Chương 125: Phiên ngoại 15: Anh hùng cứu mỹ nhân

Cố Tương không phải cam tâm tình nguyện đến nơi này học. Không phải nói Thượng Kinh là nơi tốt nhất cả nước sao? Kinh thành không phải không có trường học tốt, vì sao tổ phụ Cố Dục Á đột nhiên đem hắn cùng đại ca Cố Tân đóng gói gởi đến trường học ở Giang Nam này. Cố Tương kháng nghị không có hiệu quả, chỉ có thể ngoan ngoãn đến đây.


Cũng may Giang Nam khí hậu cùng thức ăn đều rất hợp lòng người, trưởng bối không có quản thúc sinh hoạt nên so với ở nhà càng tự do. Cố Tân và Cố Tương ban đầu không tình nguyện nhưng rất mau đã hòa nhập. Bọn họ vui sướng hưởng thụ lạc thú.


Ngày hôm nay sau giờ ngọ ánh nắng ngày xuân ấm áp ôn hòa. Cố Tương có nửa canh giờ nhàn rỗi, mới vừa tìm một chỗ thanh tĩnh muốn ngủ một giấc đã bị người ta đánh thức, tâm tình khó tránh khỏi có chút không thoải mái.


Giờ nghỉ trưa, Cố Tương lười trở về phòng, thường xuyên chạy tới thư viện đọc sách, mệt liền tìm tàng cây nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.


Người kia kêu hắn, Cố Tương không muốn phản ứng, liền cố ý giả bộ ngủ, hy vọng đối phương rời đi. Ai ngờ vị kia không biết là con nhà ai tính tình thực bướng bỉnh, kêu không được liền bắt đầu đẩy hắn, lấy sách của hắn. Đúng là không đánh thức được người ta thì không bỏ qua mà.


Cố Tương không có biện pháp, đành phải lười nhác ngồi dậy, cũng muốn nhìn xem thần thánh phương nào lại quấy rầy mộng đẹp của mình.


available on google playdownload on app store


Biểu tình lười biếng, nhưng khi nhìn thấy người kia ánh mắt Cố Tương lập tức liền trở nên sáng ngời. Tiểu cô nương thật là đáng yêu nha. Nhưng sao lại khiến cho Cố Tương nhớ tới tiểu đệ Cố Du khi bị mẫu thân trang điểm thành bộ dáng khuê nữ. Đúng là cảm giác này.


Dù Cố Tương cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cũng phải thừa nhận tiểu cô nương so với tiểu đệ còn đẹp hơn.
Bởi vì Cố Tương đột nhiên ngồi dậy, làm Tiêu Minh Sở bị hoảng sợ, nhảy lui về sau hai bước, rất giống thỏ con bị hù dọa.
“Tiểu muội muội đi theo tỷ tỷ tới trường chơi sao?”


Ở trong ấn tượng của Cố Tương, lớp học nữ không có ai tuổi nhỏ như tiểu muội này.


Tuy Nguyên Dương Trưởng Công chúa không phải do Đoan Ý Hoàng hậu sinh, nhưng từ nhỏ được Đoan Ý Hoàng hậu nuôi lớn. Vạn Xương hoàng đế còn cố ý sửa lại xuất thân cho Trưởng công chúa, cho nên Nguyên Dương Trưởng Công chúa cùng Cố gia rất thân thiết. Cố Dục Á cùng Nguyên Dương trước nay đều xem nhau như biểu tỷ đệ. Cố Dục Á sở dĩ yên tâm đem Cố Tân và Cố Tương đưa đến đây học, cũng là vì có Trưởng Công chúa ở tại đây.


Nghe Cố Tương hỏi Tiêu Minh Sở nghĩ nghĩ, rồi nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Vậy sao muội chạy đến nơi đây?”
Thư viện ngày thường ít có người tới, nếu không Cố Tương cũng sẽ không trốn đến nơi này ngủ.
“Ta không muốn cùng các tỷ tỷ chơi nữa, ta muốn đi tìm biểu ca, nhưng ta lạc đường.”


