Chương 66: Anh có nhớ những bộ quần áo bên hồ Đại Minh không?
Edit: Lạc Yên
Lăng Sầm nhắm hai mắt, chậm rãi hít thở bình ổn tinh thần lực của mình, một lúc sau mới nói:
“Là vì Lăng Bình, chuyện trước kia em đã nói với anh rồi, đó là một người không thể trông cậy… Mẹ em trước khi qua đời cũng đoán được một số chuyện nên giúp em che giấu tinh thần lực, nàng sợ Lăng Bình biết tinh thần lực em là loại A sẽ đem em thành công cụ để đổi lấy lợi ích cho Lăng gia… Nhưng nàng không ngờ rằng, diện mạo của em, cuối cùng vẫn trở thành một ưu điểm có thể giúp Lăng Bình tận dụng…”
Lục Kiêu vẫn nhớ rõ những việc mà Lăng Sầm từng kể, những tổn thương mà cậu từng chịu… Anh khẽ ôm cậu vào lòng vuốt tấm lưng thon gầy của cậu như trấn an.
“Là ta không tốt, không cần lại nói về những điều này.”
Lăng Sầm cũng không cảm thấy tủi thân như Lục Kiêu nghĩ, cậu đã tìm được Alpha của cuộc đời mình, chấp nhất chi chút chuyện cũ. Cậu hϊế͙p͙ hϊế͙p͙ mắt, rầm rầm rì rì như một chú mèo nhỏ, thỏa mãn vì được vuốt ve. Một lúc sau mới thỏ thẻ:
“Em biết anh đã đuổi cả nhà đó đi rồi, chắc em cũng sẽ chẳng phải nhìn thấy họ nữa. Nhưng nếu mà Lăng Bình có xuất hiện trước mặt chúng ta lần nữa, anh phải giúp em đánh hắn đó, biết không?”
Hiện tại đã không còn giống ngày trước, Lăng Bình đã không thể đánh cậu nữa, nhiều năm trôi qua, cậu không còn là Lăng Sầm nho nhỏ cần người cứu vớt nữa… nhưng cảm giác được người khác che chở vẫn rất hạnh phúc. Lục Kiêu, chồng cậu, sẽ che chở cho cậu.
Đây đã là lần thứ hai Lăng Sầm nhờ anh đánh Lăng Bình. Lục Kiêu cảm thấy chua xót trong lòng, anh nhận ra đem cả nhà kia đuổi đi có khi là một sai lầm. Anh cứ nghĩ không để những người đó xuất hiện trước mặt Lăng Sầm để tránh cho cậu khó chịu là tốt rồi. Nhưng có lẽ những việc xảy ra trong quá khứ thực sự thương tổn Lăng Sầm rất sâu, đến hôm nay vẫn chưa thể tiêu tan oán giận. Có lẽ anh nên tìm những người kia quay về, trừng trị họ để khiến Lăng Sầm hả giận. Đây là lần đầu tiên trong đời Lục Kiêu muốn lợi dụng vị thế gia tộc để chèn ép người khác.
“Được, ta hứa với em, không cần khó chịu vì những việc này nữa, được không?” Anh cũng học hỏi Lăng Sầm một chút, cúi xuống hôn nhẹ lên má cậu một cái.
Lăng Sầm được hôn thấy trong lòng như nở hoa, ngoan ngoãn rúc vào lòng anh.
Lục Kiêu nắm lấy tay cậu, do dự một chút rồi hỏi:
“Tay của em… là làm sao vậy?”
Lăng Sầm vừa trở về đã vội vàng cùng anh thân mật, anh cũng là ý loạn tình mê, vẫn chưa có cơ hội hỏi rõ chuyện đã xảy ra.
Lăng Sầm nghe anh hỏi cũng cúi đầu nhìn tay mình, trên phi thuyền cậu đã dùng máy trị liệu chữa trị, chỉ còn một ít vết bầm nhạt và hơi sưng, không nhìn kỹ cũng không nhận ra.
