Chương 101: Dọn đi

Dù quá trình phải phí chút miệng lưỡi, nhưng Cố Dục Á cùng Phượng Hàn Trì và Nam Dương Vương dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, ông không chỉ tin lời bọn họ nói, mà còn nghiêm túc suy nghĩ về hôn sự này.


Đứng ở góc độ Cố gia, có thể thấy liên hôn cùng Tấn Dương Vương phủ là rất có lời. Nhà bọn họ cũng không phải chưa từng cưới Thế tử, cha ruột Cố Dục Á từng là Thế tử Vinh Thân Vương, đã từ bỏ vương vị gả cho nhà họ Cố.


Dù Tiêu Minh Sở là con một của Tiêu Thù cũng không có gì ghê gớm, chỉ cần bọn họ dám gả Cố gia cũng dám cưới.
Nếu Phượng Hàn Trì cùng Nam Dương Vương được người gửi gắm tới ngỏ lời, chứng minh Tiêu Minh Sở đã đồng ý, trưởng bối trong nhà cũng không phản đối.


Cố Tương là một trong bốn đứa cháu mà Cố Dục Á đặt nhiều kỳ vọng nhất, đối với tính tình hắn ông cũng hiểu nhất.


Mẫu thân Cố Tương đã từng oán giận vì hắn không chịu thành thân còn cố ý tìm lý do chống chế qua loa. Hắn đưa ra điều kiện cao như vậy cô nương nhà ai có thể đạt tới, rõ ràng chính là không muốn thành thân.


Cố Dục Á lại không cho rằng như vậy. Ông cảm thấy Cố Tương đang bắt bẻ vì không muốn chấp nhận mọi việc. Hiện giờ nghĩ lại, cái gọi là điều kiện của Cố Tương còn không phải là đang miêu tả Tiêu Minh Sở sao, khó trách những người khác đều không hợp tiêu chuẩn.


available on google playdownload on app store


Diện mạo, tính tình, học vấn thì cô nương cũng không có vấn đề gì, nhưng võ công cao thì rất khó tìm. Khuê nữ nhà ai lại nuôi dưỡng thành văn võ song toàn, hiển nhiên sẽ không có. Nhưng nếu nuôi dưỡng con trai được như vậy ai lại đem đi gả ra ngoài, không phải là quá uổng phí sao.


Cố Dục Á không có lập tức đáp ứng, ông quyết định qua ngày hôm sau sẽ đến Thanh Dương Vương phủ một chuyến, tự mình thương lượng cùng Ân Minh Dĩnh. Chờ khi nào hai người nói thỏa đáng, mới để con dâu tới cửa cầu hôn.


Nam Dương Vương cùng Phượng Hàn Trì đối với việc này không hề lo lắng, vì họ biết Cố Dục Á cùng Ân Minh Dĩnh nói chuyện, thì sao có chuyện không thành.


Quan viên Lễ Bộ gần đây đặc biệt bận rộn, vừa mới qua kỳ thi mùa xuân, còn chưa có kịp nghỉ ngơi đã đến lễ sắc phong Ung Thân Vương cùng Vinh Thân Vương. Khâm Thiên Giám tính ra ngày mười sáu tháng ba là ngày lành, bỏ lỡ thì phải chờ sau Tết Đoan Ngọ (
còn gọi là Tết Đoan Dương, ngày mùng 5 tháng 5


).


Tiêu Minh Xuyên chờ không kịp, thúc giục Lễ Bộ nhanh lên. Lão sư cùng thư đồng cho Tiêu Lĩnh đều đã chọn lựa, chỉ chờ nghi thức sắc phong kết thúc, tiểu Hoàng tử liền chính thức đi học. Tiêu Minh Xuyên tính toán nhân cơ hội này đem Tiêu Lĩnh cùng Tiêu Ý Hành gửi đến Từ Ninh Cung, miễn cho bọn nó quấy rầy Cố Du.


Khôn Ninh Cung có nhiều người sẽ náo nhiệt, nhưng Cố Du đã mang thai năm tháng, bụng cũng đã nổi lên, sợ sẽ bị va chạm thì không tốt.
Dù sao phụ hoàng cũng nhàn rỗi không bằng nhờ hỗ trợ canh giữ mấy đứa cháu, để đỡ phải nhàn đến nhàm chán.


Để Cố Thái hậu giúp đỡ dạy dỗ Tiêu Lĩnh là điều phu phu Hoàng đế đã sớm thương lượng, nhưng khi thật sự tới ngày Tiêu Lĩnh phải đi Cố Du lại luyến tiếc, cứ ôm Tiêu Lĩnh dặn dò không ngừng.
"Cha, con đến chỗ tổ phụ thì không thể trở lại sao?"
Tiêu Lĩnh nhăn mày hỏi.
Cố Du lắc đầu nói:


"Đương nhiên không phải, Lĩnh Nhi có thể trở về gặp phụ hoàng cùng cha bất cứ lúc nào."
Tiêu Lĩnh nghe vậy liền nói:
"Vậy cha đừng khổ sở, con sẽ thường xuyên trở về thăm cha cùng muội muội."


