Quyển 1 - Chương 11

Nói thế nào thì Đỗ Diệc Tiệp cũng là một cậu trai lớn, qua một năm nữa là trưởng thành, so sánh với cái thân thể còn đang dậy thì của tôi, quả thực khiến người ta phải nản lòng.


Hắn ôm tôi từ phía sau, hai người ngồi ở cửa ra vào, lúc mới đầu còn nói vài câu, càng về sau một câu cũng không nói, hai tay ôm quanh vai tôi, cảm thấy rất ngọt ngào, rất dễ chịu. Đến khi hắn buông tôi ra, cũng đã trải qua một lúc lâu.


Đỗ Diệc Tiệp nhếch môi, đưa tay nhu nhu khóe mắt tôi, khẽ nói: [Tôi tiễn cậu.]


Hắn nắm lấy tay tôi dắt đi, nói thật ra, tôi cũng không biết rõ cách ở chung với một cậu trai, hồi trước ở trước mặt Vương Tranh, tôi giống như một cô vợ nhỏ, cậu ấy đi đâu tôi liền chạy theo đó. Bàn tay của Đỗ Diệc Tiệp so với những cậu trai cùng tuổi khác có phần to hơn, khớp xương rõ rệt, ở bụng ngón trỏ và gan bàn tay có những vết chai, giống như Cảnh thúc vậy — nó chỉ có ở những người nhiều năm cầm súng mới xuất hiện.


Lão Hà cùng mấy người kia vừa thấy bóng dáng tôi, liền vội vàng chạy tới.


[Aiii, tiểu thiếu gia, cậu không biết đâu, biểu thiếu gia gọi điện như muốn đòi mạng vậy, thực sự khiến tôi... Ách, vị này là...] Tôi đang muốn mở miệng giới thiệu với lão Hà, Đỗ Diệc tiệp đã đoạt lời trước: [Tôi là... bạn cùng lớp của cậu ấy.]


available on google playdownload on app store


May sao Đỗ Diệc Tiệp đang mặc một chiếc áo sơ mi nhạt màu, tóc cũng nhuộm lại, bằng vào diện mạo tuấn tú vốn vó, lúc cười rộ lên, không khỏi khiến người ta cảm thấy rất có hảo cảm. Lão Hà vội gật đầu, thân thiện mà bắt chuyện.


Đỗ Diệc Tiệp không cho tôi ra sân bay tiễn hắn, chỉ mỉm cười bảo: [Cậu biết tôi là người rắc rối mà, đừng đến chuốc thêm rắc rối cho mình nữa, cũng đâu phải không trở về nữa đâu.] Lúc Đỗ Diệc Tiệp nói chuyện, rất thích ghé sát vào tai tôi. Khi hắn nói thầm, rất có vẻ hấp dẫn, hoặc có lẽ tôi hẳn phải giới thiệu hắn đi vào con đường truyền thông, bằng vào diện mạo cùng giọng nói ấy, phỏng chừng có thể nổi tiếng khắp Châu Á cũng nên.


Người tôi chỉ cao bằng đến ngực của Đỗ Diệc Tiệp, khi hắn nói, sẽ hơi hơi nghiêng người, mùi hương trên người hắn khiến cho người ta cảm giác an tâm. Tôi nhu nhu lỗ tai, đầu choáng nặng, trong lòng bất giác nổi lên một loại cảm tình không rõ.


[Phải, phải làm sao để liên lạc với anh? Không cho tôi ra sân bay tiễn, thì cũng phải để lại số điện thoại chứ.] lúc tôi mở miệng, giọng có chút khàn.


Tôi theo lão Hà lấy ra giấy bút có mang theo trên người, Đỗ Diệc Tiệp tựa trên vai tôi, chỉ thấy ngòi bút kia di chuyển, tiếp đó đem tờ giấy gập lại cho nhỏ, đặt ở trong lòng bàn tay tôi, che kín lại.


Khi tôi đi, Đỗ Diệc Tiệp vẫn đứng ở đầu cầu thang. Tôi không ngừng quay đầu lại, chỉ trông thấy thiếu niên anh tuấn kia đang hướng tôi mỉm cười, hốc mắt tôi rất đỏ, tôi cảm giác được mắt mình cũng đang nhức nhối theo.
Lên xe rồi, tôi mới mở lòng bàn tay ra.


