Chương 10
Khoảng thời gian tiếp theo, La Tố đều cùng đám khế ước thú la mật khâu có hình dáng như Pikachu vượt qua ở phòng thí nghiệm, bởi vì đầu đề mới mà Uy Nặc đặt ra là phải nắm giữ tập tính của một loại khế ước thú.
Bị trí nhớ kiếp trước ảnh hưởng, La Tố đương nhiên lựa chọn la mật khâu, cậu tìm một bé la mật khâu có hảo cảm cao nhất với mình để mang ra khỏi rừng rậm nhân tạo, dùng đầu đề làm lí do nên La Tố căn bản cũng không mất nhiều khí lực để xin phép.
La Tố đặc cho bé la mật khâu be bé này là Tiểu Hoàng, tuy tên gọi này không có tiêu chuẩn cho lắm, bất quá la mật khâu có tên vẫn thực vui sướng, khế ước thú nơi này cũng giống như sủng vật kiếp trước, có tên riêng là chuyện vô cùng đáng giá.
La Tố cùng Tiểu Hoàng ở chung không tồi, Tiểu Hoàng là khế ước thú hệ thổ, không hợp thể nên nó chỉ có chút năng lực tạo hình đơn giản, năng lực này giúp La Tố làm được không ít việc, nhất là lúc cậu thiếu các dụng cụ thí nghiệm.
“Thu thu~” Tiểu Hoàng vươn móng vuốt màu vàng bé xíu của mình, làm số công cụ của La Tố được bọc thêm một tầng gai mỏng, làm xong, Tiểu Hoàng đắc ý hếch cái đầu nhỏ, bộ dáng ‘ta thực thông minh, mau khích lệ ta đi’.
La Tố cười khanh khách, sờ sờ đầu Tiểu Hoàng, cậu biết lúc này nên cổ vũ khế ước thú, tựa như cổ vũ nhóm khuyển sủng vật kiếp trước.
Tiểu Hoàng cảm nhận được bàn tay to của La Tố, thích thú nheo lại đôi mắt đen láy, nó còn dùng hai chiếc móng vuốt bé xíu ôm chặt ngón tay La Tố, sau đó dùng gương mặt béo đô đô cọ cọ lòng bàn tay cậu.
“Thu~thu~~” Tiểu Hoàng phát ra tiếng kêu non nớt như trẻ con đang làm nũng.
La Tố lại xoa xoa đầu Tiểu Hoàng, từ trước đến giờ cậu đã không thể cự tuyệt tiểu động vật, nếu không cậu cũng không làm bác sĩ thú y nhiều năm như vậy.
Uy Nặc mấy ngày nay có việc vì thế mở phòng thí nghiệm để bọn cậu sử dụng, sau lần khảo hạch trước, lớp chỉ còn 5 người, tính cả La Tố, vì phòng thí nghiệm rất lớn nên La Tố cùng đám học trò khác đều chọn một phòng thực nghiệm riêng, chia nhau chọn lựa loại khế ước thú mình quen thuộc nhất.
La Tố nhìn thoáng qua con số trên đồng hồ, sắp tan học, La Tố dùng ngón tay gãi gãi cằm Tiểu Hoàng, sau đó thu dọn dụng cụ thực nghiệm, chuẩn bị rời đi.
Phòng thí nghiệm có một gian phòng chuyên dụng để Tiểu Hoàng nghỉ ngơi, một khi cậu cắt đứt liên hệ với phòng thực nghiệm, Tiểu Hoàng sẽ được bộ siêu não chuyển vào gian phòng chuyên dụng.
“Thu thu~” Đôi mắt đen láy của Tiểu Hoàng vạn phần lưu luyến chăm chú nhìn La Tố, bất quá nó không uể oải bao lâu, vì nó nghĩ ra một chủ ý rất tuyệt vời, đôi mắt bé xíu thoáng chốc lóe sáng.
