Chương 49: Tổn thương không thể nói
“Bá bá ~ bá bá bá ~ ta vui vẻ!” Chung Như Thủy vừa chiên khoai, vừa lẩm bẩm cách nấu đặc chế -- đó là mấy tháng trước Lâm công công chế cho hắn lúc hắn muốn ăn thịt bò, hát có thể vui vẻ! Hôm nay hắn tâm huyết dâng trào, đột nhiên rất muốn ăn vặt. Dậy sớm giã thịt bò thành bánh thịt, cầm khoai tây cắt thành lát là trọng trách của Chung đại trù. Trù tử trong phủ đều chen chúc một bên, dài cổ xem Chung Như Thủy vừa hát vừa trêu ghẹo, mặc dù biết tiểu thư đồng của Thái Tử trù nghệ không giống bình thường, nhưng đồ ăn kì quái này bọn họ chưa từng thấy qua! Giã khối thịt bò, rồi cắt nó thành bánh thịt nấu lên. Còn khoai tây, không phải để gia súc ăn ư, sao lại cắt thành lát cho vào chảo chiên! Nhưng mùi vị rất thơm...... Càng kỳ quái là bánh bao! Thời gian hấp dài hơn bình thường hai lần, sau lại nướng thành màu vàng óng ánh, tỏa mùi khét nhàn nhạt.
Thấy đã đến giờ ăn trưa, Rốt cục Chung đại trù thở phào một cái, nở nụ cười sáng lạn với mọi người: “Hoàn thành!”
“A ~ thoạt nhìn không tồi a!” Trù tử Giáp cúi đầu nhắm ngay khay đựng khoai tây và bánh bao, dùng sức hít vào một hơi, tán thưởng.
“Chưa ăn đã có thể ngửi được hương vị, tiểu thư đồng kia không đơn giản a!” Trù tử Ất vuốt cằm.
“Ai, ta nói, cái này gọi là gì a?” Trù tử Bính nuốt nước miếng hỏi.
“Đi đi đi, đi sang một bên!” Chung Như Thủy đuổi bọn họ như đuổi ruồi, đắc ý cười nói: “Muốn ăn thì tự mình làm, gia phải đi đưa cơm cho điện hạ, chớ cản đường!”
“Quỷ hẹp hòi! Dạy chúng ta hai chiêu cũng không thiếu một khối thịt, ngươi nói, làm thế nào vậy!” Trù tử Ất có chút châm chọc, “Chúng ta biết rõ Thái tử gia thương ngươi, ngươi đừng quá coi trọng mình! Chú ý thái tử phi tương lai đem ngươi...... Ai u! Ai dám đánh lén ta!” Trù tử Ất xoa xoa đầu bị đau, nhìn lại, chỉ thấy Lâm công công trầm mặt đứng sau hắn, lắc lắc phất trần trong tay, giọng the thé nói: “Hóa ra các ngươi ở đây khua môi múa mép, nếu để điện hạ sốt ruột chờ, ta thấy các ngươi là người đầu tiên phải đem lưỡi của chính mình nuốt vào!”
“Lâm, Lâm công công tha mạng! Tiểu nhân biết sai, xin người mở lòng từ bi, tiểu nhân trên có lão......” Trù tử Ất hoảng loạn quỳ xuống, dập đầu cầu xin tha thứ, lời còn chưa nói hết Lâm công công đã không bình tĩnh cắt đứt: “Được rồi được rồi! Dừng lại cho ta!” Sau đó chuyển hướng, nói với Chung Như Thủy: “Đi thôi, Điện hạ đang chờ ngài!”
Chung Như Thủy vẫn ngốc lăng giờ mới hồi phục tinh thần: “A, ta phải đi.” Sau đó bưng lên một cái khay, nói: “Phiền công công giúp ta mang những cái này qua.” Hắn còn làm cho cả Lê Khổ và Đào Như Lý! Lâm công công ứng âm thanh cầm lấy khay khác, hừ lạnh với người còn quỳ trên mặt đất, dẫn Chung Như Thủy rời đi.
