Chương 85: Truyền lời

Cố Du nghe vậy không khỏi choáng váng, lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Tiêu Minh Sở gật đầu, nói bổ sung:
"Nói chính xác, phụ vương ta không phải Thế tử Tấn Dương Vương, mà là Thế tử An Viễn Hầu."


Dựa theo tổ chế, Hoàng tử giảm xuống ngang cùng Công chúa, con cái của bọn họ không là người nhà họ Tiêu, tất nhiên cũng không phong Vương.
An Viễn Hầu Long Kích có công khai thác Nam Dương được Cảnh Cùng Hoàng đế cố ý phong. Tiêu Thù là con trưởng Long Kích chuyện đương nhiên chính là Thế tử An Viễn Hầu.


"Tiêu Hà, đệ biết tam thúc công làm sao thuyết phục hoàng tổ phụ không?"
Tiêu Minh Sở lắc đầu:
"Cái này ta cũng không biết, trưởng bối trong nhà không ai nói cho ta, chuyện này ta cũng năm cơm bảy cháo mới nghe được, biết đến chừng này cũng đã nói hết cho tẩu biết."


"Ta chỉ còn một điểm không nghĩ ra, trước đây ta tưởng hoàng tổ phụ phản đối, kết quả lại không phải...."
Không biết được đáp án, Cố Du trong đầu toàn những mảnh vỡ không hợp lại được, không một hình dáng hoàn chỉnh.


Tiêu Minh Sở cũng chưa từng có ngẫm nghĩ qua những việc này, hắn thấy Cố Du mặt ủ mày chau, không khỏi suy đoán:
"Có lẽ là nhị bá công cùng tổ phụ ta huynh đệ tình thâm. Tổ phụ ta chỉ có phụ vương ta là con trai, đương nhiên không nỡ để con tiến cung, mà tính tình phụ vương ta cũng không thích hợp đâu."


Tuy rằng Cố An Chi đã coi như là hung hăng, đem so cùng Tiêu Thù thật sự không tính là cái gì.
"Hoàng tổ phụ cũng chỉ có phụ hoàng là con trai..."
Cố Du trầm ngâm nói, mặt mày xoắn xuýt.


available on google playdownload on app store


"Nhị tẩu, ta cảm thấy được tẩu quan trọng hóa vấn đề này là hoàn toàn không có cần thiết. Không cần biết nguyên nhân là cái gì, kết quả chính là Cố Thái hậu tiến cung, phụ vương ta cưới cha ta, đây đều đã là sự thật. Tẩu dù một hai tìm hiểu nó cũng sẽ không thay đổi, dù muốn tìm hiểu rõ cũng không cần gấp gáp."


"Làm sao không quan trọng? Mẫu hậu vẫn luôn hiểu lầm Nhị ca là con riêng phụ vương đệ, ta không làm rõ nguyên nhân làm sao cùng mẫu hậu giải thích đây?"


Tiêu Minh Sở nâng chung trà lên đang uống nước, nghe vậy một ngụm nước phun ra ngoài hết. May là hắn đúng lúc điều chỉnh phương hướng, bằng không liền phun vào người Cố Du. Để chung trà xuống, Tiêu Minh Sở vỗ bàn cười to, nửa buổi mới nói:
"Nhị tẩu, tẩu xác định không phải đang đùa ta chứ?"


"Ta làm sao có khả năng lấy chuyện như vậy nói đùa?"
Tiêu Minh Sở ngồi thẳng lên, nghiêm mặt nói:
"Nhị tẩu, nói chuyện phải chịu trách nhiệm nha. Lời này mà truyền tới trong tai cha ta, phụ vương ta ít nhất phải ngủ nửa tháng thư phòng, thật đáng thương."


Cha hắn trình độ ghen tuyệt đối là tỉ lệ thuận với sắc đẹp, thật là đáng sợ.
"Tại sao? Không đúng à?"
"Cũng bởi vì không phải cho nên mới là ngủ thư phòng. Nếu thật, cha ta sớm chia tay phụ vương, sao còn có thể tới hôm nay."


Cố Du xem ra vẫn là phải đi hỏi ông ngoại chuyện xưa. Bất quá tháng này không thể ra cung, tháng sau là tháng giêng, trước Tết Nguyên Tiêu cũng không ra được.
Thấy Cố Du buồn bã ỉu xìu, Tiêu Minh Sở cười nói:


"Nhị tẩu, nên giúp ta đều giúp. Tẩu không giúp ta cũng không sao, bất quá cũng đừng trước mặt Nhị ca và mẫu thân tẩu nói xấu ta, chúng ta coi như thanh toán xong."
"Đệ giúp ta cái gì, căn bản cái gì cũng không biết."
Hiểu lầm chưa nói rõ ràng, Cố Thái hậu đuổi tới Ngũ Đài Sơn có tác dụng sao.


