Chương 50: Trừng phạt

Trong lúc cuộc chiến vẫn đang gay cấn, Cố Diệp Ninh lung tung băng bó bôi thuốc cho tiểu Nha dưới sự giúp đỡ của Mặc Sở Minh. Chỉ khổ nỗi vết thương trên người của tiểu Nha thực sự là rất nhiều. Cô dùng sạch cả băng và thuốc mới tạm thời bôi hết được các vết thương và vết xước nhỏ. Nhưng, vết thương nặng nhất ở ngực tiểu Nha thì cô không cách nào cầm máu lại giúp nó được. Nơi đó là vị trí bị cành cây đâm thủng, để một lỗ rất lớn, máu như suối chảy ra không ngừng, giống như muốn biểu hiện sinh mạng của tiểu Nha đang dần xói mòn đi theo từng giây từng phút.


“Ư…” Tiểu Nha thở hồng hộc một tiếng, đôi mắt vàng vốn trong suốt giờ trở nên mờ đục. Nó mệt mỏi nhìn Cố Diệp Ninh, trong cổ họng phát ra thanh âm nức nở như muốn an ủi cô.


“Tiểu Nha… không có gì đâu, sẽ không sao…” Cố Diệp Ninh luống cuống, đầu óc cô trống rỗng, cô không biết phải làm sao cả. Chẳng lẽ, cô cứ như vậy, trơ mắt bất lực nhìn tiểu Nha rời xa cô sao? “Đúng… đúng rồi, có cách…”


Bỗng một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu của cô. Nước tinh lọc! Nước tinh lọc có thể giúp cho dị năng giả khôi phục được tinh thần lực sắp cạn kiệt, còn có thể giúp người bình thường tăng cường thể lực. Liệu… nước tinh lọc có thể khiến cho tiểu Nha giành giật lại mạng sống từ tay tử thần hay không? Cố Diệp Ninh không biết, thế nhưng cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào để có thể cứu tiểu Nha sống sót.


“Tiểu Nha, ngoan… há miệng uống nó…” Tiểu Nha từng uống qua nước tinh lọc một lần, đã thích nghi với thứ nước này rồi. Cố Diệp Ninh không cần lo sợ rằng nó sẽ phải hứng chịu cơn đau đớn của tẩy gân tủy tủy thêm một lần nữa. Với sức lực của tiểu Nha hiện tại, nó không thể chịu thêm bất cứ đau đớn nào.


“Ư…” Tiểu Nha ngoan ngoãn há miệng để cô đổ nước tinh lọc lôi từ trong balo ra.


available on google playdownload on app store


Đây là một lọ nước tinh lọc thuần túy, không hề pha loãng một chút nào. Nước tinh lọc càng thuần thì hiệu quả càng tốt. Lọ nước này là Cố Diệp Ninh cố ý chuẩn bị thêm, sợ khi gặp bất chắc, chỉ có một bình nước tinh lọc pha loãng sẽ không ứng phó kịp. Nhưng thật không ngờ, lọ nước tinh lọc thuần túy này lại được dùng tới trên người của tiểu Nha.


“Tiểu Ninh, cô cho nó uống cái gì vậy?” Mặc Sở Minh ngồi bên cạnh, đang cầm bông băng toàn máu đỏ tươi được thấm từ vết thương của tiểu Nha, nhíu mày hỏi. Thứ nước mà Cố Diệp Ninh cho tiểu Nha uống, chẳng lẽ có tác dụng gì đó?


“Một loại thuốc trị thương.” Cô hàm hồ đáp, ánh mắt chưa từng một lần rời khỏi tiểu Nha.


Ngay tại lúc Mặc Sở Minh vẫn vô cùng thắc mắc, tiểu Nha bỗng nhiên gầm lên một tiếng, toàn thân nó giống như bị kích thích gì đó mà co lại. Cố Diệp Ninh thấy hiện tượng bất thường như vậy, trong đôi mắt màu bạc lóe lên sự lo lắng pha lẫn sợ hãi. Không lẽ… cô nghĩ sai rồi? Nước tinh lọc không những không giúp gì được cho thương thế của tiểu Nha, trái ngược lại lại còn khiến tiểu Nha chịu thêm đau khổ.


“Tiểu Nha! Mày… mày không sao đấy chứ?” Run rẩy ôm lấy nó, Cố Diệp Ninh lắp bắp hỏi. Thế nhưng, tiểu Nha không có phản ứng lại với câu hỏi của cô như lúc trước, nó run lên bần bật, nhắm chặt mắt lại, tiếng gầm gừ khe khẽ từ trong cổ họng thoát ra.


“Tiểu Ninh, vết… vết thương…” Cố Diệp Ninh còn đang bi thương vô cùng, chợt thanh âm hoảng hốt cùng bất ngờ của Mặc Sở Minh vang lên bên tai.


Cô ngẩng lên nhìn y, lại thấy y đang trợn tròn mắt nhìn về vị trí vết thương trên lồng ngực của tiểu Nha. Theo bản năng, Cố Diệp Ninh cũng quay đầu, lập tức đồng tử trong đôi mắt đẫm lệ cũng co rút vào, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia giật mình cùng kích động.


… Vết thương của tiểu Nha, đang lấy một tốc độ bằng mắt thường nhìn thấy được khép lại nhanh chóng!!!


Toàn thân của nó căng cứng cả lên, từng thớ từng thớ cơ bắp theo tiếng thở hồng hộc của tiểu Nha mà nổi cộm lên. Cố Diệp Ninh không biết vì sao có một loại ảo giác… thân thể của tiểu Nha dường như đang biến lớn hơn so với trước. Ban nãy phần lông dính bết toàn máu, hiện tại ở đoạn chân lông đã mọc ra một đoạn trắng muốt dài 4, 5 centimet rồi. Không chỉ có lông mà ngay cả móng vuốt dưới bốn chi cũng nhô ra. Móng vuốt sắc bén cứng rắn vô cùng, hoàn toàn không thua kém gì móng vuốt của tang thi.


“Chuyện gì thế này?” Dị biến trước mắt khiến Mặc Sở Minh hoang mang không giữ nổi bình tĩnh, y nhíu chặt mày nhìn sự biến hóa của tiểu Nha “Tiểu Ninh, cô có biết tiểu Nha xảy ra chuyện gì không? Tại sao lại…?”


“Nó… tiểu Nha được cứu rồi, được cứu rồi…” Cố Diệp Ninh bị thanh âm của Mặc Sở Minh làm cho tỉnh táo lại, trong đầu hiểu rõ những thay đổi của tiểu Nha là do đâu, cô vui sướng kích động mà kêu lên “Tốt quá rồi, tiểu Nha của chúng ta được cứu rồi!!!” Quả nhiên nước tinh lọc rất thần kỳ, là nước tinh lọc đã cứu được tiểu Nha!


“Tiểu Ninh?” Y không hiểu.
“Tiểu Nha biến dị rồi, nó biến dị cho nên chắc chắn sẽ không ch.ết.” Động vật khi bước vào giai đoạn chuyển sang biến dị, các vết thương trên người dù có nặng tới mấy cũng sẽ nhanh chóng lành lại, trừ phi là chặt đứt hẳn đầu.


Hiện tại tiểu Nha là đang trong quá trình bắt đầu biến dị, gen của nó đang được thay đổi. Gen thay đổi dẫn tới thúc đẩy hình thể, lông, móng vuốt và tế bào của nó phát triển cực nhanh. Không chỉ vết thương trên ngực của tiểu Nha sẽ liền lại được, mà máu cùng thể lực trong cơ thể của nó cũng sẽ được bổ sung đầy đủ tới mức sung mãn nhất. Một khi tiểu Nha tỉnh lại, nó không còn là con sói bình thường nữa, nó sẽ trở thành một con sói vương biến dị. Hơn nữa, tiểu Nha chắc chắn sẽ có được dị năng!


Đây là trong họa gặp được phúc sao?


“Tốt quá rồi…” Mặc Sở Minh thấy Cố Diệp Ninh vươn tay lau đi nước mắt, trên mặt tràn ngập nụ cười rạng rỡ thì cũng xác định được tiểu Nha đã không còn việc gì nữa. Chỉ có điều… tiểu Nha xảy ra chuyện gì vậy? Y đang định hỏi thì đột nhiên một thanh âm rung động vang lên.
Ầm ầm ầm!!!