Hai người bọn họ đi xa, trù tử Ất mới dám đứng lên, hung hăng nhổ một ngụm nói: “Phi! Xui! Ta xem, chờ lúc Liễu tiểu thư trở thành thái tử phi, nam sủng không biết xấu hổ kia còn có thể đắc ý như vậy nữa được không!”
“Được rồi! Cái gì nên nói cái gì không nên nói ngươi còn không biết sao! Chú ý đầu của ngươi!” Trù tử Giáp cảnh cáo hắn một trận. Trù tử Ất bất mãn lải nhải hai tiếng, cuối cùng cũng chỉ có thể áp chế phẫn nộ trở lại làm việc của mình.
“Thủy Thủy, cái này gọi là gì? Hương vị rất tuyệt! Ăn thật ngon! Đặc biệt là tương chua ngọt màu đỏ, ăn cùng cái này quả thực tuyệt phối a!” Lê Khổ mở to miệng, không ngừng gắp khoai tây chiên vào.
“Ngươi có thể ăn nhã nhặn hơn được ư? Không sợ bộ dáng quỷ đói đầu thai của ngươi dọa nữ tử ái mộ ngươi chạy mất sao?” Đào Như Lý bất đắc dĩ thở dài, gắp một miếng khoai tây vào trong miệng của mình.
Chung Như Thủy tay cầm đũa, im lặng không nói, suy nghĩ đến ngốc lăng, thái tử phi? Trù tử kia nói thái tử phi, sẽ đem hắn làm gì? Lâm công công đến cũng thực trùng hợp, trùng hợp ngắt lời của trù tử kia, rốt cục Phong Hàn Bích có điều gì không thể cho hắn biết?
“Thủy Thủy?” Lúc này Đào Như Lý mới phát hiện Chung Như Thủy không nghe bọn hắn nói chuyện, nhẹ nhàng chạm vào vai hắn.
“A? A, sao vậy? Không thích ăn?” Chung Như Thủy khẽ giật mình, hồi phục tinh thần lại.
“Không phải, chúng ta rất thích, chúng ta đang hỏi ngươi, cái này gọi là gì, sao ngươi có thể làm ra đồ ăn kỳ lạ như vậy?” Đào Như Lý bất động thanh sắc hỏi.
“A, bánh bao kẹp thịt bò bánh gọi là hán bảo, tiếp là khoai tây chiên, cái màu đỏ là nước sốt cà chua, những thứ này là nhưng đồ ăn bình thường ở nhà ta, dù đại nhân hay tiểu hài tử đều thích.” Chung Như Thủy cười nhạt nói, ăn một cái hán bảo, thấy có chút buồn nôn, cười khổ, rõ ràng vừa rồi còn rất muốn ăn....., “À, công việc của Hành Chi rất bận rộn sao? Sứ thần nước láng giềng rất khó đối phó sao? Đã nửa tháng mà bọn họ còn chưa trở về? Y đã lâu...... Không cùng ta dùng cơm, ta cho là hôm nay y sẽ về, ai biết...... Mấy ngày nữa là Trung thu , y cũng không ở nhà ư?” Rốt cục Chung Như Thủy nhịn không được hỏi, chuyện này hắn đã nghĩ từ lâu, ngữ khí có chút mất mát. Lâm công công đã trở lại, vì sao Phong Hàn Bích không về?
“Ách! Khụ khụ khụ!” Lê Khổ ăn quá nhiều sốt cà chua nên sặc đến ho khan, Đào Như Lý sững sờ, vô thức tránh đi ánh mắt của Chung Như Thủy, giúp Lê Khổ thuận khí.
Hán bảo trong miệng có chút đắng, Chung Như Thủy càng muốn ói ra, dạ dày không ngừng nôn nao, ngực lại càng khó chịu. Thả hán bảo trong tay xuống, yên lặng đem phần của mình và Phong Hàn Bích đặt vào trong khay, sau đó đứng lên.
“Thủy Thủy ngươi muốn đi đâu!” Đào Như Lý có chút sợ hãi kéo Chung Như Thủy. Chung Như Thủy nhẹ nhàng tránh khỏi tay hắn, nói: “Ta tới đại sảnh trước phủ chờ y.”
