Chương 18: Bị tập kích
Chung Như Thủy lẩm bẩm nói cái gì đó, cọ cọ lưng Phong Hàn Bích tiếp tục ngủ. Phong Hàn Bích hắc tuyến, hắn còn muốn lộn xộn a!
Phong Hàn Bích thu liễm, hai mắt lãnh lệ đảo qua bốn hắc y nhân, mang trên mặt nồng đậm sát ý. Cõng Chung Như Thủy, cũng không ảnh hưởng đến khí thế của Phong Hàn Bích, bốn hắc y nhân có chút e sợ ánh mắt âm tàn của y, nhìn là biết Phong Hàn Bích không phải nhân vật dễ chọc, hắc y nhân thủ lĩnh bình ổn tâm thần, cung kính nói với Phong Hàn Bích: “Công tử đừng hiểu lầm, chúng ta không muốn thương tổn ngươi, chỉ cần ngươi giao Tiểu công tử cho chúng ta, ngươi có thể rời đi.”
“Hắn?” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói, hóa ra là vì Chung Như Thủy, y còn tưởng người đứng sau màn hạ độc không chờ được nữa nên muốn giết y. “Không thể ngờ được tiểu thư đồng tướng mạo thường thường không hề đặc biệt của ta, cũng có thể câu nhân, hơn nữa một lần câu được bốn.” Phong Hàn Bích nở nụ cười tàn bạo, “Đáng tiếc, phàm là kẻ chú ý đến hắn, đều phải ch.ết.” Sau lưng lóe lên bóng đen, hai nam tử cao ráo che mặt ngăn trước người Phong Hàn Bích, tuy Phong Hàn Bích bảo bọn họ theo phía xa, nhưng bọn họ vừa phát hiện sát khí lập tức đuổi đến.
“Giết.” Phong Hàn Bích nhàn nhạt phun ra một chữ, không thèm liếc bọn họ, cước bộ vững vàng cõng Chung Như Thủy hướng tới Thái tử cung.
Mạc Hoan, Mạc Tiếu trầm giọng đáp: “Vâng!”
Mạc Hoan, Mạc Tiếu là cô nhi, nhưng không phải huynh đệ, thậm chí nửa điểm quan hệ cũng không có, hai cái tên được ban vào ngày đầu tiên Phong Hàn Bích thấy bọn họ. Khi đó, bọn họ không biết sự tồn tại của nhau. Điều duy nhất liên hệ, bọn họ đều là ảnh vệ kiêm tử sĩ của Phong Hàn Bích.
Mạc Hoan, Mạc Tiếu lấy vũ khí của mình. Thân hình Mạc Hoan cao lớn, nhưng lại dùng đoản đao. Lưỡi đao hắc sắc lóe sáng, dù đêm tối cũng tản ra hàn quang khiến người ta sợ hãi, vừa thấy liền biết đoản đảo không tầm thường. Đoản đao này là vũ khí Phong Hàn Bích ban cho cho hắn, dùng huyền thiết ngàn năm rèn chín chín tám mươi mốt ngày tạo thành, dùng máu của một trăm tử tù mở ra. Dáng người Mạc Tiếu so với Mạc Hoan thấp hơn hai cm, nhưng vũ khí của hắn lại là một trường thương ngân bạch, nhìn kỹ liền ngạc nhiên, trên mũi thương của hắn có gắn một khỏa kim cương nhỏ, dưới ánh sáng phát ra quang mang hồng sắc quỷ dị! Khiến người ta không khỏi âm thầm suy đoán, nó đã uống qua máu của bao nhiêu người mới có thể đem tinh thạch nhuộm thành hồng sắc óng ánh như thế.