Mặc Sở Minh cùng với Cố Diệp Ninh hơi chao đảo một chút rồi rất nhanh lấy lại được thăng bằng. Có cái gì đó vừa phát nổ, hơn nữa còn nổ rất mạnh. Trong bụi mù, cô nhìn được những tia chớp màu tím cùng đốm lửa đỏ. Cố Diệp Ninh giật mình… là Nam Cung Lãnh Dạ ra tay sao?


Rồi ngay sau đó, hai người Cố Diệp Ninh lại cảm nhận được dường như phía dưới mặt đất chấn động từng cơn một truyền tới, thế nhưng dao động rất nhỏ, về cơ bản cũng chỉ là địa chấn nhẹ mà thôi. Tuy nhiên, ngay lập tức cả hai phát hiện ra… không đúng! Cơn địa chấn này đối với bọn họ thì không đáng kể, nhưng đối với người bên ngoài thì chẳng khác nào động đất cấp 8.


Khắp nơi bụi đất mù mịt, mọi người ngã lăn lông lốc, hoàn toàn không thể đứng thẳng được,… tất cả những hình ảnh đó, Cố Diệp Ninh và Mặc Sở Minh đều chứng kiến rõ ràng. Thật kì lạ, cơn động đất này giống như có linh tính, biết phân chia từng khu vực. Cố Diệp Ninh thậm chí còn có ảo giác… cơn địa chấn này giống là muốn tránh né, không ảnh hưởng tới khu vực mà cô cùng tiểu Nha và Mặc Sở Minh đang ở tại. Khung cảnh bên ngoài lồng bảo vệ và bên trong lồng bảo vệ quả thực cách nhau một trời một vực.


“Chuyện gì thế này?” Mặc Sở Minh sắc mặt trầm xuống, lo lắng nhìn về xung quanh.


Y nhanh chóng phát hiện được đồng đội của mình hiện tại đã chia ra đứng ở hai khu vực khác nhau. Phía gần yêu thụ là Nam Cung Lãnh Dạ cùng cái tên thanh niên nguy hiểm kia. Còn một nhóm khác thì đang túm chặt lấy Cố Minh Tuyền chật vật bị thương đầy mình ở cách vị trí của y không xa lắm.


Tình trạng của bên Nam Cung Lãnh Dạ thì… căn bản không cần lo lắng. Cả anh cùng Tĩnh Huyên đều hoàn toàn không bị một chút ảnh hưởng nào của địa chấn, thong dong vô cùng. Bên của Mục Hoằng tuy mọi người cũng nghiêng ngả nhưng không tới mức nguy hiểm. Mặc Sở Minh đánh giá xong tình hình, mới tạm thời thở phào một hơi.


Sau đó địa chấn dừng lại… nhưng tất cả không đơn giản như vậy liền kết thúc. Kế tiếp, một cơn địa chấn còn mạnh hơn cả ban nãy lại lần ập tới, đất bị vỡ tung, bị thổi bay khắp trời. Cảnh tưởng đáng sợ chẳng kém gì những cảnh hủy diệt trong mấy bộ phim hành động của Mỹ. Rồi Tĩnh Huyên làm gì đó, từng tảng đất đá biến thành cát, rơi xuống tạo thành một vùng cát, lộ ra toàn bộ rễ cây của yêu thụ và tinh hạch.


Hai người Mặc Sở Minh và Cố Diệp Ninh từ đầu tới cuối nhìn thấy không ít thuộc hạ của Quách Phi bị đá đè trúng, bị rơi xuống hố cát. Quách Phi mang theo hơn chục dị năng giả thực lực khá mạnh dưới chướng Quách gia, hiện giờ trụ lại cũng không được quá 5. Lần này quả thực Quách gia đã bị thiệt hại rất lớn.


“Huyên ca, là song hệ dị năng sao?” Cố Diệp Ninh lầm bầm, hàng lông mày thanh mảnh nhíu chặt lại. Trong đầu cô lập tức nảy ra suy nghĩ… Tĩnh Huyên cũng là song hệ dị năng giả, sở hữu dị năng hệ thổ và hệ sa.


Dị năng hệ sa tuy rằng có dính lứu tới đất thế nhưng không được gộp chung vào với hệ thổ. Mà hệ sa cùng hệ thổ được chia thành hai loại dị năng phân biệt, xét vào hai nhóm phân biệt. Hệ sa thuộc dị năng đặc biệt, hệ thổ thuộc dị năng tự nhiên. Hệ sa chỉ có thể khống chế được cát, không tác động được gì tới đất. Hệ thổ chỉ có thể khống chế được đất, lực ảnh hưởng đối với cát gần như bằng không.


Điều này tương tự với dị năng hệ băng rõ ràng là một nhánh của hệ thủy, thế nhưng dị năng giả hệ thủy tuyệt đối không thể tạo ra băng chùy, ngược lại dị năng giả hệ băng cũng không thể phóng ra được thủy cầu. Đây là tính chất hạn chế trong từng hệ dị năng, không thể thay đổi được. Còn vì sao lại như vậy… bản thân Cố Diệp Ninh cũng không rõ.


Cho nên, ắt hẳn Tĩnh Huyên là song hệ dị năng giả hệ thổ và hệ sa!
Chỉ có điều… Cố Diệp Ninh nhìn Tĩnh Huyên dùng chiêu Sa hóa, trên mặt không khỏi hiện lên một tia khó hiểu. Sa hóa đất ư? Từ bao giờ hệ sa lại có khả năng này nữa? Không phải hệ sa chỉ có thể khống chế cát một cách đơn thuần thôi sao?


Hơn nữa, hình như khả năng khống chế cùng uy lực dị năng của Tĩnh Huyên đặc biệt mạnh và hung tàn hơn những dị năng giả khác rất nhiều!


Chẳng lẽ vì Tĩnh Huyên lên cấp 4 rồi nên mới có thực lực mạnh như vậy? Không đúng, kiếp trước không phải cô chưa gặp dị năng giả cấp 4. Trong lòng Cố Diệp Ninh không khỏi sinh ra một nghi hoặc mơ hồ…
Quả thực, dị năng của Tĩnh Huyên có gì đó… rất không bình thường…


“A a a a!!! Đúng là ở khu vực này bị ảnh hưởng ít nhất!” Thanh âm quen thuộc từ xa xa vọng lại, càng lúc càng thêm gần, kèm theo một loạt những tiếng bước chân huỳnh huỵch.


“Mục Hoằng?” Mặc Sở Minh thấy Mục Hoằng, Chu Nhi, Minh Tu, Chu Tề Sa cùng Hạ Kỳ Phong đang nhanh chóng dùng hết tốc độ chạy về hướng của bọn họ, không khỏi ngơ ngẩn. Mấy người này… sao lại gấp gáp thế?


“Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi ch.ết!” Chu Tề Sa đầu tóc toán loạn, cô ta nhìn ra khó hiểu của Mặc Sở Minh, bĩu bĩu môi đơn giản giản lược.


“Mẹ ơi, Nam Cung đại thiếu với cái tên Tĩnh Huyên đúng là chẳng thèm để ý tới bọn tôi. Minh, cậu thật sướng, được ở trong cái lồng bảo vệ do Nam Cung đại thiếu lập ra, chẳng bị ảnh hưởng chút nào. Chứ nhìn tôi đây này, thảm không chịu được. Đánh nhau với yêu thụ chẳng sứt miếng nào, vậy mà nhờ ơn hai vị dị năng giả cấp 4 kia mà te tua!!!”


Mục Hoằng để Chu Nhi mà mình vẫn bế trên tay mãi xuống mặt đất, một bên chỉnh sửa lại khuôn mặt cùng đầu tóc hỗn loạn dính đầy bụi, một bên đối với Mặc Sở Minh ca thán. Hạ Kỳ Phong, Chu Nhi cùng Minh Tu đứng bên cạnh hắn phụ họa đồng đều theo, ba cái đầu nho nhỏ gật gật, vẻ mặt nhăn nhó, vô cùng bày tỏ bức xúc cùng bất mãn với hành động ‘địch ta không phân biệt’ của Nam Cung Lãnh Dạ và Tĩnh Huyên.