Tờ giấy đã bị nắm thành một viên nhỏ.
Tôi chậm rãi mở nó, rồi sau khẽ nhu nhu mắt.
Đó chỉ là một tờ giấy trắng tinh.
Tôi cười.
Mặt trên tờ giấy không có gì hết.


Tiệc rượu hàng năm của cổ đông Nhâm thị đối với Nhâm thị mà nói chẳng khác nào ngày tết trung thu, toàn bộ cổ đông của Nhâm thị đều có mặt, cả những họ hàng bên ngoài của Nhâm gia phần lớn cũng đến, trong gia tộc ngoại trừ tôi ra còn có cô hai chưa có xuất thế đã gả đến Canada cùng mẹ tôi, đều đến tham gia bữa tiệc tối này.


Trong trí nhớ, khi tôi lên học cao trung Nhâm lão thái mới chậm rãi đem quyền lực trong tay giao cho Nhâm Tam gia. Kiếp này, đã có những việc vượt xa so với phạm vi trí nhớ của tôi. Bây giờ toàn bộ Nhâm thị thậm chí cả công trình thương mại quốc gia mới hầu như đều đã do Nhâm Tam gia một tay che trời, còn Nhâm lão thái thì phải sớm đi nghỉ dưỡng lão tại Mục Dương ở New Zealand.


Lại nói, vào thời điểm này của kiếp trước, Tam thúc tuy sở hữu một phần năm tổng số cổ phần của Nhâm thị, nhưng lại rất ít khi quan tâm đến các hoạt động của Nhâm thị, nhiều lắm cũng chỉ làm một tổng giám đốc trên danh nghĩa, quanh năm suốt tháng chẳng bao giờ lộ mặt đến công ty. Bệnh của Tam thúc vốn bị từ nhỏ, là bệnh về đường hô hấp tuy không nặng, nhưng cũng đủ khiến y trải qua cuộc sống hai mấy năm trời nếm đủ giày vò.


Có một câu nói như thế này — tai họa lưu nghìn năm.
Bởi thế tôi cho rằng, vẫn còn hơn chín trăm bảy mươi năm cho y chịu đủ cả giày vò.


Kiếp này, Nhâm Tam gia vừa tích cực chữa bệnh, mặt khác đem quyền hành Nhâm thị từ từ thu hết vào trong tay, phỏng chừng bây giờ Nhâm lão thái có ca một trường thiên, cũng không sánh bằng một tiếng ho khẽ đầy hữu lực của Tam gia.


Kiếp trước, từ lúc tôi hiểu biết thì đã tham gia tiệc rượu hàng năm, hình ảnh khắc sâu nhất trong tâm trí chính là khoảnh khắc khi Vương Tranh cùng suy nhân kia đứng tại nơi cao nhất, cùng nhau cạn ly, ánh chút mơ hồ, hệt như một đôi, dạ dày tôi không ngừng dâng lên trận trận chua xót. Ai bảo tôi nhiều ngày trước còn không không thèm để ý mà đi tới tòa nhà cao ốc của suy nhân kia, đứng suốt một ngày, ngay đến mặt mũi y cũng không nhìn thấy, còn bị người ta mời đi ra ngoài.


Sau này mới biết, bọn họ đứng cùng phe với nhau.
Khụ, hai người họ không chỉ là một phe, mà còn,  còn thực sự có chuyện...
Hai người họ cùng nhau đưa tôi vào chỗ ch.ết, vậy mà tôi còn ngây ngốc cho rằng người ấy còn có thể vì tôi và y đã từng... 


Tôi. tôi chỉ hy vọng y cứu được Nhâm thị, bởi có thế nào, có thế nào cũng là cùng họ Nhâm.
Kết quả, tại trong buổi tiệc hàng năm tôi chẳng nói chẳng rằng mà xông lên, chỉ vào mặt y chửi đến không còn mặt mũi — A, có lẽ đấy là chuyện vĩ đại nhất mà tôi đã làm.


Nhưng thực ra, người không còn mặt mũi nào lại không phải là y.
Mà là tôi.


Đại môn vừa mở, nhìn lên đã thấy Vương Tranh khổng tước đang ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt âm trầm đến nỗi có thể đẹp ngang với đồng chí Bao Công, tôi chợt có một loại kích động muốn được quay trở về bệnh viện nằm quay đơ tại đấy.


