Chương 81: Ghen
Tiêu Minh Sở đẹp đến cỡ nào, Tiêu Minh Xuyên đã sớm biết. Khi tình cờ nghe có người khen tướng mạo Tiêu Minh Sở, hắn còn có thể hãnh diện nói kia là đệ đệ hắn chứ ai. Có người nói lời hay có cái gì không tốt.
Nhưng mà Cố Du cũng nghĩ như vậy, lại nói ra ở ngay trước mặt hắn. Tiêu Minh Xuyên cảm giác không được bình thường.
Nếu như hắn nhớ không lầm, từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, Cố Du hoàn chưa từng nói qua hắn đẹp. Trước kia là bởi vì không có ai để so, Cố Du không nói Tiêu Minh Xuyên cũng không thèm để ý. Có người nam nhân nào không có chuyện gì lại để ý tướng mạo mình, cũng không phải ăn no rửng mỡ.
Thế nhưng Cố Du khen Tiêu Minh Sở, tâm lý Tiêu Minh Xuyên liền có chút cảm giác khó chịu, nhìn về phía Tiêu Minh Sở ánh mắt cũng suy tính nhiều hơn mấy phần.
Chẳng lẽ người nhà họ Cố chỉ thích phong cách như vậy. Nếu thích tướng mạo như vậy, sao hắn nhớ Tiêu Minh Sở cùng Cố Tương dây dưa rất nhiều năm, cuối cùng cũng không quyết định. Ngược lại hành trình Giang Nam năm ấy.....
Tiêu Minh Sở cùng Cố Tương kỳ thực không có nhiều tiếp xúc, chỉ đến khi bọn họ cùng bắt tay muốn đem kẻ trộm ngân kho đích thực bắt lấy. Nhưng án kiện liên luỵ quá rộng, dính đến quá nhiều người mà cách làm của Tiêu Minh Sở quá mức kịch liệt.
Cố Tương không phải tán thành cách làm của Tiêu Minh Sở. Hắn cảm thấy làm như vậy sẽ khiến cho đối phương bị dồn ép đến liều mạng.
Tiêu Minh Sở lại ngại Cố Tương quá do dự thiếu quyết đoán. Hắn nói như vậy sẽ làm sự việc dây dưa dài dòng tới mấy năm cũng không xong. Căn bản không phù hợp yêu cầu giải quyết vụ án nhanh chóng của Hoàng đế ca ca.
Cuối cùng, Tiêu Minh Sở dựa vào thân phận Thế tử Tấn Dương Vương đè ép Cố Tương, bắt buộc làm theo ý của mình đi xử lý vụ án.
Tiêu Minh Sở làm việc quá mạnh tay, toàn bộ quan trường Giang Nam suýt chút nữa bị hắn dọn dẹp sạch sẽ. Bọn chó cuống lên muốn nhảy tường, người cuống lên càng không cần phải nói, nhất định là muốn phản kháng. Nhưng không kháng nổi, kéo thêm mấy tên chịu tội thay cũng được, dù sao cũng tốt hơn tự mình mặc người chém ch.ết.
Cố Tương bất hạnh liền bị người kéo ra, ngược lại người khởi xướng là Tiêu Minh Sở may mắn tránh được một kiếp.
Bởi loạn trong giặc ngoài, Tiêu Minh Xuyên cưỡng ép đè chuyện này xuống, mãi đến tận rất nhiều năm sau mới trả lại trong sạch cho Cố Tương.
Tiêu Minh Sở đương nhiên đem nguyên nhân cái ch.ết của Cố Tương tính vào mình, sau đó hắn trở về Nam Dương một đời không đặt chân trở lại Trung Nguyên.
Tiêu Minh Sở bị phu phu Hoàng đế quá mức nhiệt tình làm cho có chút không chịu nổi. Nếu không phải còn có chuyện quan trọng chưa nói xong, hắn hận không thể lập tức liền đứng dậy xin cáo lui.
Vì vậy, Tiêu Minh Sở nói thẳng mục đích:
"Nhị ca, có người quãng thời gian trước ở Ngũ Đài Sơn nhìn thấy thúc thúc. Bất quá bây giờ còn ở đó không, ta cũng không biết."