“Mấy người các người nha…” Y phì cười đối với vẻ trẻ con oán thán của bốn người bọn họ. Đúng là ở chung lâu ngày, động tác càng ngày càng đồng đều và ăn ý giống nhau.


Chỉ có điều ngẫm nghĩ lại thì… Mục Hoằng nói cũng không hề sai. Mặc Sở Minh y mà không ở trong cái lồng bảo vệ này thì khẳng định cũng ăn đủ mệt. Liếc liếc mắt sang nhìn Cố Diệp Ninh bên cạnh, y không khỏi thở dài… quả nhiên, ‘bám’ theo Cố Diệp Ninh liền sẽ được hưởng ké ‘ưu đãi’.


Thế nhưng, Mặc Sở Minh không thể không ai oán một chút. Nam Cung Lãnh Dạ cũng thực là… càng ngày càng quá đáng. Coi trọng con gái nhà người ta xong liền lập tức đá bay trúc mã từ nhỏ tới lớn là y cùng đồng đội bao năm là Mục Hoằng đi.


Đột nhiên, một luồng khí lạnh lẽo dùng tốc độ cực nhanh lan tràn ra xung quanh. Khu vực bên trong lồng bảo vệ từ từ biến thành một vùng lạnh lẽo chẳng thua kém gì hai cực nam bắc của trái đất. Từng đợt khói nhẹ hình màu trắng thành khẽ vờn quanh trong không trung, trên mặt đất phủ lên một tầng băng màu băng lam trong suốt lấp lánh. Mặc Sở Minh bị lạnh tới đông cứng, trên tóc của y cũng đọng một lớp băng mỏng, da thịt bị căng cứng cả ra chuyển thành màu trắng nhợt.


“Tiểu Ninh!!!” Mặc Sở Minh kinh hoàng co rụt cơ thể, quay đầu lại nhìn về vị trí từng đợt hàn khí đang phát ra kia. Lập tức, y nhìn thấy Cố Diệp Ninh đang đứng bên cạnh tiểu Nha vẫn đang trong quá trình biến dị, đôi mắt màu bạc lúc này tựa như hàn băng đông đặc lại, u tối nhìn chằm chằm về một hướng.


“Cố - Minh - Tuyền!!!” Cố Diệp Ninh không quan tâm tới biểu cảm của Mặc Sở Minh, thanh âm như bị nghiền nát phát ra trong cổ họng cô. Dưới đáy mắt, một loại cảm xúc cuồng nộ như bão tố không ngừng xâm chiếm.


“A… tiểu Ninh à…” Cô nàng này… nổi điên rồi!!! Mặc Sở Minh ý thức được điều này, khóc không ra nước mắt.


Ôi giời ạ, ban nãy còn cảm thấy may mắn vì có thể được ở trong lồng bảo vệ này. Thế nhưng hiện tại, y có thể hối hận không? Y thà ra bên ngoài chịu chút bụi bặm đất cát, ít nhất cũng giữ lại được mạng, còn hơn ở đây chịu ch.ết vì bị đông cứng!!!


Tiểu Ninh, cô có tức giận thì cũng đừng có sát hại oan uổng tôi chứ???


Mà bên ngoài lồng bảo vệ, đám người Mục Hoằng đang tránh tránh né né đất cát lung tung bay tới cũng phát hiện ra khác thường ở trong lồng bảo vệ. Trong lồng bảo vệ phủ một tầng sương mù lạnh lẽo, mặt đất cũng bị đông cứng một tầng băng dày, Mặc Sở Minh co rút cả cơ thể lại cũng tránh không được cái lạnh. Mà Cố Diệp Ninh đang dùng một ánh mắt tràn ngập sát khí, căm thù và điên cuồng nhìn chằm chằm vào Cố Minh Tuyền đang bị Hạ Kỳ Phong cùng Minh Tu chấn giữ, nằm rạp xuống trên mặt đất, trông vô cùng thảm thương và chật vật.


“Tiểu… tiểu Ninh, bình tĩnh lại một chút, em sẽ đông ch.ết Minh mất.” Mục Hoằng toát mồ hôi dùng tay đập đập lên thành của lồng biến dị, la hét nhắc nhở Cố Diệp Ninh.


Tay vừa chạm vào liền cảm nhận được một cơn lạnh buốt tới thấu xương. Hàn khí có thể gần như xuyên thấu qua lồng không gian do dị năng giả cấp 4 như Nam Cung Lãnh Dạ tạo ra, đủ có thể hiểu được bên trong khu vực của lồng không gian lúc này nhiệt độ đã lạnh tới mức nào. Chẳng trách… cái tên Mặc Sở Minh cực kỳ để ý hình tượng kia cũng mặc kệ tất cả, co rúc thành một cục, cố gắng tránh thoát khỏi khí lạnh. Mục Hoằng cắn chặt môi, thần sắc lo lắng, trong lòng vô cùng vô cùng thương cảm cho Mặc Sở Minh đang kẹt ở bên trong.


Hàn khí bên trong càng lúc càng xao động thật mạnh, tựa như biến thành thực thể hóa, không ngừng va đập vào thành của lồng bảo vệ. Những tiếng bang bang bang liên tục phát ra, mỗi một lần va đập, để lại bên trên thành của lồng bảo vệ những vết nứt dài. Ngay thời khắc tất cả còn đang lúng túng không biết phải làm sao thì Chu Tề Sa đã hét lên cảnh báo.


“Cô ấy sắp đột phá cấp 4, mau mau tránh ra, lồng bảo vệ này sẽ không trụ được lâu đâu!” Nhìn thần sắc nghiêm trọng tràn ngập kinh nghiệm của Chu Tề Sa, tất cả mọi người không ai dám lơ là, lập tức lui về sau vài bước.
“ch.ết tiệt!” Mục Hoằng mắng một tiếng.


“Hoằng, cậu lùi về sau đi, tôi có cách!” Mặc Sở Minh sắc mặt tái nhợt, đôi môi tím tái, mắt nhìn Mục Hoằng đang lo lắng cho mình, khẽ lắc đầu.
“Được!” Thấy y nói như vậy, Mục Hoằng tin tưởng, không nói hai lời lui về sau.


“Màn nước!” Mặc Sở Minh cũng nhanh chóng hành động, y tạo ra một màn nước chắn bốn phía quanh mình. Ít nhất, như thế này thì có thể tăng nhiệt độ cơ thể lên một chút, cũng giảm đi khả năng nguy hiểm bị thương.


Soạt… đột nhiên, một luồng khí xâm nhập qua màn nước của Mặc Sở Minh, vây quanh cơ thể y. Mặc Sở Minh cảm nhận được rõ ràng luồng khí này rất ấm áp, nó đã cản trở không ít hàn khí cùng với áp lực mà y đang phải hứng chịu. Y theo bản năng ngẩng lên liền thấy được Cố Diệp Ninh đã quay đầu, dùng đôi mắt màu bạc tràn ngập lửa giận kia nhìn mình. Chẳng qua, thời điểm nhìn Mặc Sở Minh, sát khí trên khuôn mặt xinh đẹp của cô đã rút đi không ít.


“Xin lỗi…” Thấp giọng nói với Mặc Sở Minh như vậy, trong giọng qua cô phảng phất một tia áy náy. Xin lỗi vì bản thân mất khống chế đã làm liên lụy tới y “Luồng khí đó là dị năng hệ phong của tôi. Hiện tại tôi đột phá, không thể ngăn lại hàn khí xung quanh. Có luồng khí này bảo vệ, anh sẽ được an toàn.”


Tiểu Nha vì đang trong thời kỳ biến dị, cho nên từ cơ thể nó phát ra một loại từ trường bảo vệ, khiến cho nó không bị ảnh hưởng bởi bất cứ sự tấn công nào. Cố Diệp Ninh hoàn toàn không cần lo lắng là cơn giận dữ phát tiết của mình sẽ làm cho tiểu Nha bị đông lạnh. Thế nhưng Mặc Sở Minh dù là dị năng giả nhưng cũng không thể chống lại được hàn khí của cô, người có thực lực hơn y gần 2 cấp. Nếu cô không kịp thời dùng dị năng hệ phong giúp đỡ y che chắn hàn khí, đợi lát nữa chỉ e sẽ làm y bị thương tổn nặng.