Lê Khổ cả kinh, hoảng loạn đứng lên giữ chặt hắn: “Điện hạ thật sự rất nhiều việc, ngươi chờ hắn thì phải chờ tới khi nào a, chi bằng ngươi ăn trước, lát nữa điện hạ sẽ về.”
“Các ngươi sợ cái gì?” Chung Như Thủy xoay người nhìn bọn họ, mục quang lóe lên, “Ta chỉ muốn ra ngoài chờ y mà thôi, hay là các ngươi sợ ta phát hiện cái gì.”
Lê Khổ sững sờ, tay không tự giác buông ra. Đào Như Lý cúi đầu xuống, không muốn để Chung Như Thủy nhìn thấy ánh mắt áy náy của mình.
“Không sao, ta đói bụng sẽ ăn trước, chỉ đi chờ y mà thôi, sẽ không làm chuyện gì quá đáng.” Chung Như Thủy cười nhạt, bưng khay đi ra ngoài. Lâm công công lo lắng nhìn bọn họ, Đào Như Lý run rẩy nói: “Đuổi theo hắn.....” Lâm công công lập tức đi theo.
“Lê Khổ, chúng ta nên làm gì bây giờ...... Thủy Thủy nên làm gì bây giờ, điện hạ nên làm gì bây giờ?” Đào Như Lý ngã ngồi trên ghế, thần sắc thê lương. Lê Khổ lắc đầu, dù gì ngày hôm nay cũng sẽ tới, không phải sao? Hiện tại, điều duy nhất bọn họ có thể làm, chính là giảm thương tổn của Thủy Thủy tới mức nhỏ nhất mà thôi.
“Thế tử......” Lâm công công theo sau Chung Như Thủy, “Không bằng để lão nô đi cho!”
“Không cần,” Chung Như Thủy nhàn nhạt cự tuyệt, sau đó cười tự giễu: “Nửa tháng không ra khỏi Lý Dược điện, đường đi đã nhanh quên.”
“Cái này, là điện hạ quan tâm tới thân thể của thế tử......” Lâm công công muốn giải thích cho Thái tử, Chung Như Thủy lại lắc lắc đầu nói: “Không, không chỉ là như thế.” Lâm công công sững sờ, buồn bã thở dài, thế tử rất thông minh mà? Vốn biết không thể gạt được hắn bao lâu, điều nên tới cũng sẽ tới.
Lâm công công cúi đầu theo sau Chung Như Thủy, suy nghĩ sâu xa, đột nhiên Chung Như thủy dừng bước, lách mình trốn sau một gốc tùng. Lâm công công phản ứng cũng không chậm, đuổi kịp Chung Như Thủy.
“Thế tử, cái này......” Lâm công công thấp giọng hỏi, Chung Như Thủy lại lắc đầu, ý bảo ông đừng lên tiếng.
“Hiểu Mộng vì điện hạ hầm súp hạt sen, không biết điện hạ có thể hay không di giá đến biệt viện nếm thử tay nghề của Hiểu Mộng, so với ngự trù trong phủ thế nào?” Liễu Hiểu Mộng nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Phong Hàn Bích, tư thái xinh đẹp biểu thị vẻ đáng yêu của thiếu nữ, không khiến người ta chán ghét, ngược lại càng khiến người ta yêu mến.
“Nếu là Hiểu Mộng tự mình làm, sao bổn vương có thể từ chối tâm ý của giai nhân?” Lời nói của Phong Hàn Bích mang theo một chút ôn nhu. Liễu Hiểu Mộng đỏ mặt, cúi đầu xuống cười nhẹ, tuy trên đường đi hai người không nói chuyện, nhưng không khí hài hòa khiến người ta hâm mộ.
