Chương 39: Corleone kết hôn
Edit: Lạc Yên
Vốn dĩ Lăng Sầm còn đang xiêu vẹo tựa lưng vào đầu giường, vừa nghe thì kích động đến ngồi bật dậy. Cậu thật sự vì Lục Kiêu mà cao hứng. Đại học Liên Bang Reiss ở Đế Tinh là trường quân sự xuất sắc nhất toàn Liên Bang, 70% các tướng lãnh ưu tú của Liên Bang đều xuất thân từ trường đại học có bề dày lịch sử này. Hiện tại, ngôi trường có địa vị cao cả bậc nhất trong lòng nhân dân Liên Bang lại chủ động hướng Lục Kiêu tung cành oliu, đây là một tín hiệu vô cùng tốt.
“Ừ.” Lục Kiêu hòa hoãn mà đáp lời. Đây là một tin tức tốt nhưng khi anh chia sẻ cùng Lăng Sầm, mạc danh mà có hơi ngượng ngùng.
Lăng Sầm thì lại vì quá kích động mà cũng không để ý chút biến hóa đó, liên thanh mà hỏi: “Khi nào anh đi? Là đi ở cơ sở chính đúng không?”
“Cuối tuần này, đúng là ở cơ sở chính ở Đế Tinh.” Lục Kiêu vừa trả lời, vừa gửi luôn cả thư mời qua đầu cuối cá nhân của Lăng Sầm.
Vừa nhận được, cậu đã lập tức mở ra, cẩn thận mà đọc kỹ từng chữ: “Là mời anh chia sẻ về kinh nghiệm đối chiến với Trùng tộc.”
Lục Kiêu gật đầu: “Bên phía trường học còn gửi đến thư mời bảng giấy.” Đây là thư mời chính thức, biểu thị sự tôn trọng cao nhất.
Thái độ của đại học Reiss đủ chân thành. Lục Kiêu cũng rất động tâm. Lăng Sầm nghĩ nghĩ lại hơi do dự.
“Họ muốn anh giảng giải về đối chiến Trùng tộc… Hay là anh đừng đi.”
Lục Kiêu vất vả lắm mới khôi phục một ít, Lăng Sầm thật không nỡ để anh phải suy nghĩ về những chuyện đã qua. Cậu vẫn còn nhớ, thời gian đầu sau khi kết hôn, bản chất là cậu ngủ thính, nhiều lần chứng kiến Lục Kiêu nửa đêm gặp ác mộng, mồ hôi đầm đìa mà bừng tỉnh. Có khi không tỉnh thì còn nói một số lời nói mê sảng cổ quái. Mỗi lần cậu đều giả bộ không biết. Sau đó, lại âm thầm tr.a cứu trên Tinh Võng mới tìm được nghĩa của một số trong đó là thuật ngữ trong quân sự, cách chỉ huy trận hình đối chiến trùng tộc.
Lăng Sầm phỏng đoán được nguyên nhân khiến Lục Kiêu bị bóng đè thì rất đau lòng, vì lẽ đó mỗi đêm cậu đều quấn lấy Lục Kiêu, đòi hỏi anh phải ôm ấp mình. Mỗi khi vờ ngủ mà lăn vào lòng anh, Lục Kiêu sẽ khẩn trương đến thân thể cứng đờ, Lăng Sầm ngoài mặt bình thản diễn ngủ say sưa, phần vì sợ biểu lộ sợ hãi sẽ tổn thương đến Lục Kiêu, phần vì sợ anh biết cậu giả bộ sẽ đẩy cậu ra. Thật ra thì trong lòng của Lăng Sầm cũng vô cùng khẩn trương, khẩn trương gấp trăm lần so với Lục Kiêu, vì đôi khi ác mộng kịch liệt Lục Kiêu cũng sẽ động thủ…Với sức lực của một Alpha cường đại như Lục Kiêu, thì dù là một Alpha cũng sẽ bị thương chứ đừng nói là một Omega yếu đuối. Nếu chỉ bị thương da thịt thì còn đỡ, Lăng Sầm sợ nếu Lục Kiêu mà thật động thủ lên người cậu thì chắc cả cánh tay cũng bị đánh rớt ra mất, tưởng tượng thôi đã thấy thật là đáng sợ!!!!
