Chương 24: Phục hồi chức năng
Edit: Lạc Yên
“Sao rồi anh?” Lăng Sầm vừa thấy Lục Kiêu vào phòng liền khẩn trương hỏi. Cậu cự tuyệt ý tốt của mẹ chồng nên trong lòng rất là sợ hãi nha.
“Không có việc gì.” Lục Kiêu trấn an nói, một lần nữa đem hộp gỗ tử đàn đưa cho cậu. “Mẹ nói cái này em vẫn cứ nhận đi, coi như là lễ vật mẹ tặng riêng em.”
“Vâng.” Cậu vẫn là cảm thấy có chút mộng bức. Kiếp trước cậu và Lục lão phu nhân sống chung vô cùng “hòa thuận”. Mỗi lần tới dịp mừng năm mới cậu sẽ gửi tin nhắn chúc mừng cho nàng, nàng sẽ gửi lời cảm ơn. Đó là toàn bộ giao tiếp của hai người.
Thời gian ở chung của hai người rất ngắn nên Lăng Sầm nghĩ Lục lão phu nhân cũng không thể nào vừa mắt người như cậu. Kiếp trước cậu là không thèm để ý, nhưng hiện tại, cậu muốn chung sống lâu dài bên người Lục Kiêu nên cậu không muốn có xích mích mới mẹ chồng đâu.
Không may là mẹ đẻ cậu mất sớm, Lăng gia cũng không có trưởng bối nào đáng để cậu thân cận, vì vậy cậu không biết phải ở chung, giao tiếp thế nào để trưởng bối vui lòng. Cậu đành chỉ có thể trước là hết mực cung kính, sau là mọi điều nghe lời.
Cặp nhẫn này giá trị xa xỉ, khả năng là gia truyền trong gia tộc qua rất nhiều đời, Lục lão phu nhân chịu đưa cho cậu là thể hiện nàng thừa nhận thân phận của cậu. Nháy mắt Lăng Sầm cảm thấy trong lòng thả lỏng. Cậu cùng Lục lão phu nhân đều là gốc Hoa kiều, nên sự thừa nhận này càng quan trọng.
Lăng Sầm rũ mi nhớ tới năm đó nhìn thấy Lục lão phu nhân sau khi cậu mất chồng, nàng mất con. Cùng là trong lòng đau xót, Lục Kiêu lại còn là vì cậu mà mất nhưng nàng vẫn tận lực nhẫn nhịn đau đớn an ủi cậu. Không biết Lục Kiêu sau lưng đã giúp cậu che giấu thế nào, lại trả giá thế nào, mà dù khi anh đã thất vọng tột cùng với cậu, từ bỏ đoạn tình cảm này, người thân bên cạnh anh vẫn xem cậu như con dâu trong nhà mà đối đãi.
Lục Kiêu thấy cậu nhíu mày thất thần thì nghi hoặc hỏi: “Em sao vậy? Thật sự không thích sao?”
“Không, không phải, em rất thích mà, là cho em thật hả anh?” Lăng Sầm hoàn hồn, treo lên nụ cười mà đáp. Chuyện kiếp trước có nghĩ lại cũng vô dụng, cậu chỉ cần nghĩ hiện tại làm sao quý trọng chồng mình là tốt rồi.
Lục Kiêu ra dấu bảo cậu cất đi nên Lăng Sầm xác nhận gen ở tủ đầu giường rồi đặt hộp tử đàn vào. Sau đó cậu quay lại, rủ rê Lục Kiêu:
“Lên đây đi anh, cùng em nghỉ ngơi một chút, được không anh?”
Cậu ở bên hồ thoải mái nghỉ ngơi nhưng Lục Kiêu không đeo mặt nạ nên chắc chắn từ đầu tới cuối, thời khắc để ý du khách xung quanh có tới gần và nhận ra họ không.
Thể chất Lăng Sầm trong các Omega được xem như là tốt nhưng cậu có tật xấu là giấc ngủ khá nông và ngắn. Mỗi giấc ngắn thì nửa giờ, dài thì khoảng 2g sẽ tỉnh lại một lần. Hơn nữa khá nhạy với hoàn cảnh nên có động tĩnh gì là rất dễ thức giấc. Nhưng khá may là chỉ cần xác định không có gì cậu đều có thể ngủ lại.
Lục Kiêu không cự tuyệt, tuy rằng anh không thấy mệt nhưng cũng không nghĩ lại đi xem sách về trùng tộc trong một buổi chiều như hôm nay.