“Không có việc gì, chỉ là không thể mang được nhẫn cưới thôi…” Cậu ra ngoài làm việc đã không thể mang nhẫn, giờ về nhà rồi vẫn không thể mang nhẫn, thiên lý ở đâu cơ chứ. Lăng Sầm yên lặng thở dài đầy tiếc nuối.
“Là Morris làm em bị thương đúng không?” Anh có nghe Carl kể lại chuyện khi họ gặp Lăng Sầm, nhưng chuyện trước khi Carl đến thì anh chỉ có thể tự suy đoán.
“Dạ.” Lăng Sầm rầu rĩ đáp nhưng cũng không nói gì thêm. Cậu cũng tủi thân lắm, cũng muốn tố khổ. Nhưng có người chồng nào lại thích nghe về chuyện tiên sinh của mình bị người khác mơ ước, còn muốn đè ra đâu cơ chứ, lại còn bị đánh đập các thể loại, nghĩ thôi là thấy dễ bị ảnh hưởng tâm lý rồi.
Lục Kiêu cũng không hỏi gì thêm, chỉ buông tay Lăng Sầm, làm cậu hơi cúi đầu xuống. Lăng Sầm tưởng anh muốn vuốt ve tuyến thể cho mình, nên cậu ngồi bệt hẳn xuống thảm, nghiêng đầu nằm gối lên chân anh, lộ ra tuyến thể. Lục Kiêu lại nâng đầu cậu chuyển qua, lộ ra phần bên gáy còn lại. Lăng Sầm lập tức nhận ra anh muốn xem cái gì, vội vã lấy tay che lại. Nơi đó là một loạt lỗ kim vì tiêm thuốc mà có. Động tác của Lục Kiêu vẫn nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, gỡ tay cậu ra. Đã qua gần một ngày, lỗ kim đã khép lại phần nào, nhưng máu tụ do tổn thương lại đậm hơn. Lục Kiêu không biết nên nói cái gì. Lăng Sầm từ trong xương cốt vẫn là một người kiêu ngạo, bễ nghễ không chịu khuất phục. Khi cậu ra cửa còn lành lặn, xinh đẹp, lại vì anh mà mang một thân thương tổn trở về. Cần cổ trắng nõn xinh đẹp, giờ một bên là tuyến thể bị cắn nát bầm tím, bên kia lại là hàng đống vết tiêm to to nhỏ nhỏ cũng bầm tím. Lục Kiêu cảm thấy những vết tiêm như đâm thấu vào trong tim mình. Anh trầm giọng:
“Chuyện của Morris, ta nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em.” Chuyện này về phía anh hay Lục gia chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Dạ…” Vừa mới kết hợp xong, tin tức tố của Lục Kiêu làm cậu vô cùng ỷ lại, đến gần anh khiến cậu thoải mái đến không muốn nhúc nhích. “Thật ra, em còn muốn cảm ơn Morris, tính ra thì chuyện hắn làm cũng không hoàn toàn xấu…”
Lục Kiêu nghe mà đầu đầy hỏi chấm. Không xấu vậy tốt chỗ nào chứ Anh cũng hỏi luôn ra miệng.
“Hắn có chỗ nào không xấu?”
“Chậc, thì là… dù sao em cũng ‘cảm kích’ hắn, em muốn anh cho em dùng thuốc điều chỉnh anh không chịu, nếu không có Morris, thì em chắc chắn không lấy được loại thuốc này, như vậy không phải em còn phải chờ thêm đến tận nửa năm nữa mới được hoàn toàn thuộc về anh sao?” Trong lòng Lăng Sầm thật sự chân thành cảm ơn Morris. Cậu kiên trì chịu đựng lên phi thuyền trở về nhà vì biết loại thuốc này không dễ kím, sao cậu có thể cô phụ ý tốt của Morris được, bây giờ kết hợp với Lục Kiêu xong rồi, cậu còn cảm thấy mình còn có lời nữa kìa.