“Không sao…” Y lại không hề giận dữ, ngược lại đối với cô mỉm cười bao dung. Thanh âm bất giác cũng nhẹ đi, như an ủi em gái nhỏ “Cô an tâm đột phá đi. Tôi cũng sắp đột phá rồi.”


Thực ra, Mặc Sở Minh cũng tương tự Cố Diệp Ninh, cảm giác được tinh thần lực trong cơ thể đang không ngừng dao động. Dường như chỉ cần tiếp tục thuận theo là có thể đột phá cấp bậc dị năng một cách nhẹ nhàng. Aiz ~ Mặc Sở Minh y đây bị Cố Diệp Ninh tức giận mất lý trí tí nữa thì đông cứng, tuy nhiên cũng bởi vì tính mạng bị áp lực cho nên sinh ra kích thích đột phá cấp bậc dị năng. Thật không hiểu đây có gọi là trong họa có phúc hay không nữa?!


“Ừ!” Gật đầu với y, từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu hấp thu nguyên tố bổ sung vào tinh thần lực đang không ngừng bị xói mòn.
Đột phá xong… cô sẽ cho Cố Minh Tuyền kia biết, cô ta đã chọc phải vào ai!


Bên này nhóm Mục Hoằng hỗn loạn vì cơn giận của Cố Diệp Ninh, lại không biết rằng cuộc chiến của Nam Cung Lãnh Dạ cùng Tĩnh Huyên bên kia với yêu thụ đã đi tới hồi kết.
.
.
.


Tĩnh Huyên thu lại tinh hạch của yêu thụ, đứng dậy, ngẩng lên nhìn Nam Cung Lãnh Dạ, tròng mắt đen láy sâu thẳm không lọt một tia sáng vào. Nụ cười phảng phất mang theo ôn nhu phá lệ bí ẩn cùng đáng sợ. Nam Cung Lãnh Dạ cũng cao ngạo nhìn ngược lại, không một chút né tránh. Anh cảm giác được người thanh niên tên Tĩnh Huyên này liên tục khiêu khích mình. Kể cả ban nãy trong lúc chiến đấu, anh ta cũng ngấm ngầm vô tình vô ý ‘hãm hại’ anh không chỉ một lần.


“Anh thích Ninh nhi?” Tĩnh Huyên mấp máy môi, thanh âm không quá lớn nhưng Nam Cung Lãnh Dạ vẫn nghe rõ được. Nghe thấy anh ta gọi Cố Diệp Ninh là ‘Ninh nhi’ cực kỳ thân thiết, hàng lông mày của anh nhịn không được nhíu vào.


“Thì sao? Anh cũng vậy?” Người này… nếu thật sự là tình địch của mình thì đúng là một phiền toái với anh. Anh nhìn ra được Cố Diệp Ninh rất thân thuộc và có chút ỷ lại với Tĩnh Huyên.
“Tôi rất thương em ấy.” Tĩnh Huyên trả lời lấp lửng không rõ nghĩa.


“Tình cảm của anh là gì?” Trong đôi mắt màu café của anh lóe lên một tia khó chịu. Yêu là yêu, không yêu chính là không yêu, ở đâu ra cái kiểu trả lời lấp lửng nước đôi như thế? Tóm lại, Nam Cung Lãnh Dạ trong lòng đã có nhận định… người này không xứng đáng có tư cách để theo đuổi Cố Diệp Ninh, khi mà ngay cả tình cảm cũng không rõ ràng như vậy!


“Tóm lại, tôi không dễ dàng giao em ấy cho anh đâu.” Nghiêng nghiêng đầu, không trả lời câu trả lời của anh, Tĩnh Huyên dùng giọng điệu quyết đoán cảnh báo.


Đúng lúc này, xao động cùng hàn khí lan tràn ập tới khiến hai người không khỏi giật mình. Lồng bảo vệ là do Nam Cung Lãnh Dạ dùng dị năng tạo nên, có liên kết trực tiếp với anh. Ngay thời khắc lồng bảo vệ xuất hiện vết nứt, anh lập tức phát hiện ra.
XOẢNG!!!


Thanh âm thứ gì đó bị phá nát làm cả hai người hoảng hột cùng lúc quay đầu nhìn về phương hướng của Cố Diệp Ninh. Hiện lên trong tầm mắt của Nam Cung Lãnh Dạ cùng Tĩnh Huyên, ở nơi đó cát bụi mù mịt, cuồng phong gào rít, những luồng hàn khí đông đặc tuôn ra, trải rộng khắp bốn phía. Mấy người Mục Hoằng cũng bị kình khí và cuồng phong đánh ngã rạp sang một bên.


“Tiểu Ninh! Minh!”
“Ninh nhi!” Hai người sắc mặt lập tức biến đổi, trung tâm của cơn cuồng phong cùng hàn khí phát ra kia rõ ràng là vị trí của Cố Diệp Ninh ban nãy. Nam Cung Lãnh Dạ cùng Tĩnh Huyên vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất, phóng về hướng đó.


“Có chuyện gì vậy hả?” Khi hai người tới gần, cuồng phong càng lúc càng điên cuồng, hóa thành một luồng lốc xoáy, khiến cho Nam Cung Lãnh Dạ và Tĩnh Huyên không cách nào quan sát được tình hình bên trong. Nam Cung Lãnh Dạ túm lấy Mục Hoằng, lớn giọng hỏi “Tiểu Ninh thế nào? Minh thế nào?”


“Tiểu Ninh đột phá, hình như Minh cũng đột phá, tóm lại… tôi cũng không rõ thế nào!” Rõ ràng bản thân to lớn hơn Nam Cung Lãnh Dạ rất nhiều, thế mà vẫn bị anh tóm dựng cả lên, Mục Hoằng có chút dở khóc dở cười, luống cuống trả lời.


“Không phải đang yên đang lành sao?” Sắc mặt của Tĩnh Huyên cũng không tốt.


“Hình như Diệp tỷ tỷ nổi giận…” Minh Tu cắn chặt răng chống lại luồng cuồng phong không ngừng phóng tới “Là do nhìn thấy cô ả này!” Nói xong, trừng mắt căm tức, tiện chân đạp vào cái lên Cố Minh Tuyền vẫn đang bị mình đè lên nãy giờ.


Nam Cung Lãnh Da và Tĩnh Huyên nhìn thấy Cố Minh Tuyền, hai người không nói gì, thế nhưng toàn thân lại lần nữa toát ra sát khí. Khí thế vừa toát ra, lập tức chèn ép người khác.


Đám Mục Hoằng có thể cảm giác được không gian xung quanh không ngừng bị bóp méo vặn vẹo, thỉnh thoảng còn vài tia sét màu tím xẹt qua, không cẩn thận mà để bị đánh trúng thì chắc chắn sẽ bị thiêu đốt tới cháy da cháy thịt. Ở dưới chân, mặt đất lần nữa rung lên từng hồi từng hồi, tiếng ầm ầm truyền tới khiến mọi người nhớ tới một màn thiên địa đảo ngược ban nãy, không khỏi toát mồ hôi lạnh.


“Tĩnh Huyên, bình tĩnh lại đi!!!” Chu Tề Sa khổ sở kêu lên.


“Nam Cung đại thiếu, làm ơn bình tĩnh, chút nữa cậu muốn xử cô ta thế nào cũng được, hiện tại cần lo lắng là Minh và tiểu Nha!!!” Mục Hoằng cũng hoảng hốt ngăn cản cơn giận của Nam Cung Lãnh Dạ. Mẹ ơi, bọn họ chống chọi với lốc xoáy và hàn khí của Cố Diệp Ninh cũng đã đủ chật vật lắm rồi!!! Không cần hai vị dị năng giả cấp 4 các người tham gia góp vui nữa đâu!!!


“Em ấy đột phá!” Đúng lúc này, một luồng uy áp được sinh ra từ bên trong trung tâm của luồng lốc xoáy truyền tới. Tĩnh Huyên vô cùng quen thuộc với cảm giác này, lập tức biết được Cố Diệp Ninh đột phá thành công rồi.