Đợi tiếng bước chân xa dần, cho đến khi nghe không được, Chung Như Thủy mới từ phía sau trúc tùng đi ra, nhìn khay đựng đồ ăn, chợt nhớ tới hôm nay tại sao hắn muốn làm những đồ ăn này, vài ngày trước Phong Hàn Bích nói với hắn, hắn từng kể đến món ăn ở thế giới kia, không biết hương vị có tốt như y hình dung không. “Ha ha,” Chung Như Thủy đột nhiên cười ra tiếng, chằm chằm nhìn vật trên tay con mắt cay cay, đồ ăn rác rưởi sao có thể bằng món súp người ta tỉ mỉ chuẩn bị? “Lâm công công, cái này cho ngươi, vứt cũng được, ăn cũng được, không sao cả. Ta, sau này, không bao giờ làm nữa.” Nói xong, không để ý tới Lâm công công, mang thứ đó nhét vào tay ông, liền rời đi. Lâm công công nhìn đồ trong tay mình, thở dài thật sâu.
Chung Như Thủy không ngừng đi, thẳng đến chỗ nội viện hẻo lánh trước kia nói chuyện phiếm với Đào Như Lý mới dừng lại, tìm một phiến cỏ sạch sẽ ôm chân ngồi xuống, đầu vùi vào hai tay. Hắn cho là hắn có thể không thèm để ý, hắn cho là hắn thật sự có thể không quan tâm, chỉ cần cùng Phong Hàn Bích yêu nhau, hắn có thể chịu được khi Phong Hàn Bích thú thê sinh tử. Hóa ra không phải, hắn không làm được! Còn Phong Hàn Hích, ánh mắt y nhìn “Hiểu Mộng”...... Chung Như Thủy đè xuống đau đớn trong lòng, không ngừng nói với chính mình, chỉ cần đêm nay Phong Hàn Bích cho hắn một lý do hợp lý, chỉ cần đêm nay Phong Hàn Bích thẳng thắn nói cho hắn biết, chỉ cần Phong Hàn Bích nói “Hiểu Mộng” là “Thái tử phi” trên danh nghĩa mà thôi, y vĩnh viễn không yêu nàng, dù tương lai có nhiều thống khổ, hắn đều nhẫn xuống, ở bên cạnh y không bao giờ ly khai!
Phong Hàn Bích, cầu ngươi, ngàn vạn lần đừng để ta thất vọng! Chung Như Thủy nắm chặt hai tay, đau đớn cầu nguyện.
Phong Hàn Bích ngồi yên, Lê Khổ và Đào Như Lý đang nói gì bên tai , tất cả đều nghe không vào. Tối hôm qua, sau khi y về, Chung Như Thủy nói với y hai câu.
“Ngươi không có gì muốn nói với ta?” Tối hôm qua Chung Như Thủy nói như vậy, Phong Hàn Bích mới hỏi một câu “Làm sao vậy”. Chung Như Thủy cười cười với y nói, “Không có gì”, sau đó tự ngủ một bên giường, đưa lưng về phía y mãi cho đến bình minh.
Phong Hàn Bích có cảm giác Chung Như Thủy biết cái gì đó, nhưng trong lòng luôn có một thanh âm nói với y: “Một chút, chờ một chút!” Có thể kéo dài thêm một ngày là tốt một ngày, ít nhất sẽ khiến hắn vui vẻ thêm một ngày, y hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười thuần túy trong sáng của Chung Như Thủy, nhìn hắn chớp chớp đôi mắt to, dùng nụ cười nịnh nọt muốn xin tiền tiêu vặt, thích hắn không cố kỵ ôm cổ y, làm nũng. Y muốn Như nhi của y ít đi thống khổ một chút, nhiều khoái hoạt thêm một chút, nên y kéo dài, không nguyện nói cho hắn biết chân tướng, chỉ hy vọng có thể vì hắn mà giữ một chút khoái hoạt. Về phần Liễu Hiểu Mộng, y thừa nhận y thương tiếc nàng, bởi vì y có thể nhìn thấy hình bóng mẫu hậu trên người nàng, vì phụ hoàng học trù nghệ, biên vũ, làm tất cả chỉ vì người mình yêu vui vẻ mà thôi. Liễu Hiểu Mộng tựa như mẫu hậu năm đó, vì muốn có được ánh mắt của ái nhân mà luôn nỗ lực thể hiện mình thật tốt, ngốc nghếch làm đau lòng người. Y không thương nàng, đời này cũng không yêu nàng, cũng không khả năng yêu bất kì nam nhân hay nữ nhân nào nữa. Bởi vì tâm của y chỉ hướng về một người, y chỉ yêu một người, người kia chính là Chung Như Thủy. Y đối với Liễu Hiểu Mộng là thương tiếc và áy náy, chỉ vì nàng làm y nhớ tới mẫu hậu mình mà thôi. Bảo y nhìn Liễu Hiểu Mộng, không bằng nói y là qua Liễu Hiểu Mộng tìm kiếm bòng hình mẫu hậu.