Các sách này là do mấy người bạn ở quân bộ dựa theo yêu cầu của anh mượn giúp. Đó là các báo cáo nghiên cứu không bị mã hóa về tập tính quân sự của trùng tộc và các chỉ huy tác chiến tuyến 2. Tọa trấn ở tuyến 2 cũng không phải là một công việc dễ dàng. Cho dù trước đây anh là chỉ huy tiền tuyến, nhưng so với chỉ huy tuyến 2 vẫn có rất nhiều bất đồng. Mấy ngày nay có Lăng Sầm ở bên, nên anh đọc sách là để giết thời gian. Thế nhưng ngoài ý muốn lại góp nhặt được khá nhiều kinh nghiệm từ các thất bại trong chỉ huy tuyến 2 được ghi lại.
Tinh thần lực của Lục Kiêu là cấp S, nhiều năm luôn đem toàn bộ tâm tư đặt trên vấn đề quân sự. Bản thân anh trước đây đã hoạch định ra rất nhiều phương án để bất cứ khi nào Trùng tộc ngóc đầu trở lại thì đem ra sử dụng… Đáng tiếc bây giờ chỉ có thể bỏ phí vì anh đã rời quân bộ.
Lăng Sầm không biết anh lại đang thương xuân bi thu nên hỏi xong thì tiến đến đẩy xe anh tới bên giường.
“Anh nghỉ ngơi một lát đi, hôm nay anh đã cùng em cả một ngày, buổi trưa bên hồ cũng không có nghỉ ngơi…”
“Không sao, ta không mệt.”
“Nhưng vẫn nghỉ ngơi một chút, được không anh? Tới giờ cơm tối mình cũng dậy dùng cơm, nghen?”
Lục Kiêu đồng ý, yên lặng thay một bộ quần áo ở nhà rồi dịch lên giường, Lăng Sầm một bên giúp anh nâng chân.
Lục Kiêu so với một năm trước thật sự gầy ốm rất nhiều, cậu cảm thấy thật xót xa nâng chăn đắp cho anh, hai chân gầy ốm ẩn ẩn hiện lên dưới lớp chăn mỏng.
“Anh ngủ đi.” Lăng Sầm thấp giọng nói.
Thấy anh nhắm mắt dưỡng thần, cậu mới tháo mặt nạ giúp anh. Sau đó lại di chuyển xuống ngồi cuối giường, chậm rãi mát xa hai chân cho anh. Chân của Lục Kiêu đã bắt đầu héo rút rồi. Chính cậu cũng không biết cậu mát xa anh có cảm nhận được không, cũng không biết mát xa có tác dụng gì đối với cơ bắp của anh không nhưng theo bản năng cậu vẫn muốn làm chút gì đó cho anh.
Lục Kiêu không định ngủ nhưng một giấc này lại ngủ đến thực an tâm. Một giấc ngủ sâu không mộng mị, luôn có hương hoa hồng nhàn nhạt quẩn quanh bên người.
Sau bữa tối, Lục Kiêu dùng đầu cuối cá nhân liên hệ với bác sĩ tâm lý mà trước đây anh đã từ chối. Chân thành tha thiết đưa lời mời ông trở lại giúp anh tiến hành trị liệu. Đồng thời tìm lại thời gian biểu cùng chế độ luyện tập giúp phục hồi cơ thể.
Cho dù Lăng Sầm có thể chấp nhận chuyện anh vĩnh viễn không thể rời khỏi xe lăn thì chính anh cũng không muốn như vậy. Bất luận kết quả thế nào, anh cũng phải vì tương lai của hai người mà cố gắng một lần, cho dù cuối cùng không thay đổi được gì thì anh cũng sẽ không hối hận vì anh đã cố gắng hết mình.
Ngày hôm sau Lục Kiêu chủ động nói với Lăng Sầm anh muốn đến phòng tập vật lý trị liệu. Cậu tất nhiên là không có bất cứ nghi vấn gì, lập tức tự mình đẩy xe cho anh.
Phòng tập vật lý trị liệu nằm trong khu luyện tập thể hình, thuộc tòa nhà bên trái trong ba nhà chính của Lục trạch. Tên là Ngọc Kinh lâu.
Lục lão phu nhân đang ở trong nhà ấm chăm sóc một bụi cây “Nguyệt vọng trúc lâm”, xuyên qua tường thủy tinh thấy Lăng Sầm đang đẩy Lục Kiêu, nàng liền buông kéo tỉa trong tay, bước ra ngoài hỏi thăm.