“Phải! Đột phá rồi!” Nam Cung Lãnh Dạ cũng cảm nhận được, ánh mắt tạm thời rời khỏi Cố Minh Tuyền. Anh có chút lo lắng nhíu mày hướng về phía luồng lốc xoáy, muốn tìm kiếm bóng dáng mình mong muốn.


Chờ thêm một chút, hàn khí bức người hóa hư không, chỉ để lại những vệt băng dài trên mặt đất. Luồng lốc xoáy cũng càng lúc càng giảm độ dao động, cuối cùng từ từ tán đi. Cho tới khi những luồng khói bụi cùng sương mù cuối cùng biến mất, một bóng dáng thon dài xinh đẹp bước ra từ bên trong. Cố Diệp Ninh từ từ mở mắt, trong đôi mắt màu bạc xinh đẹp dường như lấp lóe một tia ánh sáng màu băng lam.


“Ninh nhi!” Tĩnh Huyên lao tới.
“Tiểu Ninh!” Nam Cung Lãnh Dạ cũng không hề thua kém, bước nhanh lại, muốn kiểm tr.a xem Cố Diệp Ninh có bị thương gì không “Cô có sao không?”


“Không sao, vẫn ổn.” Cố Diệp Ninh đối với hai người nhàn nhạt mỉm cười, lại quay đầu về nhìn tiểu Nha cùng Mặc Sở Minh ở sau lưng “Lãnh Dạ, anh xem xem Sở Minh có sao không? Ban nãy anh ấy bị hàn khí xâm nhập.” Tuy đã dùng dị năng hệ phong để bảo vệ thế nhưng Cố Diệp Ninh vẫn có chút lo lắng.


“Ừ…” Gật đầu, anh đi tới bên cạnh Mặc Sở Minh, kéo y dậy “Minh, có sao không?”


“Ha ha… không sao, chỉ là ban nãy bị hàn khí xâm nhập nên giờ vẫn có chút lạnh thôi.” Mặc Sở Minh sắc mặt vẫn còn có chút tím tái, cười cười đối với Nam Cung Lãnh Dạ. Khi đứng dậy vì cơ thể bị đông lạnh, cho nên tứ chi cứng ngắc, có chút loạng choạng, may mà được anh đỡ lấy.


“Cậu cũng đột phá rồi?” Cảm nhận Mặc Sở Minh thực lực đã tiến thêm một bước, Nam Cung Lãnh Dạ nhíu nhíu mày, thấp giọng hỏi.


“Ừ, trong họa có phúc.” Mặc Sở Minh nhún nhún vai, tuy rằng xém tí mất mạng, thế nhưng đổi được thực lực tăng cao, coi như cũng không quá thiệt thòi “Hiện tại đã là dị năng giả cấp 3 sơ cấp rồi.” Nam Cung Lãnh Dạ chỉ gật gật đầu, khẽ thở phào. Không sao là được, anh chỉ e ngại nhỡ y nguy hiểm tới tính mạng.


“Tiểu Nha sao rồi?” Tĩnh Huyên quan tâm hỏi.


“Đã không sao đâu. Chờ qua một thời gian là nó sẽ tỉnh lại thôi.” Cố Diệp Ninh mỉm cười lắc nhẹ đầu với anh ta “Mục Hoằng, anh giúp tôi nâng tiểu Nha lên với.” Tiểu Nha biến dị, cân nặng của nó sẽ không nhẹ như trước, phải nhớ tới Mục Hoằng mới nâng lên được.


“A, được, em chờ chút.” Mục Hoằng lập tức đi tới, nâng tiểu Nha lên. Hắn cũng nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường, liền hỏi Cố Diệp Ninh “Tiểu Nha sao vết thương biến mất hết rồi?”


Nghe Nam Cung Lãnh Dạ kể ban nãy, làm hắn tưởng bị thương thế nặng lắm, sắp mất mạng tới nơi rồi. Thế nhưng, hiện tại nhìn thì ngoại trừ những vết máu bết trên lông, hắn chẳng phát hiện ra một vết thương nào trên thân tiểu Nha. Hơn nữa… hình như cân nặng không phải tăng lên bình thường đâu. Cho dù là Mục Hoằng sức mạnh rất lớn cũng phải nhíu mày khi nâng tiểu Nha lên trên vai. Cơ thể của nó cũng to hơn trước tới gấp đôi.


Cố Diệp Ninh lại một lần nữa kiên nhẫn giải thích lại cho hắn cùng mọi người: “Nó giờ đã biến dị, một lúc nữa sẽ tỉnh, đã không nguy hiểm tới tính mạng nữa.”
“Tốt quá rồi.” Mọi người thở phào nhẹ nhõm.


“Minh cũng đột phá cấp 3 rồi.” Nam Cung Lãnh Dạ đỡ Mặc Sở Minh đi tới, đối với mọi người thông báo. Tin vui cùng lúc không ngừng ập tới, làm cho tất cả không khỏi vui mừng.


“Minh, sao cậu nỡ bỏ tôi mà đi trước.” Chỉ trừ… Mục Hoằng. Hắn hiện tại thân cao như núi, vẻ mặt anh tuấn nghiêm nghị lại lộ ra biểu cảm oán phụ, nghiêng người dựa vào Mặc Sở Minh, tỏ vẻ đau đớn khổ sợ ca thán “Nhớ trước kia chúng ta cùng nhau tiến lùi, như thế nào lại đột phá cấp 3 trước tôi chứ. Giờ tôi là người có thực lực kém nhất trong mọi người rồi.”


Mặc Sở Minh: (╬ ̄皿 ̄)凸
Những người khác: … (¬_¬)
Mục Hoằng, cảm phiền anh đừng giả vờ giả vịt như vậy có được không. Vẻ oán phụ đó tuyệt đối không hợp với bộ mặt của anh đâu!!!


“Được rồi, vậy giờ… chúng ta nói chuyện một chút có được không nhỉ, Cố - Minh - Tuyền!” Cố Diệp Ninh lúc này chuyển tầm nhìn về phía Cố Minh Tuyền đang bị Minh Tu giữ chặt, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lùng sắc bén.


“…” Những người khác nghe thấy Cố Diệp Ninh nói như vậy, cũng thu lại vẻ trêu đùa. Thần sắc hoặc lạnh nhạt, hoặc phẫn nộ, hoặc khinh bỉ vây quanh Cố Minh Tuyền.


“Ninh nhi, để anh xử lý cô ta cho.” Tĩnh Huyên vươn tay đặt lên vai của cô, híp mắt cười ôn nhu, thanh âm trầm thấp mê hoặc tựa như đang thủ thỉ cùng tình nhân. Đáng tiếc, trong mắt của anh ta lại lóe lên một tia huyết tinh tàn nhẫn.


“Cứ giao cho tôi.” Nam Cung Lãnh Dạ đứng bên còn lại, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô.
“Không, tôi muốn tự trừng phạt cô ta trước.” Cố Diệp Ninh không nhìn hai người, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn vào Cố Minh Tuyền.


“Không… không… tôi không muốn…” Cố Minh Tuyền nãy giờ được chứng kiến thực lực của Cố Diệp Ninh, của Nam Cung Lãnh Dạ, của Tĩnh Huyên, của những người khác. Cô ta biết được bản thân không thoát nổi, đã sợ hãi tới run bần bật, thần sắc hoang mang “Đừng, tôi không muốn ch.ết, tôi… không muốn… Làm ơn, tha… tha cho tôi…”


“Tôi cũng không muốn ch.ết. Tiểu Nha cũng không muốn ch.ết.” Cố Diệp Ninh dùng mũi giày nâng cằm của cô ta lên, nhìn cô ta khóc lóc nước mắt nước mũi tèm nhem, khinh bỉ cười lạnh “Thế nhưng, cô lại dám đẩy tôi, hãm hại tôi, khiến cho tiểu Nha vì cứu tôi mà bị thương. Cô nói xem, tôi như thế nào tha thứ cho cô đây?”


