết ý tôi nói không phải ý này.” Giang Ấn Thiên không đồng ý nhìn Lâm Trạch Xuyên.
Thấy Giang Ấn Thiên vặn lại mình, Lâm Trạch Xuyên chỉ đành gật đầu “Tôi biết rồi.”
“Thời gian cũng không còn sớm, tôi đưa cậu về.” Giang Ấn Thiên nói.
“Này…” Lâm Trạch Xuyên cũng không biết nên từ chối Giang Ấn Thiên như thế nào. Thời gian gần đây hầu như đều là Trần Hi Hàm lái xe đưa anh về, chỉ đưa Lâm Trạch Xuyên đến cửa khu nhà trọ. Mà bây giờ anh gặp phải tình huống này, Giang Ấn Thiên như thế tất nhiên muốn đưa anh vào tận phòng. Nhưng căn nhà kia đã mấy tháng không ai ở, như vậy rất dễ dàng gợi lên sự hoài nghi của anh ta…
“Làm sao vậy?” Nhìn ra Lâm Trạch Xuyên do dự, Giang Ấn Thiên hỏi.
“Không có gì.” Lâm Trạch Xuyên cười cười.
Quả nhiên giống như Lâm Trạch Xuyên đoán trước, Giang Ấn Thiên dừng xe lại, sau đó kiên trì muốn đưa Lâm Trạch Xuyên vào phòng. Lâm Trạch Xuyên bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy chìa khóa ra mở cửa.
Sau khi vào cửa, thời điểm Lâm Trạch Xuyên nhìn vào bên trong, trong lòng hơi kinh ngạc một chút. Nhà trọ thoạt nhìn rất sạch sẽ, rõ ràng có người thường xuyên tới đây quét tước. Bên ngoài anh vẫn duy trì bình tĩnh như trước, từ tủ để giày lấy ra một đôi dép lê cho Giang Ấn Thiên “Vào đi.”
Nhìn Lâm Trạch Xuyên nghỉ ngơi xong, Giang Ấn Thiên mới rời đi.
Lâm Trạch Xuyên một mình nằm trên giường, chăn còn có hương vị của ánh mặt trời, nghĩ rằng có lẽ vừa phơi nắng không lâu. Anh lười không động não nữa, đêm nay ngủ ở nơi này cũng tốt.
Nhìn phòng xa lạ, anh thở dài một hơi. Thời gian anh ở căn phòng này rất ngắn, dường như từ khi anh sống lại cho tới nay, anh vẫn luôn ở cùng Cố Viêm. Hình như anh đã sớm hình thành thói quen có người này bên cạnh.
Anh nhìn căn phòng trống rỗng, bỗng nhiên cảm thấy thói quen về sự tồn tại này thật đáng sợ. Nếu có một ngày, sự vật trở thành thói quen này đột nhiên biến mất, có phải sẽ giống như cưỡng chế cai nghiện hay không khiến người ta thống khổ không thôi? Sự vắng vẻ trong nội tâm cùng với mất mát ấy có thể làm cho người nổi điên. Đây không phải là một hiện tượng tốt. Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng khép mắt lại.
Nên giữ lại cảm giác này để nó tùy ý phát triển, hay là khi tất cả còn chưa hình thành bóp ch.ết nó trước khi nó thật sự sinh ra? Con người ở vào trạng thái suy yếu, tâm hồn cũng yếu ớt theo. Cho dù là Trình Hướng Nam cũng không ngoại lệ, quả quyết như anh, ở thời điểm này cũng không khỏi mờ mịt.
Phòng ngoại trừ yên tĩnh vẫn là yên tĩnh, anh thậm chí có thể nghe được tiếng tim mình đập. Một đám người tới phòng bên cạnh phòng anh, lại một đám người khác rời đi. Đến cuối cùng, vẫn chỉ còn lại một mình anh. Cái gì anh cũng không bắt được. dammy9694.wordpress
Anh cố gắng nhớ lại kí ức hơn 20 khi anh sống, ý thức càng ngày càng mơ hồ.
Lâm Trạch Xuyên hô hấp dồn dập, mồ hôi tinh mịn từ trên trán thấm ướt, anh cảm thấy cả người nóng lên rất khó chịu. Ngay khi ý thức của anh bị rơi vào trạng thái mơ hồ, thì chuông điện thoại kéo ý thức của anh lại. Anh không nhìn màn hình, trực tiếp chuyển điện thoại đặt ở bên tai “Alo.”
“Em ở nơi nào?” âm thanh Cố Viêm từ đầu kia điện thoại truyền đến.
“Tôi ở…” âm thanh Lâm Trạch Xuyên dần thấp xuống.
“Em làm sao vậy?” âm thanh Cố Viêm lại kéo thần trí Lâm Trạch Xuyên về.
“Tôi ở phòng trọ.” Lâm Trạch Xuyên khẽ lắc đầu, sao anh lại buồn ngủ như vậy chứ? Xem ra đúng là quá mệt mỏi.
“Tôi để lái xe tới đón em.” Cố Viêm nói.
“Không cần, đêm nay tôi ngủ ở đây được. Quá mệt mỏi, không muốn hoạt động.” âm thanh Lâm Trạch Xuyên rất thấp, mang sự mệt mỏi lười biếng.
Ở một đầu khác điện thoại Cố Viêm như ý thức được cái gì, nói “Chờ một lát anh sẽ tới.”