“Đại nhân, làm sao bây giờ?” Một hắc y nhân có chút lo lắng, hai người trước mắt liền biết khó đối phó vô cùng. Trong mắt vị ‘Đại nhân’ kia hiện lên nôn nóng, nhìn Phong Hàn Bích càng đi càng xa, cấp bách đến dậm chân! “Phát tín hiệu! Mệnh lệnh của chủ tử, nhất định phải đem Tiểu công tử trở về!”
“Vâng!” Người nọ lấy ra một thứ tựa như pháo hoa phóng lên bầu trời, phát ra hồng quang chói mắt. ‘Đại nhân’ rút đao của mình, “Phải cẩn thận, đừng làm Tiểu công tử bị thương, lên!”
Ba hắc y nhân tiến lên bao vây Mạc Hoan Mạc Tiếu, vị đại nhân kia cấp tốc vượt qua đuổi theo Phong Hàn Bích và Chung Như Thủy sắp biến mất trước mắt. Mắt ưng của Mạc Tiếu tối sầm lại, trường thương vươn ra, như rắn, động tác linh hoạt, lách vào kheo hở giữa ba người, Mạc Hoan gật gật đầu sau đó đuổi theo. Ba người kia cả kinh, thương pháp tuyệt đẹp! Chẳng lẽ hắn muốn lấy một địch ba? Ba người kia không đuổi theo Mạc Hoan, võ công của đại nhân đứng hàng đầu ở quốc gia bọn họ! Tuy võ công của ba người đều bất phàm nhưng không dám khinh địch, bọn họ đều dùng kiếm, vây quanh Mạc Tiếu bày kiếm trận, liên hợp tấn công! Mạc Tiếu không phản công, tiến sát xâm nhập, nhanh chóng, ngăn trở ba người, dùng trường thương cuốn lấy ba trường kiếm, gẩy một cái, chân khí mười phần! Ba người bị nội lực mạnh mẽ đánh văng, cổ tay cầm kiếm còn ẩn ẩn đau. Ba người giật mình nhìn người trước mắt, tuy che mặt nhưng đủ thấy rõ tuổi không lớn, nội công lại cực kỳ thâm hậu, có thủ hạ như vậy, thân phận của công tử hoa là gì? Thừa dịp bọn họ phân thần, Mạc Tiếu vung thương đâm thẳng một người trong đó, người nọ hoảng hốt, rút kiếm cản, thương pháp của Mạc Tiếu cực kỳ quỷ dị, lúc hắn ngăn cản thì trường thương vẽ một vòng tròn, hạ xuống ba phân thẳng đến yết hầu! Người nọ hoảng sợ trợn to mắt – kiếm gãy, mũi thương gắn kim cương đâm vào cổ họng hắn ba phân! Hai đồng bọn của hắn hoảng hốt, Mạc Tiếu dùng tốc độ cực nhanh khiến bọn họ không kịp viện thủ!
Chung Nhược Thủy ngủ không quá an ổn trên lưng Phong Hàn Bích, bị vị đại nhân kia ngăn cản, còn có thêm năm hắc y nhân. Mạc Hoan đuổi tới ngăn trước mặt Phong Hàn Bích, hai mắt tràn ngập sát khí.
“Công tử, chúng ta không có ác ý, cũng không muốn động võ trên đất của quý quốc, chúng ta chỉ muốn......” Vị đại nhân kia còn chưa nói xong, Phong Hàn Bích đã lãnh đạm nói: “Giết!” Muốn mang người của y đi, đó gọi là không có ác ý?
Một chữ ‘Giết’ chấm dứt, thân ảnh Mạc Hoan chợt lóe, đã ra sau lưng những người kia.
“A!” Một người trong đó đột nhiên kêu lên đau đớn, quỳ rạp xuống đất, máu tươi tuôn trước ngực. Mấy người còn lại xôn xao, kinh hoảng sợ hãi đều có. Sáu người ngăn cản Phong Hàn Bích, trong nháy chỉ còn lại năm. Mạc Hoan cầm đoản đao huyền thiết của hắn, xoay người, thân pháp như quỷ mị cùng một chiêu trí mạng khiến bọn họ khiếp sợ.
