Chương 8: Đại chiến mỹ thực

Phong Hàn Bích bị Chung Như Thủy so sánh với dã lang đang cười đến xuân phong đắc ý, dẫn hắn xuất môn. Đương nhiên, cái gọi là xuân phong đắc ý, đều do hắn tự tưởng tượng. Trên thực tế khả năng thay đổi sắc mặt của Phong Hàn Bích quá thần tốc, có thể so với tuyệt kĩ ‘Đổi mặt’ của kịch Tứ Xuyên (*), được xưng tụng là thần!


Chung Như Thủy chắc chắn nhận thân phận thư đồng, khuôn mặt tươi cười của Phong Hàn Bích lại trở về băng sơn trong một phần tư giây. Hắn thấy mà sững sờ, nếu không phải lý trí nói cho hắn biết ‘không được phép’, hắn thật sự muốn hỏi Phong Hàn Bích bái sư ở đâu, có từng đến Tứ Xuyên du lịch hay không?


Chung Như Thủy buồn bực đi theo Phong Hàn Bích, thấy người quỳ rạp trên đường. Đương nhiên, cung nữ thái giám quỳ không phải vì hắn mà vì Phong Hàn Bích chẳng thèm để ý đến ai kia. Nhưng dù sao, hắn theo sau có vẻ giống như cáo mượn oai hùm, trong nội tâm bỗng dưng khó chịu.


Người cổ đại, điểm này không tốt, đánh cái rắm cũng phải quỳ, khiến người thế kỷ hai mươi mốt như hắn rất phản cảm. Chung Như Thủy đi đến đâu phỉ báng đến đó, đột nhiên, hai mắt lóe tinh quang! Cách hắn khoảng 30 mét là bàn gì a? Xem! Đó là gà quay! Là vịt nướng! Là điểm tâm! Còn có thật nhiều mỹ vị chưa từng thấy! Điểm tâm tối hôm qua Chung Như Thủy sớm tiêu hóa hết, trời còn chưa sáng bụng của hắn đã kêu rung trời! Hôm nay, thấy nhiều mỹ thực như vậy, hồn Chung Như Thủy đều bay mất, chảy nước miếng, vẻ mặt si ngốc theo mùi thơm mà tiến lên......


Phong Hàn Bích nhìn Chung Như Thủy lao đến Thao Thiết các, trong mắt chỉ có bàn thức ăn, liền cảm thấy buồn cười. Tuy chưa tới buổi trưa, nhưng hôm nay y truyền thiện sớm vì Chung Như Thủy. Y biết rõ hắn đói, bởi vì bụng Chung Như Thủy đã sớm kêu vang lúc sáng.


“Ha ha ha!” Chung Như Thủy ngu ngốc cười to, “Của ta, đều là của ta!” Chung Như Thủy giật đùi gà lên nhai, ba miếng đã xong còn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đầu ngón tay, lại giật cánh, tay miệng sử dụng liên tục!


available on google playdownload on app store


“A!” Hét thảm một tiếng, thân ảnh bạch sắc xẹt qua người Phong Hàn Bích, Phong Hàn Bích còn khiếp sợ tốc độ ăn của Chung Như Thủy lại lần nữa chấn kinh! Đại tướng quân của Qủy Tà quốc, Thương Giác Trưng ngốc nghếch tùy tiện nhưng sinh trưởng tại vương hầu gia, lễ nghi đều không có, lấy tay trảo đồ ăn!


“Phải làm gì bây giờ? Truyền ra ngoài, đối với điện hạ, đối với Tiểu Thương đều không tốt a......” Đào Như Lý cười khổ, “Tiểu Thương thật không hiểu chuyện.” Phong Hàn Bích nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút đau đầu, sớm biết như vậy sẽ không gọi Thương Giác Trưng tới ...... Giương mắt quét bốn phía, tỳ nữ thái giám thị vệ rất hiểu ý mà lui xuống, chỉ còn Lâm Khôi ở bên hầu hạ.


“Là ngươi?” Chung Như Thủy phát hiện có người xâm nhập lãnh địa, miệng đầy thịt bất mãn nhìn sang, hóa ra là người quen!
Thương Giác Trưng cũng miệng đầy thịt, “Ngao ô ngao ô” Ăn ngon.
“…”Chung Như Thủy kịp phản ứng, hiện tại không phải lúc nói chuyện!