“Lăng Sầm, nghỉ ngơi thế nào rồi con yêu?”
Ngày hôm qua sau khi nhìn thấy nhẫn con trai ngốc nàng mua, nàng liền bị chọc đến tức giận mà choáng cả đầu. Lo lắng Lăng Sầm sẽ cảm thấy Lục gia khinh thường cậu, nàng còn đem nhẫn tổ truyền đưa cho cậu để biểu hiện thừa nhận của gia tộc với thân phận của cậu. Không nghĩ tới là nàng lo thừa. Con dâu xem nhẫn rách con trai ngốc của nàng mua như trân bảo.
Lục lão phu nhân nghĩ đến điều này không khỏi cười khẽ, đôi trẻ ở chung tình thú ngọt ngào hòa thuận, chỗ nào cần nàng nhúng tay đâu. Làm một bà bà thông tuệ, nàng chỉ cần ngồi chờ tới ngày ôm cháu là vui rồi.
Lăng Sầm thấy nụ cười tỏa nắng của Lục lão phu nhân thì chột dạ vô cùng. Dù gì hôm qua cậu cũng từ chối ý tốt của nàng, dù Lục Kiêu nói không sao nhưng không biết có làm nàng mất hứng không.
“Dạ, thật tốt thưa mẹ, cám ơn mẹ đã quan tâm.” Lăng Sầm nhu thuận mà đáp lời.
Lục lão phu nhân cười nói: “Xem con kìa, không cần khách khí như vậy, chúng ta là người một nhà mà.”
“Dạ vâng.” Lăng Sầm lập tức đáp lời. Lục lão phu nhân là một trưởng bối Omega đáng tôn kính, hiện tại cậu cùng nàng đều đang cùng chung một chiến tuyến, đều nỗ lực hy vọng giúp Lục Kiêu mau khỏe lại nên chắc sẽ không có tranh chấp.
Lục lão phu nhân thấy Lăng Sầm trả lời nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh như vậy cũng thật bất đắc dĩ. Con dâu nàng mọi mặt đều khiến nàng vừa lòng, chỉ là không biết tại sao đối mặt với nàng thì luôn e dè, khiếp đảm. Rõ ràng nàng cảm thấy mình đối với Lăng Sầm luôn hòa ái.
Lục lão phu nhân đành bước đến gần, thân thiết vỗ nhẹ lên tay Lăng Sầm đang đặt trên tay vịn của xe lăn.
“Con ngoan, các con muốn đi đâu vậy? Rừng hoa anh đào của nhà ta bên kia cũng đang nở, rất xinh đẹp, các con có muốn đi xem một chút không?”
Nàng tưởng Lăng Sầm là đang đưa Lục Kiêu đi dạo thông khí nên lập tức giới thiệu những quan cảnh xinh đẹp bên trong Lục trạch.
“Dạ, vâng ạ.”
Rồi cậu quay sang hỏi Lục Kiêu: “Chút nữa mình đi xem, được không anh?”
Rồi lại quay sang giải thích với Lục lão phu nhân: “Chúng con định đi đến phòng luyện tập gia trọng lực luyện tập một chút, gần đây đã không có rèn luyện gì.”
Vừa nghe vậy Lục lão phu nhân lập tức khẩn trương mà nắm chặt bàn tay bên người, những móng tay được trang trí tinh mỹ hôm qua đâm vào lòng bàn tay, đau đớn giúp nàng duy trì bình tĩnh, như không có việc gì mà dặn dò: “Vậy hai đứa đi đi, nhớ đừng chỉnh áp lực quá cao, từ từ mà luyện tập thôi.”
“Dạ vâng.” Lăng Sầm nhẹ giọng đáp lời.
“Mẹ, chúng con đi trước, người chăm hoa rồi nghỉ ngơi một lát, không phải mẹ còn có hẹn đi dạo phố với phu nhân Valentine sao?” Lục Kiêu quay đầu nhìn thấy mẫu thân còn đứng bất động, đang cố bình tĩnh che giấu sự kích động thì nói một câu nhắc nhở.