“Rõ ràng… rõ ràng cô cướp đi mọi thứ của tôi, cướp đi Lãnh Dạ ca ca của tôi…” Bị những lời này của Cố Diệp Ninh kích thích, Cố Minh Tuyền vốn sợ muốn ch.ết rồi lại lần nữa mồm nhanh hơn não, quát lên.


Cố Diệp Ninh hơi nhíu mày, nhìn Cố Minh Tuyền giống như một kẻ ngoài hành tinh. Những người khác đứng xung quanh nhìn cô ta chật vật tới mức này rồi còn vẫn gân cổ lên gào thét, nhịn không được thầm nghĩ… trần đời đúng là loại người nào cũng có, não tàn nhường này quả thực mới gặp lần đâu. Đặc biệt là Nam Cung Lãnh Dạ, anh chẳng thể hiểu được mình với cô nàng Cố Minh Tuyền này có quan hệ gì với nhau, tại sao cô ta cứ năm lần bảy lượt lôi kéo anh vào vậy?


Nói thật, Cố Diệp Ninh trong đầu đang nghĩ… cô nàng Cố Minh Tuyền này đúng là hoang tưởng tới điên rồi. Cô với cô ta không thù không oán, cô ta lại đơn phương tưởng tượng xong đơn phương hận cô, thậm chí còn ‘vong ân bội nghĩa’, đẩy cô vào chỗ ch.ết.


“Tiểu Ninh, đừng nhiều lời nữa, giết cô ta đi.” Mục Hoằng cùng Mặc Sở Minh khó chịu đối với cô nói. Kẻ như Cố Minh Tuyền, hắn cùng y đã chán ghét tới cùng cực.
“Không, không thể giết cô ta.” Cố Diệp Ninh nhếch môi cười. Cô khom người, nhanh như chớp túm lấy cổ tay của Cố Minh Tuyền.


“KHÔNG!!! KHÔNG!!! CÔ MUỐN LÀM CÁI GÌ? MAU BUÔNG TÔI RA!!!” Không biết vì sao, khi Cố Diệp Ninh túm lấy tay mình, Cố Minh Tuyền đột nhiên có một cảm giác không tốt. Cố Diệp Ninh nói không giết, nhưng cô ta không tin Cố Diệp Ninh lại dễ dàng buông tha cho mình như vậy. Cô ta gào thét, quẫy đạp, muốn đẩy Cố Diệp Ninh ra.


“Câm miệng!!!” Minh Tu ngồi trên người cô ta lập tức dùng tay giật mạnh mái tóc của cô ta, trừng mắt tức giận.
“A A A A!!!”


Sức mạnh của Cố Diệp Ninh và Minh Tu, làm sao Cố Minh Tuyền có thể chống lại. Cô ta ăn đau, nước mắt lại lã chã rơi ra, chống cự cách nào cũng thoát không được. Cô ta đưa mắt van nài nhìn những người xung quanh, đặc biệt là Nam Cung Lãnh Dạ và Tĩnh Huyên, thế nhưng không một ai đáp lại. Bọn họ đều dùng ánh mắt kì thị, khinh bỉ, giận dữ hoặc hờ hững vô cảm nhìn cô ta, tựa như cô ta bị đau, bị trừng phạt là đúng. Đáy lòng Cố Minh Tuyền lạnh run, cô ta đã làm gì sai chứ? Cô ta đã làm gì sai? Sai, tất cả đều phải là Cố Diệp Ninh sai!!!


“CỐ DIỆP NINH!!! CỐ DIỆP NINH!!! SAI LÀ CÔ SAI!!! LÀ CÔ SAI!!! KHÔNG PHẢI TÔI, KHÔNG PHẢI TÔI!!!” Cố Minh Tuyền hét lên, đầu óc hỗn loạn một mảnh. Rõ ràng tất cả những gì thuộc về Cố Diệp Ninh phải là của cô ta, Cố Diệp Ninh dựa vào đâu mà trừng phạt cô ta “CÔ KHÔNG CÓ TƯ CÁCH TRỪNG PHẠT TÔI!!! MAU THẢ TÔI RA!!!”


“Không có tư cách sao?” Cố Diệp Ninh nhìn cô ta giãy dụa, giống như phát điên rồi, nét cười trên khuôn mặt không hề biến mất.


“TÔI LÀ NGƯỜI CỦA QUÁCH GIA, CÔ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP LÀM GÌ TÔI!!! KHÔNG ĐƯỢC PHÉP!!!” Cô ta thậm chí còn lôi cả Quách gia ra. Cô ta tin tưởng có Quách gia sau lưng, Cố Diệp Ninh sẽ e ngại không dám ra tay.
“Quách gia sao? Quách gia còn chưa đáng để tôi để vào trong mắt.”


Mặc kệ Cố Minh Tuyền tiếp tục nói thêm cái gì, Cố Diệp Ninh dùng sức càng thêm túm chặt cổ tay của cô ta, phát động dị năng. Một luồng khí màu băng lam truyền từ bên trong lòng bàn tay của cô, xâm nhập vào trong tĩnh mạch ở cổ tay. Sau đó, Cố Minh Tuyền chỉ cảm thấy một thứ gì đó lạnh cực độ đang xé rách da thịt lui vào bên trong người mình.


Cơn lạnh theo đường mạch máu, lan trán khắp cơ thể. Máu trong người của cô ta như muốn đông cứng lại, khiến cho cô ta run lên bần bật. Lạnh! Lạnh từ trong xương tủy phát ra! Thần sắc cô ta nhợt nhạt, trên da và tóc tự sinh ra một lớp băng mỏng phủ bên trên.


“CỐ DIỆP NINH CÔ ĐÃ LÀM GÌ TÔI!!!” Thanh âm không còn trong trẻo như trước, đông cứng, gãy nát, như tiếng cửa gỗ mục nát kẽo kẹt. Hốc mắt cô ta cũng đông cứng lại, muốn khóc, nhưng không khóc nổi được nữa.


“Không có gì, tặng cho cô một món quà, từ nay về sau, cô sẽ trở thành một băng nữ. Khóc không được, nói không thông, vĩnh viễn phải chịu cơn lạnh tới thấu xương thấu tủy.” Vươn tay ra, vuốt ve má của Cố Minh Tuyền, đôi mắt bạc xinh đẹp híp lại mang theo ý cười phảng phất.


Nhưng ý cười này, rơi vào trong mắt của Cố Minh Tuyền, chẳng khác nào một lời nguyền của ác ma. Cố Minh Tuyền nghĩ tới mình mãi mãi phải chịu cơn lạnh giá này, kinh hoảng lắc đầu hét lên: “KHÔNG!!! KHÔNG!!! TÔI KHÔNG MUỐN!!! A A A!!!”


“Thực sự không giết cô ta sao?” Chu Nhi đối với sự tàn ác của Cố Diệp Ninh, chẳng có cảm giác gì. Cô bé quay sang hỏi Cố Diệp Ninh.
“ch.ết, có đôi khi là giải thoát. Sống, mới phải chịu dằn vặt.” Cố Diệp Ninh nhàn nhạt đáp.


Phừng… trên đầu ngón tay của Nam Cung Lãnh Dạ, một ngọn lửa trắng xuất hiện. Anh đi tớ, ngồi xổm trước mặt của Cố Minh Tuyền, mặc kệ ánh mắt kinh hoàng của cô ta, ở trên mặt cô ta thiêu đốt thành một hàng chữ ‘vô ơn bội nghĩa’. Từ đầu tới cuối, nét mặt vô cảm, ánh mắt vô cảm, cho dù là đang hủy dung của một cô gái, anh cũng chẳng hề có cảm giác gì. Nếu không phải Cố Diệp Ninh muốn cô ta sống trong dằn vặt thì anh đã không ra tay nhẹ nhàng thế này đâu.


“A A A A !!!”


Lửa của Nam Cung Lãnh Dạ là loại lửa có nhiệt độ cao nhất, da thịt làm sao có thể chịu được. Trong thoáng chốc, da thịt trắng nõn của Cố Minh Tuyền bị thiêu thành than đen, phát ra mùi thịt nướng khét lẹt, lộ ra xương trắng dùng thịt đỏ bên trong. Khuôn mặt xinh đẹp tú lệ cứ như vậy biến thành kinh dị chẳng khác nào dạ xoa.