Hai người tay miệng không ngừng, tận mọi khả năng nhét thức ăn đầy miệng, chiếc đũa được dùng phải nói là xuất thần nhập hóa. Về sau, trận chiến mỹ thực này bị Phong Hàn Bích cấm bàn tán, nếu không, nghiêm trị! Nhưng càng cấm thì càng nhiều người muốn biết, càng nhiều người suy đoán, đem trận đại chiến mỹ thực này truyền kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ! Mỗi lần có người nói đến đều hiếu kỳ không thôi, đại hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, chính là người may mắn được quan sát ‘Trận chiến’ – Lâm khôi Lâm Đại tổng quản nhớ lại, hắn miêu tả tình cảnh lúc đó: Ai da má ơi! Đúng là đao quang kiếm ảnh huyết nhục tung tóe! (Nhìn cách hắn nói chuyện liền biết bị người nào đó độc hại nhiều hơn), tiểu thái giám chen miệng nói: “Ôi chao? Ăn gì mà có thể đao quang kiếm ảnh huyết nhục tung tóe?” Lâm Đại tổng quản vỗ bàn: “Ngươi biết cái gì! Cái này gọi là khoa trương! Cái này gọi là so bì!” Chúng nhân sĩ mắng tiểu thái giám: “Không hiểu thì đừng xen vào!” Sau đó tiểu thái giám hai mắt đẫm lệ tiếp tục nghe, trong nội tâm phỉ báng, cái này gọi là so bì sao? “Chỉ thấy lúc ấy nhật nguyệt thất sắc, cát bay đá chạy! Hoàng hậu nương nương của chúng ta một chiêu lướt đũa, đem thịt khổng tướng sắp đến bên miệng Đại tướng quân uy vũ của chúng ta cướp về, cho vào miệng mình! Đại tướng quân uy vũ của chúng ta bị chọc giận, tóc dựng thẳng lên! Liền xuất một chiêu vô địch đem chân gà quay cuối cùng cướp vào tay!” Nói đến đây Lâm Đại tổng quản dừng một chút, như nhớ lại trận chiến kịch liệt năm đó, mọi người hiếu kỳ mở to mắt, “Các ngươi đoán thế nào!” Lâm Đại tổng quản vỗ án đứng lên, mọi người nuốt nước miếng chờ đợi, đợi đã lâu cũng không thấy người nói có động tĩnh, rốt cục có người nhịn không được, sợ hãi hỏi: “Cuối cùng thế nào?” Thấy mọi người thấp thỏm, Lâm Đại tổng quản thỏa mản nhấp một ngụm trà, tâm tình rất tốt, vỗ án lần nữa: “Hắc! Quá tuyệt, Hoàng hậu nương nương của chúng ta xuất tất sát kỹ – phật sơn vô ảnh thủ! Tất cả mọi người không thấy Hoàng hậu nương nương ra chiêu thế nào, chỉ biết lúc phục hồi tinh thần thì đùi gà đã thành xương gà!” “Oa! Thần kỹ a thần kỹ!” Mọi người nhiệt liệt vỗ tay, hận không thể được xem Hoàng hậu nương nương và Đại tướng quân tỷ thí một lần nữa. Lời Lâm đại tổng quản đến tột cùng là thật hay giả, có khoa trương hay không, chẳng ai có thể khảo nghiệm.


Sự thật chính là như vầy:


Chung Như Thủy chộp lấy chiếc đũa, mười ngón tay thon dài linh động, tốc độ ăn và tốc độ gắp cơ hồ là như nhau. Thương Giác Trưng cũng không hổ là tướng quân trẻ tuổi nhất Qủy Tà quốc, sử dụng đũa linh hoạt như kiếm, đưa thức ăn vào miệng nhanh như chớp, sau đó tìm mục tiêu kế tiếp.


Nụ cười trên mặt Đào Như Lý đã sớm biến mất, chuyển biến thành kinh ngạc và bội phục! Miệng của hai người kia được tính là nhỏ, lại có thể nhét nhiều thức ăn như vậy, hơn nữa tốc độ không hề chậm. Sắc mặt Phong Hàn Bích như thường, kì thực trong nội tâm âm thầm khổ não, có phải y lại mang phiền phức về?


“Hì hì!” Thương Giác Trưng tay cầm đùi gà, một chân đạp trên ghế, khóe miệng còn dính hạt cơm, vẻ mặt thắng lợi mỉm cười, ánh mắt sắc bén nhìn Chung Như Thủy, thịt khổng tước là mình chủ quan mới cho hắn cơ hội đoạt được, lần này mình sẽ không thua!


“Đáng giận!” Tay cầm đũa của Chung Như Thủy còn để ngang trước ngực, trên đũa kẹp một chút thịt nát, chân cũng đạp trên ghế, ánh mắt sắc bén không thua đối phương, cùng gia đoạt ăn, chữ ch.ết viết như thế nào ngươi không học sao!


“A ~~” Mặt Thương Giác Trưng đầy ý cười, hé miệng, dùng động tác chậm rãi bỏ đùi gà vào. Lúc đùi gà còn kém một cm thì tiến vào miệng hắn, chợt thấy Chung Như Thủy hoảng sợ ngẩng đầu nhìn phía sau hắn, chỉ trời hét: “A! Có một con heo bay trên trời!”
Cái gì?! Heo bay!!


Cho tới giờ chưa từng thấy heo bay, Thương Giác Trưng kinh hãi quên đùi gà trên tay, đồng thời cũng quên trước mắt hắn là địch nhân cực kỳ giảo hoạt!


“Ở đâu ở đâu?” Thương Giác Trưng nghiêng người, đầu vừa chuyển, trên tay mát lạnh, đùi gà không cánh mà bay! Nhiều năm kinh nghiệm nói cho Thương Giác Trưng biết, hắn bị địch nhân lừa! Lập tức quay đầu lại, tay phải còn giơ trong không trung, sau đó chứng kiến một cảnh làm hắn hối hận không kịp.


“A ~~” Chung Như Thủy vẻ mặt đắc ý há to mồm, bằng tốc độ nhanh nhất nhét đùi gà vào miệng mình.


Lâm công công sớm đã mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tâm nhìn...... A, hắn không có lão Nhị, tóm lại là cúi đầu, ta không nhìn thấy cái gì, cũng không liên quan, đứng ở một bên. Tiếu diện thánh thủ Đào Như Lý – được xưng là tình nhân trong mộng của thiếu nữ thiếu phụ Quỷ Tà quốc, bảo trì nụ cười thần bí khó lường, hóa đá ...... Phong Hàn Bích bình thường nhất, ngẩng đầu nhìn trời vẻ mặt bình tĩnh. Kì thực chỉ có y biết rõ, đây là y không nói gì hỏi thương thiên a......






Truyện liên quan