Chương 28
Trí nhớ của Lạc Thư về phiến rừng này khi còn bé không có nhiều, trước kia cha mẹ bận việc thường đưa cậu đến nhà bà ngoại, lúc ấy dù cho cậu rất ghét đám muỗi nhưng vẫn sẽ đi theo ông bà lên núi.
Người nông dân không có lấy một ngày nhàn rỗi, ông bà ngoại nuôi dạy bốn người con, mỗi cây măng trong khu rừng trúc này không chỉ là nơi để kiếm sống mà còn gắn liền với sinh hoạt hàng ngày. Ông ngoại để hai khối trong đó có một khối là của cậu út, chỉ là vì cậu út đi làm bên ngoài nên ông ngoại mới phụ trách chăm sóc. Thân thể ông Hà vẫn còn tốt nên thường lên khu trên, còn bà ngoại phụ trách khu rừng trúc ở gần nhà. Khu trên vài năm trước ông Hà tìm người xây dựng để hợp táng mộ, Lạc Thư từ bé liền biết đến.
Khi đó Lạc Thư thường cầm theo quạt, tay kia nắm tay bà ngoại đi trên con đường núi xiêu vẹo, bà ngoại lấy măng thì cậu dùng quạt quạt đuổi muỗi, muỗi ở đấy được gọi là muỗi ‘tương tư’ (dịch âm), tên dễ nghe nhưng gây hại không nhỏ chút nào. Đến giờ Lạc Thư vẫn thắc mắc không biết đó có phải thuộc họ nhà muỗi hay không. Cậu cảm thấy chúng không chỉ có số lượng không lồ mà uy lực cũng vô cùng lớn. Thường thường, nếu cậu không chú ý, đám muỗi đen tuyền kia sẽ bu lấy bàn chân gầy của bà ngoại.
Lạc Thư từng đau lòng hỏi bà ngoại không thấy ngứa à? Bà ngoại lắc đâu, nói không có chuyện gì, cũng không đuổi đám Tương tư, dọn dẹp một chút lại đi tìm măng mới nhú.
Bác cả của Lạc Thư gặp vận may, vào thời điểm mọi người thích cây nông nghiệp sinh thái, măng trúc bán cao nhất có thể đến hai ba trăm, nơi này măng đầu mùa ăn ngon nhất nên càng được lời, Lạc Thư cũng biết được măng mới mọc mới ăn ngon, nhưng Lạc Thư lại không thích ăn măng, cảm thấy toàn xơ, sản lượng măng trúc rất khả quan, có thể nhìn cảnh hàng chồng măng được vận chuyển đi tiêu thụ.
“Đi tiếp một đoạn nữa là rừng trúc nhà anh.” Hà Bồi cảm thấy mình hẳn là nên tự hào một chút, trong nhận tri của mình, y cho rằng trẻ con thành phố thích những thứ ở quê, cha mẹ y chi trả một đống tiền rốt cục cũng cho y vào thành phố học, nơi đó đám nữ sinh luôn nói chuyện về thành thị có nhiều thứ này nọ nhưng đều so ra kém ở nông thôn sạch sẽ không ô nhiễm, y đều ghi tạc trong lòng.
“A Lạc, đây là cái gì?” Tôn Thắng Siêu căn bản không để ý đến Hà Bồi, cậu nhìn trái nhìn phải, phát hiện hình như đi một đoạn lại gặp những tảng đá hình lập phương.
“Tớ cũng không biết, kì thực nhìn giống quan tài. Ông ngoại nói trước kia ở núi hay có lợn rừng, người trong thôn cho rằng làm vậy sẽ trấn trụ được mãnh thú, như vậy lợn rừng sẽ không chạy xuống thôn.” Vì mặt trên những tảng đá theo thời gian bị phủ rêu xanh nên càng tạo ra cảm giác thần bí với ‘đoàn thám hiểm’ nhỏ này.
“Thảo nào có nhiều như vậy.” Lâm Tĩnh Minh hứng thú nói.
“A, Hà Bồi, sao không nhìn thấy nhà của anh?” Lạc Thư thắc mắc, cậu nhớ rõ nhà Hà Bồi lớn hơn một chút.
“Lần trước mở rộng phá đi, nói là những thứ đó xúi quẩy.” Hà Bồi trước kia bị đám trẻ trong thôn dọa ném vào trong này nên đã sớm nhìn mấy tảng đá kia không vừa mắt, lần đó liền đi theo mẹ hủy mấy tảng đá kia đi, cũng vì chuyện đó mà Hà lão gia tử đã rất tức giận, ông cho rằng như vậy là phá hư phong thủy nhưng Hà Bồi không quan tâm. Y ghét nhất là mấy chuyện mê tín, tự cho rằng mình là người vô thần, cũng bởi vậy mà để vào được Đảng y cũng là nhờ tuyên truyền chuyện này.
“Bên trong không có gì à?” Lạc Thư từ bé đã bị Hà Hiểu Phân tuyên truyền rằng bên trong chưa thi thể bởi vậy mà vẫn sợ hãi.
“Không, chỉ là một đống đá thôi.” Hà Bồi khinh thường nói.