La Tố rời khỏi phòng thí nghiệm, trên đường quay về kí túc xá cậu cảm thấy có điểm không đúng, bởi vì thùng dụng cụ trong tay cậu cứ chấn động mãi, trong lòng dâng lên dự cảm xấu, cậu mở thùng dụng cụ quả nhiên thấy một bóng dáng màu vàng mập mạp bé xíu lao vào lòng mình.
“Ngươi ngươi…….” La Tố thực là vừa tức vừa buồn cười, Tiểu Hoàng cũng biết mình làm sai, vì thế nó không ngừng vặn vẹo hai chiếc móng bé xíu của mình, hai lỗ tai dài không ngừng run run, bộ dáng thoạt nhìn đáng yêu cực kì.
“Quên đi, sau này không được làm như vậy nữa, không được tùy hứng, biết không?” La Tố nhét Tiểu Hoàng vào túi áo mình, đồng phục hệ dưỡng khế ước thú là áo blu trắng, giống như hệ điều trị niệm lực, bất quá vì để phân biệt nên trước ngực có đồ án khác biệt.
Tiểu Hoàng tuy nghe không hiểu lời La Tố, bất quá nó biết thú nhân có mùi hương rất dễ chịu này không tức giận, vì thế lá gan của Tiểu Hoàng lại to lên một chút, nó dùng móng vuốt be bé của mình bấu vào quần áo La Tố, nhú cái đầu ra ngoài, tò mò nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh ‘thu thu’ hưng phấn.
La Tố mang Tiểu Hoàng về kí túc xá liền được Hải Nhân Tư cùng Phân Địch nhiệt liệt hoan nghênh, nhất là Hải Nhân Tư, ánh mắt cậu ta nhìn Tiểu Hoàng hệt như con lang đói bụng 3 ngày, tròng mắt lộ ra quang mang xanh biếc.
“Bạn thân, cậu đúng là bạn chí cốt, biết mình cùng Phân Địch đang cần khế ước thú liền mang một con về! Anh em tốt!” Hải Nhân Tư cảm động không thôi muốn ôm lấy La Tố, bất quá bị La Tố né tránh.
“Úc! Người anh em, cậu thực làm người ta thương tâm!” Hải Nhân Tư tuy nói vậy nhưng từ khi thấy Tiểu Hoàng, tròng mắt có thèm liếc tới La Tố đâu, một lòng tập trung xem làm thế nào dụ Tiểu Hoàng kí khế ước với mình.
Phân Địch cũng hương về phía La Tố biểu đạt lòng biết ơn, sau đó cùng Hải Nhân Tư vây quanh Tiểu Hoàng, đối với cậu và Hải Nhân Tư mà nói, khế ước thú hiện giờ chính là vận mệnh của họ, thà thêm một con chứ không thể bỏ sót con nào!
“U, la mật khâu nha la mật khâu, ca ca có mang theo cà rốt mày thích ăn nhất nga~ mày xem người tốt như ca ca có phải ngày càng ít không? Vì thế mau kí khế ước với ca ca đi, nếu bỏ lỡ thì không còn cơ hội đâu a.” Hải Nhân Tư cầm cà rốt không ngừng lắc lư trước mắt Tiểu Hoàng.
La Tố tuy không muốn đả kích Hải Nhân Tư, bất quá cậu vẫn mở miệng nói: “Tiểu Hoàng không ăn cà rốt.”
Hải Nhân Tư mê mang nói: “Hóa ra tên là Tiểu Hoàng sao? Thật dễ nghe, nghe thực có phong phạm của khế ước thú, đến đây, Tiểu Hoàng, ăn cà rốt nga~”
Phân Địch lúc này cũng lấy chiếc bánh put đing mình thích ăn nhất trong tủ lạnh, vẻ mặt nhẫn nhịn nói: “Cái kia….. Tiểu Hoàng, bánh put đing ăn ngon lắm, nếu….. nếu mày có thể chừa cho tao một nửa là tốt rồi….. mày sẽ chừa cho tao một nửa đi?”
Không ổn, hai tên này đã không thể cứu chữa nổi nữa, La Tố đỡ trán.
