Chương 8
Bên này Lạc Dũng cũng có chút kinh ngạc, ông không ngờ hai người lại tốt như vậy, càng ngạc nhiên là con mình tự nhiên để Lâm Tĩnh Minh xử lý thịt cua, ngón tay sạch sẽ gắp cho bà ngoại một nửa, gắp lại cho Lâm Tĩnh Minh cà muối, tựa hồ là có qua có lại.
Tuy nói là ăn cua nhưng đồ ăn khác vẫn có, nếu không Lạc Dũng sao mời mọi người? nhưng cà cũng quá đáng đi, Lạc Dũng rất muốn đánh con mình, bảo con làm vậy là không lễ phép. Nhưng tiểu tử Lâm gia kia lại mở miệng cười hì hì ăn vào. Theo ông thấy thì đây là món thứ nhất mà Lâm Tĩnh Minh ăn, Lạc Dũng cũng không hiểu tại sao lại như thế.
Lại nhìn vợ nhà mình mừng đến rơi nước mắt, ngay cả những người khác cũng dùng ánh mắt tán dương nhìn Lâm Tĩnh Minh, đây chính là ước mơ nhiều năm của Lạc Dũng nha! Mặc kệ là như thế nào, Lâm Tĩnh Minh cũng đã tạo được ấn tượng tốt cho Hà gia, Lạc ba lại buồn bực, mọi người xem, có cha vợ nào nhìn con rể mình không vừa mắt như thế không.
Cơm nước xong xuôi, đoàn người đến thăm nhà mới, Lâm Tĩnh Minh cũng có may mắn được xem phòng của Lạc Thư. Thì ra Lạc Thư thích màu lam nhạt, thích máy bay, thích chụp ảnh… anh còn thấy rất nhiều ảnh chụp Lạc Thư từ bé được dán trên tường.
Lâm Tĩnh Minh kì thực đã sớm mua máy ảnh, loại chụp rồi cho ra ảnh luôn, anh cũng muốn chụp lại vài bức để về sau cùng Lạc Thư xem.
Cánh đàn ông tán gẫu hàn huyên cả buổi chiều đến tận chiều tối mới dừng lại. Cơm chiều làm ở nhà, trừ việc không đẹp mắt bằng nhà hàng, món xào của Hà Thục Phương vẫn rất ngon, mợ út, bác hai cũng giúp một chút, coi như bữa ăn không tệ lắm. Lâm Tĩnh Minh cũng ở lại ‘cọ’ cơm, lần này anh ăn nhiều hơn so với bữa trưa. Lạc Thư biết bữa trưa Lâm Tĩnh Minh không ăn nhiều nên cũng gắp cho nhiều một chút, cậu cũng lo lắng Lâm Tĩnh Minh ăn không quen, dù sao cũng là mình nhờ vả người ta.
Bữa chiều kết thúc, mọi người bắt đầu lục tục ra về, cậu út vì làm việc ở gần đây nên quay lại chỗ làm, cậu vừa mới xin được việc nên cũng phải cố gắng nhiều hơn để qua được giai đoạn thử việc, đây là nghe các bác nói lúc ăn trưa, cậu út tuy thành tích tốt nhưng mà kinh nghiệm còn ít nên ông ngoại cũng lo lắng, chỉ hi vọng cậu út có thể làm được. Lạc Thư thấy cậu mợ nhìn nhau cười, chỉ cảm khái gia đình như vậy cũng có thể dưỡng ra một thiên tài như Hà Dong Dong.
Đưa mọi người trở về hết thì trời cũng đã tối, Hà Thục Phương nghĩ muốn tự mình đến cảm ơn Lâm gia, Lạc Dũng cũng không đưa ý kiến gì. Có điều hôm sau ba người đến cửa lại gặp bảo vệ, Lạc Dũng cứng ngắc quay đầu với vợ mình “Hắc hắc” vài tiếng, “Anh quên mất cái này”.