“Ổn định trận tuyến! Ba người các ngươi đối phó hắn, ngươi đi theo ta, lên!” Vị đại nhân kia lập tức tỉnh táo chỉ đạo, những người đối phó Mạc Hoan đều sử dụng roi hoặc trường kiếm, mà người sử dụng đoản đao như Mạc Hoan hiển nhiên am hiểu tiếp cận tác chiến, đối mặt với bọn họ chưa hẳn chiếm được thế thượng phong. Hắn và một người khác tự mình đối phó Phong Hàn Bích, tuy hắn chưa được thấy thân thủ của đối phương, nhưng y còn cõng một người, nhất định khó hành động.
Mạc Hoan cùng ba người kia giao đấu, Phong Hàn Bích cười lạnh nhìn hai người trước mắt, xem ra bọn họ chán sống.
Vị ‘Đại nhân’ kia che mặt nhưng mắt hổ sinh uy, dáng người rắn chắc cường tráng, vừa thấy liền biết hắn là người luyện võ. Một tay hắn vũ đao, đao rời đi, cước bộ ổn định, thân thể lên xuống theo bộ pháp, rẽ trái xoay phải. Lưng Phong Hàn Bích cõng kẻ say bí tỉ, hai tay không thể sử dụng binh khí, ngay cả võ công cũng bị hạn chế. Một tay Phong Hàn Bích giữ vững Chung Như Thủy tránh trái tránh phải, tay còn lại rút nhuyễn kiếm bên hông, vừa để ý không làm Chung Như Thủy bị thương, vừa phòng ngự hai người kia liên thủ công kích. Bên kia, Mạc Tiếu gặp hai địch nhân võ công cao cường, muốn nhanh chóng giải quyết rất khó. Mạc Hoan lấy một địch ba, mặc dù chiếm thế thượng phong nhưng không thể thu phục trong chốc lát.
“Xem đúng thời cơ, người vừa đến tay lập tức rút lui!” Vị đại nhân kia trầm giọng ra lệnh, hắn nhìn thấy Phong Hàn Bích bắt đầu mệt mỏi! Trên trán Phong Hàn Bích đổ mồ hôi, nụ cười lạnh lẽo, hai mắt hẹp dài đầy lệ khí. Phong Hàn Bích xoay thân dùng nhuyễn kiếm ngăn cản một đao của người nọ, tên còn lại đồng thời một kiếm đâm tới, lệch hướng vào Chung Nhược Thủy trên lưng Phong Hàn Bích! Người kia cả kinh, nhưng kiếm thế sắc bén không thể thu trở lại! Phong Hàn Bích căng thẳng, một chưởng bổ về phía ‘Đại nhân’ kia, ‘Đại nhân’ trúng một chưởng lui về sau vài bước, khí huyết bốc lên, nội lực quá bá đạo! Phong Hàn Bích thoát khỏi ngăn cản, không chút suy nghĩ nghiêng người về phía trước một cái, kiếm kia đâm thẳng vào cánh tay của y!
“Phong Hàn Bích!”
Điện hạ! Mạc Hoan Mạc Tiếu lo lắng, sát ý càng đậm! Trường thương của Mạc Tiếu mạnh mẽ đâm về phía trước, mũi thương thẳng vào tim một người! Mắt ưng vừa chuyển, nhanh như chớp rút trường thương đâm ra sau, hắc y nhân kia mở to hai mắt đầy hoảng sợ, ngã xuống đất. Tay phải Mạc Hoan cầm đoản đao, tay trái bắt lấy kiến người nọ đánh xuống, người nọ cả kinh, muốn thu hồi kiếm đã không còn kịp, Mạc Hoan tới gần, chọc một lỗ trên ngực hắn. Hai người khác nhìn ba đồng bọn đã ch.ết đều âm thầm kinh hãi, Mạc Tiếu đuổi tới bên cạnh, rồi lại bị những kẻ còn lại bao vây.