Tiểu cô nương mặt mày như tranh vẽ, đặc biệt xinh đẹp, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ trong trẻo. Cố Tương bị hớp hồn, cũng không thể nổi giận, chỉ ôn hòa nói:
“Tiểu muội muội có biết biểu ca mình ở nơi nào không? Ta đưa muội đi tìm ……”


Tiêu Minh Sở nào biết biểu huynh đi nơi nào, nhưng lại biết gia gia Tiêu Thu Thần ở nơi nào. Từ Ngọc Phong Sơn xuống dưới chỉ có một con đường, cũng đi qua trường này, vì thế Tiêu Minh Sở cười trả lời:
“Đại ca ca, có thể dẫn ta đến cửa sau được không, ta tới nơi đó sẽ biết đi đến đâu.”


Cố Tương đương nhiên không từ chối, từ thư viện đến cửa sau của trường cũng không xa, qua mấy khúc quanh là có thể tới rồi. Nắm bàn tay nhỏ của tiểu muội muội, Cố Tương dẫn Tiêu Minh Sở đến cửa sau. Đến nơi, Cố Tương còn có chút không yên tâm, liền hỏi:


“Tiểu muội muội có thể tìm được biểu ca không? Ta sắp vào học, đến muộn sẽ bị mắng rất dữ. Muội có thể tìm được người thì ta không tiễn nữa.”
Nhìn xa xa đã thấy đám người Tiêu Thu Thần, Tiêu Minh Sở liền gật đầu nói:


“Ta có thể tìm được, đại ca ca mau đi học đi, đừng để bị mắng.”
Tiêu Minh Sở nhớ tới sư phó mà phụ vương mời cho mình cũng rất hung dữ, viết chữ không đẹp đều bị ăn mắng.


Cố Tương cũng chỉ mười tuổi, làm việc sẽ không đặc biệt chu đáo, hắn thấy Tiêu Minh Sở nói có thể tìm được đường liền xoay người đi.
“Đại ca ca, cám ơn nha, ca ca thật là người tốt.”


Chờ Cố Tương đi xa, Tiêu Minh Sở mới đột nhiên nhớ tới cảm ơn, cũng quên hỏi ca ca tên là gì, cũng quên nói cho người ta biết mình không phải tiểu cô nương.


Tiêu Thu Thần cũng không ngạc nhiên khi thấy Tiêu Minh Sở mới đi chơi một lát đã trở lại. Đứa nhỏ này từ bé đã được cưng chiều, cũng không có bạn cùng tuổi, nên chưa chắc có thể chơi lâu với những đứa trẻ ở đây. Nhưng Tiêu Thu Thần không nghĩ tới là thời điểm Tiêu Minh Sở xuống núi vẫn mặc nam trang, lúc này đã thành một tiểu cô nương.


Nguyên Dương Trưởng Công chúa còn khen Tiêu Minh Sở đẹp hơn cả mấy tiểu cô nương ở đây, còn hỏi là ai đã trang điểm Tiêu Minh Sở thành như vậy.
Tiêu Minh Sở nói không nhớ rõ, vì các nàng đều nói là biểu tỷ của mình, nhưng cụ thể là ai thì không rõ.


Tiêu Thu Thần cũng không để ý, nói giỡn vài câu liền nói qua chuyện khác. Tiêu Minh Sở bị phân tán sự chú ý nên đã quên hỏi về đại ca ca đã giúp mình. Chờ Tiêu Minh Sở nhớ đến chuyện này, bọn họ đã trên đường đi vào kinh, đành phải chờ khi trở về lại hỏi.


Vào Thượng Kinh, Tiêu Thu Thần cũng không về Tấn Dương Vương phủ, mà trực tiếp đến Thanh Dương Vương phủ ở. Vì về kinh lặng lẽ không muốn Hoàng đế biết, nếu về phủ của mình chẳng phải là giấu đầu hở đuôi sao.


Tiêu Thu Đường rất hoan nghênh phu phu Tiêu Thu Thần đến phủ vì họ đã dẫn đứa cháu bảo bối về.
Tiêu Minh Sở từ nhỏ đã biết cha lớn lên giống ông ngoại, nhưng khi gặp Tiêu Thu Đường, vẫn trợn tròn mắt.
Tiêu Thu Thần vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài nói:


“Đệ nhìn đi, từ mắt đến miệng, từ lỗ tai đến cái mũi, rất giống đệ, đúng là một khuôn mẫu tạo ra. Sao không có nửa phần giống ta vậy, rốt cuộc là không đúng chỗ nào.”
“Giống hay không giống có cái gì quan trọng, Sở Sở không phải theo họ Tiêu của huynh sao?”