Lúc trước là tự anh từ chối rèn luyện phục hồi chức năng, hiện tại yêu cầu tiếp tục cũng là bản thân nên anh cũng hơi cảm thấy không tự nhiên. Giờ lại thấy mẫu thân nghe được mà hưng phấn kích động khó kiềm chế, anh lại âm thầm xin lỗi trong lòng. Anh tự mình phong bế bản thân chắc chắn đã làm tổn thương ba mẹ mình. Ngày đó khi nghe Lăng Sầm nhắc nhở thái độ của anh đối với mẹ, anh mới ý thức được điểm này.
“Được, ta đi chăm cây của ta, các con đi đi.” Lục lão phu nhân mỉm cười đáp ứng.
Nhìn bóng dáng Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu đi xa, bóng hai người lồng vào nhau kéo dài trên nền đá cẩm thạch, nàng lại chuyển mắt nhìn đến tuyến thể sau cổ Lăng Sầm mà cảm thán trong lòng. Thật không biết là do sau khi đánh dấu vĩnh viễn Omega có thể ảnh hưởng sâu sắc tới Alpha, hay là sự đối đãi chân thành tha thiết của Lăng Sầm đối với con nàng đã có hiệu quả. Có lẽ là cái sau đi, nàng cũng là một Omega nên hiểu rõ.
Lục lão phu nhân nhẹ nhõm thở ra một hơi. Có lẽ chỉ cần Lăng Sầm lưu lại bên cạnh Lục Kiêu, đối đãi ân cần như vậy, nàng tin tưởng con mình sẽ càng ngày càng tốt lên. Trước đây nàng còn nghĩ nếu Lăng Sầm không chấp nhận được tình huống của Lục Kiêu mà muốn rời khỏi, dù là biện pháp gì, kể cả lấy lợi ích dụ dỗ nàng cũng phải khiến cậu lưu lại đây. May mắn Lăng Sầm lại cam tâm tình nguyện trở thành Omega của Lục Kiêu.
Nàng quay người đi trở vào nhà ấm, lập tức nâng tay nhấn đầu cuối cá nhân liên hệ với Lục tướng quân của nàng, con họ, cái người mà từ ngày nghe tất cả các chuyên gia hàng đầu xác nhận hai chân không có hy vọng nào có thể đứng lên, đã từ chối tất cả các chăm sóc sức khỏe, nay lần đầu tiên đi phòng gia trọng tiếp nhận phục kiện.
Nàng có thể khẳng định sự thay đổi này của Lục Kiêu là nhờ Lăng Sầm. Gánh nặng trong lòng nàng một năm nay cuối cùng cũng có thể buông xuống rồi. Lục Kiêu đã có một người bạn lữ vô cùng tốt, cùng hắn chia sẻ cuộc sống này rồi.
Lục Kiêu nhìn các thiết bị luyện tập quen thuộc trong phòng trọng lực phảng phất cảm thấy như đã cách xa cả một đời. Không đợi anh lại thương xuân bi thu, Lăng Sầm đã hỏi: “Cái này sử dụng thế nào đây anh?” Miệng thì hỏi vậy thôi chứ tay thì đã vặn một cái rồi.
“Đừng động vào cái đó!” Lục Kiêu gấp gáp hô lên nhưng đã chậm rồi. Một giọng nữ máy móc vang lên.
[Không gian mô phỏng không trọng lượng, khởi động]
Lập tức sau đó Lăng Sầm liền cảm thấy người nhẹ bẫng, trôi nổi giữa không trung, theo bản năng cậu lập tức túm lấy tay nắm, cũng nhận ra bản thân gây rắc rồi chắc rồi.
Khi tiến vào phòng trọng lực, Lục Kiêu là định luyện tập gia trọng nên không có để xe lăn lại bên ngoài. Giờ rơi vào trạng thái không trọng, xe lăn không giống các thiết bị khác trong phòng có khóa ẩn hình giữ lại nên cũng lập tức lơ lửng giữa không trung. Lục Kiêu muốn trừng mắt liếc Lăng Sầm một cái thì đã thấy cậu vì phạm phải sai lầm mà mặt đầy lo lắng, gấp đến sắp khóc ra đến nơi rồi. Lửa giận mỏng manh của anh chưa kịp đốt lên đã bị một lớp thủy quang lóng lánh trong mắt cậu dập cho không nổi lên được tí khói nào.
“Em đem hệ thống bảo hộ mở ra, sau đó đóng lại hệ thống không trọng.” Anh đành bất đắc dĩ mà chỉ huy cậu.
Lăng Sầm lần theo tay nắm tiến đến gần, thì thấy một hàng nút bấm, nút nào cũng giống y nhau.
“Là cái này sao?”
“Cái bên phải người em.”