Từ chỗ Đỗ Diệc Tiệp quay về, cũng vừa đúng lúc trời sẩm tối. Vương Tranh là cháu đích tôn của nhà họ Vương, lúc này vẫn còn ở trong nhà chính hóng gió, thực sự mọi việc càng lúc càng kỳ lạ kể từ khi tôi sống lại.


Bất quá, trên người Vương Tranh đúng là đang mặc lễ phục, trên tay đeo găng trắng, tóc cũng vuốt keo, dáng vẻ như đã chuẩn bị sẵn sàng. Lúc cửa vừa mở, ánh mắt của Vương Tranh vừa vặn đối diện, tôi nhất thời tâm tình lạnh hẳn, chỉ nhìn cậu ta đang đi tới. Chiếc áo đuôi tôm màu đen rất vừa vặn, lại thêm thân thể Vương Tranh đã cao, đúng tiêu chuẩn của một người mẫu, khuôn mặt rất đẹp, đôi môi cũng hồng nhuận, giờ đang sít sao mím chặt.


Lão Hà cẩn thận đóng cửa lại, Vương Tranh cách tôi năm bước chân thì dừng bước, giọng điệu có chút lạnh lùng: [Đi đâu? Giờ mới về.]
Tôi nói với lão Hà: [Tiểu Hà, giúp tôi đem đồ lên lầu, ừ, là căn phòng ở ngã rẽ bên trái, phiền anh rồi.]


Đối với những gì đã biết từ kiếp trước, lúc Vương Tranh nổi giận, cậu ta đặc biệt thích hành hạ những người xung quanh, Lý Linh chính là một ví dụ rõ ràng nhất.


[Nhâm Kỳ Nhật tôi đang nói chuyện với anh, anh tỏ thái độ gì hả –!] Vương Tranh bỗng bước tới, nắm lấy khửu tay tôi, tôi thầm than một tiếng, cậu ta chẳng phải đã biết mà còn cố hỏi sao.
[Xin lỗi, đi gặp một người bạn, không nói với các người một tiếng.]


Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kia — Kiếp trước tôi ngay đến ngủ cũng mơ thấy đường nét khuôn mặt ấy, mang theo nụ cười ngây ngô chìm vào giấc ngủ, kiếp này lại không hay gặp mặt, đôi mắt lại băng kín gần hai tháng trời, tỉ mỉ nhìn lại, Vương Tranh... hình như đã gầy đi.


[Nhâm Kỳ Nhật! Anh ít nói những lời lừa dối tôi!] 
Tôi quả đúng là còn chưa biết lúc thiếu niên Vương Tranh nổi nóng sẽ xung lên như vậy, vốn còn tưởng cậu ta hồi ấy nhẫn nại ác lắm, hóa ra bản chất bạo lực đã có sẵn từ khi còn bé.


Lão Hà thấy Vương Tranh vặn tay tôi, vội vàng chạy tới, che chắn trước mặt tôi, kêu vội lên: [Biểu thiếu gia cậu đang làm gì vậy! Thiếu gia mới khỏi bệnh cậu đừng lôi kéo như thế!]


Trương mụ nghe thấy tiếng động thì vội vã chạy từ trên lầu xuống, từ xa như thấy tôi với Vương Tranh đánh nhau vậy, Trương mụ kinh hãi kêu một tiếng: [Tiểu tổ tông a!] Rồi một phen ôm lấy Vương Tranh, la lên: [Ôi trời ơi! Thiếu gia ngoan của Trương mụ, làm sao thế này, làm sao hả, hảo hảo nói chuyện xem nào!] Thế nhưng hai người họ có kéo thế nào, Vương Tranh vẫn nắm chặt lấy khửu tay tôi, một chút cũng không buông, trông thấy Trương mụ sẽ gọi người tới, lòng tôi căng lên, gầm nhẹ một tiếng: [Lão Hà, tránh ra! Trương mụ bà cũng đừng lôi Vương Tranh nữa, cứ lôi thế thì cả tôi cũng bị kéo theo! Vương Tranh, giận đủ rồi thì lên lầu!]


Lão Hà dừng lại một chút, lẩm bẩm một tiếng [Sao lại gọi tôi là lão Hà], tiếp đó ngoan ngoãn mà đứng sang bên cạnh. Trương mụ vẫn vật lộn, nhìn Vương Tranh rồi lại nhìn tôi, vỗ vỗ bả vai vì giận đến phát run của Vương Tranh, an ủi mà nói: [Có chuyện gì hảo hảo nói, đừng do dự, nhé...]