Cũng may nếu trước khi ngủ mà Lục Kiêu ôm cậu thì giấc ngủ liền an ổn rất nhiều. Điều Lăng Sầm lo sợ chưa từng phát sinh.
Gian nan lắm Lục Kiêu mới khá hơn, vậy mà đại học Reiss lại muốn mời anh chia sẻ lại chuyện cũ, cái chuyện đã từng mang đến rất nhiều thống khổ cho anh. Lăng Sầm vô cùng không đồng ý nhưng có vẻ như Lục Kiêu lại rất muốn đi, cậu không biết nên nói thế nào với anh, sợ anh hiểu lầm cậu không ủng hộ anh.
“Vì sao hả em?” Lục Kiêu nghi hoặc hỏi.
“Em chỉ là… cảm thấy anh rất vất vả mới có thể bước qua, không nên vì diễn thuyết mà phải một lần nữa nhớ lại những hồi ức đáng sợ đó.”
Lục Kiêu nghe vậy thì bật cười: “Không có việc gì, sự việc đó đối với ta đã không còn ảnh hưởng nữa rồi.”
Dù nghe vậy trên mặt Lăng Sầm vẫn đầy ý không tán đồng, Lục Kiêu cũng không cười nữa, trầm ngâm mà giải thích: “Em biết không, phần lớn học sinh tốt nghiệp từ Reiss đều sẽ vào quân bộ, thủ vệ Liên Bang. Nếu ta có thể dạy cho họ thêm một chút kinh nghiệm, có lẽ sẽ ít nhiều giúp họ giảm bớt một phần tổn thất không cần thiết, tăng thêm một phần sống sót.”
Lăng Sầm lâm vào im lặng. Nếu để cậu lựa chọn, khẳng định cậu sẽ không cho anh đi. Những điều từng xảy ra đã phá hủy con người Lục Kiêu, khiến anh tàn tật, hủy dung, sức khỏe suy nhược, thậm chí khiến tính tình thay đổi theo chiều hướng không tốt, tâm lý cũng không ổn định. Vì bảo hộ Liên Bang anh đã trả giá đủ nhiều, trả giá bằng chính con người và tất cả khả năng của anh rồi. Hiện tại, cậu chỉ hi vọng có thể cùng anh an an ổn ổn mà trải qua nửa đời còn lại. Nhưng đây lại không phải là điều anh muốn, cậu hiểu rõ điều này.
“Vâng, vậy em ủng hộ anh, mình đi thôi anh.” Lăng Sầm ôn nhu nói. “Lúc đó, em sẽ đi cùng anh.”
“Không cần đâu em, em cứ đóng phim, không nên lại xin nghỉ.” Lục Kiêu ngăn cản. Đã nhận công việc, lại không chuyên tâm làm tốt sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Lăng Sầm.
“Lăng Sầm”
“Dạ”
“Ta không yếu ớt đến vậy, dù cho cả đời ta cũng chỉ có thể ngồi như vậy cùng em nói chuyện, nhưng vẫn còn là một quân nhân của Liên Bang, thì ta không có lý do để sợ hãi.” Lục Kiêu chỉ vào hai chân tàn phế của mình, vừa cười mà nói với Lăng Sầm. Khi nói anh ngẩng cao đầu, cằm hơi nhếch lên đầy khí khái.
Lăng Sầm chưa bao giờ thấy một Lục Kiêu như vậy, nhất thời nhìn đến mê say.