“KHÔNG!!! LÃNH DẠ CA CA, SAO ANH LẠI ĐỐI XỬ VỚI EM NHƯ THẾ? KHÔNG!!!” Cố Minh Tuyền hai mắt tràn ngập không tin cùng hận ý nhìn Nam Cung Lãnh Dạ, lại không biết trừng phạt với bản thân còn chưa kết thúc. Cô ta không biết, ở bên một, Tĩnh Huyên vẫn luôn mỉm cười nhàn nhạt nhìn mình.


“Chu Nhi, dùng hệ dị năng của em, phá hủy tinh thần lực của cô ta đi.” Tĩnh Huyên từ đầu tới cuối vẫn mỉm cười ôn nhu như trước, đối với Chu Nhi nói. Khả năng của hệ tinh thần lực là gì, anh ta sao có thể không biết. Đối với một người thấp hơn mình hẳn 2 cấp, Chu Nhi muốn phá hủy tinh thần lực của Cố Minh Tuyền, chỉ là một việc nho nhỏ đơn giản.


“Vâng.” Chu Nhi nghe thấy Tĩnh Huyên phân phó, không chút nào do dự hay thắc mắc, tiến lên.


“Không… đừng làm như vậy, đừng làm như vậy!!!” Toàn bộ cơ thể bên trong bị đông lạnh, cho dù muốn nhúc nhích để tránh khỏi cũng không được. Cố Minh Tuyền hai mắt mở to, bất lực nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của Chu Nhi đang vươn ra, chạm vào trán của mình.


“Phá!” Sử dụng dị năng công kích vào sâu trong não bộ của Cố Minh Tuyền, Chu Nhi quả thực vô cùng nhẹ nhàng đã phá vỡ được hoàn toàn tinh thần lực của cô ta.


“KHÔNG!!!” Cố Minh Tuyền cảm giác được não như muốn nứt ra, tinh thần lực bị rút cạn, đau đớn gào lên một tiếng rợn người. Giờ phút này đây, dù là Nam Cung Lãnh Dạ hay Tĩnh Huyên thìtrong lòng cô ta đã không còn là hình tượng đẹp đẽ như trước nữa. Cả hai người họ… đối với cô ta mà nói, chẳng khác nào ác quỷ từ địa ngục xông tới.


Mục Hoằng, Mặc Sở Minh, Chu Tề Sa và Hạ Kỳ Phong đứng một bên nhìn cảnh tượng năm người Tĩnh Huyên, Cố Diệp Ninh, Nam Cung Lãnh Dạ, Chu Nhi và Minh Tu đang xúm lại hành hạ Cố Minh Tuyền, nhịn không được theo bản năng toát mồ hôi lui về sau một khoảng cách an toàn. Ai ~ xem ra cái suy nghĩ giết ch.ết của bọn họ vẫn còn đơn giản chán nha ~ mấy người kia, trừng phạt cũng quá mức kinh dị cùng ác độc đi ~


Ở mạt thế này, dị năng giả nữ cực kì hiếm có, đặc biệt là loại có nhan sắc như Cố Minh Tuyền. Bây giờ Nam Cung Lãnh Dạ hủy dung của cô ta; Cố Diệp Ninh biến cô ta trở thành nửa phế nhân, cơ thể không cử động được; Tĩnh Huyên lại ra lệnh cho Chu Nhi phá vỡ tinh thần lực của cô ta, làm cho cô ta sau này triệt để mất đi dị năng. Ba người này ra tay cũng đủ ngoan độc, Cố Minh Tuyền bị biến thành thế này, sau này cuộc sống còn có thể tốt được sao? Loại tư vị đang ở trên cao bị rơi xuống đáy vực tuyệt vọng… Cố Minh Tuyền sẽ chịu được?


Quả nhiên, có đôi lúc thì cái ch.ết là một sự giải thoát…
Chu Tề Sa, Mục Hoằng, Mặc Sở Minh cùng Hạ Kỳ Phong thắp một nén nhang mặc niệm cho Cố Minh Tuyền. Ai bảo chọc ai không chọc, lại chọc vào Cố Diệp Ninh cơ!!!


“Quách Phi?” Nhìn Cố Minh Tuyền ngất đi trong đau đớn, Cố Diệp Ninh quay đầu lại nhìn một đám người thương tích đầy mình đứng xa xa đang dùng ánh mắt kinh dị nhìn mấy người đội ngũ bọn họ. Cô thản nhiên mắt đối mắt với thanh niên trẻ tuổi đứng đầu trong đám người kia.


“A…” Quách Phi toàn thân chật vật, đầy vết thương, bị Cố Diệp Ninh nhìn, anh ta có cảm giác máu toàn thân bị đông cứng. Thủ đoạn trả thù ban nãy của Cố Diệp Ninh, Quách Phi không phải là không nhìn thấy.


“Quách gia muốn bảo vệ Cố Minh Tuyền?” Không thèm để ý cảm xúc sợ hãi e ngại của Quách Phi, cô vẫn lạnh nhạt hỏi.
“Không… không…” Anh ta lắc đầu như trống bỏi.


Làm sao dám! Đối phương có tận ba dị năng giả cấp 4, một đống dị năng giả cấp 3, hơn nữa thủ đoạn ngoan độc như vậy, Quách gia anh ta không đắc tội nổi. Chỉ là một Cố Minh Tuyền, Quách gia đâu thèm để ý. Nếu không phải Cố Minh Tuyền dựa vào quan hệ đàn anh đàn em với Quách Phi, có lẽ cô ta còn chưa đủ khả năng để gia nhập vào đội dị năng giả dưới chướng của Quách gia đâu.


“Mang cô ta cút đi.” Nam Cung Lãnh Dạ đi tới phía trước một bước, ánh mắt lạnh băng, thanh âm ra lệnh không cho phép kháng cự.
“Được, chúng tôi biết rồi.”


Đám người Quách gia cùng Quách Phi cũng không dám trái lời, lập tức lao tới, mặc kệ toàn thân đầy vết thương cũng cố nâng Cố Minh Tuyền rời đi. Động tác của bọn họ rất nhanh, gần như là chạy khỏi khu vườn của sở nghiên cứu. Giống như là sợ rằng, nếu bản thân nếu ở lại nơi này thêm một chút nữa thì sẽ làm ra gì đó chọc giận đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ.


Nam Cung Lãnh Dạ thấy bóng dáng của Quách Phi cùng thuộc hạ khuất bóng xong, liền nghiêng nghiêng đầu, lạnh nhạt nhìn sang Tĩnh Huyên, trong đôi mắt màu café lóe lên một tia cảnh giác cùng đề phòng. Anh thực sự không thích cái người tên Tĩnh Huyên này, anh ta dường như có mối quan hệ rất thân thiết với Cố Diệp Ninh.


“Được rồi, hiện tại có thể giới thiệu bản thân chưa?”
“Anh không cảm thấy rằng khi muốn hỏi tên người khác, trước hết phải giới thiệu mình sao?” Tĩnh Huyên không bị ánh mắt nghi kị của Nam Cung Lãnh Dạ chọc giận, ngược lại anh ta vẫn điềm nhiên cười cười.


Nhìn dáng vẻ ôn nhuận như ngọc kia, nếu không phải đã tận mắt chứng kiến dáng vẻ hung tàn huyết tinh của anh ta thì có lẽ bất cứ ai ở đây cũng sẽ bị lừa rằng Tĩnh Huyên là một quý công tử ôn nhu lễ độ. Chu Nhi, Chu Tề Sa và Minh Tu đã biết rõ về Tĩnh Huyên thì không nói, chỉ có ba người Mục Hoằng, Mặc Sở Minh và Hạ Kỳ Phông là không khỏi toát mồ hôi lạnh. Mặc Sở Minh đột nhiên nhớ tới cái thằng ranh Cố Diệp Phi - anh trai song sinh của Cố Diệp Ninh. Tên Tĩnh Huyên này cùng với Cố Diệp Phi chắc chắn là cùng một loại người. Cái loại ngoài mặt thì cười cười nhưng trong bụng một bồ dao găm, nói thẳng ra chính là hai mặt giả tạo!