Lạc Thư cùng Hà Thục Phương đều khinh bỉ Lạc ba. Hôm qua Lạc Thư xin được số điện thoại nhà Lâm Tĩnh Minh rồi, sớm biết như thế đã gọi điện thoại.
“Nếu không – anh đi hỏi một chút, xem bọn họ có thể thông báo hộ một tiếng không?” Lạc Dũng đề nghị.
Vậy còn đứng ở đây làm gì? Cả hai người đều đưa ra ánh mắt như vậy, Lạc Dũng phẫn nộ đi lên.
“Này, anh gì ơi-”
Người ta không nhúc nhích, Lạc Thư cười thành tiếng, còn không biết lão ba nhà mình lại có giọng nịnh nọt như thế.
“A, không phải đứa bé hôm qua sao?” Từ phía sau một bảo vệ đi tới, xem ra là tới thay ca. Anh cười nói: “Có phải đến nhà Lâm thủ trưởng không?”
“Đúng, đúng vậy!” Lạc Dũng lập tức kéo Lạc Thư tiến về phía trước, nhớ tới ngày hôm qua nhóc con hẳn là tới đây tìm Lâm Tĩnh Minh liền chỉ vào nói: “Tôi là ba nó, làm việc ở phòng xx, muốn gặp Lâm thủ trưởng, anh có thể thông báo một chút được không”. Không nên lợi dụng trẻ con như thế, Lạc Thư thầm chê bai.
“Ngài chờ một chút, để tôi đi gọi điện thoại”. Hôm qua bảo vệ này tận mắt nhìn thấy xe Lâm thiếu gia chở đứa bé này ra ngoài, biết là quan hệ không sai liền giúp đỡ gọi điện thoại.
“Mọi người có thể đi vào. Nhà Lâm thủ trưởng đi thẳng rồi quẹo phải là đến nơi, bé hôm qua đến hẳn là biết đường”. Bảo vệ đi ra cười nói.
Lạc Dũng liên tục gật đầu, ba người đi vào.
Dì Quế thấy Lạc Thư lập tức mở cửa, Lạc Dũng và Hà Thục Phương thì khách khí một chút rồi cũng đi theo, Lâm lão gia tử ngồi trên sopha trong phòng khách thân thiện mời họ ngồi.
“Để bọn nhỏ đi chơi với nhau đi”. Lâm lão gia tử vung bàn tay lên, Lâm Tĩnh Minh liền kéo Lạc Thư lên lầu, Lạc Thư cũng không muốn cùng Lâm Tĩnh Minh một mình trong phòng vì thế nói: “Chúng ta ra ngoài chơi đi, ở nhà không có gì chơi cả”.
Lâm Tĩnh Minh hiển nhiên đều nghe theo lời Lạc Thư, để cậu ở dưới lầu chờ một chút rồi cầm máy ảnh đưa Lạc Thư đến một công viên nhỏ. Chỉ là không nghĩ tới ở công viên đã có người khác, mấy cô gái đang bắt nạt một bé gái khác nhỏ hơn, người cầm đầu còn đang dẫm chân lên người bé gái nằm dưới mặt đất.
Lạc Thư vốn định rời đi, cậu không muốn rước vào phiền toái. Lạc Thư kì thật rất lãnh tình, trừ bỏ người mình để ý ra thì cũng không muốn quản đến người khác. Chính là cô gái cầm đầu vừa thấy Lâm Tĩnh Minh bên cạnh Lạc Thư liền hô: “Lâm Tĩnh Minh, anh tới vừa kịp. Con này lại ăn trộm, anh làm cho người ta đem nó và bà nội nó đuổi ra đi”.
Lâm Tĩnh Minh nhìn người nằm dưới bị bụi đất làm bẩn đến không chịu nổi, nhíu nhíu mày, lại nhìn Lạc Thư, nói: “Cho em ấy một cơ hội nữa đi”, sau đó nói với người kia: “Đây là cơ hội cuối cùng của em, em chẳng phải cũng không muốn bà nội em thương tâm sao?”