Đối mặt với ánh mắt lang sói của Hải Nhân Tư cùng Phân Địch, Tiểu Hoàng đồng học lạnh run bị dồn vào góc tường, nó nâng cặp mắt đang thương be bé, cố gắng tìm kiếm bóng dáng chủ nhân, đúng lúc này, một bàn tay to lớn vươn tới bế nó lên, Tiểu Hoàng cảm nhận được độ ấm quen thuộc từ cơ thể vị bác sĩ thú y, trái tim đang đập bình bịch treo lơ lửng của nó mới buông lỏng xuống, hạnh phúc cọ cọ trong lòng người nào đó.
“Tôi đã nói là Tiểu Hoàng không ăn cà rốt, bánh put đing cũng vậy, còn nữa, các cậu dọa nó sợ.” La Tố tuy trên mặt không có biểu tình, bất quá con ngươi đã có chút lạnh băng, làm bác sĩ thú y, cậu rất bao che đám động vật của mình.
“Aha cáp, bạn thân đừng vậy mà, mình cùng Phân Địch chỉ hơi hưng phấn một chút, chúng ta cam đoan sẽ ôn nhu với Tiểu Hoàng của ngươi, đúng không Phân Địch?” Hải Nhân Tư quay đầu nhìn Phân Địch, thiếu niên tóc vàng tính cách nhút nhát lập tức gật mạnh đầu.
“Đây là khế ước thú dùng để thí nghiệm, không thể kí khế ước với các cậu.” La Tố nói lời này để đánh gãy hoàn toàn chủ ý trong đầu hai người này.
“Úc! Bạn thân, sao cậu không chịu nói sớm!” Hải Nhân Tư ủ rũ ngã xuống sô pha, Phân Địch cũng có chút uể oải.
“Cậu còn phải mất bao lâu mới trở thành trợ thủ của tên Uy Nặc ma quỷ kia?” Hải Nhân Tư đột nhiên mở miệng hỏi.
“Này Nặc ma quỷ?” La Tố lần đầu nghe thấy xưng hô này.
“Chẳng lẽ cậu không biết? Đối với học trò của học viện 2 thì Uy Nặc là lão sư không thể đắc tội.”
“Vì sao? Chẳng lẽ có quan hệ với khế ước thú?” La Tố có hứng thú.
“Đúng vậy, chính là vậy, đừng cho là chúng ta kí khế ước với khê ước thú là mọi việc đại cát, hàng năm chúng ta phải đưa khế ước thú đi bảo dưỡng, mà Uy Nặc lão sư là một thành viên của tổ bảo dưỡng, đơn giản mà nói, chỉ cần là học trò của học viện Thú Hoàng, tất cả khế ước thú đều được Uy Nặc lão sư kiểm tr.a cùng bảo dưỡng, cậu nói khế thú chúng ta có thể không cẩn thận sao? Lỡ như đắc tội Uy Nặc lão sư một cái, lúc chúng ta đi bảo dưỡng thầy động tay động chân một chút thôi chúng ta biết đi chỗ nào mà khóc? Nhưng đáng sợ không phải điểm này.”
Hải Nhân Tư nói tới đây thì làm ra vẻ thần bí: “Học viện Thú Hoàng là một trong những căn cứ nuôi dưỡng khế ước thú lớn nhất, không ít thú nhân kí khế ước từ nơi này, mà số khế ước thú này do ai chăm sóc? Là Uy Nặc lão sư a! Đám khế ước thú này có tình cảm rất sâu sắc với Uy Nặc lão sư, vì thế nếu thầy muốn đùa ch.ết chúng ta, thầy chả cần động một đầu ngó tay, trực tiếp nói vài câu với khế ước thú thì chúng ta đủ đau đầu, nên biết khế ước cùng cùng chủ nhân nếu không đồng tâm thì rất khó phát huy toàn bộ sức mạnh.”
“Có người từng bị rồi sao?” La Tố nhìn Hải Nhân Tư nói vô cùng sinh động, phỏng chừng đã từng phát sinh sự kiện chấn động.
“Vô nghĩa, nếu không thật sao chúng ta phải khẩn trương như vậy, tóm lại đối với học viện 2 mà nói, Uy Nặc lão sư là vị thần không thể đắc tội.”