Chung Như Thủy đang ngủ ngon trên ‘Giường lớn’ dày rộng thư thích, chợt nghe đến tiếng “Đinh đinh đang đang” cùng thanh âm nói chuyện ồn ào, trong lúc ngủ mơ hắn bất mãn lầm bầm vài câu, tiếng ầm ỹ càng vang lên, hơn nữa “Giường lớn” bắt đầu lay động! Ai nhiễu mộng đẹp của hắn a! Chung Như Thủy mờ mịt mở đôi mắt hạnh linh động ra, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh khiến lòng hắn đột nhiên đau đớn – Phong Hàn Bích vì cứu hắn mà xoay người đỡ một kiếm! Máu tươi ấm nóng phun ra, có vài giọt văng lên mặt Chung Như Thủy, khiến hắn phát run.
“Phong Hàn Bích!” Hoảng sợ thất thố la lên, còn có đau đớn sâu sắc. Chung Như Thủy tỉnh rượu tám phần, khuôn mặt trắng bệch khi thấy Phong Hàn Bích cõng hắn đánh nhau!
“Mau buông ta xuống!” Ngươi như vậy, sẽ bị ta liên lụy!
Tiếng khóc nức nở rơi vào tai Phong Hàn Bích lại cực kỳ dễ nghe, tâm tình của y đột nhiên tốt lên, nhưng sát khí lại chưa giảm nửa phần. Nhẹ buông tay để Chung Như Thủy trượt xuống, Phong Hàn Bích bình tĩnh nói: “Trốn sau lưng ta!”
Chung Như Thủy chấn động, hốc mắt càng nóng! Hiện tại không phải lúc hắn khóc! Đứng sau lưng Phong Hàn Bích, Chung Như Thủy nhìn tay cầm kiếm đầy máu tươi của y, miệng vết thương sâu đến mức thấy xương cốt! Cắn răng không để mình khóc lên, Chung Như Thủy đoạt lấy nhuyễn kiếm trong tay y, đẩy y ra phía sau mình, “Lần này đến lượt ta bảo vệ ngươi!”
Phong Hàn Bích chấn động, bảo vệ...... y?
“Hài nhi đừng sợ, mẫu hậu sẽ bảo vệ hài nhi, nương sẽ bảo vệ hài nhi của nương!” Năm mười một tuổi, y bị bóng đè, mẫu hậu của y đã nói như vậy, câu nói cuối cùng vang lên trong đầu y.
Chung Như Thủy không phải Thuần Vu Lưu, mặc dù mang thân thể mảnh khảnh này, nhưng linh hồn của hắn là Chung Như Thủy đến từ thế giới kia, Chung Như Thủy vì tự bảo vệ mình mà học tập các loại võ thuật. Kiếm thuật, là sở trường của hắn.
Kiếm hoa thuần thục tuyệt đẹp, ánh mắt Chung Như Thủy sắc bén, trực tiếp hướng về kẻ đâm Phong Hàn Bích bị thương. Người nọ nghĩ rằng Chung Như Thủy không biết võ, nào ngờ lại lão luyện như vậy. Có chút chật vật ngăn cản, chủ tử đã phân phó, không thể gây thương tích cho hắn dù là một lọn tóc!
Xoay người đâm ra sau, quét qua, lướt trái, chém giữa, đâm xuống, tư thế của Chung Như Thủy tương đối tiêu chuẩn, mỗi một chiêu ra đều dứt khoát, hơn nữa lực đạo không nhỏ. Phong Hàn Bích thương thấy Chung Như Thủy luyện kiếm, nhưng hôm nay nhìn thủ pháp của hắn thuần thục như thế, cũng khá kinh ngạc. Rất nhanh, hắc y nhân bị chế ngự, chống đỡ không ngừng, ‘Đại nhân’ một bên âm thầm quan sát đột nhiên ra tay, cùng Chung Như Thủy đấu một chiêu liền kéo người nọ thối lui.