“Từ trước đến nay, ta vẫn luôn làm trọn trách nhiệm thủ vệ Liên Bang. Đối với Liên Bang dù cuối đầu hay ngẩng đầu ta chưa từng thấy hổ thẹn. Nhưng…đời này, ta chỉ hổ thẹn với mình em.” Lục Kiêu thấp giọng nói: “Ngay từ đầu, chồng của em đã là một người tàn tật, những điều một người chồng nên làm, ta chưa từng làm được cho em. Ngược lại còn cần em phải chiếu cố ta, là ta không đủ tư cách…”
“Không phải.” Lăng Sầm lắc đầu nguầy nguậy. Bình thường cậu mồm nhanh miệng lúc này vậy mà lại nghẹn ngào: “Anh là tốt nhất.” Phải cố gắng hít sâu, nỗ lực lắm mới nói ra được câu này. Lời của anh làm cậu cảm thấy đau lòng. Với cậu không ai có tư cách hơn anh, một chút khuyết tật cũng chỉ là bên ngoài, cậu đã có thể bình thản chấp nhận.
“Ừ.” Lục Kiêu biết suy nghĩ của cậu, cũng rất hạnh phúc vì điều đó.
Thấy cậu còn ngơ ngác, Lục Kiêu chợt nhớ đến một chuyện chưa nói với Lăng Sầm.
“Lăng Sầm, cha của em, hắn lại đây.”
Lăng Sầm vẫn đang tiếp tục chìm đắm trong sự đau lòng. Cậu không biết Lục Kiêu có suy nghĩ như vậy. Cậu chỉ luôn cho rằng là anh yêu cậu ít hơn cậu yêu anh. Nhưng dù anh yêu cậu chỉ bằng 80% cậu yêu anh thì cậu cũng đã thỏa mãn lắm rồi, cậu bằng lòng trả giá nhiều hơn, theo thời gian, anh sẽ nhận ra chân tình của cậu, sẽ từ từ làm đầy lên 20% còn lại. Cậu vẫn luôn ôm lấy suy nghĩ như vậy. Nhưng giờ phút này cậu mới biết, hóa ra Lục Kiêu cũng vì yêu cậu mà lo được lo mất. Lục Kiêu không giỏi ăn nói, nhưng những lời lẽ mộc mạc lại là tình cảm chân thành nhất. Lăng Sầm cảm động không thôi.
Từ nhỏ đến lớn, Lăng Sầm vẫn luôn cho rằng mình là một người không may mắn, luôn mong chờ một ngày đổi vận, cả kiếp trước đến cuối cùng vẫn chưa từng thay đổi. Nhưng nay cậu lại cảm thấy, có lẽ tất cả may mắn của cậu là có được người trước mắt này, là phần thưởng lớn nhất ông trời đền bù cho cậu.
“Cha của em? Lăng Bình?” Một lúc sau Lăng Sầm mới hiểu ra Lục Kiêu đang nói ai.
“Ừ, hắn mang cả nhà lại đây, khoảng 2 ngày nữa sẽ đến.”
“Hắn đến làm gì? Em biết rồi…có phải gia tộc Fride đã nuốt được toàn bộ Lăng gia, đúng không anh?”
Lục Kiêu nhìn khuôn mặt tràn đầy hưng phấn của Lăng Sầm thì không biết nói gì hơn. Lăng gia sụp đổ khiến cậu vui đến vậy chứng tỏ lời mẫu thân anh nói không sai, quan hệ của Lăng Sầm và Lăng gia vô cùng ác liệt.
“Anh không cần gặp hắn, cũng đừng để mẹ gặp hắn, hắn không đáng để mọi người lãng phí thời gian.” Lăng Sầm lạnh mặt mà yêu cầu, nghĩ tới Lăng Bình càng cảm thấy đáng ghét.
Nếu nói Lăng Sầm trở thành một người tham tiền, hám hư vinh đều là do Lăng Bình thì có phần đổ lỗi. Nhưng vì sao cậu sống ch.ết phải trở thành minh tinh, vì sao phải cố gắng giành lấy mọi thứ cho mình không phải là bị Lăng Bình ép sao? Đối với cậu, Lăng Bình chưa bao giờ là một người cha có trách nhiệm. Người Hoa có câu ‘có mẹ kế thì có cha dượng’. Nhưng nhà cậu, ngay từ đầu cậu đã không có cha ruột rồi. Lăng Bình là một kẻ khốn nạn, sống dựa vào mẹ cậu, lại đợi khi mẹ cậu bệnh nặng thì lại ngả bài, mang người khác và con riêng về nhà, chọc cho mẹ cậu ôm hận mà ch.ết. Lăng Bình cùng Lý Đình đúng là một đôi do trời đất tạo nên.