“Cái này?”
“Không phải, qua phải thêm 3 nút nữa, nút màu xanh lục, đó là nút bật hệ thống bảo hộ.”
Lăng Sầm tìm đến đúng nút nhìn Lục Kiêu dò hỏi. Anh giờ còn đang lơ lửng trong không trung cũng đã tách ra khỏi xe lăn, khuôn mặt sau mặt nạ không nhìn ra có tức giận hay không.
“Đúng rồi.” Lục Kiêu xác nhận.
Lăng Sầm cẩn thận nhấn một cái.
[Hệ thống bảo hộ an toàn, khởi động]
Khắp mặt đất của phòng trọng lực rộng khoảng 300m vuông lập tức được bao phủ bởi vải dù màu trắng được thổi phồng, mềm mại nhìn y như một mảng các đám mây.
“Giờ đem cái này vặn lại như cũ sao?” Lăng Sầm chỉ vào chốt mở khi nãy cậu vặn mà hỏi.
“Đúng rồi, em vặn lại đi.”
[Không gian mô phỏng không trọng lượng, đóng lại]
Tiếng nói vừa vang lên thì Lăng Sầm đã rớt trở lại mặt đất, tuy rằng có hệ thống bảo hộ nhưng đập xuống vẫn rất đau. Nhưng cậu bất chấp bản thân, vội vã chạy đến bên cạnh Lục Kiêu, khẩn trương quỳ xuống ôm lấy đỡ anh mà hỏi: “Anh có sao không? Có đau lắm không?”
“Anh không sao.” Lục Kiêu đáp rồi tựa Lăng Sầm đem chính mình nâng dậy.
Đỡ anh ngồi lên, Lăng Sầm lại vội vã chạy đi lấy xe lăn rơi cách đó một khoảng, rồi nhìn Lục Kiêu tự mình nhấc người ngồi lại vào xe lăn. Sau đó rưng rưng nhìn anh nói: “Thật xin lỗi, em không nên táy máy tay chân như vậy.”
Lục Kiêu đã không tức giận gì. Thật ra anh cũng có một phần lỗi, vào phòng trọng lực mà không có nhắc nhở cậu trước, Omega không phải tiến hành huấn luyện trọng lực nên không thể nào biết mấy cái này.
Nhìn Lăng Sầm một bộ dáng hối lỗi mà cúi đầu trong lòng anh lại là một mảng mềm mại, nhịn không được đưa tay vuốt vuốt mái tóc cậu.
Từ khi Lăng Sầm trở thành bạn lữ của anh, vẫn luôn biểu hiện thực hoàn mỹ, thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh anh, chu toàn săn sóc từng ly từng tí, làm anh quên mất thực ra Lăng Sầm còn rất trẻ và cũng chỉ mới bắt đầu phải trở thành một người có gia đình cần chăm sóc. Liền trong hồ sơ quản lý dân cư tình trạng hôn nhân của cậu cũng chỉ mới thông qua xét duyệt, chuyển thành ‘đã kết hôn’ ngắn ngủi có mấy ngày.
“Đi nào, đi đem trọng lực mô phỏng mở lên, ta sẽ dạy cho em.” Lục Kiêu cũng không ý thức được giọng của mình lúc nào có bao nhiêu ôn hòa.
Lăng Sầm đứng lên bước đến bên hệ thống điều khiển.
“Đổi thành trọng lực gấp 3 lần được không?”
“Được, em đem cầm gạt màu cam đẩy lên mức số 3.” Lục Kiêu đáp.
[Không gian mô phỏng trọng lực gấp 3, khởi động.]
Sau khi mở lên Lăng Sầm cũng không rời đi mà trở lại bên cạnh Lục Kiêu, áp lực trọng lực gấp 3 lần, tố chất thân thể của cậu vẫn miễn cưỡng có thể thừa nhận. Hơn nữa cậu cũng không an tâm khi để Lục Kiêu một mình.
“Em ra ngoài chờ ta đi.” Lục Kiêu nói.
“Em ở chỗ này cùng anh, đúng lúc em cũng muốn luyện tập một chút, gần đây không luyện tập gì cả, đường cong trên người đã không còn rõ ràng nữa.”