Nghe Tiêu Lĩnh nói như vậy nỗi buồn ly biệt của Cố Du nháy mắt giảm đi hơn phân nửa. Vốn cho rằng Tiêu Lĩnh sẽ buồn, vì không phải chỉ đi hai ba ngày, ai ngờ Lĩnh Nhi tỏ vẻ không có việc gì cả.


Cố Du nào biết đâu rằng, Tiêu Minh Xuyên từ trước đã cùng Tiêu Lĩnh nói chuyện không ít. Nói nó đã làm ca ca, về sau chính là người lớn, không thể cả ngày quấn lấy cha, phải chuyên tâm đọc sách, phải làm tấm gương cho đệ đệ muội muội, nếu khóc lóc sẽ làm cha không vui.


Nghe phụ hoàng nói Tiêu Lĩnh kỳ thật cái hiểu cái không, nhưng nó có đệ đệ là Hành Hành, trước mặt Hành Hành nó sẽ không khóc.


Tới mười sáu ba tháng, nghi thức sắc phong Tiêu Lĩnh cùng Tiêu Ý Hành chính thức được cử hành. Tiêu Lĩnh sắp bốn tuổi, Tiêu Minh Xuyên không để người dắt hay ôm nó, chỉ là để người chỉ dẫn cách đi đứng cho đúng. Tiêu Ý Hành mới vừa tròn một tuổi, được nhũ mẫu nắm tay dẫn đi.


Nghi thức tiến hành rất thuận lợi, không chỉ Tiêu Lĩnh thực hiện không chút sai sót, mà ngay cả Tiêu Ý Hành cũng không có khóc nháo.
Cố Du ở bên cạnh nhìn, thấp giọng cảm thán:
"Lĩnh Nhi còn chưa có đi học mà đã có thể hiểu chuyện rất nhiều."


Cũng không thể nói Tiêu Lĩnh trước kia không hiểu chuyện, nó chủ yếu là cùng người ngoài tiếp xúc quá ít.
Tiêu Minh Xuyên hạ giọng trả lời:
"Xem ra chúng ta tìm bạn cùng chơi cho Lĩnh Nhi rất chính xác rồi."


Chu Nhan hoạt bát hiếu động đối với Tiêu Lĩnh tuyệt đối trung thành. Thanh Loan không rành thế sự, hết thảy nghe theo sự dạy dỗ. Tiêu Ý Hành còn rất nhỏ đã vào cung ở làm cho Tiêu Lĩnh cảm nhận được cảm giác làm ca ca.
Cố Du hơi hơi mỉm cười, gật đầu nói:


"Thần cũng cảm thấy như vậy, mấy đứa bé đối với Lĩnh Nhi đều là thân thiết không tính toán."
"Trước tiên cho Lĩnh Nhi hiểu những điều cơ bản, chờ nó chính thức vào lớp học trong cung sẽ không dễ dàng bị người ta lừa."


Trong cung mở lớp học, tin tức được truyền ra văn võ bá quan đều hứng thú vô cùng, ai cũng muốn đưa con cháu vào cung học, e sợ con cháu nhà mình thua nhà khác.


Tiêu Minh Xuyên tin tưởng, đại bộ phận là hướng tới chất lượng người dạy, vì trừ hoàng gia có nhà ai mời nổi nhiều Tiến sỹ dạy học như thế. Nhưng những người này chỉ cần có cơ hội, sẽ không bỏ qua việc kết thân với Tiêu Lĩnh, đặc biệt là bạn cùng lớp.


Nếu không để Tiêu Lĩnh hiểu một chút về bạn bè xung quanh, Tiêu Minh Xuyên căn bản không dám đem thỏ con nhà mình thả ra, lỡ bị người ta bắt đi thì làm sao đây. Bất quá hiện tại hắn không lo lắng, hắn tin tưởng Tiêu Lĩnh đã có thể nhận xét ai đối với mình như thế nào, như vậy càng tốt.


"Lĩnh Nhi đi học thì Chu Nhan cùng Thanh Loan phải làm sao bây giờ?"
Cố Du đã sớm muốn hỏi chuyện này.


Chu Nhan đã biết chữ, theo Tiêu Lĩnh đi học không thành vấn đề. Nhưng nó là ảnh vệ mà Tiêu Minh Xuyên muốn cho Tiêu Lĩnh, đi học chữ không phải là quan trọng nhất, võ công mới là mấu chốt. Nếu nó cùng Tiêu Lĩnh đi học, cảm giác có chút lẫn lộn đầu đuôi.


Thanh Loan vốn dĩ cũng được nuôi như ảnh vệ, cho đến bây giờ thấy Thanh Long nó cũng gọi sư phụ. Bất quá Tiêu Minh Thanh đã đồng ý giảm xuống, hôn sự của hắn cùng Ôn Huyền cũng sẽ được tiến hành. Thanh Loan sớm muộn gì cũng phải về nhà, ảnh vệ khẳng định không làm được.