Lục Kiêu giật mình: “Ý em là, hắn hại em đến nông nỗi này, chúng ta còn nên đi cảm ơn hắn hả?” Anh thì thật sự bị Morris chọc cho tức điên mà tiên sinh nhà mình lại còn muốn cảm ơn, thiên lý ở đâu cơ chứ? Lăng Sầm là người của anh, là con dâu danh chính ngôn thuận của Lục gia, sau này anh thừa kế Lục gia thì cậu chính là một nửa chủ nhân của Lục gia, hành động của Morris khác nào cho Lục gia một cái tát. Nhà họ mà bỏ qua chuyện này thì còn mặt mũi nào mà ở lại Đế Tinh? Ngay từ sáng, Lục gia đã bắt đầu sắp đặt các kế hoạch để trả đũa, nhất định phải là một kích chí mạng.
“Em không phải ý này… Em biết nhà chúng ta sẽ phản kích lại, em cũng không có ý kiến gì về việc này… Chỉ là nếu anh đổi góc nhìn, thì chính Morris đã vô ý mà thành toàn cho chúng ta còn gì?”
Bên cạnh việc giúp hai người thật sự đánh dấu, thì chuyện này còn liên quan đến cả gia tộc Richard, đó chính là gia tộc được phong tước vị, luận về phẩm cấp thì Lục gia vẫn có chút thua kém, hiện tại vì cậu mà khiến cho hai gia tộc thật sự nổi lên tranh chấp, cậu cũng cảm thấy bất an. Nếu có thể cân nhắc về một phương diện nào đó, không cần xử trí quá mức thì vẫn tốt hơn.
Lục Kiêu ngẫm nghĩ lại cũng thấy bất đắc dĩ. Đúng là chuyện lần này giúp anh giải quyết vấn đề mà anh rối rắm đã lâu. Vốn anh định lần này khi Lăng Sầm trở về, anh sẽ dẫn cậu đến bác sĩ kiểm tra, nếu tình trạng tin tức tố hỗn loạn nặng hơn, có thể anh sẽ cân nhắc cho cậu dùng thuốc, ai ngờ…
“Ta hiểu ý em rồi.” Khi nghe nói đến chuyện Omega của mình xém tí nữa bị người khác cưỡng bức, quả thật anh giận đến mất kiềm chế, chỉ muốn lập tức giết ch.ết Morris. Nhưng Lăng Sầm vòng vèo khuyên nhủ cũng khiến anh bình tĩnh hơn, quả thật chuyện này dính líu đến nhiều thứ, cần bình tĩnh xử lý một cách ổn thỏa nhất. Cũng may là Lăng Sầm không xảy ra chuyện gì.
“Dạ…” Lăng Sầm uể oải dài giọng đáp một tiếng, cậu thật sự mệt mỏi nên giọng điệu có chút nhũn nhão.
“À, anh ơi, em có một chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì vậy?”
Lăng Sầm hấp háy mắt nhìn anh, tủm tỉm cười nói: “Anh có nhớ đêm đầu tiên chúng ta ở bên nhau không? Nhớ những bộ quần áo trong tủ của anh ngày đó?”
“….Ta… nhớ…” Nghĩ lại trong đêm tân hôn, tủ đồ của anh bị mẹ anh nhét đầy nội y tình thú, Lục Kiêu vẫn thấy xấu hổ dễ sợ. May mà sau đó anh đã cho người giúp việc quăng hết tất cả rồi. Mà nhắc lại, thì ngoài xấu hổ, anh cũng nhớ rõ ràng dáng vẻ của Lăng Sầm khi mặc một trong những bộ áo ngủ đó, da thịt trắng nõn ẩn hiện trong làn lụa đỏ, cứ như ngạo tuyết điểm tô hồng mai, muốn đẹp bao nhiêu thì có đẹp bấy nhiêu. Lục Kiêu cũng cảm thấy hơi hơi tiếc hận khi lỡ đem vứt hết. Àiiiii…, Lăng Sầm là bạn đời của anh, anh bắt cậu mặc đồ như vậy khác nào làm nhục cậu, thôi vẫn cứ là vứt hết đi thì tốt hơn.