“Điện hạ!” Đào Như Lý đột nhiên quát khẽ một tiếng, Phong Hàn Bích mới hồi phục tinh thần lại, thờ ơ nhìn Đào Như Lý.
“Đem sự thực nói cho Thủy Thủy a, ba ngày sau chính là đại điển lập phi, không thể lại lừa dối hắn!”
“Ta có chừng mực, ngươi không cần để ý.” Phong Hàn Bích nhàn nhạt nói.
“Chừng mực? Thứ cho thần cả gan, thần nhận thấy, điện hạ chần chừ không nói, không phải vì ngài không muốn nói, mà bởi vì ngài không dám nói!” Ngữ khí của Đào Như Lý xúc động và phẫn nộ, hung hăng nhìn chằm chằm Phong Hàn Bích, “Bởi vì tâm ngươi thay đổi, ngươi không dám đối mặt với Thủy Thủy!”
“Tiểu Đào Nhi!” Lê Khổ giữ chặt Đào Như Lý, nghiêm túc nói: “Chớ vô lễ với điệ hạ!”
Sắc mặt Phong Hàn Bích trầm xuống, lạnh lùng nhìn Đào Như Lý.
Chung Như Thủy nằm sấp trên bàn, nghe ve kêu to, giống như tuyệt vọng kêu rên. Chung Như Thủy cười khổ, Phong Hàn Bích, lựa chọn không nói, ngay cả lời lừa gạt y cũng không muốn nói sao?
Ngoài cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ, Chung Như Thủy sững sờ, đứng dậy đi ra ngoài.
“Cẩn thận! Đây là hỉ phục của Thái tử, chú ý đầu của ngươi!” Đầu lĩnh quát nô bộc mang hỉ phục, sau đó nói với thị vệ trước cửa Lý Dược điện nói: “Các vị đại gia, chúng ta là người bên nương gia của thái tử phi, tới xem hỉ phục của Thái tử gia, xem Thái tử gia còn muốn sửa chỗ nào hay không, nếu có phải nhanh sửa a!”
“Thái tử có lệnh, không có lệnh bài không ai được tiến vào Lý Dược điện, các ngươi nhanh chóng rời đi!” Một thị vệ trong số đó lạnh lùng nói.
Chung Như Thủy chậm rãi đi về phía bọn họ, ánh mắt nghi hoặc, “Làm sao vậy?” Chung Như Thủy tiến lên trước hỏi.
“Công tử!” Năm tên thị vệ cung kính ôm quyền hướng Chung Như Thủy, thị vệ vừa mới cất tiếng tiếp tục nói: “Những người này không có lệnh bài, không thể tiến vào Lý Dược điện.”
“Công tử?” Đầu lĩnh nghi hoặc đánh giá Chung Như Thủy, chợt nhớ tới những lời đồn về Thái tử, ánh mắt lập tức tràn ngập khinh thường cùng hèn mọn, trào phúng nói: “Hứ! Một nam sủng nho nhỏ có thể tự do qua lại trong Lý Dược điện, chúng ta là tùy tùng của thái tử phi! Dựa vào cái gì không cho chúng ta vào! Ta nói cho các ngươi biết, đây là hỉ phục Thái tử phải mặc trong đại hôn ba ngày sau, nếu xảy ra sai sót, cẩn thẩn các ngươi có mười cái đầu cũng không đủ bồi!”
Ánh mắt Chung Như Thủy lạnh lẽo, cũng bất chấp đối phương nói “Ba ngày sau là đại hôn”, cười lạnh: “Điện hạ phân phó, không có lệnh bài không được tiến vào, các ngươi không cần khách khí với bọn cẩu nô tài này, không cho phép bọn họ bước vào trong này một bước! Bản thân ta muốn xem đầu của bọn họ phải cẩn thận hay đầu của các ngươi phải cẩn thận!”
