Chương 31: Hoa đăng…
Tục ngữ nói, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Bệnh phong hàn của Lâm Gia Bảo dần dần khỏi, cả người y cũng gầy yếu không ít. Hiên Viên Hãn Thừa thấy thịt trên người bảo bối thật vất vả mới dưỡng ra được một chút, giờ đây vì bệnh mà trở lại bộ dáng ốm yếu như cũ thì đau lòng không thôi.
Hiên Viên Hãn Thừa ra lệnh cho Thư Nhã mỗi ngày phải mang cho Lâm Gia Bảo thuốc bồi bổ thân thể, nhờ vậy mà hai ngày nay quai bảo mới tốt lên được một chút.
Tết Nguyên Tiểu ngày mười lăm tháng giêng hôm đó, Hiên Viên Hãn Thừa nhất quyết không cho Lâm Gia Bảo đích thân chủ trì làm lễ, đối với hắn, thân thể của quai bảo mới là điều quan trọng nhất. Chỉ cần có thể trong ngày hội được ở bên cạnh bảo bối, những thứ khác đều không quá trọng yếu.
Buổi tối cùng nhau thưởng thức những món mĩ vị đêm Nguyên Tiêu, bánh đậu là món mà Lâm Gia Bảo thích ăn nhất. Y ăn một hơi đến tận sáu cái, vừa định vươn đũa lấy thêm thì bị Hiên Viên Hãn Thừa cản lại.
“Những món này mặc dù ngon nhưng ăn nhiều sẽ khó tiêu hóa, quai bảo nếu thích, lần sau cho phòng bếp làm thêm là được.”
Lâm Gia Bảo nghe vậy đành ngoan ngoãn buông xuống bát đũa…
Hiên Viên Hãn Thừa nắm lấy tay Gia Bảo. “Quai bảo thật ngoan…đi theo ta nào, quai bảo…”
Hiên Viên Hãn Thừa dẫn Lâm Gia Bảo ra bên ngoại viện, từ khi Lâm Gia Bảo bị bệnh đến giờ, y vẫn luôn bị cấm không được bước chân ra khỏi cửa. Thời tiết đang dần trở lạnh, Hiên Viên Hãn Thừa sợ Lâm Gia Bảo lại bị phong hàn nên bất đắc dĩ mới làm như vậy. Biết bảo bối buồn, lại đối với Nguyên Tiêu có chút chờ đợi, hắn liền cố ý chuẩn bị một kinh hỉ lớn dành tặng cho bảo bối nhà mình…
Lâm Gia Bảo bị cảnh sắc ở ngoại viện làm cho chấn động, trong viện toàn bộ đều được treo đầy hoa đăng đủ loại màu sắc cùng hình dạng khác nhau, có đèn mẫu đơn, đèn hoa sen xinh đẹp cùng tinh mỹ,…còn có một số hoa đăng được tạo dáng thành các loài động vật như lão hổ, thỏ con, mèo con, nai con,…tất cả đều vô cùng sống động.
Lâm Gia Bảo dựa vào người Hiên Viên Hãn Thừa, cả hai cùng nhau đi dạo một vòng, tại mỗi cái hoa đăng thì dừng lại ngắm nhìn một chút.
“Quai bảo thích cái nào? Thỏ con?” Hiên Viên Hãn Thừa một tay ôm lấy Lâm Gia Bảo, tay còn lại từ trên nhánh cây lấy xuống một cái hoa đăng hình thỏ đưa cho y.