Thấy đầu lĩnh thu tay, hai người đang đấu với Mạc Hoan Mạc Tiếu cũng rút lui, trên người đầy những vết thương lớn nhỏ. Đại nhân kia ôm quyền nói: “Đắc tội! Rút lui!” Nháy mắt, bốn người nhảy lên nóc nhà, biến mất trong màn đêm. Vị “Đại nhân” kia nghĩ mà thấy sợ, hóa ra công tử vận hoa phục lại là Thái tử Quỷ Tà quốc! Nếu Tiểu công tử không kêu tên của y, cho hắn biết thân phận của đối phương, chủ tử của bọn hắn sẽ gặp đại họa! Hơn nữa,Tiểu công tử biết võ, lại không kém! Không giống lời chủ tử nói! Xem ra, có nhiều điểm đáng ngờ, hắn cần bẩm báo cho chủ tử mới được.
“Phong Hàn Bích, ngươi thế nào? Mau mau, chúng ta đi tìm đại phu!” Chung Như Thủy gấp đến độ đỏ mắt, thanh âm run rẩy, lấy kiếm cắt vạt áo băng vết thương cho Phong Hàn Bích.
“Đừng sợ, trở về rồi nói.” Tuy Phong Hàn Bích bị thương rất nặng, nhưng ngữ khí rất thoải mái, còn an ủi Chung Như Thủy.
Chung Như Thủy đau lòng, bộ dáng sắp khóc. Hốc mắt hắn cực mỏng, không thích người khác bị thương hoặc thống khổ, đặc biệt thương thế này là vì hắn.
“Thuộc hạ đáng ch.ết!” Mạc Hoan Mạc Tiếu song song quỳ gối trước mặt Phong Hàn Bích, đối với hai người đột nhiên xuất hiện, Chung Như Thủy đang tâm phiền ý loạn không rảnh bận tâm, chỉ cắn môi đỡ Phong Hàn Bích, đỏ mắt nhìn vết thương của y.
“Được rồi.” Phong Hàn Bích nhàn nhạt nói, những người kia đều là cao thủ, Mạc Hoan Mạc Tiếu có thể giết ch.ết năm người đã là không tệ. “Trở về điều tr.a thêm, bọn họ là ai, có mục đích gì.” Nói xong, liền quay sang Chung Như Thủy: “Trở về.”
Chung Như Thủy ôm lấy thắt lưng của y, để Phong Hàn Bích dựa vào, dìu y đi, mùi máu tươi nồng đậm trên người Phong Hàn Bích khiến hắn càng muốn khóc. Phong Hàn Bích định nói với Chung Như Thủy, kỳ thực vết thương trên tay y không nghiêm trọng, nhưng nhìn hắn cúi đầu, sau đó nghe thấy tiếng khóc nức nở của hắn, y lại không muốn nói. Tuy như vậy có chút biến thái, nhưng y thích nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Chung Như Thủy ngập nước mắt, đặc biệt là khóc vì y. Đem phân nửa sức nặng thân thể dựa vào ngươi Chung Như Thủy, tâm tình Phong Hàn Bích cực kỳ tốt, để Chung Như Thủy dìu hắn hồi cung.
Mạc Hoan Mạc Tiếu đi theo phía sau, do dự một chút, cuối cùng quyết định không tiến lên đỡ chủ tử nhà mình. Nếu lúc này bọn họ nhiều chuyện, chắc chắn thái tử điện hạ sẽ hồi phục vết thương thần tốc mà chém bọn họ thành hai đoạn, rồi biến thành đả thương nghiêm trọng để Chung Như Thủy dìu tiếp. (^_^ Phong ca, anh làm gì mà để thuộc hạ nghĩ thế hở? Ha hả)