Thanh Loan năm nay bảy tuổi, đáng ra nên đi học, nhưng nó nói chuyện còn chưa lưu loát, đa số chỉ dùng câu đơn, nói không được liền câu. Nghe người ta nói cũng cái hiểu cái không, đọc sách tất nhiên là chưa được.


"Chu Nhan về Vân Phù Trai, xuất sư lại trở về đi theo Lĩnh Nhi. Thanh Loan cơ bản chưa giao tiếp tốt, trẫm tìm người chuyên môn dạy nó, hy vọng sẽ đi học cùng Hành Hành."
Đối với sắp xếp của Tiêu Minh Xuyên Cố Du thực vừa lòng, nhưng...
Cố Du chần chờ rồi nói:


"Đột nhiên không thấy được Chu Nhan, Lĩnh Nhi có thể buồn hay không?"
Ngoài Cố Hạ, Chu Nhan là bạn thân nhất của Tiêu Lĩnh, hai đứa cùng ăn cùng chơi cùng nhau ngủ, thân thiết như vậy.
"Cũng không phải hoàn toàn không thể gặp, để xem bọn chúng biểu hiện có tốt không, nếu tốt sẽ có khen thưởng thích hợp."


Bình thường mà nói, ảnh vệ xuất sư sẽ không biết được theo chủ tử nào. Tiêu Minh Xuyên lúc ấy là tìm không thấy người thích hợp, mới đem Chu Nhan tới, cũng không thể bởi vậy mà xem nhẹ việc học võ công của nó.
Cố Du xì cười, che miệng nói:


"Bệ hạ nói lời này giống như dùng gậy đánh chia rẽ đôi tiểu uyên ương, ha ha......"
Tiêu Minh Xuyên lắc lắc đầu, đem tầm mắt một lần nữa nhìn về phía Tiêu Lĩnh.


Phu phu Hoàng đế chuẩn bị mang theo Tiêu Lĩnh, Tiêu Ý Hành cùng Thanh Loan đi Từ Ninh Cung. Trước đó, bọn họ đã lệnh người mang một ít đồ vật thường dùng dọn qua đó. Chu Chan không có đi cùng, nó hôm nay phải về Vân Phù Trai. Sư phụ nói chỉ cần nó có biểu hiện tốt, là có thể tới gặp tiểu điện hạ.


Tiêu Minh Xuyên cũng đã nói cùng Tiêu Lĩnh, nó cùng Chu Nhan học không giống nhau, cho nên tạm thời phải tách ra. Bất quá chỉ cần Tiêu Lĩnh học giỏi, Chu Nhan luyện võ công tốt, bọn nó vẫn có thể đến chơi cùng nhau khi rảnh rỗi.
Bởi vậy Tiêu Lĩnh không khóc, chỉ chạy tới ôm Chu Nhan nói:


"Nhan Nhan, ngươi phải nhớ kỹ trở về tìm ta chơi nha!"
Chu Nhan gật gật đầu.
"Tiểu điện hạ yên tâm, thuộc hạ sẽ sớm trở về!"
Sư phụ đã nói ảnh vệ có quy tắc, chỉ cần nó có thể thuận lợi xuất sư, về sau có thể luôn đi theo tiểu điện hạ, vĩnh viễn không cần tách ra.


"Nhan Nhan tạm biệt! Chúng ta đều phải nỗ lực nha!"
Nếu bọn nó có biểu hiện tốt thì có thể thường xuyên gặp được nhau.
"Ngươi đi đâu?"
Chu Nhan cầm lấy tay nải của mình chuẩn bị đi, lại bị Thanh Loan chạy tới kéo lại.
"Về chỗ sư phụ ta."
Thanh Loan nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại hỏi:
"Ta đi cùng không?"


Sư phụ nó và sư phụ Chu Nhan ở cùng một chỗ, nó cũng muốn trở về đó. Đối với Thanh Loan mà nói, Tiêu Lĩnh cùng Tiêu Ý Hành đều quá yếu đuối, nó không thích cùng bọn họ chơi, nó thích ở cùng Chu Nhan.
"Không thể."


Thân thế Thanh Loan bây giờ Chu Nhan cũng đã biết, nó biết Thanh Loan không có khả năng làm ảnh vệ.
"Ngươi không cần đi!"
Thanh Loan lôi kéo cánh tay Chu Nhan không buông.
Tiêu Minh Xuyên bĩu môi, nhỏ giọng nói với Cố Du:
"A Du, khanh nói đúng, thật đúng là chia rẽ đôi tiểu uyên ương."


"Loan Loan ngoan, ta sẽ trở về tìm ngươi chơi."
Chu Nhan nói xong liền chạy, tốc độ mau đến mức Thanh Loan đuổi không kịp.
"Ngươi đừng đi!"
Thanh Loan thất vọng dậm dậm chân, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập không vui.






Truyện liên quan