Tiêu Thu Đường không để ý chỉ cười cười nói, còn đùa với Tiêu Minh Sở:
“Sở Sở, con nói có phải hay không?”
Sở Sở cực kỳ giống Ân Dung khi còn nhỏ, Tiêu Thu Đường ôm liền luyến tiếc buông tay.
“Nói cứ như mình không họ Tiêu vậy?”


Tiêu Thu Thần không chút khách khí mà tỏ ra xem thường.
Tiêu Minh Sở vỗ vỗ tay, ngây thơ nói:
“Đúng nha, gia gia họ Tiêu, ông ngoại cũng họ Tiêu, đúng là giống nhau!”
Tiêu Thu Thần chỉ biết lắc đầu, nghe Tiêu Minh Sở nói như vậy, cảm thấy mình giống như càng thiệt hại.
“Hai vị trong cung kia như thế nào?”


Tiêu Thu Đường lắc đầu.
“Hoàng đế muốn lập Thái tử, trong triều có người phản đối, nói là Nhị hoàng tử không đủ điều kiện.”
“Sửa xuất thân không phải được rồi sao.”
Tiêu Thu Đường thở dài nói:


“Ngũ đệ cũng khuyên Hoàng đế như vậy, nhưng mà hắn không chịu, nói cái gì cũng không đồng ý.”
Tiêu Thu Thần nghe vậy ngơ ngẩn, có chút không hiểu ý tưởng của Tiêu Duệ, có lẽ bọn họ nên gặp mặt nói chuyện.


Bởi vì cục diện trong cung tương đối phức tạp, Tiêu Thu Thần không mang Tiêu Minh Sở tiến cung. Nhưng Tiêu Thu Đường ngẫu nhiên cũng mang theo Tiêu Minh Sở ra ngoài chơi hai lần. Kết quả những người trong Thượng Kinh đều kinh ngạc, mọi người đều nói Thanh Dương Vương phủ lại thêm một vị tiểu công tử tuấn tú, cũng có người nói là tiểu thư xinh đẹp. Tiêu Thu Thần nghe thấy những lời này chỉ cười ha ha.


Lúc trở về Nam Dương, phu phu Tiêu Thu Thần không đi vòng xuống Giang Nam mà đi thẳng ra bến thuyền về Nam Dương. Tiêu Minh Sở quá nhỏ căn bản không rõ đường đi, chờ Tiêu Minh Sở biết thì thuyền đã chạy trên biển. Tiêu Minh Sở cũng không khóc, chỉ là bình tĩnh “A” một tiếng. Dù sao Minh Sở và đại ca ca chỉ là bèo nước gặp nhau ấn tượng cũng không sâu.


Ai ngờ khi thuyền cập bờ, ác mộng đã lâu không có xuất hiện đã trở lại. Lần này, Tiêu Minh Sở thấy rõ mặt người kia, gương mặt người kia đặc biệt giống đại ca ca, chẳng qua là đã trưởng thành mà thôi.


Thời gian qua lâu, manh mối Tiêu Minh Sở cung cấp lại quá ít, Tiêu Thu Thần cho người trở về hỏi thăm cũng không có tìm được người Tiêu Minh Sở nói.


Dù từ đó về sau, Tiêu Minh Sở không gặp ác mộng nữa, nhưng mà Tiêu Thu Thần cùng Tiêu Thù đều không muốn Tiêu Minh Sở về Trung Nguyên. Bọn họ mơ hồ ý thức được, giấc mộng không phải đơn giản như vậy, Tiêu Minh Sở sẽ gặp nguy hiểm ở Trung Nguyên, vậy không nên quay về.


Nhưng Tiêu Minh Sở không vui, đã gặp được “Nhị ca”, về sau còn muốn gặp hắn.
Mười năm sau, Tiêu Minh Sở mười sáu tuổi đã trốn nhà đi ra ngoài, lại không biết đó là do Tiêu Thu Thần thấy hắn quá chấp nhất, mới cố ý thả hắn đi.


Tiêu Minh Sở tới Trung Nguyên liền đi thẳng đến Đào Nguyên Thôn, hắn nhất định phải biết “Nhị ca” là ai. Tiêu Minh Sở luôn tin tưởng vào võ công của mình, lại không nghĩ rằng còn chưa tới Giang Nam đã bị người ám toán.


