Chương 15: Ân oán
Trùng Dương Yến chính thức bắt đầu, Hoàng đế Tiêu Minh Xuyên đầu tiên là kính ba ly những vị thần bảo hộ, rồi kính Nam Dương Vương cùng Cố Thái hậu một ly. Sau đó hắn đem toàn bộ thời gian cùng tinh lực đều dồn ở trên người Cố Du Hoàng hậu.
Nếu là thưởng Cúc Yến, ngoài xem hoa cúc còn phải làm thơ đối câu. Bình thường tới cung yến nếu thật sự có hứng thú, Hoàng đế chỉ cần ngâm hai câu là được, có thể cho các đại thần bình phán, cũng sẽ không tự mình tham dự.
Khi Hoàng đế tham gia thì không quan tâm Hoàng đế làm thơ trình độ như thế nào, cũng không thể để Hoàng đế thua khó coi. Sẽ tìm một người trình độ kém hơn hoặc người có khả năng biến hóa, như vậy bảo đảm thơ phải không bằng của Hoàng đế.
Lại nói người chủ quản bình phán thơ ca phải là người có trình độ phán đoán cao, có khả năng diễn giải thích hợp, cho dù hoàng đế trình độ kém cũng phải phóng lướt để không ảnh hưởng toàn cục.
Hơn nữa làm thơ cũng không giống chơi cờ tính đối kháng rõ ràng, cao thủ chơi cờ chân chính có thể làm cho đối thủ ăn đến không còn một quân cờ. Làm thơ lại không được như vậy, cố ý viết kém đi, có sai tiêu chuẩn mọi người trong lòng hiểu rõ.
Vì không để cho các đại thần dự tiệc bị rối rắm đến ch.ết, biện pháp đơn giản nhất chính là Hoàng đế không cần tham gia loại hoạt động này.
Nhưng Tiêu Minh Xuyên hôm nay lại cao hứng quá độ, hắn không cùng các triều thần tỷ thí, mà kéo Cố Du tới đối đầu. Không chỉ có như thế, Tiêu Minh Xuyên còn đem Nam Dương Vương tới làm bình phán.
So trình độ làm thơ Tiêu Minh Xuyên kỳ thật không bằng Cố Du. Từ nhỏ hắn phải học quá nhiều thứ, thật sự không tập trung nhiều vào ngâm thơ đối câu. Cố Du cùng Tiêu Minh Xuyên khác nhau, Cố Du nghiêm túc đọc tứ thư ngũ kinh mười mấy năm, lại là người có sở thích đọc sách.
May mà Tiêu Minh Xuyên đã qua vài thập niên làm Hoàng đế, đã là người từng trải nên trình độ cũng nâng cao rất nhiều. Hắn làm thơ thoạt nhìn không đặc biệt, nhưng cẩn thận suy ngẫm, lại có một chút phong vị ở bên trong, không đến mức thua quá xa Cố Du.
Nam Dương Vương làm việc cẩn trọng công bằng, có rất nhiều lần ông không biết nên phán ai thắng ai thua, còn phái người đi trưng cầu ý kiến Cố Thái hậu.
Cố An Chi vốn đang xem các đại thần làm thơ, thuận tiện bình phán cho bọn họ. Nam Dương Vương cho người đem thơ cho hắn xem, khiến cho hắn đặc biệt tò mò đối với tình huống Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du bên này. Hoàng đế và Hoàng hậu làm sao vậy, còn đấu thơ.
Có thơ liền có rượu, hai thứ thiếu một thứ cũng không được, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Dựa theo Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du ước định, mỗi lần bị thua đối phương tự uống một ly, nếu không cẩn thận thành thế hoà, vậy cùng uống một ly.
Nói tóm lại, hai người thắng bại là ở bốn sáu, Tiêu Minh Xuyên thua uống sáu, Cố Du thua uống bốn. Hoàng đế uống rượu nhiều hơn một chút.
Nhưng Hoàng hậu tửu lượng không bằng Hoàng đế. Người đã từng tôi luyện nhiều năm ở quân doanh, nên dù Tiêu Minh Xuyên cũng uống nhưng tinh thần sáng ngời, ánh mắt thanh minh, Cố Du đáy mắt lại một mảnh mờ mịt.
Thấy Cố Du có vẻ say, Tiêu Minh Xuyên không hề muốn đối phương uống thêm rượu. Ai ngờ Cố Du thấy hắn chậm chạp, quay đầu nhìn nhìn hắn, nhỏ giọng nói thầm:
“Ngài sao không nói, có phải nhận thua hay không?”
Nói cũng không cần Tiêu Minh Xuyên khuyên, tự mình bưng rượu lại uống một ly, biểu tình có vẻ rất là thích ý.
Đến lúc này, Tiêu Minh Xuyên rốt cuộc có thể xác nhận, Cố Du không phải có chút say, mà là thật sự rất say. Chẳng qua Hoàng hậu không muốn người khác biết mình không uống được nhiều. Dù là đã say nhưng bề ngoài thoạt nhìn vẫn bình thường, tuyệt đối sẽ không hồ ngôn loạn ngữ, còn tỏ vẻ không có việc gì vẫn có thể tiếp tục uống. Không phải người đặc biệt quen thuộc căn bản nhìn không ra Cố Du uống say.
