Chương 44
Khang Đồng Thành vẫn đứng chờ ở trạm xe bus, sau khi cậu đi vào trường, Lý Quang Vinh Vũ cũng đã rời khỏi, mà hiện tại cậu đang làm cái gì? Chờ đợi, trong tay mang theo quần áo để thay đổi hàng ngày theo như lời dặn của Khương Hàn đứng yên một chỗ chờ đợi.
Sau khi sắp xếp hành lý xong ở ký túc xá cũng đã là buổi chiều, không có đi ăn cơm mà kéo một cái túi nhỏ liền ra khỏi cổng trường. Hẳn là ba giờ rồi!
Khang Đồng Thành nghĩ thế lấy điện thoại ra, di động vẫn sáng chứng tỏ vẫn còn pin, hiện tại là sáu giờ ba mươi phút, cậu đã chờ đợi suốt 3 tiếng rưỡi. Không thấy bóng dáng Khương Hàn cũng không một cuộc gọi nào. Thời tiết đầu xuân, sắc trời sớm đã tối sầm, cũng dần dần rét lạnh, trên người Khang Đồng Thành bởi vì buổi chiều cũng không lạnh nên mặc khá đơn bạc, giờ phút này lạnh đến phát run.
Cậu thực ngốc, rõ ràng biết Khương Hàn đưa Khang Đồng Hân qua nhà mới, tất nhiên là phải giúp đỡ dọn dẹp, sớm nhất cũng phải tới giờ cơm chiều mới có thể tới đón mình, rõ ràng Khương Hàn nói khi nào qua sẽ gọi điện báo trước, nhưng cậu vẫn bướng bỉnh muốn chờ ở bên ngoài, là giống như tự căm giận bản thân.
Lúc chiếc Hummer màu đen dừng trước mặt Khang Đồng Thành, không có cường điệu hóa lên, Khang Đồng Thành đã muốn đông cứng. Hai má cứng ngắc khó có thể tươi cười, rất khó.
Khương Hàn mở cửa xe nhanh chóng đi xuống, sắc mặt nguyên bản không tốt, lúc hắn lôi kéo bàn tay lạnh như băng của Khang Đồng Thành, trên mặt càng thêm khó nhìn.
Lúc bị kéo lên xe, Khang Đồng Thành vẫn cảm nhận được mùi hương trên người Khang Đồng Hân vẫn còn lưu lại trên xe, Khang Đồng Thành không biết chính mình có phải không nên hô hấp hay không, bởi vì mỗi lần hít vào đều là đau đớn tâm hồn.
“Hắn có làm gì em không?” Khương Hàn không khởi động ô tô, mà ngồi trên xe hỏi một câu như thế.
Khang Đồng Thành cúi đầu lắc lắc.
Thấy thế trong mắt Khương Hàn cũng lộ ra thần sắc đau đớn, vòng tay ôm lấy thiếu niên đang lạnh lẽo vào trong lòng.
“Không phải nói lúc tôi tới sẽ gọi báo trước sao? Mặc ít như vậy còn đứng ở bên ngoài không lạnh sao?” Khương Hàn ôn nhu ghé vào bên tai Khang Đồng Thành hỏi.
Khang Đồng Thành chỉ muốn trói chặt mọi suy nghĩ, không muốn hô hấp, bởi vì trên người Khương Hàn, mùi hương của Khang Đồng Hân càng thêm nồng đậm, cậu biết hai người thân mật, cho dù không phải ôm hôn, mùi cũng quấn quýt, nhưng cái loại cảm giác này, thật sự rất không thoải mái.
“Em muốn nhanh chóng được nhìn thấy anh.” Chôn đầu vào hõm cổ Khương Hàn, giống như chú cún con chui vào áo Khương Hàn, dán vào làn da của Khương Hàn, ngửi mùi hương trên người Khương Hàn. Là mùi nước hoa hòa quyện cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Khương Hàn dùng hai má cọ cọ tóc Khang Đồng Thành.
“Thật sự là một đứa trẻ ngoan. Không trách tôi?” Buông lỏng Khang Đồng Thành, thẳng tắp nhìn chăm chú, Khương Hàn hỏi.
“A?” Khang Đồng Thành có chút không rõ.
“Không trách tôi bỏ lại em?” Khương Hàn tiếp tục hỏi, một tay nâng cằm Khang Đồng Thành, ngón cái vuốt ve cằm Khang Đồng Thành.
Khang Đồng Thành suy nghĩ rồi lắc đầu, trách thì có ích gì.
Khương Hàn lại không chịu buông tha vấn đề, tiếp tục hỏi:
“Vẫn đang oán tôi phải không? Tôi cũng muốn ở trước mặt họ đưa em đi, thế nhưng cứ như vậy thì trăm phương nghìn kế tôi cực khổ sắp đặt cũng tan thành bọt nước…”
Khang Đồng Thành đưa tay đặt lên môi Khương Hàn.
“Việc đó em đều biết.” Chính bởi vì biết nên mới bất đắc dĩ.
Xe rốt cuộc khởi động, Khương Hàn mở hệ thống sưởi, thân thể lạnh như băng của Khang Đồng Thành cuối cùng cũng dần ấm lại, tựa đầu vào vai Khương Hàn, có lẽ vì hôm nay quá mệt mỏi, có lẽ thân thể dần ấm lại, Khang Đồng Thành dần rơi vào giấc ngủ.
‘đinh linh linh…’ Tiếng chuông di động lại vang lên làm Khang Đồng Thành đang thiu thiu ngủ phải tỉnh lại, cơ hồ nhảy dựng lên.
Khương Hàn nghiêng đầu, nói:
“Làm sao vậy?”