“Tiểu cô nương, nàng đi theo ta đi. Ta xem da thịt nàng non mịn, khẳng định là tiểu thư khuê các, giang hồ không phải chỗ cho nàng tới. Cũng đừng có giãy giụa, đã trúng Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán không có thuốc giải thì không có khả năng khôi phục nội lực.”


Tuy rằng vẻ bề ngoài yếu đuối, nhưng Tiêu Minh Sở cũng không phải người dễ dàng bị ức hϊế͙p͙. Sở dĩ vừa đến Trung Nguyên liền trúng ám toán của người khác, chủ yếu là do kinh nghiệm giang hồ còn thiếu, bằng không cũng sẽ không dễ dàng bị trúng chiêu.


Tiêu Thu Thần dám thả Tiêu Minh Sở ra, tất nhiên rất tin tưởng hắn có khả năng tự bảo vệ mình.
Sự thật đã chứng minh bọn họ không sai, dù cho bị người hạ Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán giam cầm nội lực, nhưng Tiêu Minh Sở vẫn thoát khỏi vòng vây, không để mình trở thành áp trại phu nhân.


Miễn cưỡng bỏ lại truy binh phía sau, rốt cuộc cũng chống đỡ không được, Tiêu Minh Sở cảm giác tứ chi vô lực chóng mặt nhức đầu, cảm thấy trời đất quay cuồng. Tiêu Minh Sở lấy kiếm làm gậy, nỗ lực đi về phía trước vài bước, đột nhiên chân lảo đảo, cả người gục xuống. Tiêu Minh Sở muốn một lần nữa bò dậy, nhưng tay chân đều không đủ sức, ngược lại khiến cho mình càng thêm chật vật.


Khi Tiêu Minh Sở liều mạng giãy giụa, có người đi tới trước mặt hắn. Hắn gian nan ngẩng đầu, lại không thấy được mặt người kia. Ánh mắt Tiêu Minh Sở chỉ thấy một đôi giày màu đen, và một tà áo choàng bằng gấm màu lam nhạt. Lại hướng lên trên, Tiêu Minh Sở mới vừa nhìn đến đai lưng tinh xảo, còn chưa có kịp ngẩng đầu đột nhiên trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.


Trong mơ mơ màng màng, Tiêu Minh Sở cảm giác có người châm kim cho mình, còn đút thuốc cho mình. Hắn không thích liền dùng sức phản kháng.
Chỉ nghe “Loảng xoảng” một tiếng, chén thuốc rơi xuống, nước thuốc màu đen chảy đầy đất.


Cố Tương bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy mình thật bất lực. Khi còn nhỏ không phải không có cho đệ đệ uống thuốc, tuy rằng quá trình có chút rối rắm, nhưng kết quả đều thực thuận lợi. Ai ngờ đổi thành vị cô nương này tình huống lại trở nên khó xử như thế.


Các biện pháp thường dùng hắn đều dùng qua, nhưng một ngụm thuốc cũng không vào miệng được. Cô nương này võ công không kém, tốc độ phản ứng cũng đặc biệt nhanh.


Cố Tương biết nàng tên “Sở Sở” là do Tiêu Minh Sở nói mớ nói ra. Sau đó hắn lại giơ tay sờ sờ cái trán của Tiêu Minh Sở, ánh mắt không tự giác mà rối rắm lên.


Đại phu đã nói nhiệt độ cơ thể của người bệnh cần nhanh chóng giảm xuống, bằng không sẽ sốt đến đầu óc lú lẫn. Nhưng … cô nam quả nữ, hắn lại không thể làm cứng mà đè cô nương nhà người ta ra rót thuốc vào miệng, lỡ đến một nửa người ta tỉnh lại biết ăn nói thế nào.


Khi Cố Tương rơi vào thế khó xử, Tiêu Minh Sở đột nhiên tỉnh lại, hai con mắt trừng lớn.
“Sở Sở, nàng tỉnh rồi?”
Cố Tương kích động bổ nhào vào trước giường.


Tiêu Minh Sở dù mở mắt, nhưng ý thức căn bản chưa có thanh tỉnh, cả người đều phảng phất giống như ở trong mộng. Hắn nhìn thẳng Cố Tương gần trong gang tấc, cũng không nháy mắt, lộ ra biểu tình khó có thể tin.