Cô bé ngẩng đầu lên, Lạc Thư không biết đó là ai, đầu tóc bù xù, xem qua hẳn là rất gầy, nhà các quan chức đều có vài người làm bảo mẫu, có lẽ đây là cháu gái của bảo mẫu nhà ai đó.
“Được rồi, nghe lời anh, cho nó cơ hội cuối cùng”, cô gái đem chân ra sau đó quát lên, “Mày cút đi”.
Lạc Thư hoảng sợ, này đều là trẻ con mới có vài tuổi mà lưu manh như vậy? Mấy cô nhóc toàn bộ tản ra, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Lâm Tĩnh Minh.
“Đi thôi”. Lạc Thư bỗng không muốn đứng ở gần những người này, không kiên nhẫn mà nói với Lâm Tĩnh Minh sau đó rời đi. Lâm Tĩnh Minh tự nhiên đuổi kịp cậu.
“Người kia là ai vậy?”
Cô gái cầm đầu nhìn một lớn một nhỏ nắm tay nhau rời đi nói gì đó với nhau.
Cuối cùng Lâm Tĩnh Minh vẫn chụp ảnh, có ảnh một mình Lạc Thư, có ảnh hai người chụp chung, Lạc Thư không tin mình có thể tự chụp hai người nên cậu tập luyện rất nhiều lần. Ảnh chính mình tự chụp cũng có, đó là lúc Lạc Thư đoạt lấy để chụp, nhìn Lạc Thư đắc ý cầm máy ảnh lại khiến Lâm Tĩnh Minh hạnh phúc vô cùng.
Gia đình Lạc Thư ở lại Lâm gia cơm nước xong mới rời đi, vốn Lạc Dũng cảm thấy chính mình cũng không làm gì, chỉ là đơn thuần cảm tạ Lâm gia đã giúp đỡ. Lâm lão gia tử cảm thấy nhà Lạc Thư cũng không tồi, Hà Thục Phương là thực lòng đối tốt với Lâm Tĩnh Minh, phỏng chừng có thể bù đắp cho đứa cháu thiếu tình mẫu tử của mình. Tuy rằng Lạc Dũng không phải là người có thể làm được chuyện lớn nhưng lại thực sự tận tâm, nâng đỡ cũng không thành vấn đề, nhất là với những người xuất thân từ quân ngũ nếu đưa họ đến một vị trí nào thì cũng sẽ dốc hết sức mình, coi như là có thể đề bạt.
Lâm lão gia tử chính là lo lắng vì cháu mình, nếu đã thích Lạc Thư như vậy, hai người có thể xem thành anh em hiển nhiên là tốt nhất, nếu tận lực giúp đỡ hẳn không chừng về sau sẽ hữu dụng. Không thể không nói Lâm lão gia tử vẫn là cáo già, lúc nào cũng tính tính toán toán.
Lạc Dũng từ sau khi nói chuyện với Lâm lão gia tử cũng hiểu ra, suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, lúc này mới chân chính không phản đối việc Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh kết giao, bất quá ông muốn phản đối cũng không được, con mình với Lâm Tĩnh Minh như vậy nghe lời mình mới là lạ. Hơn nữa nghĩ đến Lâm Tĩnh Minh sau này nhất định sẽ giỏi giang hơn Lâm lão gia tử lại không khỏi rùng mình.
Hai ngày cuối tuần trôi qua, Lạc Thư buổi sáng rời nhà đã thấy Lâm Tĩnh Minh dựa vào xe đạp đứng trước mặt. Thiếu chút nữa cậu quên mất mình có một tài xế miễn phí.
Lạc Thư dựa vào Lâm Tĩnh Minh lại bắt đầu mơ mơ màng màng, Lâm Tĩnh Minh đạp xe thật tốt, không có cảm giác xóc nảy chút nào.
Gửi xe xong, Lâm Tĩnh Minh lại kéo Lạc Thư đến phòng học. Mấy ngày nay Lạc Thư cũng đã quen, dù sao muốn thoát cũng không được. Bất quá, cậu nhớ tới một vấn đề, liền hỏi:
“Anh chừng nào thì đến?” Sẽ không đến sớm đi?