Lâm Gia Bảo tiếp nhận hoa đăng, cẩn thận cầm trên tay. Khi còn bé y chỉ được nghe đến việc nguyên tiêu ngắm hoa đăng, trong kinh kịch cũng nhắc đến việc tài tử giai nhân vào đêm Nguyên Tiêu cùng ngắm hoa đăng liền nhất kiến chung tình…Lâm Gia Bảo chưa từng được đi ngắm hoa đăng bao giờ, mà giờ y có thể hiểu vì sao giai nhân có thể vì một đóa hoa đăng mà trao tâm ái…
Lâm Gia Bảo nở nụ cười nhìn Hiên Viên Hãn Thừa, đây chính là Thái tử của y, tướng công của y, người mà y dành trọn trái tim để yêu…
Hiên Viên Hãn Thừa tham luyến nhìn khuôn mặt tươi cười của bảo bối, vươn tay vuốt ve má lúm đồng tiền nho nhỏ trên mặt y. Xoay người nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên đôi môi mềm của bảo bối. Lâm Gia Bảo nhắm mắt lại, hơi hé miệng, Hiên Viên Hãn Thừa liền nhanh chóng vươn lưỡi mình vào, cùng chiếc lưỡi nhỏ bên trong hỗ động…
“Quai bảo, chúng ta về phòng thôi.” Hiên Viên Hãn Thừa lên tiếng, mấy ngày nay Gia Bảo bị bệnh, hắn ngay cả phúc lợi cũng không được hưởng…
Lâm Gia Bảo ngước đầu nhìn những ngọn hoa đăng trên cây. “Những hoa đăng còn lại làm sao bây giờ?”
“Nếu quai bảo thích thì cứ treo như vậy là được.” Hiên Viên Hãn Thừa không thèm để ý, nói.
“Hoa đăng xinh đẹp như vậy mà để treo thì thật đáng tiếc, vẫn là cấp cho Khang Nhi cùng An Nhi đi, tiểu nữ hài nhất định sẽ thích những thứ này.” Lâm Gia Bảo nghĩ nghĩ, nói.
Hiên Viên Hãn Thừa vẫy tay gọi Nguyên Phúc, chỉ vào hai đóa hoa đăng hình mẫu đơn cùng hoa sen. “Đem hai cái hoa đăng này qua bên kia đi.”
“Vâng.” Nguyên Phúc lập tức phân phó tiểu thái giám đi bên cạnh nhanh chóng đưa qua bên kia.
Lâm Gia Bảo lại nói tiếp. “Đưa cho cả Thư Nhã, Thư Cầm cùng Nguyên Phúc nữa. Còn cả Nguyên Khánh, không biết y bây giờ thế nào rôi?”
“Tiểu nhân tạ ơn Lâm chủ tử đã ban cho, cũng thay Nguyên Khánh cảm tạ ngài, y hiện tại khôi phục rất tốt, qua vài ngày nữa liền có thể tiếp tục theo hầu Lâm chủ tử.” Nguyên Khánh tiểu tử này quả thật mạng lớn, tuy gặp nguy hiểm nhưng chỉ bị chút thương, may mắn không ảnh hưởng gì đến các phần yếu hại, nghỉ dưỡng vài ngày liền khỏe.
Lâm Gia Bảo nghe đến việc Nguyên Khánh không sao, cũng cảm thấy yên lòng.
Du thị bên kia thu được hoa đăng tiểu thái giám mang đến, nhanh chóng ban thưởng. “Phiền cho ngài rồi, tiểu công công…”
Du thị cầm hoa đăng hình sen mang đến cho An Nhi. “An Nhi con xem…phụ thân vẫn nhớ đến con mà, lần sau có gặp người nhớ phải thông minh một chút, nói ngọt cho người nghe, hiểu chưa?”
“Vâng ạ.” An Nhi vuốt ve hoa đăng tinh mỹ, nhu thuận gật đầu.
Tống thị bên kia cũng thu được hoa đăng, liền đem hoa đăng đưa cho Khang Nhi nhìn. “Xem này….hoa đăng hình mẫu đơn làm thật đẹp, Khang Nhi cầm nhớ phải cẩn thận, đừng làm hư…”
Tống thị nói xong thì quay sang phía nhũ mẫu. “Cũng đến giờ ngủ rồi…”
Khang Nhi ở trong phòng cầm hoa đăng hình mẫu đơn chạy tới chạy lui, bộ dạng vô cùng thích thú. Nhũ mẫu ở phía sau nhìn Khang Nhi chạy như vậy liền lo lắng lên tiếng. “Chủ tử….ngài chạy chậm một chút…cẩn thận kẻo ngã…”
Khang Nhi còn lâu mới nghe theo lời nhũ mẫu nói, vẫn cứ chạy tới chạy lui trong phòng, không ngừng cười khanh khách.