Ở Tố Nguyệt Tinh, nhà cậu cũng xem như giàu số 1, số 2, vậy mà sống trong căn biệt thư xa hoa của Lăng gia mười mấy năm, là mười mấy năm cậu phập phồng lo sợ, đề phòng trước sau. Vì dung mạo giống mẹ, nhiều lần Lăng Bình uống say còn hành hung cậu. Bộ dạng hung ác của Lăng Bình khi đó, cùng khuôn mặt thờ ơ đầy hả hê của Lý Đình, cậu cứ nghĩ qua một đời cậu đã quên, vậy mà chỉ chợt nhớ, lại có thể hiện lên một cách rõ ràng trước mắt cậu.
Lăng Sầm nhớ tới chuyện cũ có chút hoảng hốt, ngẩng đầu thấy ánh mắt đầy quan tâm của Lục Kiêu thì trong lòng không khỏi mềm nhũn: “Lục Kiêu, anh không cần an bài thời gian gặp mặt bọn họ, nhưng nếu họ tìm đến anh, anh giúp em một việc, đánh hắn một trận.”
“….” Đánh cha vợ, còn là do vợ mình yêu cầu. Quan hệ này không phải là ác liệt bình thường, nghiêm trọng hơn anh nghĩ nhiều. Lục Kiêu quyết định sáng mai phải tìm mẹ hỏi xem đã có chuyện gì từng xảy ra. Lúc trước anh có hỏi vài lần, mẹ đều lập lờ rồi cho qua. Xem ra cũng không đơn giản. Lăng Sầm tính tình ôn nhu, săn sóc. Có thể khiến cậu bất chấp đạo lý, lễ nghĩa như vậy…Không biết cha vợ đã từng làm ra những chuyện gì. Không đúng, nếu Lăng Sầm không chịu nhận cha thì anh không có cha vợ, là người dưng nước lã không có quan hệ gì.
Lục Kiêu nghĩ nghĩ rồi cũng đáp ứng Lăng Sầm.
Lăng Sầm nghe vậy thì ánh mắt sáng rỡ, nhìn anh đầy nhu tình. Dù Lăng Bình là một Alpha hèn nhát, thì cậu cũng chỉ là một Omega, cũng không chống lại hắn nổi, nhưng hiện tại cậu đã có chồng rồi nha, có gì thì chồng cậu bảo hộ cậu nha. Dù cậu biết Lục Kiêu chỉ đáp ứng vậy thôi, chứ cậu cũng không phải thật lòng muốn anh đi đánh người, nhưng trong lòng vẫn là cực kỳ thỏa mãn.
Hai người chuyện trò thật lâu, thậm chí có khi mỗi người mỗi việc thì vẫn cảm thấy vui vẻ và gần gũi. Đến tận đêm khuya mới chấm dứt đi nghỉ ngơi.
——————————
Dạo này đóng phim Lăng Sầm không còn phải lo về chuyện phải bận quá nhiều trang phục vì cậu đã đóng đến khúc vương tử lưu lạc. Mỗi ngày đều hóa trang thành một bộ dáng rách nát, thảm thương.
Trái lại Corleone vẫn phải tầng tầng lớp lớp cẩm y hoa phục, vừa nặng vừa nóng, vừa tốn thời gian.
Hôm nay, vào lúc nghỉ giữa cảnh. Corleone đưa cho Lăng Sầm một tấm thiệp:
“Lăng Sầm, cái này…cho cậu, hoan nghênh cậu đến tham gia.”
“Đây là gì vậy?” Lăng Sầm mở bì thư ra, thấy rõ hai chữ thiệp cưới, vô cùng kinh ngạc: “Anh kết hôn!!!”
“Đúng vậy.” Corleone dù hơi ngượng ngùng nhưng xuân sắc thì lập tức online đầy mặt. “Đáng tiếc là tôi không có nhiều tiền nên không tổ chức lớn, chỉ mời một vài bằng hữu thân thiết, em ấy thích nhất là cậu, nên hy vọng cậu có thể tham gia, chúc phúc cho chúng tôi.”
