Chương 12
Khang Đồng Thành đối với việc Khương Hàn bỗng nhiên theo đuổi Khang Đồng Hân cảm thấy đấy là hiển nhiên nhưng ẩn ẩn gì đó khác thường. Khang Đồng Hân vì sao lại dối cậu? Cậu là em trai của cô, chuyện tình cảm của chị gái, thì cớ gì phải giấu diếm?
Rõ ràng, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc.
Đứng trước cửa, Khang Đồng Thành đã sớm chuẩn bị tâm lý trong nhà không có ai, thật ra cậu có chút bối rối, vốn dĩ cậu luôn ở một mình, không ai ở bên cạnh cũng không sao, nhưng từ khi có Khang Đồng Hân, cậu mới nhận ra căn bản không ai không khát khao tình cảm gia đình ấm cúm a!
Một khi có được liền muốn giữ chặt, bởi vì lúc mất đi thật sự rất cô đơn.
Khang Đông Thành lấy chìa khóa định mở cửa, lại nghe trong phòng truyền ra tiếng bước chân lẹp xẹp, cánh cửa khẽ mở, lộ ra khuôn mặt Khang Đồng Hân đang tươi cười.
“Tiểu Thành, em về rồi!” Khang Đồng Hân nói.
Khang Đồng Thành vừa cởi giày vừa kinh ngạc hỏi:
“Hôm nay chị không ra ngoài ạ?”
Bình thường một người đi làm một người đi học, hai người không có cơ hội gặp, lúc tan học về hai người mới có cơ hội chạm mặt nhưng Khang Đông Hân dạo này hay ra ngoài buổi chiều.
Khang Đồng Hân hiển nhiên bị hỏi đến sửng sốt, tựa hồ suy nghĩ một lát mới nói:
“Đúng vậy, hôm nay vị đồng nghiệp kia của chị có việc, cho nên chị không đi ra ngoài.”
“Vậy a!” Khang Đồng Thành gật gật đầu. Kỳ thật Khang Đồng Hân cũng không biết nói dối, một câu nói dối đơn giản như vậy cũng làm cô đỏ bừng mặt, rất khó tưởng tượng sau này cô sẽ trở thành một người phụ nữ muốn chiếm gia sản của vị hôn phu.
Đêm đến hai người ngồi trên bàn ăn cơm, Khang Đồng Hân tựa hồ có chút đứng ngồi không yên, Khang Đồng Thành liền hỏi:
“Chị làm sao vậy?” Có lẽ là lâu lắm không cùng ăn cơm, Khang Đồng Hân cũng cảm giác được không khí có chút tế nhị.
Khang Đồng Hân lắc lắc đầu, vào lúc này đột nhiên có tiếng ‘ong ong’ vang lên.
Ở thời của Y Lương, di động đã bị thay thế bởi máy tính, bất quá cũng từng thấy qua, chỉ là không có nhìn kỹ, cho nên lúc này tiếng ‘ong ong’ phát ra cậu cũng không biết là cái gì, có chút kinh ngạc nhìn về phía Khang Đồng Hân, đó là nguồn âm.
Khang Đồng Hân đỏ mặt, liền đứng lên, gấp đến nỗi không cẩn thận đụng vào ghế dựa phía sau. Rồi sau đó nhanh chóng lấy cái máy ra.
Di động rất nhỏ và tinh xảo, màu phấn hồng, tuy không thuộc loại sang trọng gì nhưng tuyệt đối không phải Khang Đồng Hân tự mình mua, như vậy cũng chỉ có thể là Khương Hàn tặng.
Có lẽ bởi vì Khang Đồng Thành ở đây, nếu cố ý tránh em trai để nghe điện thoại liền rất khác người, cho nên Khang Đồng Hân cơ hồ cũng không nói cái gì chỉ ừ a a vài tiếng liền treo máy.
Tuy rằng trong lòng hiểu được nhưng đến khi Khang Đồng Hân quay lại chỗ ngồi, Khang Đồng Thành vẫn nghi hoặc hỏi:
“Chị mua di động lúc nào vậy!?”
Khang Đồng Hân có chút co quắp, bối rối xoa tay nói:
“Không phải chị mua, là bạn tặng!”
-“Vậy sao!” Khang Đồng Thành gật gật đầu, liền không hỏi tiếp nữa.