Tiêu Minh Xuyên lúc đầu có chút kinh ngạc. Trong ấn tượng của hắn, Cố Du là người có năng lực tự khống chế rất cao. Kiếp trước duy nhất một lần thấy Cố Du uống say là ở ngày giỗ đầu của Tiêu Lĩnh. Đêm hôm đó, bọn họ ôm vò rượu uống suốt đêm, hai người đều say đến rối tinh rối mù.
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, khóe môi Tiêu Minh Xuyên cong lên tự cười. Hắn sao có thể đem Cố Du hiện giờ so cùng Cố Du sau này hai bàn tay trắng.
Cố Du xuất thân cao quý, từ nhỏ chính là thiên chi kiêu tử. Ở nhà phụ mẫu yêu thương, huynh đệ hòa thuận, tiến cung là người đứng đầu lục cung, lại có Cố An Chi che chở, tuy Lĩnh Nhi từ nhỏ yếu ớt nhưng cũng là có con thừa tự. Có thể nói trừ việc bị hắn lạnh nhạt cùng thương tổn, khi Cố Du hai mươi tuổi không có gì là không hoàn mỹ.
Tiêu Lĩnh ch.ết khi còn thiếu niên làm Cố Du bị đả kích khó có thể nói hết. Nhưng điều làm Cố Du tuyệt vọng, là khi Cố Tương ch.ết.
Cố Du có ba ca ca, nếu bàn về học vấn, mỗi người đều không kém, tất cả đều là tiến sĩ, trong đó Nhị ca Cố Tương là Bảng Nhãn, cũng là người xuất sắc nhất. Thẳng thắn mà nói, Cố Tương cũng không kém Trạng Nguyên Thôi Thanh Phong nhưng bởi vì hắn là người Cố gia, Tiêu Minh Xuyên cố ý không muốn cho hắn làm Trạng Nguyên.
Cái ch.ết của Cố Tương có liên quan cùng Tiêu Minh Sở, dù không phải Tiêu Minh Sở giết hắn, nhưng chính là liên quan Tiêu Minh Sở. Sau đó, Cố Du yêu cầu điều tr.a rõ chân tướng, lại bị Tiêu Minh Xuyên cự tuyệt.
Tiêu Minh Xuyên không dám tra. Chính hắn để Cố Tương cùng Tiêu Minh Sở đi Giang Nam tr.a ngân khố mất trộm. Kết quả chân tướng không có tr.a được, chứng cứ mấu chốt lại mất, ngay sau đó nhân chứng quan trọng cùng khâm sai triều đình lần lượt bị sát hại. Sự tình càng phức tạp vượt xa dự tính của Tiêu Minh Xuyên, cục diện Giang Nam mất khống chế.
Lúc đó, Bắc Cương rục rịch binh mã, Nam Dương người Tây Dương như hổ rình mồi, Tiêu Minh Xuyên chỉ có thể tạm thời áp xuống án ngân khố, miễn cho toàn bộ quan trường chấn động. Ngoại chiến sắp tới, Đại Chu không nên có nội loạn.
Cố Du đối với Tiêu Minh Xuyên là hết hy vọng, không phải bởi vì Cố Tương ch.ết, mà là vì Tiêu Minh Xuyên không chịu lật lại bản án. Cố Tương không nên ch.ết, hắn là gặp tai bay vạ gió, nhưng kết quả là Tiêu Minh Xuyên thậm chí còn không thể cho hắn trong sạch.
Tiêu Minh Xuyên đương nhiên biết Cố Tương là vô tội, nhưng trong tình huống Cố Tương đã ch.ết, người ch.ết không thể sống lại, hắn lại không thể kéo thêm một Tiêu Minh Sở vào.
Qua nhiều năm sau, Tiêu Minh Xuyên bình định được Bắc Cương.
Mà ở Nam Dương, Tiêu Minh Sở đánh bại quân liên minh quốc tế, đem lãnh thổ Đại Chu mở rộng hướng nam, điều mà những vị Đế Vương tiền nhiệm chưa ai đạt được.
Đương nhiên, án mất trộm ngân khố cuối cùng cũng được phá, hàm oan nhiều năm của Cố Tương cũng có thể được rửa sạch. Tiêu Minh Xuyên truy phong Cố Tương, trọng thưởng Cố gia. Chỉ là lúc này việc đó đối với Cố Du, đối với Cố Tương, thậm chí toàn bộ Cố gia cũng không còn ý nghĩa gì.
“Bệ hạ, ngài vì cái gì không uống?”
Cố Du không biết Tiêu Minh Xuyên trầm tư, bưng ly rượu tò mò hỏi hắn. Tiêu Minh Xuyên đoạt lấy cái ly, ngửa đầu uống hết rượu trong ly:
“Hoàng hậu, chúng ta về cung lại uống.”
Hắn cần phải đem Cố Du mang đi, bằng không người này có thể mặt không đổi sắc mà vẫn uống không thôi.