Vương Tranh theo tôi lên lầu, ngoài chuyện không chịu bỏ tay tôi ra, ngược lại xem như cũng an phận.
Tôi vừa mới đóng cửa lại, Vương Tranh như thể phát điên mà đẩy tôi lên cánh cửa, khuôn mặt dính sát vào, tôi sợ hãi, lùi từng bước, dưới chân nhưng lại lảo đảo một cái, cả người ngã xuống.


[Nhâm Kỳ Nhật!]
Đau quá... Sàn nhà này đâu cần phải lau đến trơn bóng như vậy làm gì — Đau thiệt là đau mà.


Vương Tranh cũng không kịp khởi binh vấn tội nữa, vội vàng đỡ tôi dậy, đặt lên ghế mềm. Tôi đau tới nỗi nước mắt chắc cũng chảy ra, Vương Tranh hoảng loạn mà nói: [Kỳ Nhật, anh đợi một chút, tôi đi gọi Trương mụ! Trương mụ! Trương mụ –!]
Tôi... khóc không ra nước mắt.


Chuyện cứ vậy mà kết thúc, lão Hà đang ở độ tuổi trẻ trung giờ đang nhìn tôi, định kéo quần tôi xuống, tôi đau quá, nhưng thể diện vẫn quan trọng hơn, hai tay nắm chặt lấy cái quần không chịu buông. Lão Hà đành phải cho người đem rượu thuốc tới, thấy bộ dạng kia của tôi, khó có được mà nói với Vương Tranh một cách đầy khí phách: [Biểu thiếu gia, cậu cũng biết tiểu thiếu gia xương đã yếu, cậu vui thì lôi kéo không vui nữa thì đẩy, nói thể nào tiểu thiếu gia cũng là anh cậu!]


Trương mụ đem rượu thuốc tới, thấy tôi đau quá, chỉ bảo: [Đây cũng chỉ là... trẻ con cãi nhau ầm ĩ, biểu thiếu gia, cậu cũng đừng giận như thế, huống hồ, tiểu thiếu gia, biểu thiếu gia từ sáng sớm vội vàng làm xong việc là để chờ cậu, cậu cũng...]


Vương Tranh đột nhiên nói: [Trương mụ, đủ rồi, bà ra ngoài trước đi.] Dứt lời, liền cầm lấy rượu thuốc, nói với lão Hà: [Tiểu Hà, việc này là tôi sai... Anh cũng bận cả ngày rồi, ở đây để tôi bôi thuốc cho Kỳ Nhật, anh cũng xuống dưới nghỉ ngơi đi.] 


Lão Hà đơ ra một lúc, hệt như là thấy quỷ vậy.


Vương Tranh ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn tôi, tôi còn chưa kịp phản đối, Trương mụ với lão Hà đã thức thời mà cùng những người bên cạnh lui ra ngoài. Bàn tay của Vương Tranh đã đặt trên eo tôi, tôi vội nói: [Không, không cần phiền thế, tôi, tôi, tôi tự làm...]
Tôi...
________________


Vương Tranh một phen kéo quần tôi xuống, cũng không cho tôi tránh, một tay đè xuống bả vai tôi, thấy tôi cứ tránh tránh né né, liền giận dữ nói: [Sao hả! Anh cho tiểu Hà nhìn thì được, tôi nhìn thì sao lại không được?]
Đây, đây — chuyện này mà cũng có thể nói ra sao!


[Nhâm Kỳ Nhật — anh tránh nữa tôi sẽ lột cả người anh ra!]
Đây — Đây rõ là lưu manh! Lưu manh chính cống.


Tay Vương Tranh rất lạnh, lướt qua xương đùi của tôi, mùi rượu thuốc gay mũi truyền đến, may sao cậu ta vẫn chịu đựng nổi. Tôi quay đầu đi nơi khác, xem như đang mời một cậu trai tuấn mỹ đến mát-xa cho mình vậy. Vương Tranh vốn trời sinh mệnh đại gia, trước giờ chưa phải hầu hạ ai hết, cũng may xuống tay cũng nhẹ nhàng, nếu mà cũng dùng lực như cái lúc cậu ta kéo lấy tay tôi, ắt sẽ có bản tin tôi nhào vô bệnh viện mất.