“Vâng!” Năm tên thị vệ đồng thanh đáp, sau đó chặn trước đại môn, mặt tràn đầy sát khí nhìn bọn người Liễu gia. Chung Như Thủy nhìn bọn họ cười lạnh một tiếng, xoay người hướng đến thư phòng. Hắn biết hôm nay Phong Hàn Bích ở thư phòng nghị sự với nhóm người Lê Khổ.
Lúc Chung Như Thủy đến thư phòng, Lâm công công vừa đi ra, có vẻ ông cũng nghe được động tĩnh ngoài cửa điện.
“Thế tử?” Lâm công công thấy Chung Như Thủy tới đây thì sững sờ, sau đó hỏi: “Ngoài điện có chút động tĩnh, điện hạ sợ ảnh hưởng tới thế tử nghỉ ngơi, phân phó lão nô đi xem một chút.”
“Không cần, ta đã nhìn qua.” Chung Như Thủy lướt qua Lâm công công, lạnh lùng nói. Lâm công công lại sững sờ, thầm nghĩ, thần sắc của Chung Như Thủy có điểm lạ, sợ phiền phức gây ra đại sự!
Chung Như Thủy đi vào thư phòng, ba người Phong Hàn Bích sững sờ, vừa rồi bọn họ thiếu chút nữa tranh cãi ầm ĩ, thì thị vệ tới hồi báo, có người tự tiện xông vào Lý Dược điện, vừa để Lâm công công đi xem, Chung Như Thủy đã tới đây.
“Như nhi, sao ngươi lại tới đây, là những người kia ảnh hưởng đến ngươi ?” Phong Hàn Bích đứng lên, sắc mặt không tốt nói: “Lâm công công, đem những người kia xử lý!”
“Không cần!” Chung Như Thủy lạnh lùng ngắt lời y, chân thành nhìn Phong Hàn Bích hồi lâu, nở nụ cười bi thương: “Ngươi đã nói, nếu muốn lập phi, ngươi sẽ nói cho ta biết. Vậy tại sao ba ngày sau đại hôn lại không cho ta biết?” Chung Như Thủy chậm rãi hướng Phong Hàn Bích, trong đôi mắt hạnh to tròn, ngoại trừ bi thương, còn có chất vấn. Phong Hàn Bích sững sờ, biết rõ những người kia hẳn là người của Liễu gia, Liễu Hiểu Mộng nói qua, hôm nay sẽ đưa hỉ phục tới. Y chỉ chăm chú nhìn Chung Như Thủy, cái gì cũng không nói.
“Thủy Thủy, ngươi nghe ta giải thích trước.” Đào Như Lý phản ứng đầu tiên, lo lắng kéo hắn.
“Ta đang hỏi Hành Chi, không phải ngươi.” Chung Như Thủy thong thả mà kiên quyết thu hồi tay mình, quật cường nhìn Phong Hàn Bích, chờ đáp án của y.
“Ngươi......” Đào Như Lý nhìn đôi mắt tràn ngập bi thương lại vô cùng bình tĩnh kia, nói không nên lời, hắn chưa bao giờ thấy Chung Như Thủy như vậy, như động vật nhỏ bị trọng thương một mình gào thét, rồi lại cố tự trấn định chống đỡ bên ngoài tiếp cận.
“Thực xin lỗi.” Phong Hàn Bích nhàn nhạt nói, lạnh lùng xin lỗi, nhưng không giải thích.
“Ngươi xem ta là cái gì?” Chung Như Thủy cực kỳ bình tĩnh.
“...... Ngươi từng nói qua, dù thế nào đều ở bên cạnh ta, mặc thân phận chỉ là một nam sủng.” Phong Hàn Bích nói những lời này, hai đầu lông mày điểm đau thương. Hai nam nhân, thực tình yêu nhau, cũng không thể thành thân ràng buộc, dù chỉ vô danh vô phận ở gần nhau, cũng là hạnh phúc.
Sauk hi Chung Như Thủy nghe những lời kia, toàn thân lạnh lẽo, lời của y lại như một phen mảnh băng sắc nhọn, đâm từng nhát vào lòng hắn, thực đau, thực lạnh.