Khang Đồng Hân ngồi xuống nhưng không có cầm đũa lên, trên mặt mang theo điểm áy náy, do dự hồi lâu mới nói:
“Tiểu Thành…”
Khang Đồng Thành cắt ngang lời nói của Khang Đồng Hân giành nói trước
“Sao chị không ăn tiếp, không cần đi làm sao?”
“Ừm…!” Cố lấy lại dũng khí sau khi bị cắt ngang, Khang Đồng Hân âm thầm thở dài, cầm đũa miễn cưỡng ăn mấy miếng sau đó vẫn là buông đũa, hơi hơi thăm dò, có chút cẩn thận hỏi:
“Tiểu Thành có phải không thích Khương tiên sinh?”
Khang Đồng Hân hỏi như vậy hoàn toàn ngoài dự đoán, Khang Đồng Thành hơi sửng sốt, cười nói:
“Vì cái gì chị cho rằng như vậy?”
“A…Cái kia, là Khương tiên sinh nói, anh ấy nói Tiểu Thành giống như có chút bài xích anh ấy!”
Khang Đồng Thành giả bộ kinh ngạc, nói:
“Không có! Làm sao em lại chán ghét Khương tiên sinh được, ông ấy xem như là ân nhân của chúng ta mà!” Tạm dừng trong chốc lát, sau đó lại nói:
“Chị cùng Khương tiên sinh gặp nhau? Làm sao biết Khương tiên sinh nói gì?”
Khang Đồng Hân hơi hơi cúi đầu.
“Ừm, có gặp qua vài lần, Khương tiên sinh nói tiểu Thành tựa hồ bài xích anh ấy, cho nên muốn chị không nói với em!” Nói như vậy thế nhưng lộ ra vài phần uất ức.
Khang Đồng Thành nhìn thấy bộ dáng thiếu nữ sa vào lưới tình không thể kiềm chế, cho dù là từ trước đến nay yêu thương em trai nhưng cũng bởi vì một câu của Khương Hàn mà giấu diếm thậm chí gian dối, trong lòng không ngừng nghi vấn, người như vậy thật sự có thể đối phó một tay già đời như Khương Hàn sao?
Có lẽ chính là như thế, Khương Hàn thích chính là một Khang Đồng Hân thanh thuần tinh khiết, giống như thật lâu về sau thích chính mình đơn thuần.
“Như vậy gần đây chị không phải cùng bạn đi ra ngoài mà là cùng Khương tiên sinh hẹn hò?” Khang Đồng Thành trên mặt không có biểu tình gì, trong lòng nghĩ chỉ có thể nhìn Khương Hàn làm thế nào tiếp tục diễn!
Khang Đồng Hân đỏ mặt, thậm chí hốc mắt đều có chút đỏ, giống như làm chuyện gì đó tội ác tày trời.
“Chị không có cố ý gạt tiểu Thành đâu! Tiểu Thành, em đừng giận!”
Khang Đồng Thành thở dài trong lòng, cậu căn bản không thể tưởng tượng được Khang Đồng Hân về sau sẽ biến thành một phụ nữ ác độc như lời đồn… Cũng có thể có gì đó thay đổi, Khang Đồng Hân mới có thể biến chất như vậy… Trong lòng nghĩ nghĩ, Khang Đồng Thành chững ngừoi, nếu Khương Hàn bởi vì bị phản bội, đau thương sâu sắc mà trở nên khép kín, như vậy Khang Đồng Hân đơn thuần tất nhiên cũng phải vì biến cố nào đó mà trở nên như trong lời đồn bán đứng vị hôn phu…
Chính là hết thảy chuyện này cậu cũng chỉ biết kết quả mà quá trình rốt cuộc là như thế nào?
Nếu bất kể như thế nào đều không chiếm được Khương Hàn trong tương lai, như vậy một Khang Đồng Hân tốt đẹp như hiện tại, hẳn là có thể giữ nguyên?
Đối với ý tưởng ‘vĩ đại’ đột nhiên xuất hiện như vậy làm cho Khang Đồng Thành ngây ngẩn cả người, sau đó cười khổ.
“Em không có tức giận, chị có chuyện của chị, có tình cảm riêng, sau này cũng phải kết hôn, không có khả năng vĩnh viễn ở cùng với em, bất quá về sau cũng không nên lừa gạt em, nếu không em sẽ rất lo lắng.” Khang Đồng Thành nhẹ nhàng nói, trong giọng nói bao hàm tình cảm chân thật.