“Là điện thoại của chị hai.” Nhìn trên màn hình hai chữ chị hai lúc sáng lúc tối, Khang Đồng Thành gắt gao nhíu mày.
“Nghe đi!” Khương Hàn thật ra không sợ, bọn họ hiện tại ở trong xe cũng coi như im lặng, chỉ cần hắn không lên tiếng, hẳn là nghe không ra cái gì.
Khang Đồng Thành cuối cùng ấn nút nghe điện.
“Alo.”
“Tiểu Thành à, sửa soạn đồ đạc xong hết chưa?” Khang Đồng Hân ở đầu kia lập tức quan tâm hỏi.
“Dạ, sửa soạn xong hết rồi, bên hai sao?” Khang Đồng Thành hỏi.
Bên kia tựa hồ có một tiếng cười khẽ:
“Chị cũng sửa soạn xong xuôi, Hàn cũng giúp đỡ rất nhiều, nếu không cũng mệt lắm. Tiểu Thành, có phải đang giận chị không đến giúp em không?” Khang Đồng Hân bỗng nhiên thay đổi giọng điệu làm cho Khang Đồng Thành có chút khó thích ứng.
“Không ạ, làm sao có thể, chị cũng phải sửa soạn đồ đạc mà, huống hồ em còn là con trai nữa, việc nhỏ như thế kia còn cần giúp đỡ làm gì?”
Khang Đồng Thành cười khổ, đó là bởi vì như vậy nên cậu không thể chán ghét Khang Đồng Hân, là giống như hoàn toàn nhìn thấu con người cậu, mới lộ ra chút không vui cũng sẽ bị hỏi, Khang Đồng Hân rất cẩn thận, nhưng cũng làm cho cậu có một loại áp lực kỳ quái.
“Tiểu Thành không để ý là tốt rồi, đúng rồi, em hiện tại ở ký túc xá phải không? Sao không nghe tiếng động gì hết vậy, bạn cùng phòng chưa tới hay sao? Ngày khác chị sẽ đến thăm em được không?”
Khang Đồng Hân vừa hỏi câu này làm Khang Đồng Thành sợ hãi, quả thật ký túc xá nam 6 người một phòng, làm sao không có tiếng động nào hết?
“Em đang ở bên ngoài ký túc xá, buổi tối trong trường học không khí rất tốt, em muốn ra ngoài dạo một chút, chị có nghe thấy tiếng gió thổi không? Rất mạnh nha, phỏng chừng phải trở về thôi.” Vừa nói, Khang Đồng Thành vừa mở kính cửa xe.
Bên kia Khang Đồng Hân lập tức lo lắng nói:
“Vậy em mau trở về đi! Lạnh như thế ở bên ngoài lâu sẽ trúng gió, lại cảm mạo nữa. Chị cúp máy trước, em đi ngủ sớm đi, hai ngày sau chị sẽ đến thăm em.”
Khang Đồng Thành dạ một tiếng, lúc Khang Đồng Hân sắp ngắt kết nối hô một tiếng:
“Chị hai!”
“Làm sao vậy?” Khang Đồng Hân kinh ngạc hỏi.
“Trước khi chị tới nhớ gọi cho em, em nói với quản lý ký túc xá một tiếng…” Khang Đồng Thành nói vậy, mấy câu chữ phía sau rõ ràng có chút không thông thuận…
Khang Đồng Hân lại nở nụ cười.
“Sao vậy, chẳng lẽ có bạn gái rồi, không muốn để chị hai biết?”
“Mới không có.” Khang Đồng Thành đỏ mặt phản bác.
“Tốt lắm tốt lắm, em mau về đi, chị ngắt máy!” Nói như thế, điện thoại cuối cùng cũng ngắt.
Khang Đồng Thành nhìn di động mà lòng còn sợ hãi, đưa tay đóng cửa sổ, sau khi ổn định nhịp thở, sắc mặt mới tốt lên.
Khương Hàn ở bên cạnh nhìn sắc mặt cậu, nhưng không có vì vậy mà chuyển biến tốt đẹp, xoay qua… thuận miệng nói:
“Lời tôi nói, đừng quên.”
Là nói gì, Khang Đồng Thành dĩ nhiên biết rõ, không được quá mức thân cận với Khang Đồng Hân, nhưng là…
“Em biết.” Hai tay nắm di động, Khang Đồng Thành có chút hoảng sợ.
Mà lúc này, một bản nhạc vang lên, là di động của Khương Hàn.
Khang Đồng Thành nghiêng đầu nhìn Khương Hàn tiếp điện thoại, sắc mặt nguyên bản lạnh lùng lập tức lộ ra ôn nhu tươi cười.
“Anh à? Còn đang ở trên xe? Hửm? Vừa rồi dừng lại mua chút đồ đạc nên vẫn còn trên đường, rất nhanh sẽ về đến nhà…” Chỉ có thể nghe được lời của Khương Hàn, nhưng cũng có thể đoán ra Khang Đồng Hân ở đầu kia đang nói cái gì, phần lớn là có về đến nhà hay chưa, vấn đề an toàn trên đường.
Khang Đồng Hân cho tới bây giờ đều chu đáo như thế. Nhưng là Khang Đồng Thành nhìn sườn mặt ôn nhu của Khương Hàn, thật sự chỉ là diễn trò?
Có đôi khi chỉ là tâm lý ám thị, nhưng hơn nữa ngay cả chính mình còn phải hoài nghi tính chân thật… Là giống như một cây dương liễu, cho dù mới đầu chỉ là một cành cây héo rũ, nhưng từ từ cũng chậm rãi mọc rễ nảy mầm.