Cố Du ngẩn người thật lâu mới phản ứng được, thì ra người Tiêu Minh Sở nói là Tiên đế.
Ngũ Đài Sơn?! Tiêu Minh Xuyên nghe vậy dở khóc dở cười. Cha hắn còn có ý gì, còn muốn nương nhờ nơi cửa Phật đến cuối đời sao?
Thấy Tiêu Minh Xuyên lâm vào trầm tư, Tiêu Minh Sở không chút nào trì hoãn, lập tức cáo từ, Cố Du muốn lưu hắn ở trong cung dùng bữa tối, nhưng hắn không chịu.
"Nhị ca muốn phái người đi......"
Tiêu Minh Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu nói:
"A Du, khanh cho rằng Minh Sở nói lời này là nói cho ta nghe sao?"
Một lúc lâu, Tiêu Minh Xuyên nhẹ giọng than thở:
"A Du, chuyện này khanh cũng đừng nghĩ, để mẫu hậu tự quyết định mới được."
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Tiêu Minh Sở còn chưa có xuất cung, nội dung bọn họ nói chuyện đã có thể truyền tới trong tai Cố thái hậu.
Cố Du hơi áy náy cười cười:
"Nhị ca, thần đã hứa giúp ngài hỏi mẫu hậu, nhưng mà....."
"A Du, khanh đừng nói nữa, ta đã rõ."
Tiêu Minh Xuyên vung vung tay, biểu thị việc này quá khó. Nhưng việc vừa nãy phát sinh, hắn không nhịn được muốn cùng Cố Du tính sổ.
"Bất quá có một chuyện khác, chúng ta có thể từ từ nói."
Tiêu Minh Xuyên biểu tình quá nghiêm chỉnh, Cố Du lầm tưởng hắn muốn nói chính sự, nghiêm mặt hỏi:
"Chuyện gì?"
"A Du thật sự cảm thấy dung mạo Minh Sở rất được phải không?"
Cố Du hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Minh Xuyên hỏi cái này, theo bản năng liền gật đầu, biểu tình hết sức chăm chú.
Tiêu Minh Xuyên nhất thời liền đau lòng không muốn nói chuyện, thật lâu nhỏ giọng nói:
"Hoàng hậu có phải là ghét bỏ trẫm không?"
Tiêu Minh Xuyên đột nhiên thay đổi, Cố Du hơi có chút không quen. Có thể ngẫm nghĩ lại nội dung cuộc nói chuyện, Cố Du càng dở khóc dở cười. Sao giọng Hoàng đế oán niệm như vậy.
"Bệ hạ không phải là ghen chứ?"
Cố Du rất nghiêm túc nghĩ qua, phát hiện khả năng này là lớn nhất.
Tiêu Minh Xuyên không e dè gật gật đầu.
"Trẫm chính là ghen tị, Hoàng hậu khen người khác cũng không khen trẫm, trẫm cảm giác mình bị thương tổn sâu sắc, cần Hoàng hậu tiến hành bù đắp gấp."
Một hơi nói xong, Tiêu Minh Xuyên không chỉ không có cười, mà ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Cố Du.
Cố Du nào có định lực tốt như Tiêu Minh Xuyên, chỉ nghe được một nửa liền cười đến không đứng lên nổi. Không dễ dàng ngưng cười, Cố Du tay phải nắm tay trái che miệng, vừa cười vừa nói:
"Bệ hạ là long là phượng, biểu tượng của trời đất, há lại đi so với phàm phu tục tử..."
Cố Du lại cười đến nói không được nữa.
Tiêu Minh Xuyên bất đắc dĩ ôm Cố Du, lúc này triệt để không muốn nói chuyện.
Cố Du cười đủ, kề sát bên tai Tiêu Minh Xuyên nhẹ giọng nói:
"Ở trong lòng thần, bệ hạ đẹp mắt nhất."
Không quan tâm Cố Du nói lời này có phải là nói ra an ủi hắn hay không, miễn là Cố Du nói Tiêu Minh Xuyên sẽ tin, tinh thần lại rung lên.