Cậu là một người thiếu thốn tình cảm, cho nên nếu nắm được một mảnh tình cảm sẽ không bỏ qua, cho dù lúc trước bản thân không cần nhưng một khi chiếm được, tuyệt đối sẽ không buông tay nữa.
Khang Đồng Hân là một cô gái bề ngoài nhu nhược nhưng nội tâm cứng cỏi, nếu không cô cũng không thể một mình nuôi sống bản thân cùng em trai, cô yêu thương em trai mình, điều này không thể nghi ngờ nhưng lúc này lại như thế cũng chứng minh Khương Hàn ở trong lòng cô rất được coi trọng.
Khang Đồng Hân chớp chớp mắt, nước mắt liền rơi “Sao chị lại có thể rời xa em được chứ? Cho dù chị kết hôn cũng sẽ mang tiểu Thành đi theo, trừ phi tiểu Thành thấy chị phiền phức!”
Hai chị em cuối cùng đem sự tình nửa thật nửa giả nói rõ ràng.
Tiễn Khang Đồng Hân đi làm, Khang Đồng Thành liền tính xem sách một lát rồi ngủ, chưa mở sách đã nghe tiếng gõ cửa. Nghĩ thầm, đã trễ thế này ai còn đến, liền ra mở cửa!
Nhìn thấy người đứng trước cửa, Khang Đồng Thành sửng sốt “Nguyên lai là Khương tiên sinh, đã trễ thế này có việc gì sao? Chị của tôi đã đi làm rồi!” Trên mặt lập tức thay đổi thành nụ cười dối trá, giống như lập tức tạo nên khoảng cách với người trước mặt, bởi vì cậu thật sự không nghĩ cùng nam nhân này có mối liên hệ gì, như vậy sẽ làm cho cậu càng thêm khó chịu mà thôi.
Khương Hàn đứng ở cửa, không nói gì, chỉ nhìn Khang Đồng Thành cười thực dịu dàng.
Nụ cười kia thậm chí làm cho Khang Đồng Thành cảm thấy mất phương hướng.
“Khương tiên sinh nếu không có việc gì, tôi đóng cửa đây.” Nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa giống như bức điêu khắc, Khang Đồng Thành cuối cùng bỏ qua mớ tình cảm rối rắm trong lòng, nói.
Khương Hàn nghiêng nghiêng đầu, nhìn Khang Đồng Thành.
“Rõ ràng không lâu trước đây vẫn còn là mèo con ngoan ngoãn, vì cái gì bây giờ lại xù lông, thậm chí thấy tôi liền giương móng vuốt?” Tựa hồ rất không hiểu rõ, Khương Hàn hỏi, ngữ khí nói chuyện rất chậm, chậm hơn nhịp bình thường một chút.
Khang Đồng Thành hơi hơi nhíu mày, bởi vì cậu thoáng cảm thấy hương vị rượu nồng đậm lúc Khương Hàn nói chuyện.
“Ông uống say rồi.”
“Là bởi vì tôi cùng với người trong lòng của cậu giống nhau, sau đó lại không giống, cho nên cậu thất vọng? Bởi vậy mới có địch ý với tôi? Tôi đến chính là muốn nói với cậu, tiểu Thành, cho tới bây giờ tôi vẫn là tôi, chưa từng che dấu điều gì, mặc kệ là tốt hay xấu, thấy ảo ảnh cũng là chính cậu mà thôi, không phải bởi vì đối với tôi sinh ra ảo tưởng rồi tan biến mà đem sai lầm đặt lên người tôi.”
Khương Hàn quả thật đã uống rượu, nói so với bình thường cũng không phải nhiều, giờ phút này đôi mắt say lờ đờ mông lung nhìn Khang Đồng Thành, giống như đang lên án cậu!
Khang Đồng Thành bị lời nói của hắn làm cho cả người đều cứng ngắc, trong óc căn bản là một mảnh hỗn độn!
Đợi cậu thanh tỉnh lại bắt đầu suy nghĩ, người đứng ở cửa bỗng nhiên hướng về phía cậu ngã xuống, cậu theo phản xạ bước tới định đỡ lấy người kia nhưng bất đắc dĩ bởi vì thân thể hai người chênh lệch quá lớn, trọng lượng quá lớn của người kia làm cho cậu khó có thể đứng vững, cậu chỉ có thể ‘a’ một tiếng liền ngã xuống trên mặt sàn làm đệm thịt cho Khương Hàn.