Lúc Vương Tranh xoa bóp cũng đỡ hơn chút, khiến mí mắt tôi muốn díp lại, thì chợt hỏi: [Còn đau không?]
Tội vội lắc đầu, nhanh chóng kéo lại quần mình, Vương Tranh bất ngờ nắm lấy tay tôi.
Lại sao nữa thế.


Tôi quay đầu lại, chỉ thấy đôi mắt kia như hắc diệu thạch*, âm tình bất định, nhìn tay của tôi đã hơi hơi biến hồng, có lẽ do vừa mới kéo quá mạnh, nên vẫn còn để lại vài vết trầy. Tôi khẽ than một tiếng, chống giường ngồi dậy, Vương Tranh đã ở trong bệnh viện cùng tôi một thời gian, nên đã gần như trở thành phản xạ có điều kiện mà ôm lấy vai tôi, giúp tôi ngồi xuống.


(Hắc diệu thạch = đá vỏ chai)
Chỉ tiếc, cậu ta bây giờ lại ôm hẳn, không chịu buông ra, thuận thế ngồi ở đầu giường, trầm giọng nói: [Tôi đợi anh cả một buổi chiều...] 


Trên người Vương Tranh có mùi hương nhàn nhạt của nước hoa Cologne, [Tôi vốn muốn đi theo anh, nhưng cha tôi đang cần người, tôi muốn nói là, tôi đã vội vàng hoàn thành công việc, để kịp lúc anh trở về, buổi chiều sẽ có thời gian đi cùng với anh...]


Tôi hít vào, bảo: [Tôi cũng không phải người bị bệnh nặng, cậu nếu bận thì không cần phải theo tôi... Cậu đừng bóp tôi, đau.]
Vương Tranh vốn ít tuổi hơn, nói thế nào tôi cũng là bậc đàn anh — Khụ.


[Nhâm Kỳ Nhật, anh với Đỗ Diệc Tiệp cả một buổi chiều đã là những gì? Tôi gọi hơn mười cuộc điện thoại, tiểu Hà đều bảo anh đang bận, các người bận cái gì hả? Nhâm Kỳ Nhật anh mau nói thật ra –]
Lời như thế nghe vào thực kỳ quái.


Tay Vương Tranh lại sít vào thêm: [Nhâm Kỳ Nhật, anh đừng tiếp tục quan hệ với những người đó nữa!]
Tôi thầm than một tiếng, xuất ra thủ đoạn dỗ con trai, vỗ nhẹ tay Vương Tranh. Sự thực chứng mình, gen di truyền đúng là vô cùng thần kỳ, dòng máu huyết thống quả nhiên vĩ đại.


Vương Tranh hừ lạnh một tiếng, tựa vào đầu tôi, còn ôm lấy vai tôi.
[Vương Tranh, anh ấy sẽ đi tới Hong Kong, tôi đi gặp anh ấy, cùng anh ấy ăn một bữa cơm.] Con mắt tôi lại bắt đầu nhức nhối, không biết vì sao, ngay cả ngực cũng có chút chua xót.


[Cậu cũng biết, bạn bè tôi không nhiều, chỉ có vài người như thế...]
Có lẽ do thực sự mệt mỏi, lại hơi hơi buồn ngủ. Vương Tranh ôm tôi, cả hai cùng nằm xuống.
Thuở ấu thơ, khi tôi mới biết cậu, hai chúng tôi vẫn thường như thế, cùng ngủ với nhau.
Sau này chẳng rõ vì gì, mà trở nên dần dần xa cách.


Vương Tranh kề bên đầu tôi, có chút giận dỗi mà nói: [Anh cần bọn họ làm gì, có tôi là đủ rồi.]


[Cậu lát nữa còn phải đi tiệc rượu thường niên, giờ cũng hơn tám giờ rồi...] Tôi buồn ngủ, hướng gần đến hõm vai của cậu. Vương Tranh dường như rất thoải mái, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn, dựa vào tôi nói: [Không đi nữa, tôi không đi nữa, tôi ngủ cùng anh.]
Tôi cười cười.


Thực ra Vương Tranh không cần phải tự trách mình như thế.
Ngày ấy tôi để cho bọn A Đức đến đánh một trận, thực sự không phải là lỗi của cậu, cậu không có nghĩa vụ phải cả ngày trông nom tôi như vậy.
Tôi khẽ than.
Tôi nghĩ, hãy để mặc một thời gian nữa đi.


Giống như khi còn bé, sau một thời gian dài —
Cậu ấy sẽ chơi chán ngay thôi.






Truyện liên quan