Lâm Tĩnh Minh lắc đầu, nói là vừa mới. Lạc Thư cũng không hỏi lại, chỉ hỏi lại thời gian chờ ở cửa nhà, cậu cũng không nghĩ để người khác chờ mình. Lâm Tĩnh Minh cười cười gật đầu, đem Lạc Thư đến phòng học xong rồi hẹn cùng nhau ăn trưa rồi mới về phòng học. Lạc Thư cầu còn không được, cậu rất thích đồ ăn mà Lâm Tĩnh Minh mang đến.
Bữa sáng Hà Thục Phương làm hôm nay hơi nhiều muối, mới sáng sớm Lạc Thư đã uống rất nhiều nước nên liền chạy đến WC. Tôn Thắng Siêu vừa định gọi lại liền phát hiện Lạc Thư chạy vào WC nam, anh đứng ngốc ở đó thật lâu, thẳng đến lúc Lạc Thư đi ra nhìn thấy.
“Cậu, cậu cậu – ”
“Cậu cái gì mà cậu!” Lạc Thư lắc lắc đầu nhìn, lập tức trở về phòng học, một lát sau một tiếng thét vang lên.
“CẬU LÀ NAM!”
Là nam? Lạc Thư một chút cũng không thèm để ý, lúc ăn trưa cũng không thèm nhìn Tôn Thắng Siêu, Lâm Tĩnh Minh cũng không để ý. Bạn Tiểu Siêu bị hai người bơ buồn bực trở về nhà, nhìn mẹ đang xào rau, nhìn mãi, nhìn mãi, nhìn đến lúc lão mẹ nổi da gà mới đứng lên, rầu rĩ nói: “Mẹ, con sai rồi”.
Tôn phu nhân cả kinh, sợ phát sinh chuyện lớn gì, đang muốn trấn an vài câu Tôn Thắng Siêu đã nói tiếp: “Con muốn có em gái”.
Thật hiển nhiên, kế tiếp lại phát sóng chương trình bạo lực không phù hợp với thiếu nhi.
Lâm Tĩnh Minh tiếp tục sự nghiệp đưa đón Lạc Thư, sau Tôn Thắng Siêu cũng muốn đi cùng nhưng Lâm Tĩnh Minh và Lạc Thư đều không đợi được, Lạc Thư lại ngại Tôn Thắng Siêu nói nhiều nên càng không muốn gặp, Lâm Tĩnh Minh bởi vậy mà cũng có chút không thích Tôn Thắng Siêu.
Tôn Thắng Siêu vẫn tận lực mời Lạc Thư đến nhà mình làm khách, Lạc Thư không đồng ý. Cậu còn muốn cuối tuần đi cùng mẹ giúp bán quần áo kiếm tiền tiêu vặt. Lạc Thư đáng yêu lại nói ngọt, Hà Thục Phương bắt đầu nghĩ con mình ở nhà một mình hẳn là cảm thấy buồn chán không muốn ở nhà nên dặn con đến thì ngồi trong quầy làm bài tập, về sau gặp mấy khách hàng khó tính nên để Lạc Thư nói vài câu mời mấy cô gái mua hàng, không những thế còn chọn thêm mấy bộ khác để Lạc Thư xem, Lạc Thư nói có đầu có đuôi khiến các cô ai nấy đều vui vẻ, Hà Thục Phương cũng được thu nhiều tiền công hơn.
Phải biết rằng, quần áo Hà Thục Phương bán không phải quần áo nữ bình thường, người không có tiền không ai dám bước đến. Lạc Thư giúp mình khiến Hà Thục Phương cao hứng, cho Lạc Thư tiền giấy, Lạc Thư vui vẻ nên giờ còn nghĩ muốn kiếm thêm thế nhưng lại bị Tôn Thắng Siêu chặn mất.
“Nói không đi chính là không đi, tớ đang vội, không rảnh chơi với cậu”.
“Lạc Lạc, cậu là muốn đến chỗ làm của mẹ đúng không, hôm đó tớ cũng thấy cậu”.