Nhũ mẫu nhanh chóng chạy theo sau hống nàng. “Chủ tử ngài xem, hoa đăng đẹp như vậy lỡ ngã sẽ không dùng được nữa. Chủ tử ngài dừng lại đi….nhìn xem hoa đăng đẹp biết bao….nhũ mẫu tin đây chắc chắn là hoa đăng đẹp nhất Bình Nhạc Uyển luôn đó.”
“Bình Nhạc Uyển? Viện tử của quái vật!” Khang Nhi nhanh chóng dừng cước bộ, vừa giận dữ vừa sợ hãi đem hoa đăng trong tay quăng xuống đất. Đèn trong hoa đăng bắt lửa, nhanh chóng bốc cháy.
Nhũ mẫu thấy vậy liền mau lẹ tiếng lên dập lửa, Tống thị nghe thấy động tĩnh cũng vội vàng bước vào. “Đây là làm sao, hoa đăng sao lại bốc cháy? Khang Nhi…nương không phải đã nói con nên cẩn thận rồi hay sao? Đây chính là hoa đăng Thái tử điện hạ sai người mang đến đó…”
Tống thị có chút sinh khí quay sang phía nhũ mẫu. “Không phải đã dặn ngươi chú ý Khang Nhi sao?”
“Chủ tử, lão nô vẫn luôn chú ý tiểu chủ tử, không biết vì sao tiểu chủ tử bỗng quăng hoa đăng xuống đất.” Nhũ mẫu oan uổng nói.
“Đồ từ viện tử của quái vật con mới không cần!” Khang Nhi la lớn.
“Cái gì mà quái vật? Khang Nhi, con không được nói lung tung.” Tống thị lên tiếng trách cứ.
Khang Nhi tiếp tục la. “Là từ viện tử của quái vật đưa tới, là do quái vật quấn lấy phụ thân nên người mới không chịu đến gặp Khang Nhi. Quái vật còn hại ch.ết…” Tống thị nhanh chóng bịt miệng nữ nhi lại, nghiêm khắc nói. “Khang Nhi, những từ này mà con cũng dám nói, là ai dạy con?”
“Ngươi bình thường chú ý Khang Nhi thế nào hả? Là ai cùng nàng nói?” Tống thị lạnh lùng nhìn về phía nhũ mẫu, nhũ mẫu thấy vậy liền quỳ xuống khóc hô. “Chủ tử, lão nô thật sự chưa từng nói gì, ngài cũng không thể oan uổng lão nô…”
Tống thị nhìn nhũ mẫu một phen nước mắt nước mũi, trong lòng không khỏi phiền chán. Nhũ mẫu như thế này không thể để bên cạnh Khang Nhi nữa. Khang Nhi không biết từ chỗ nào học được mấy từ bậy, nếu để Thái tử điện hạ hoặc Lâm tiểu thị biết được thì nguy…
Tống thị thoại nhìn chất phát nhưng cũng không phải người ngu ngốc, nàng am hiểu nhất chính là điệu thấp. Hiểu được cần làm gì để bảo hộ chính mình, nàng là nữ nhân đầu tiên của Thái tử điện hạ, cũng là người đầu tiên mang thai con của người. Nếu không biết vài mánh khoé, nàng sao có thể bình an sống trong hậu cung Thái tử mà chưa từng bị bất cứ nữ nhân nào uy hϊế͙p͙ cơ chứ.
Khang Nhi tiếp tục vùng vằn, chạy vào buồng trong. Tống thị theo sát bên, ở bên tai Khang Nhi khuyên nhủ. “Khang Nhi ngoan, về sau không được nói bất cứ thứ gì tự như quái vật này nọ, hiểu không? Nhất là trước mặt phụ thân con càng không được nói.”
Lâm tiểu thị hiện tại vô cùng nổi bật, tuy nhìn vẻ ngoài hiền lành vô hại nhưng lại là một người thâm tàng bất lộ. Trong thời gian ngắn có thể chiếm được sự sủng ái của Thái tử điện hạ, loại bỏ Từ Tuyết Doanh, hiện tại lại còn có Hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa vững chắc. Nàng thật sự không dám chọc đến y…Tống thị cứ thế ở bên tai Khang Nhi nhấn mạnh, thẳng đến khi nàng gật đầu mới chịu ngừng lại.