“Đúng rồi, mấy đứa muốn đi lấy măng đúng không, nhà anh có rất nhiều, có thể đến chơi.” Hà Bồi kì thực không biết tự mình lấy măng, nhưng dù sao vẫn đỡ hơn đám người Lâm Tĩnh Minh, hy vọng có thể lưu lại ấn tượng tốt.
“Nhưng mà không có cuốc.” Lạc Thư cũng không cho rằng mọi người sẽ tùy tiện để cuốc lại trong rừng trúc, cuốc đào măng đều là tự chế, như vậy mới có thể thuận tiện đào măng ra, hơn nữa hàng ngày đều phải lấy nước giếng ra mài, xem như bảo bối.
(Nước giếng ngày xưa chủ yếu là để uống, sinh hoạt khác đều dùng đến nước sông, suối.
Bạn nào ở quê hoặc về quê ở những chỗ chưa có công trình ‘nước sạch nông thôn’ chắc sẽ biết!)
Hà Bồi thầm nghĩ thất sách, kì thật dọc đường y cảm thấy không khí rất lạnh, nhà bọn họ đều di truyền vóc dáng cao lớn của ông ngoại, ngoại trừ Lạc Thư. Vừa được 17, Hà Bồi đã so với đám thiếu niên cùng tuổi rất lớn, bước chân không nhỏ, nhưng Lạc Thư lại rất bé, Lâm Tĩnh Minh hai người đều đi theo bước chân của Lạc Thư, mà Lạc Thư lại đi chậm, vừa đi vừa giới thiệu phong cảnh. Không phải là rừng trúc cây nào cây nấy mọc giống nhau sao, có cái gì tốt chứ.
“Lạc Lạc, thời gian không sớm, chúng ta phải về thôi.” Lâm Tĩnh Minh nhìn thời gian, hiện tại đi về phỏng chừng tiệc vừa mới vào.
Đến lúc trở về, Lạc Thư giờ mới phát hiện mình không có năng lực làm hướng dẫn viên, không biết phải về như thế nào. Năm nay nắng gắt đến cuối thu nhiệt độ vẫn còn rất cao, trong thành phố ban ngày nóng bức, Lâm Tĩnh Minh may mắn vẫn mặc quần dài, Lạc Thư là sớm có chuẩn bị, chỉ có Tôn Thắng Siêu chơi bóng rổ quen mặc rộng thùng thình, hôm nay lại mặc quần ngố.
Lạc Thư quên nhắc hai người Tương tư trong núi không dễ chọc, quả nhiên Tương tư rất thích Tôn Thắng Siêu, da đen da trắng không kiêng kị, sau khi về mắt cá chân còn có một vòng Tương tư bay xung quanh.
Lạc Thư cười cười đi lấy nước hoa, bởi vì Tôn Thắng Siêu không khống chế được nên đổ rất nhiều, cách xa ba thước đều có thể ngửi được.
“Nếu không tớ lấy Bánh bột cho cậu nhá?” Thấy Tôn Thắng Siêu gãi không ngừng, Lạc Thư ngượng ngùng hỏi. Bánh bột là tên gọi tắt Lạc Thư gọi phấn thơm cho trẻ em, nổi rôm muỗi đốt đều có thể dùng, Hà Dong Dong cũng có. “Lâm Tĩnh Minh, anh đi lấy Bánh bột ở chỗ Hà Dong Dong, con bé chắc chắn sẽ đồng ý cho anh.” Hà Dong Dong có chút cổ quái, thích những thứ màu trắng.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Hà Dong Dong đi đến trước mặt Lạc Thư, cầm theo ghế nhỏ đặt mông ngồi trước mặt Lạc Thư.
“Anh xem, em biết buộc tóc rồi, về sau không được nói em không biết.” Hà Dong Dong cầm lược chải đầu, nhưng tay bé nên túm tóc mãi cũng chưa buộc được một bím tóc nào.
“Em định buộc tóc đuôi gà à?” Lạc Thư cũng nhìn ra, dù sao buộc như vậy cũng đỡ khó hơn, có lẽ vừa rồi Lâm Tĩnh Minh dạy. Nhưng là tay bé thực sự không buộc nổi, Lạc Thư nhịn cười, đưa ra đề nghị: “Chẳng thà em cứ chải tóc rồi buộc lỏng ở dưới là được.” Như vậy mới là dễ, mẹ Lạc Thư bình thường không muốn tóc rối tung lên cũng làm vậy. (Buộc xuôi ~)
“Không được, cô giáo bảo tóc buộc cao mới xinh đẹp, buộc thấp đều là bà mẹ!” Lúc này vừa vặn bác Triệu đi đến, bác Triệu là người điển hình thích trang điểm như người trẻ, buộc tóc cài hoa cũng không phải ngày một ngày hai. Giờ này đang đung đưa tóc đuôi ngựa xếp bàn ghế. (chém ~) (bó tay =)))
Sau đó là tiếng khóc kinh thiên động địa của Hà Dong Dong, không biết là vì mình buộc tóc không tốt hay là vì câu nói của giáo viên. Dù sao về sau gặp lại Hà Dong Dong đã chuyển sang để tóc ngắn, tiến hành lần đầu tiên đối kháng với mợ út.