Tiêu Minh Sở nghe vậy cười càng vui vẻ hơn:
"Nhị tẩu không có phát hiện sao? Chúng ta hôm nay nói không phải là bí mật."
Cố Du ngạc nhiên, lập tức bất khả tư nghị nói:
"Đệ là nói, đệ cố ý để......"


Tại sao trước đây không nghĩ tới chiêu này, ngay mặt khó nói có thể mượn người truyền lời mà. Chuyện phát sinh ở trong cung, Cố Thái hậu có gì không biết, bọn họ trước đây cẩn thận như vậy làm cái gì.


"Tẩu cho rằng ta tại sao gấp đến kinh thành, chính là vì đưa búp bê cho Lĩnh Nhi sao? Nếu không phải nội tổ phụ lo lắng cho các người, đoán được các người gặp Thái hậu cái gì cũng không nói ra được mới bảo ta đến giúp đỡ. Ta đây là người tốt phải làm đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên."


Tuy rằng vẫn không có làm rõ yêu hận tình thù của phu phu Tiên đế. Nhưng có thể trong lúc vô tình đem thân thế Tiêu Minh Xuyên truyền tới tai Cố Thái hậu cũng coi như là thu hoạch lớn. Cố Du hài lòng cáo từ về cung.


Trước đây, Cố Du mỗi ngày đều đi Từ Ninh Cung một chuyến. Từ ngày hôm đó, ba ngày chưa đi thỉnh an Thái hậu.
Tiêu Minh Xuyên nghe chuyện cười Cố Du là bịt tai trộm chuông. Cố Du không phục, phản bác:
"Nhị ca không phải cũng giống vậy sao, hai ngày nay cũng không đi Từ Ninh Cung."
Tiêu Minh Xuyên ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói:


"Ta vốn cũng không phải là mỗi ngày đều đi, tình cờ không đi cũng không có gì đáng ngạc nhiên."
Đừng thấy Tiêu Minh Xuyên ngoài mặt rất bình tĩnh, thật ra khi hắn biết Cố Du cùng Tiêu Minh Sở cố ý đem lời truyền đến Từ Ninh Cung, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.


Không ngờ ba ngày trôi qua, Cố Thái hậu không phản ứng chút nào, phảng phất như chẳng có chuyện gì phát sinh.
Tiêu Minh Xuyên miễn cưỡng còn có thể bình tĩnh, Cố Du thì không bình tĩnh, nên đã mang Tiêu Lĩnh đi Từ Ninh Cung thỉnh an Cố Thái hậu.
Đang đi trên đường, Tiêu Lĩnh ngửa mặt hỏi:


"Cha, phụ hoàng chuyển con đến ở chỗ tổ phụ, có phải thật vậy hay không?"
Cố Du khẽ gật đầu, khẽ cười nói:
"Không phải chuyển đi bây giờ, là qua năm mới."
Tiêu Lĩnh không quá vui, nhíu nhíu lông mày:
"Con phải đi sao? Có thể không đi không?"
Cố Du suy nghĩ một chút, ôn nhu hỏi:


"Lĩnh Nhi tại sao không muốn đi? Không nỡ xa phụ hoàng cùng cha sao?"
Tiêu Lĩnh cắn cắn môi, nhỏ giọng nói:
"Có phải là có tiểu muội muội? Con không thể ở cùng cha?"
Cố Du nghe vậy ngẩn người, lắc đầu nói:
"Dĩ nhiên không phải, là Lĩnh Nhi lớn rồi, phải đi học."
"Tổ phụ so với phụ hoàng cùng cha dạy tốt hơn sao?"


Tiêu Lĩnh nảy sinh ý nghĩ bất chợt, ánh mắt đặc biệt nghiêm túc.
Cố Du gật đầu không ngừng nói:
"Đó là dĩ nhiên, cha cùng phụ hoàng cũng không có lợi hại bằng ngài ấy."
"Vậy con có thể mang theo Nhan Nhan Loan Loan cùng đi được không?"
Tiêu Lĩnh định mang theo những người bạn nhỏ của mình.


Cố Du suy nghĩ một chút mới trả lời:
"Cái này cha phải cùng phụ hoàng thương lượng, mấy ngày nữa sẽ nói cho con biết được không?"
"Dạ được."
Tiêu Lĩnh loạng choạng tiếp tục đi, còn nhắc nhở Cố Du:
"Cha, phía trước có cái bậc thang."


Đến Khôn Ninh Cung, thấy hai cha con bao đến kín mít, Cố Thái hậu cau mày nói:
"Trời lạnh như thế này, bên ngoài còn có tuyết rơi, các con vì sao lại tới, quả thực là hồ đồ mà."
Một người mang thai, một đứa bé thân thể yếu ớt, không phải hồ đồ thì là cái gì.


Trong phòng rất ấm áp, Cố Du cởi áo khoác, cười nói:
"Chúng con đi dọc theo hành lang tới, hai bên đều có mành che, không có chuyện gì."
Nói xong liếc nhìn Cố Thái hậu xem biểu tình, cũng không phát hiện khác thường. Đến tột cùng có ý gì đây.






Truyện liên quan