Nói về Tiêu Lĩnh, nhận được búp bê Tiêu Minh Sở mang tới yêu thích không buông tay. Không chỉ có mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ ôm một cái, còn chăm sóc nó như con người, may cho búp bê thật nhiều quần áo mới, khi không làm gì thì chải tóc tếch bím.
Cố Du thấy chuyện này có chút sợ, hỏi Tiêu Minh Xuyên, Tiêu Lĩnh có phải xem mình là nữ tử không.
Tiêu Minh Xuyên lắc đầu, nói Tiêu Lĩnh chỉ làm cho người khác nó chưa bao giờ tự làm mình như vậy. Cố Du ngẫm nghĩ, phát hiện cũng thật là như vậy. Trước đây không có búp bê, Tiêu Lĩnh đem Thanh Loan Chu Nhan Tiêu Ý Hành ra thay áo váy làm tóc, bản thân nó thì không thay đổi gì.
"Nhị ca, Lĩnh Nhi đam mê chuyện này sẽ không duy trì cả đời chứ?"
Tiêu Minh Xuyên lại an ủi Cố Du.
"Sắp ăn Tết, chúng ta để Lĩnh Nhi thoải mái mấy ngày. Đợi đến sang năm, sẽ đem nó chuyển đến Từ Ninh Cung, bắt đầu đi học nó sẽ không còn tâm tư suy nghĩ chuyện khác."
Trong trí nhớ kiếp trước của Tiêu Minh Xuyên, Tiêu Lĩnh thích đọc sách, chuyện này giống như những người nhà họ Cố.
Gần Tết, phu phu Hoàng đế có nhiệm vụ mới, chính là viết chữ Phúc ban cho triều thần.
Hoàng đế Hoàng hậu không dựa vào bán chữ mà sống, đem chữ ban thưởng phạm vi rút lại đến nhỏ nhất, để giảm bớt lượng công việc.
Dĩ vãng, Tiêu Minh Xuyên cũng chỉ viết vài chữ phần lớn nhiệm vụ đều giao cho Cố Du.
Đây cũng không phải Tiêu Minh Xuyên cố ý bắt nạt Cố Du, mà là cuối năm phải phong bút phong ấn, hắn lại không có nhiều thời giờ đi viết chữ.
Hậu cung ít người chuyện ít, mà lúc bình thường Cố Du cũng hay luyện chữ, đổi thành viết chữ Phúc cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, tiện tay là hoàn thành.
Qua ngày mồng tám tháng chạp, Cố Du theo thông lệ chuẩn bị viết chữ Phúc. Ai biết còn chưa bắt đầu liền bị Tiêu Minh Xuyên ngăn cản.
"Nhị ca, thần chỉ là viết vài chữ mà thôi, sẽ không mệt mỏi."
Quý Nghi đã nói qua rất nhiều lần, người mang thai phải thường xuyên vận động vừa phải như vậy mới tốt. Nhưng vận động vừa phải Tiêu Minh Xuyên hiểu cùng phải vận động mà Cố Du lý giải rõ ràng không giống nhau.
Tiêu Minh Xuyên vẫn lắc đầu, kiên quyết nói:
"Không được, khanh đọc sách viết chữ ta không quản, nhưng chữ Phúc không cần viết."
Chữ Phúc là chữ viết lớn, ngồi không dễ thao tác, phải đứng cúi người xuống viết. Tuy rằng bụng Cố Du bằng phẳng chưa nhìn ra chút nào dấu hiệu có thai, nhưng phải khom lưng Tiêu Minh Xuyên sẽ không để cho Cố Du làm.
Cố Du cũng không có kiên trì, chỉ là hỏi:
"Vậy Nhị ca là dự định tự mình viết, hay là năm nay sẽ không ban thưởng chữ."
Tiêu Minh Xuyên tựa hồ là đã sớm chuẩn bị, đắc ý nói:
"A Du, khanh quên Minh Sở à. Hắn rất nhàn rỗi cũng đang nhàn rỗi, tiến cung giúp cho trẫm việc nhỏ này tính là gì."