Vào một ngày đầu tháng hai, một đạo thánh chỉ được ban ra làm chấn động cả Đông cung Thái tử. Mọi người trong Bình Nhạc Uyển đều quỳ xuống tiếp chỉ, thánh chỉ được đích thân thái giám theo hầu Hoàng thượng Triệu Dong tuyên đọc.
Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Thái tử tiểu thị Lâm An Trúc, tính tình hiền hậu, cần cù dịu hiền, hoà nhã thuần khiết, làm người lương thiện. Nhân việc cứu giá Hoàng hậu có công, đặc biệt tấn phong làm Thái tử trắc quân, khâm thử!
Lâm Gia Bảo tiến lên hành lễ tạ ân nhận thánh chỉ, cung nhân trong Bình Nhạc Uyển ai ai cũng hướng phía Lâm tiểu thị…à không….là Lâm trắc quân mà thỉnh an chúc mừng. Hiên Viên Hãn Thừa cũng ra lệnh cho Khâu ma ma mở khố phòng, ban thưởng cho toàn bộ cung nhân trong Bình Nhạc Uyển. Bình Nhạc Uyển một mảng náo nhiệt vui mừng, mọi người đối với việc có thể làm cung nhân ở Bình Nhạc Uyển cùng có một chủ tử như Lâm trắc quân đều cảm thấy vô cùng may mắn cùng vui vẻ…
Lâm Gia Bảo được tấn phong làm trắc quân nhanh chóng rơi vào tai của Du thị, khiến nàng tức giận đến nỗi ném vỡ cả bình sứ hoa đào mình thích nhất. “Dựa vào cái gì mà y có thể may mắn đến thế!” Nàng chính là nữ nhân đã vì Thái tử mà mang thai cốt nhục của người, còn cái tên kia vừa nhỏ vừa không có con….vì cái gì y lại được tấn phong….
Cung nữ bên người Du thị cũng không dám nói năng, chỉ yên lặng thu thập đống mảnh vỡ trên nền đất, trong lòng thầm nghĩ nếu bản thân có thể đến Bình Nhạc Uyển làm việc thì tốt rồi….
Tống thị sau khi nghe tin này cũng không mất bình tĩnh như Du thị. Mà lại lấy lý do nhũ mẫu bên người Khang Nhi sức khoẻ không tốt nên nhờ Khâu ma ma tiếp tục thay một người nữa. Đối với việc giáo dục Khang Nhi, Tống thị cũng trở nên nghiêm khắc hơn…
Buổi sáng ngày hôm sau nhận được thánh chỉ, Hiên Viên Hãn Thừa liền dẫn Lâm Gia Bảo đi hướng Hoàng hậu nương nương thỉnh an. Hoàng hậu thấy Thái tử mang Lâm Gia Bảo đến cũng cao hứng vô cùng. “Gia Bảo, mau đến đây cho bổn cung nhìn một cái xem nào…”
Hoàng hậu cẩn thận quan sát gương mặt nhỏ gầy của Lâm Gia Bảo. “Sao lại gầy như vậy? Nhưng sắc mặt cũng khá hơn rồi. Thuốc bổ bổn cung sai Chu ma ma đưa tới con có dùng không?”
“Gia Bảo tạ ơn Hoàng hậu nương nương quan tâm, Gia Bảo ngày nào cũng dùng ạ…”Lâm Gia Bảo ngày nào cũng bị Hiên Viên Hãn Thừa dụ dỗ uống một chén thuốc lớn để bồi bổ, hiện tại sắc mặt cũng tốt hơn trước nhiều.
Hiên Viên Hãn Thừa thấy thái độ của mẫu hậu đối với Lâm Gia Bảo trở nên thân thiết cùng hào ái thì trong lòng cũng vui vẻ hơn nhiều, quai bảo của hắn quả nhiên người gặp người thích, về sau bên phía mẫu hậu nhất định sẽ không gây cản trở quá lớn.