Corleone có chút áy náy. Nhưng vì muốn đến bù cho bạn lữ nên chỉ có thể mặt dày mà tận lực mời Lăng Sầm tham gia, dù hai người không phải quá thân thiết.
Kiếp trước Lăng Sầm cũng không để ý Corleone cho tới khi hắn bạo hồng, lúc đó thì hình như hắn cũng đã kết hôn rồi. Truyền thông cũng không biết chính xác thời gian hắn kết hôn. Lăng Sầm thật không ngờ, hóa ra bọn họ là kết hôn vào thời điểm khó khăn này. Căn cứ theo ‘mật báo’ của trinh thám Hailey, Corleone đang bị công ty đóng băng. Cuộc sống dựa vào bằng hữu giúp đỡ. Hiện tại xem ra, thay vì nói bằng hữu, nói là bạn lữ thì đúng hơn.
Lăng Sầm rất cảm động trước chân tình của hai người họ. Thoáng nhìn thời gian tổ chức lễ cưới, tiếc nuối nói: “Xin lỗi, tôi ngày đó có một chuyện vô cùng quan trọng nên không có mặt ở Tinh đạo số 2.” Ngày hôm đó trùng hợp là ngày Lục Kiêu được mời diễn thuyết ở đại học quân sự Reiss, cậu nhất định phải trở về.
Corleone rất là mất mát. Lăng Sầm cảm giác như thấy một chú cho to cụp đuôi ủ rũ không biết nên an ủi thế nào. Linh quang chợt lóe, không phải nói là không có tiền tổ chức lễ cưới sao, vậy không biết đã chuẩn bị được nhẫn cưới chưa? Lăng Sầm vừa nghĩ đến thì hỏi ngay.
Quả nhiên, Corleone vừa nghe hỏi vấn đề này tâm trạng suy sụp thêm một chút, nhìn quanh nhìn quất, thấy không ai để ý mới móc trong túi ra một cái hộp nhỏ.
“Tôi mỗi ngày đều mang theo người…Nhưng vẫn không dám đưa cho em ấy.”
Lăng Sầm cũng là một Omega, Corleone định nhìn phản ứng của Lăng Sầm để suy đoán phản ứng của bạn lữ khi nhận được nhẫn này.
Bên trong hộp là một cặp nhẫn đơn giản, chỉ gắn một viên đá quý nhỏ xíu xiu.
Lăng Sầm cầm hộp cũng phiền muộn thay Corleone. Cậu cùng Lục Kiêu lựa chọn một cặp nhẫn đơn giản là vì hai người cùng thích như thế, còn của Corleone là vì túi tiền eo hẹp.
Lăng Sầm đành phải an ủi hắn thêm vài câu. Corleone thì lại càng nghe càng buồn, lủi thủi chui vào phòng nghỉ.
“Anh ta làm sao vậy?” Hailey bưng bình giữ nhiệt đến cho Lăng Sầm thấy Corleone thất hồn lạc phách trôi vào phòng thì dò hỏi.
Lăng Sầm mở bình uống một ngụm trà nhuận giọng. Sáng giờ diễn nhiều làm môi lưỡi cậu đều khô khốc.
“Hailey, em giúp anh làm một chuyện.”
“Lăng ca, chuyện gì anh nói đi.” Hailey lập tức mở lên bảng ghi nhớ trên đầu cuối.
“…”. Lăng Sầm bất đắc dĩ. “Không phải công tác đâu, anh muốn nhờ em đi mua giúp anh một đồ vật.”
Tiểu kịch trường
Lục Kiêu: Ta chỉ có vợ, không có nhạc phụ.
Lăng Bình:
Lạc Yên: Nhẫn cưới của mình cũng đơn giản lắm nhưng vì mình thích thế. Lúc chồng vừa chỉ mình đã thích ngay, giữa một đống kiểu cách của SJC có một đôi đơn giản, trang nhã thế là chọn ngay.