Hải Nhân Tư thở dài, tiếp tục nói: “Bất quá hiện tại tốt lắm, có cậu rồi, mau chóng trở thành thành viên tự dưỡng vĩ đại đi, tương lai của mình cùng Phân Địch phải dựa vào cậu rồi, người anh em!”
“Nhưng cũng có khế thú có tình cảm kiên định với khế ước thú đi?” La Tố không thể tiếp thu chuyện Uy Nặc có thể uy hϊế͙p͙ tất cả học trò trong học viện 2.
“Cũng có, nhưng đứng đầu chính là vị thủ tịch Ngải Địch đại nhân kia.” Hải Nhân Tư tràn ngập hâm mộ: “Bởi vì tên kia căn bản không cần dưỡng khế ước thú a, hắn cùng khế ước thú không thể chia lìa, thật sự rất may mắn.”
Quả thực, nếu đã không thể chia lìa thì căn bản không cần nghĩ tới cấn đề tự dưỡng, La Tố thấy Tiểu Hoàng buồn chán lủi tới lủi lui trên vai mình, liền vươn một đầu ngón tay lên, Tiểu Hoàng vừa thấy ngón tay La Tố, quả nhiên bị hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, nó vươn móng vuốt bé xíu gảy gảy.
Hải Nhân Tư cùng Phân Địch đương nhiên cũng thấy một màn này, Hải Nhân Tư nhìn Tiểu Hoàng chơi tới quên cả trời đất, khó có dịp nghiêm túc nói: “Ngải Tố, theo mình thấy thì cậu chính là người có thiên phú về chức nghiệp này, nếu kim đản thú thân cận cậu chỉ là trùng hợp, như vậy con la mật khâu này không thể nào cũng là trùng hợp đi? Mình tin cậu nhất định sẽ thành công, người anh em!”
La Tố có chút kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu tiên cậu thấy Hải Nhân Tư nghiêm túc như vậy, bất quá câu kế tiếp của cậu ta lại làm khóe mắt cậu không khỏi co rút vài cái.
“Vì thế…… người anh em, sau khi cậu thành công ngàn vạn lần đừng quên giới thiệu khế ước thú cấp siêu S cho mình cùng Phân Địch a!”
“……” Hóa ra đây mới là vấn đề mấu chốt a?
Khoảng 8 giờ, Milan rốt cục cũng trở lại, kim đản thú cùng Tiểu Hoàng mới gặp đã thân, hai tiểu động vật nhanh chóng thiết lập mối quan hệ hữu nghị, song song chui vào góc phòng chơi đùa, La Tố thấy vậy rất vui vẻ, cậu cho rằng Tiểu Hoàng có thể giao du một ít bằng hữu là chuyện tốt.
“Thế nào, Milan, theo đuổi thành công không?” Hải Nhân Tư là người đầu tiên hỏi.
“Không biết, hắn chỉ nhận lễ vật của mình nhưng không chịu hẹn hò.” Milan phiền não không thôi.
“Chậc, lại thế? Giống cái kia nhất định chỉ nhìn vào số kim loại hiếm của cậu thôi, từ bỏ đi!” Hải Nhân Tư là người từng trải, vô cùng sáng suốt khuyên bảo Milan.
“Chính là…….” Milan cào cào mái tóc vàng rối bù của mình: “Mình thực thích hắn, đời này mình chưa từng thấy qua giống cái nào xinh đẹp như vậy!”
“Vô nghĩa, hoa khôi học viện 1 có thể không đẹp à? Thay vì truy hắn truy giống đực còn hơn, không phải người anh em này đả kích cậu, đừng có tự tìm cây mà treo cổ a!” Hải Nhân Tư nhìn bộ dáng của Milan mà lo lắng.
“Milan, mình….. mình cũng thấy Hải Nhân Tư nói có lí.” Phân Địch trời sanh nhút nhát tỏ vẻ ủng hộ ý kiến của Hải Nhân Tư.