Mà một khác đầu, chỉ truyền đến tiếng hít thở nhàn nhạt của Lâm Trạch Xuyên, tựa như đã ngủ.
…
Một lát, Lâm Trạch Xuyên nửa mơ nửa tỉnh bị tiếng cửa mở làm tỉnh, anh cố sức mở mắt, sau đó nhìn thấy Cố Viêm đi tới.
“Không phải nói anh đừng tới đây sao. Tôi không muốn động.” Lâm Trạch Xuyên hàm hồ nói.
Cố Viêm đặt tay lên trán Lâm Trạch Xuyên, sau đó nhẹ nhàng nhíu mi “Nếu tôi không đến, thì tiếp theo em định để cơn sốt làm cháy hỏng đầu óc hả?”
Lâm Trạch Xuyên mở mắt liếc qua trừng Cố Viêm một cái “Anh mới cháy hỏng đầu óc. Miệng chó phun không ra được ngà voi.”
“Chẳng lẽ đến bây giờ em vẫn chưa biết rằng mình sốt?” Cố Viêm xốc chăn lên ôm Lâm Trạch Xuyên lại gần.
“Phát sốt?” đầu Lâm Trạch Xuyên còn mơ hồ chưa kịp phản ứng “Khi trở về còn tốt mà, chẳng lẽ không phải bởi vì mệt cho nên mới như vậy?”
Cố Viêm bị người nào đó bình thường khôn khéo nhưng thời điểm mấu chốt lại mơ hồ này mà nở nụ cười “Đã nóng thành như vậy, mà chính em còn không cảm thấy gì.”
Thật ra cũng không trách được Lâm Trạch Xuyên, bản thân anh chính vì quá mệt mỏi mà té xỉu vào bệnh viện, cho nên một ngày nay vẫn luôn không thoải mái. Hơn nữa còn nghĩ đến một số chuyện xa xôi, ý thức mơ hồ, cho nên khi phát sốt rồi khó chịu cũng không cảm giác được rõ ràng.
“Anh buông ra. Đi ra ngoài rồi nói chuyện.” Lâm Trạch Xuyên rất kháng cự đối với cái ôm của Cố Viêm.
“Đừng lộn xộn.” Cố Viêm nói, sau đó mang Lâm Trạch Xuyên rời khỏi nhà trọ.
Đưa Lâm Trạch Xuyên đến chỗ ngồi phía sau xe, sau đó lái xe đi. Ở trên xe, Cố Viêm gọi điện thoại cho Chung quản gia “Mời bác sĩ Ngô tới.” bác sĩ Ngô là bác sĩ tư nhân của Cố gia.
Trở lại biệt thự, bác sĩ Ngô đã đợi trong phòng khách.
Cố Viêm ôm Lâm Trạch Xuyên đến phòng ngủ, sau đó xoay người gật đầu với bác sĩ Ngô đi theo sau.
Bác sĩ Ngô hiểu ý, bước đến trước giường kiểm tr.a xong cho Lâm Trạch Xuyên thì đứng lên.
“Thế nào?” Cố Viêm hỏi.
“Thời gian gần đây cậu ấy quá mệt mỏi, lực miễn dịch giảm xuống, cho nên mới bỗng nhiên lên cơn sốt.” bác sĩ Ngô nói, “Không có chuyện gì lớn, uống thuốc ra một thân mồ hôi, ngày mai sẽ tốt thôi.”
Lâm Trạch Xuyên đột nhiên sốt rất cao, cho nên từ sau khi bị Cố Viêm ôm xuống xe ý thức đã mơ hồ. Anh chỉ biết mình về tới biệt thự của Cố Viêm, sau đó dường như được cho uống thuốc và nước.
Cả người anh rất nóng khó chịu không thôi, lại bị bọc vào một cái chăn rất dày, anh đạp thế nào cũng đạp không được. Vô thức lăn qua lộn lại tìm kiếm đồ vật lạnh dán vào. Sau đó anh cảm thấy mình ôm được một vật thể mát lạnh, rất thoải mái độ nóng cũng giảm xuống, khiến anh ôm càng thêm chặt, đầu còn vô thức cọ cọ. dammy9694.wordpress
Cố Viêm nhìn Lâm Trạch Xuyên mặt nóng hồng hồng liên tục hướng vào trong lòng mình, thấp giọng cười ra tiếng, cánh tay ôm Lâm Trạch Xuyên cũng thắt chặt.
“Cũng chỉ trong lúc vô thức, em mới có thể nghe lời như vậy.” đầu ngón Cố Viêm tay xẹt qua mặt Lâm Trạch Xuyên, nhẹ nhàng vuốt ve cổ anh.
Lâm Trạch Xuyên vùi đầu trong ngực Cố Viêm. Ý thức tuy mơ hồ, nhưng anh lại cảm thấy rất yên tâm. Cảm giác trống rỗng và thất lạc ở nhà trọ lúc trước dần dần biến mất không còn.
Trong hỗn độn, khi đó lời anh đã nói trong mơ, cùng với câu trả lời của Cố Viêm, lần thứ hai khi thanh tỉnh, đã sớm quên mất. Đó là lời nói khi anh tỉnh táo sẽ vĩnh viễn không bao giờ nói ra khỏi miệng.
“Đừng rời bỏ tôi.”
“Sẽ không.”