Thật là nhiều năm không có mơ thấy Nhị ca, hơn nữa giấc mộng hôm nay cũng có vẻ khác những giấc mộng trong quá khứ.


Trước kia trong mộng đều là cãi nhau, kết thúc là khung cảnh đầy máu, Tiêu Minh Sở ở trong đó hoàn toàn vô lực. Nhưng hôm nay không giống vậy, Nhị ca đứng ở trước mặt Tiêu Minh Sở, vẻ mặt của hắn tràn ngập vui sướng.


Cố Tương đương nhiên vui sướng rồi. Hắn cho rằng Tiêu Minh Sở tỉnh, tỉnh là có thể tự mình uống thuốc.
“Nhị ca, ta rất nhớ huynh!”
Tiêu Minh Sở vươn tay ôm chặt eo Cố Tương, đem đầu chui vào ngực đối phương.


Cố Tương ngây ngốc đứng im tại chỗ, cử động cũng không dám. Hắn không rõ đây là chuyện gì. Cố Tương xác định mình cùng cô nương này chỉ gặp nhau đúng một lần, mà lần kia đã cách đây mười năm. Lúc ấy, hai người chia tay cũng chưa gặp nhau lần nào, cũng không biết tên họ cùng lai lịch. Sở Sở cô nương làm thế nào biết mình là đứng hàng thứ hai trong nhà. Biểu hiện của nàng không rụt rè như vậy làm Cố Tương có chút kinh sợ. Hay là nàng đã hỏi biểu ca của nàng, nếu không sao Sở Sở cô nương biết được.


Cố Tương nào biết đâu rằng, Tiêu Minh Sở biết vì hắn xuất hiện liên tục trong giấc mộng thời thơ ấu. Dù không rõ ràng thân phận, cũng không rõ vì cái gì bọn họ cãi nhau, nhưng Tiêu Minh Sở biết kết quả đưa tới thích khách. Nhị ca vì hắn mà bỏ mạng.


Cái loại thống khổ bi ai thâm nhập xương tủy, đi theo toàn bộ thời thơ ấu của Tiêu Minh Sở, dù khi tỉnh lại sẽ quên phần lớn chi tiết trong mộng nhưng cảm xúc vẫn không xóa đi hết. Tiêu Minh Sở biết mình không muốn kết quả đó.


Hôm nay thật vất vả có giấc mộng không giống như vậy, Tiêu Minh Sở rõ ràng bị kích động, hắn ôm Cố Tương không buông tay.
“Sở Sở ngoan, buông tay được không, uống thuốc trước được không?”


Cố Tương thật thông minh, khi tiểu nhị sắc thuốc đã dặn dò phải nấu hai chén để phòng ngừa, hiện tại đã đúng rồi.
“Ta không buông tay, ta thả ra huynh lại không thấy tăm hơi thì sao.”


Tâm tình Cố Tương càng phức tạp, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ trước kia không thân, có phải Sở Sở cô nương nhận sai người hay không?!


Nếu Tiêu Minh Sở thật sự tỉnh, Cố Tương muốn hắn uống thuốc căn bản không có khả năng. Nhưng hắn cho rằng mình đang nằm mơ, Cố Tương đưa thuốc liền gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn uống hết thuốc.
Tiêu Minh Sở đã sớm nghĩ kỹ rồi, nếu gặp Nhị ca sẽ không cãi nhau, như vậy chuyện ám sát sẽ không xảy ra.


Người ám toán biết Tiêu Minh Sở có võ công cao nên lượng Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán không ít, hắn lại bỏ thêm những thuốc mê khác. Cộng thêm Tiêu Minh Sở dùng nội lực đánh nhau với đám người kia, làm cho tác dụng của thuốc hoàn toàn bùng nổ. Đại phu cho đúng thuốc giải cũng mất vài ngày mới khôi phục hoàn toàn.


Khi tỉnh táo hoàn toàn, Tiêu Minh Sở thật sự bị dọa sợ hãi vì nhìn thấy Cố Tương sống sờ sờ trước mắt. Hắn tới Trung Nguyên chính là vì tìm Nhị ca, đáng tiếc còn chưa có tìm được đã bị người ám toán. Ai ngờ người cứu hắn chính là Nhị ca, đây không phải chứng minh bọn họ thật sự rất có duyên sao.






Truyện liên quan