“Gia Bảo, con vẫn còn nhỏ, phải biết tuổi trẻ kiêng kị nhất là bị thương căn cơ, con bị bệnh lần này phải dưỡng cho thật tốt. Cải thiện cơ thể cho thật tốt, tương lai còn có thể giúp cho Thái tử có con nối dòng…” Hoàng hậu nói với Lâm Gia Bảo, tuy Lâm Gia Bảo là một song nhân, về việc muốn có con cũng sẽ rất khó nhưng Hoàng hậu vẫn mong y có thể cố gắng sinh một đứa nhỏ cho Thái tử.
“Vâng.” Lâm Gia Bảo có chút ngại ngùng trả lời.
Sau đó, Hoàng hậu, Thái tử và Lâm Gia Bảo cùng nhau dùng ngọ thiện.
Những ngày kế tiếp, Lâm Gia Bảo theo thường lệ mỗi buổi sáng đều đến chỗ Hoàng hậu nương nương thỉnh an. Hậu cung phi tần ai cũng cảm nhận được thái độ của Hoàng hậu đối với Lâm trắc quân đã có sự thay đổi lớn. Ai cũng hiểu được vị Lâm trắc quân này hẳn đã trở thành tâm phúc của Hoàng hậu, vì vậy đều thay nhau đến thân cận lấy lòng y.
Mà quần thần đối với vị Lâm trắc quân này của Thái tử điện hạ cũng dần coi trọng, đây là trắc quân đầu tiên của Thái tử điện hạ, chẳng những vậy còn có ân với Hoàng hậu nương nương. May mắn vị trắc quân này gia cảnh không quá lớn, bản thân y lại là một song nhân. Nếu không, ai, chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng…
Tháng hai Vận Thái năm thứ sáu, Hoàng đế Hiên Viên Chiêu Thâm hạ hai đạo thánh chỉ, giáng tội Lịch vương cùng Tiết thị bộ tộc. Thánh chỉ viết:
Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Lịch vương mưu phản nay đã đền tội, Lịch vương một nhà bị tịch biên tài sản, tất cả sao trảm. Tiết thị bộ tộc đại nghịch bất đạo, hiệp trợ Lịch vương âm mưu soán vị chiếm quyền, trời đất không dung, tru di cửu tộc, tài sản tịch biên, cả nhà sao trảm. Khâm thử!
Nhất thời những gia tộc có mối quan hệ với Tiết gia đều dâng sớ thỉnh tội, cố gắng gạt bỏ mọi liên quan đến Tiết gia. Tường ngã người đổ, rất nhiều gia tộc thân cận Tiết gia đều bị xét nhà. Thế lực của Tiết gia bị trừ tận gốc, một gia tộc từng có quyền hành nghiêng trời lệch đất chẳng mấy chốc hoàn toàn biến mất…
Lúc sau từ Đông cung Thái tử lại truyền ra tin tức Thái tử phi Tiết Thải Dụ bệnh nặng qua đời, nhưng cũng không gây nên quá nhiều gợn sóng. Hiên Viên Hãn Thừa thỉnh phụ hoàng hạ chỉ vì Tiết Thải Dụ là tội thần chi nữ, không có tư cách tán nhập hoàng lăng, nên táng nơi khác. Hoàng thượng nhận được chiết tử liền chuẩn tấu. Chúng đại thần ai cũng hiểu được, Thái tử đây là không muốn Tiết thị chiếm vị trí nguyên thê của mình.
Mà Lâm Gia Bảo trong nháy mắt trở thành người có phẩm chất cao nhất trong hậu cung Thái tử. Hiên Viên Hãn Thừa thuận thế liền đem toàn bộ sự vụ trong Đông cung đều giao cho Lâm Gia Bảo, ở phía sau còn có Khâu ma ma hiệp trợ. Lâm Gia Bảo có được sự tín nhiệm của Thái tử điện hạ nên vô cùng chăm chỉ, cố gắng đi theo Khâu ma ma học tập. Tác phong tuy còn chút non nớt nhưng ngày qua ngày cũng dần cải thiện hơn…