Trẻ con ăn tiệc đều là ăn vài miếng sau đó chạy đi chơi, Lạc Thư lại ăn tiệc chăm chú từ đầu chí cuối, nguyên nhân là vì món sườn kho Lạc Thư thích nhất là món cuối cùng.
Bên bàn ông ngoại đều là những anh em hàng xóm cùng thế hệ với ông, các cháu ngồi một bàn, đám người Lạc Dũng phụ trách đồ ăn thuốc lá cho các ông, phụ nữ giúp việc, ngồi vào trên bàn phải chờ rất lâu mới ăn được một nửa, bởi vậy có thể thấy được Lạc Thư chấp niệm thế nào với món sườn kho (?).
Hà Dong Dong ghét mùi vị trên người Tôn Thắng Siêu, lại không cho mượn Bánh bột, đứng cách ra rất xa. Bác gái cả vẫn để ý mặt mũi nên đi ra ngoài một vòng lớn mới trở về, ngồi xuống bàn liền cầm đũa hướng về món t
ôm hùm ở giữa bàn. Trong thôn làm tiệc mừng thụ kì thực là một loại thể hiện với mọi người trong thôn, nếu không đúng quy cách đều sẽ bị mọi người bàn tán, cũng may vài năm nay mọi người đều có của ăn của để, đặc biệt là cậu út Hà Kiến Quốc, tiệc mừng thọ là do cậu đề nghị.
Có rượu làm nền, bầu không khí trong bàn ăn cũng tốt hơn rất nhiều, Hà Hiểu Phân vì muốn đọc sách nên đi trước, Hà Dong Dong cũng đi theo, chạy còn không quên mang Bánh bột đi. Hà Bồi nhìn Lạc Thư ba người, không nghĩ đi lại bị mẹ trừng mắt phải trở về, Hà Bồi chỉ sợ mẹ.
Thấy Hà Bồi đi xa, bác gái cả mới chậm rãi nói: “Bồi Bồi nhà chúng ta cũng thật ngoan, còn đi đọc sách, gần đây nó còn thức khuya đọc sách đến tận 2-3h!”
Chắc là đọc truyện đi, vẫn là truyện có minh họa. Lạc Thư oán thầm, ai mà chẳng biết Hà Bồi ghét nhất là đọc sách, bác gái cả còn phải chạy vạy mãi mới đưa con vào một trường trung học đứng đầu từ dưới đếm ngược lên.
“Em trai à, nghe nói gần đây em thăng chức, thật sự là chúc mừng a!” Bác gái cả không hại người không chịu được, đến khen cũng không dễ chịu.
“Em trai, em xem năm nay hẳn là thu hoạch lớn, anh cả em ngày nào cũng vào núi mệt mỏi vô cùng mới nuôi sống được nhà chị, giống như em ở trong văn phòng nhàn nhã, thỉnh thoảng mới đến công trường đi dạo, nhà chị kiếm tiền lại vất vả không kể đâu cho hết!”
“Chị dâu, chị muốn nói gì thì nói thẳng đi.” Mợ út Chương Hoa vừa đến đã bị ông ngoại Lạc Thư kéo sang một góc chiếu cố, hiện tại mọi người ngồi ăn cơm ở nhà Hà Kiến Quốc, Hà gia hai cụ được cho là ở nhà con út. Bởi vì con cả sớm cưới vợ, xây phòng ngay cách vách nên mới tạo ra cảnh nhiều năm ‘cúi đầu không thấy ngẩng đầu chán ghét’. Bác hai dựng nhà cách đây không xa, khoảng cách cũng chưa đầy 10 phút.
Nói cách khác, Hà Kiến Minh, Hà Kiến Tân hai nhà chỉ cách nhau một bức tường.
“Vẫn là em dâu út dễ nói chuyện, ở trong thành phố đúng là khác với ở đây.” Lời này không biết là khen vẫn là châm biếm, bác cả gái nói tiếp. “Việc làm ăn ở rừng trúc đang tốt nên anh chị muốn mua xe tải để tự mình vận chuyển, như vậy không những tiết kiệm chi phí chuyên chở mà còn có thể chạy đi ra ngoài kiếm thêm tiền, mọi người cùng nhau phát tài không phải sao! Nhưng mà nếu mua nhà anh cả các em chỉ sợ xe bị trộm gì đó, nơi này giờ cũng không được an toàn. Đương nhiên chị thì không thấy có vấn đề gì cả, mọi người đều cùng thôn với nhau, chỉ là hiện giờ rất nhiều người bên ngoài vào thôn, dù sao cũng có điểm lo lắng, đúng không, Kiến Minh.”
Hà Kiến Minh bình thường thích uống rượu, nhưng vừa uống liền dễ say, mặt cũng đỏ lừ, thấy vợ mình nói gì cũng gật đầu, không biết có nghe được gì không.
Bác cả gái cũng biết không có người tiếp lời mình mà nhận gánh nặng nên liền lôi kéo chồng mình vào cùng nói chuyện này.