Lục Kiêu cũng không nói gì nữa, bắt đầu bài tập phục hồi chức năng của anh. Chân anh đã hoàn toàn tàn phế, nhưng sức eo còn có thể dần dần khôi phục. Bác sĩ có nói, tình huống tốt nhất nếu anh kiên trì bền bỉ luyện tập, có thể sử dụng sức lực phần eo, khôi phục một phần tri giác ở đùi. Lúc đó anh không tiếp thu kiến nghị này, kiên trì không muốn luyện tập, bởi vì anh hiểu rõ thân thể của mình, bác sĩ nói vậy chỉ để an ủi từ mặt tâm lý. Đó không phải là trị liệu thân thể, chỉ là trị liệu tâm lý thôi.
Nhưng mà hiện tại thì bất đồng, Lục Kiêu trong mắt mang theo đầy ôn nhu mà chính anh cũng không biết nhìn về phía Lăng Sầm. Cậu lúc này đang vật lộn với dây thun đàn hồi tập kháng lực. Hiện tại anh có người muốn bảo hộ, chỉ cần khôi phục một chút khả năng anh đều không muốn bỏ qua.
Dây thun đàn hồi tập kháng lực
Lăng Sầm tập hơn 10 tổ hợp bài tập liền dừng lại quan sát Lục Kiêu. Anh đang dùng thiết bị phụ trợ vận động cho chân, thông qua mô phỏng chuyển động của hai chân, có thể phòng ngừa, giảm bớt và đình chỉ teo cơ ở bắp chân, khôi phục sức giãn cơ cẳng chân cũng như tăng khả năng phối hợp vận động.
Lăng Sầm đến ngồi lên ghế của máy tập chèo thuyền, mỉm cười ngắm Lục Kiêu luyện tập trên máy mô phỏng bước đi. Cho dù tất cả vận động toàn bộ là do máy móc chứ không phải sức lực ở chính chân của anh, thì cậu vẫn nhịn không được mà tưởng tượng một ngày anh có thể đứng lên, tay trong tay cùng mình dạo bước. Lúc cậu mát xa hai chân cho anh đã muốn khuyên anh luyện tập phục hồi chức năng vì không muốn nhìn thấy cơ chân của anh héo rút, nhưng còn chưa mở miệng anh vậy mà đã tự yêu cầu rồi.
Máy tập chèo thuyền
Lục Kiêu nhận ra ánh mắt chăm chú của Lăng Sầm thì hơi xoay mặt đi. Gân xanh ở cổ anh vì cường độ luyện tập cao mà gồ hẳn lên, mồ hôi bên dưới mặt nạ chảy ròng ròng, tụ lại ở cằm rồi như các hạt châu lả tả mà rơi xuống.
“Tháo mặt nạ ra nghen, em giúp anh lau mồ hôi.”
“Không cần, em cứ ngồi đó đi.” Lục Kiêu mở miệng, vừa dồn dập thở vừa nói.
Lăng Sầm chỉ là thông báo thôi chứ cũng không phải hỏi nha. Nên nói xong thì cậu cũng đã tháo mặt nạ của anh, dùng khăn vải bông ôn nhu, nhẹ nhàng mà lau qua từng tầng vết sẹo.
“Đeo lại mặt nạ cho ta đi.” Lục Kiêu chờ cậu lau xong lại trầm giọng, hoãn khí mà nói.
“Đừng đeo nữa, mặt nạ khiến mồ hôi không thoát ra được, chảy ở bên trong sẽ khó chịu lắm. Để em cầm giúp anh, khi nào tập xong em sẽ đeo lại cho anh, được không anh?” Lăng Sầm vẫn từ tốn nhìn anh mà khuyên nhủ. Không nghe ra chút nào chán ghét.
Vết sẹo của anh, do luyện tập mà co rút, do thấm mồ hôi mà màu sắc càng theo thâm trầm càng khiến người khác sợ hãi. Vậy mà trong mắt Lăng Sầm, anh chỉ nhìn thấy sự chuyên chú khi lau mồ hôi cho anh, chẳng mảy may sợ hãi, đành phải gật gật đầu.
Lăng Sầm thấy vậy thì vui vẻ cười lên, vây quanh anh mà hôn hôn lên mặt anh hai cái, không e ngại các vết sẹo lồi lõm như than tổ ong, mà cứ như đang hôn lên khuôn mặt tuấn lãng của vị thượng tướng được hàng vạn Omega ngưỡng mộ trước đây. Ôn nhu quý trọng làm Lục Kiêu nhịn không được cũng đưa tay ra vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu.
Lạc Yên: tranh thủ chờ chồng nấu cơm, post truyện cho mọi người đọc. (~ ̄▽ ̄~)