“Hì hì, nói cho anh nghe nè, lần trước anh kêu người giúp việc bỏ đi nhưng em đã nhờ cô ấy giữ lại, cất ở phòng bên cạnh đó.”
Lục Kiêu ngạc nhiên đến tròn mắt.
“Em giữ lại làm gì?” Lục Kiêu bất đắc dĩ hỏi.
“Đương nhiên là mặc cho anh xem, chứ không anh nói để làm gì?” Lăng Sầm ngẩng đầu nhìn anh cười, hỏi một cách đầy ngây thơ, vô tội.
Lục Kiêu bị ánh mắt thuần khiết như nai con của Lăng Sầm làm cho ngơ ngẩn. Nhưng mà người đang trưng ra cặp mắt nai con đó lại mở miệng nói ra toàn là lời lẽ phong tình:
“Sau khi gả cho anh em đã thích anh rồi, cũng quyết tâm phải cướp được trái tim anh nên em nghĩ những bộ quần áo đó sớm muộn gì em cũng sẽ có cơ hội sử dụng, bỏ đi thì quá đáng tiếc, chút nữa em sẽ lấy về nhé.” Lăng Sầm tủm tỉm cười, vừa nói vừa đứng dậy, hôn nhẹ lên mặt Lục Kiêu một cái: “Quyết định vậy đi, chồng yêu.”
Đến khi những bộ quần áo đó được mang về phòng, Lục Kiêu vẫn còn hơi thất thần.
Lăng Sầm vừa treo đồ vào tủ vừa cười nói:
“Em là người của anh, mặc những cái này cho anh xem là một loại tình thú, em rất vui khi anh có hứng thú với em.” Nói rồi nháy mắt đá lông nheo với anh một cái.
Chồng cậu là một người quá nghiêm túc, cứng nhắc lại còn cổ hủ, cứ như một lão cán bộ. Alpha đều sẽ có tâm tư gì đó và này nọ, anh thì cái gì cũng nghĩ cho cậu, sợ cậu không vui, bản thân da mặt lại mỏng nên chưa bao giờ bày tỏ nhu cầu của mình. Nhưng mà dù Lục Kiêu ngậm miệng hông nói gì thì là một người vợ đúng tiêu chuẩn, tâm linh tương thông, cậu tự nhiên sẽ nhận ra được tâm tư của anh.
“Bây giờ em mặc lại áo lụa đỏ em mặc ngày hôm đó, được không… anh? Mấy cái khác…, bữa nào anh thích cái nào… em mặc cái đó, nghe theo… anh hết, nha” Âm thanh ngắt ngứ, nhỏ nhẹ đầy dụ dỗ, mắt thì lại chớp chớp, chăm chú nhìn anh, môi treo một nụ cười mỉm quyến rũ. Mặc mấy cái này cho chồng cậu xem, cậu không có chút gánh nặng tâm lý nào, còn cảm thấy hào hứng bừng bừng.
“Ta mang chén dọn xuống…” Lục Kiêu vội vàng né tránh, miêu tả của Lăng Sầm làm trong đầu anh xuất hiện hàng đống hình ảnh hông có lành mạnh chút nào… Anh cần tránh đi bình ổn cảm xúc sôi trào trong máu lại… Có đôi khi, bạn đời quá lớn mật khiến anh khó lòng chống đỡ, thiệt muốn hóa sói ngay.
“Dạ.” Lăng Sầm ngoan ngoãn đáp lời rồi bật cười khe khẽ nhìn theo Lục Kiêu đang điều khiển xe lăn xuống lầu, cũng không có nhắc anh là việc này là việc của người máy.
Đến tận khi cậu treo đồ xong vẫn chưa thấy Lục Kiêu quay trở lại. Lăng Sầm bĩu bĩu môi, sẵn tiện đem vali hành lý ngày trước cậu mang theo từ Lăng gia mở ra. Ở trong ngăn ngầm của vali Lăng Sầm lấy ra một hộp trang sức, nhấn nút mở nắp, bên trong là một mặt dây chuyền bằng ngọc hình đuôi cá vẫy đuôi cong như trăng non.