Mặc Sở Minh trong lòng thóa mạ Tĩnh Huyên và Cố Diệp Phi, lại không hề để ý tới bản thân mình kì thực ra cũng có biệt danh ‘hồ ly’ tương tự, nào có thua kém gì ai đâu ~ ╮(╯▽╰)╭


“Bỏ đi ~ tôi giới thiệu trước cho. Tôi là Chu Tề Sa, mẹ của Chu Nhi. Bây giờ thực lực là cấp 3 trung giai, dị năng là hỏa hệ.” Chu Tề Sa thấy hai bên Nam Cung Lãnh Dạ cùng Tĩnh Huyên dằng co, không ai chịu nhường bước, đành bất đắc dĩ thở dài, bước lên một bước, mở miệng giới thiệu bản thân.


“Mục Hoằng, dị năng cường hóa toàn thân, thực lực cấp 2 cao giai.” Mục Hoằng thấy Chu Tề Sa đã lên tiếng, cũng không muốn tiếp tục làm căng, chủ động giới thiệu theo.
“Mặc Sở Minh, dị năng hệ thủy, thực lực cấp 3 sơ giai.” Mặc Sở Minh đưa tay vươn tay đẩy đẩy gọng kính, hừ một tiếng.


“Em là Hạ Kỳ Phong.”


Hạ Kỳ Phong không giống Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng tràn ngập lạnh nhạt kia, cậu bé biết đối phương rất thân thiết với Cố Diệp Ninh, Minh Tu và Chu Nhi. Mà trong đội ngũ, rõ ràng Hạ Kỳ Phong có quan hệ tốt nhất với cả ba người kia, cho nên trong lòng cậu cũng sinh ra cảm tình, muốn thân thiết với Tĩnh Huyên cùng Chu Tề Sa.


“Em là song hệ dị năng giả, hệ độc cùng hệ ám.”
“Cậu bé này là do em cứu được, cha mẹ đều đã qua đời, sau này cũng sẽ luôn đi theo em. Tiểu Phong rất ngoan, thực lực cũng rất cao… là cấp 3 sơ giai.”


Cố Diệp Ninh nhìn ra thâm ý trong mắt của Tĩnh Huyên, biết được anh ta nhất định đoán ra được thân phận của ba người Nam Cung Lãnh Dạ. Thế nhưng, Tĩnh Huyên chắc chắn không biết Hạ Kỳ Phong là ai, vì vậy cô chủ động giới thiệu.


Có thể trước đó chỉ coi như tiện tay cứu cậu một mạng, không quá đặt nặng trong lòng, thế nhưng trải qua nhiều chuyện như thế cùng nhau, cô cũng đã dần dần coi trọng và đem Hạ Kỳ Phong trở thành người thân, trở thành một cậu em trai cần bản thân quan tâm chăm sóc.


Từ thời khắc Hạ Kỳ Phong được cô cứu, nguyện đi theo cô, thì có lẽ vận mệnh của Hạ Kỳ Phong cùng Cố Diệp Ninh đã gắn chặt vào với nhau. Cô phải có trách nhiệm chăm sóc cậu cho thật tốt. Sau này kể cả trở về thủ đô rồi, cô nhất định cũng sẽ để Hạ Kỳ Phong gia nhập vào Cố gia. Mà nếu đã gia nhập vào Cố gia gia tộc, vậy thì đương nhiên phải giới thiệu kĩ càng một chút với Tĩnh Huyên để anh ta nhận biết.


“Tĩnh Huyên ca ca, tiểu Phong rất tốt với em…” Chu Nhi cũng bước tới giật giật vạt áo của Tĩnh Huyên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra một tia cười nhàn nhạt. Cô bé cũng muốn Tĩnh Huyên có ấn tượng tốt với Hạ Kỳ Phong.


“Anh ta dù thường hay bắt nạt em, nhưng cũng là người tốt…” Minh Tu bĩu bĩu môi, có chút xấu hổ túm vạt áo bên còn lại của Tĩnh Huyên, thấp giọng thì thào.
Hạ Kỳ Phong nước mắt lưng tròng: Ai da ~ không ngờ có ngày được chứng kiến Tiểu Chu Nhi và thằng nhãi Minh Tu nói giúp cho mình…


“Ừ, anh biết rồi.” Có chút bất đắc dĩ xoa xoa đầu hai nhóc con. Tĩnh Huyên sao không hiểu ý của Cố Diệp Ninh, Chu Nhi và Minh Tu. Đừng nói là có thêm hai đứa nhóc Chu Nhi và Minh Tu nói giúp, chỉ cần một mình Cố Diệp Ninh lên tiếng, đã bao giờ anh ta phản đối đâu.


Quay đầu nhìn Hạ Kỳ Phong, nụ cười đối với cậu cũng ân cần thêm vài phần. Tĩnh Huyên cũng vô cùng tán thưởng Hạ Kỳ Phong này, nhỏ tuổi như vậy nhưng thực lực rất cao, chứng tỏ thiên phú chiến đấu không thua kém gì hai đứa nhóc Chu Nhi cùng Minh Tu: “Xin chào, tiểu Phong.”


“Dạ… dạ…” Nghe Tĩnh Huyên mới gặp mặt chẳng bao lâu lại gọi mình là ‘tiểu Phong’, Hạ Kỳ Phong có chút giật mình sững sờ cùng lúng túng. A, xem ra anh trai tên Tĩnh Huyên này không có khó gần như cậu nghĩ.


“Còn anh?” Tĩnh Huyên lại chuyển ánh mắt sang nhìn Nam Cung Lãnh Dạ, đôi mắt đen lóe lên một tia ý cười tinh quái.


“Nam Cung Lãnh Dạ, tam hệ dị năng lôi, hỏa biến dị cùng không gian.” Nam Cung Lãnh Dạ cũng không che giấu mình có ba hệ dị năng. Ban nãy anh sử dụng lồng bảo vệ thì Tĩnh Huyên này đã nhận ra rồi, cho giấu diếm cũng chẳng có ích gì “Thực lực cấp 4 sơ cấp.”


“Tam hệ? Này… có thể sao?” Chu Tề Sa giật mình, chưa từng nghe thấy ai có tới ba hệ dị năng. Đôi mắt màu đỏ rượu xinh đẹp tràn ngập hoang mang, biểu cảm trên mặt cô ta khi nhìn Nam Cung Lãnh Dạ không giống như nhìn một con người mà tựa như đang thấy quái vật vậy.


“Ha ha… quả nhiên, Nam Cung đại thiếu lại dọa người rồi.” Mục Hoằng thấy vẻ mặt kinh dị của Chu Tề Sa, nhịn không được bật cười. Thấy chưa? Không phải chỉ có mỗi mình mấy người trong đội ngũ bọn họ bị dọa đâu!


“Hoằng…” Như cười như không, nhướng mi liếc về Mục Hoằng, Nam Cung Lãnh Dạ thấp giọng gọi tên của hắn nhưng bên trong tràn ngập đe dọa cùng nguy hiểm.


“Khụ… khụ… khụ… tôi sai rồi, coi như tôi chưa nói gì đi Nam Cung đại thiếu.” Thấy vậy, Mục Hoằng lập tức ho khan vài tiếng, xua xua tay, trên khuôn mặt cương nghị lộ ra nụ cười nịnh nọt… nhìn vô cùng vô cùng không phù hợp gì cả.


“Được rồi, thế còn anh?” Hừ nhẹ một tiếng, Nam Cung Lãnh Dạ lại quay lại nhìn Tĩnh Huyên.
“Tôi? Dị năng giả hệ thổ biến dị, cấp 4 sơ cấp.”


Tĩnh Huyên híp mắt cười, hai tay đút vào trong túi quần, trên khuôn mặt anh tuấn ôn nhuận hiện lên sự thong dong nhàn nhã bình thản. Thân người thẳng tắp như cây tùng, toát lên một sự cao ngạo khó ai bì được. Dù đứng cạnh Nam Cung Lãnh Dạ, cũng tuyệt đối không hề bị lép vế một chút nào.


“Tên đầy đủ của tôi là Cố Tĩnh Huyên. Hân hạnh được gặp anh, Nam Cung đại thiếu gia.”






Truyện liên quan