“Mình biết rồi, mình thử một lần cuối cùng, nếu còn không được…… mình từ bỏ!” Milan cũng biết mình là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, bất quá chỉ cần nghĩ tới đôi mắt màu bạc kia cậu liền cảm thấy tâm trí mình bị hút đi.
“Tốt! Phải vậy chứ, hoa khôi học viện 1 thì sao chứ, sao so được với tình nhân trong mộng của toàn bộ giống đực trên thế giới, Ôn Tư Đặc chứ? Đến đây, hôm nay chúng ta cùng thưởng thức bộ phim mới nhất của Ôn Tư Đặc!” Hải Nhân Tư ôm lấy Milan cùng bả vai Phân Địch, vốn còn định ôm lấy La Tố, bất quá lại bị La Tố né tránh, kì quái, cậu nhớ thân thủ mình không tồi a? Sao á thú gầy yếu như La Tố lại có thể trốn thoát mình tận hai lần?
“Tôi về phòng nghỉ ngơi trước.” La Tố không có hứng thú với điện ảnh, cậu vốn muốn mang Tiểu Hoàng cùng về phòng, bất quá Tiểu Hoàng luyến tiếc tiểu kim đản, nên La Tố quyết định để hai người bạn mới này chơi đùa thêm một chốc.
“Bạn thân, cậu không xem phim mới của Ôn Tư Đặc sao?” Hải Nhân Tư thấy La Tố chuẩn bị trở về phòng, hắn có chút khó tin, nên biết là đối với giống đực mà nói, nếu bỏ lỡ phim của Ôn Tư Đặc thì quả thực không thể nói mình là giống đực a.
“Ân, tôi còn phải chuẩn bị cho bản báo cáo thực nghiệm ngày mai.” La Tố căn bản không biết Ôn Tư Đặc là ai, bất quá cậu có thể đoán đại khái, đối phương hẳn là một ngôi sao nổi tiếng, cậu không có hứng thú với ngôi sao điện ảnh, hiện tại thứ làm cậu thích chỉ có khế ước thú.
“Được rồi, cậu sẽ hối hận, đây là bộ phim rất hiếm, bất quá quên đi, ai bảo chúng ta là bạn thân chứ, để ta gửi vào hòm thư cho cậu, nhớ phải xem đấy, cậu sẽ thích hắn!” Hải Nhân Tư căn dặn xong liền mở màn hình ánh sáng trong phòng khách, bắt đầu chiếu phim.
Về phần La Tố thì trở về phòng, hoàn thành bản báo cáo quan sát thực nghiệm của mình, buổi tối Tiểu Hoàng thực ngoan chui vào ổ chăn của La Tố ngủ, hai móng vuốt be bé bấu trước ngực La Tố, hé ra gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập hạnh phúc.
Hôm sau, La Tố tranh thủ tới phòng thí nghiệm sớm hơn các đồng học khác, vì thế cố ý thức từ sớm, bởi vì cậu không muốn giải thích chuyện mang Tiểu Hoàng về ký túc xá.
Lúc La Tố tới phòng thí nghiệm quả thực không có đồng học khác, bất quá lúc cậu tiến vào rừng rậm nhân tạo lại thấy được một con cự lang, bóng dáng quen thuộc trước mắt làm trái tim La Tố nảy lên kịch liệt.
La Tố cả đời này cũng không thể quên được, ngày tận thế, lúc cậu gặp phải nguy hiểm mất mạng, con lang khuyển làm bạn với cậu gần 5 năm đã chắn trước mặt, vì cậu mà tranh thủ một con đường sống sót, đoạn kí ức cuối cùng của cậu chính là hình ảnh lang khuyển đẫm máu đang chiến đấu, đối mặt với tang thi vô tận, lang khuyển không hề lui một bước, anh dũng đứng sừng sững khắc sâu vào lòng cậu……
La Tố nâng mắt, chống lại đôi ngươi màu xám thâm trầm kia, ánh mắt kiên cường như bàn thạch, giờ phút này hai bóng dáng không hiểu vì sao lại chồng điệp lên nhau……..