“Ha ha,” Chung Như Thủy mỉm cười, rồi lại cất tiếng cười to: “Ha ha ha ha cáp!” Chung Như Thủy vừa cười vừa tháo chiếc nhẫn trên ngón áp úp xuống, ngọc rubi còn lóe hào quang, thế nhưng người nói trọn đời không thay đổi chỉ sợ đã thay đổi, kết cục ngày hôm nay biến thành trò cười. “Ta cũng nói qua, chỉ cần trong lòng ngươi có một mình ta, chỉ cần lòng ngươi tuyệt không phản bội tình cảm của chúng ta, ta sẽ vĩnh viễn không rời ngươi. Nhưng ngươi nhưng không làm được.”
“Ta không có!” Biểu tình của Phong Hàn Bích rốt cục xao động, Chung Như Thủy có ý gì? Hắn muốn rời đi? Hắn muốn rời khỏi y!
“Ta nhìn thấy, lúc ngươi nhìn vị thái tử phi kia, là thương tiếc, ngươi chưa từng dùng loại ánh mắt đó nhìn ta......” Chung Như Thủy cầm nhẫn trong tay, bảo thạch lãnh lẽo khiến tâm hắn đau, ngữ khí lại bình thản như cũ: “Ngươi dám nói ngươi không có một chút cảm giác với thái tử phi kia không?
“Không phải...... Không phải như thế.....” Phong Hàn Bích chấn động, vô thức phản bác, thế nhưng cái gì y cũng nói không được.
Chung Như Thủy không nói một lời, đến trước mặt Phong Hàn Bích, nhẹ nhàng nắm tay trái y, trên ngón áp úp của y có một chiếc nhẫn như thế. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt phản chiếu bóng dáng người kia, gần lại như cách xa ngàn dặm. Chờ Chung Như Thủy tháo nhẫn xuống, Phong Hàn Bích mới đột nhiên cả kinh, nắm chặt tay hắn, có chút sợ hãi hỏi: “Ngươi muốn làm gì?” Chung Như Thủy thong thả mà kiên định rút tay, “Không cần, ngươi và ta không cần. Bởi vì, đã xong.” Chung Như Thủy thì thào nói, xoay người, từng bước một đi ra ngoài, đột nhiên lại như nghĩ tới điều gì, Chung Như Thủy quay người lại, tháo xuống đồng ngọc bên hông, Hạ Huyền Nguyệt, ước vật của hắn và Phong Hàn Bích.
Chung Như Thủy chăm chú nhìn miếng ngọc trong tay, sau đó thoải mái cười: “Ngươi đã nói, chỉ có thê tử của ngươi mới có tư cách giữ khối ngọc bội này, đáng tiếc, ta vĩnh viễn không có khả năng trở thành chủ nhân của nó.” Nhấc tay, ném ngọc bội về phía Phong Hàn Bích, Phong Hàn Bích vô thức tiếp được, y muốn nói cho Chung Như Thủy, không phải như thế, y muốn chỉ thương một mình hắn, nói cho hắn biết y chưa từng phản bội hắn. Chính là, ngọc bội ôn lương lại tựa như hàn băng, y không nói, không cách nào mở miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chung Như Thủy, mặc cho tuyệt vọng ăn mòn y.
“Ngươi biết không, ta rất muốn là một người không để tâm, cùng với ngươi bạch đầu giai lão.” Đáng tiếc...... Chung Như Thủy không nói thêm gì nữa, sau đó xoay người, kiên quyết rời đi. Phong Hàn Bích nắm chặt hai tay, nhìn người mình yêu nhất rời xa mình.
“Thủy Thủy!” Đào Như Lý muốn đuổi theo, lại bị Lê Khổ bắt lấy. Đào Như Lý khó hiểu nhìn hắn, Lê Khổ lắc đầu, lúc này Chung Như Thủy không cần an ủi, mà cần một mình yên lặng. Hai người đồng thời nhìn về phía Phong Hàn Bích, y vẫn ngây ngốc, nhìn ngoài cửa đã không còn bóng người.