Quyển 2 - Chương 3
Thư Viên lúc này mới chỉ là cô bé hơn mười tuổi, bình thường đã yêu kiều, cử chỉ lời nói đều lộ vẻ ngây thơ của thiếu nữ, chớp mắt với tôi cùng người mà cô ấy kêu là anh họ, trông rất hồn nhiên, rất dễ thương...
Tôi... thực rất chán nản.
Vương Chính Huy bước tới vỗ vai tôi, khí tức ôn hòa ấy không giống như khí thế bức người của nhà họ Vương. [Bạch hiền chất* thế nào lại quen tiểu thiếu gia nhà chúng ta vậy, Tranh Tranh con cũng lại đây, chào hỏi Bạch hiền chất đi, về sau con còn phải học tập rất nhiều từ Bạch hiền chất đấy.]
(Ka: ‘hiền chất’ có nghĩa là đứa cháu giỏi. Trong truyện mình vẫn để những cách xưng hố như thúc, bá, ‘oa’ tức là bé nhá... chứ không chuyển sang từ thuần Việt, làm thế để giữ nguyên được nét Trung)
Vương Tranh từ phía sau đi tới, đôi mắt ánh nét cười cùng người thanh niên tên Bạch Quân Thụy bắt tay chào hỏi. Bạch Quân Thụy cũng đã khôi phục lại rất nhanh, vẻ mặt như cũ cùng Vương Tranh tán gẫu hai câu, ánh mắt Vương Tranh vừa chuyển, rơi xuống trên người Thư Viên đang đứng cạnh Bạch Quân Thụy.
[Đây là em Thư đúng không, rất vui được gặp em.] Trên mặt Vương Tranh nét cười càng thêm đậm, tràn đầy hòa nhã. Hai má Thư Viên bỗng chốc đỏ ửng, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo chút ngượng ngùng nhưng không hề mất đi sự thanh nhã mà đáp lại một câu [Hạnh ngộ.], đôi mắt đó thắng hướng liếc sang Vương Tranh.
Như bà từ phía sau thúc giục, [Khách quý cũng tới rồi, người một nhà cuối cùng có thể ngồi xuống ăn cơm thôi.]
Đợi mọi người đã ngồi vào chỗ, vị trí bên cạnh chủ vị của Nhâm lão thái vẫn trống không, lúc này tôi mới chợt nhớ ra — sao lại không thấy nhỉ...
Có lẽ trong lòng các chú các bác cũng có suy nghĩ giống tôi, liền rất thận trọng mà ngồi, đợi cho đến khi Trương mụ vội vàng đi vào, vẻ mặt rất bối rối đi tới cạnh Nhâm lão thái, không biết nói khẽ điều gì, chỉ thấy Nhâm lão thái khí sắc đại biến, vỗ bàn, gắng gượng nói: [Sao? Nó giờ cũng biết ra vẻ với ta rồi? Thấy lão bà này già rồi không còn cần nữa có đúng không!]
[Nói nó có hai câu liền đã giận dỗi, đến cả bữa cơm cũng không muốn ăn cùng lão bà này?]
Như bà vội vàng giúp Nhâm lão thái thuận khí, Nhâm lão thái vung tay, không chút cảm kích, nháy mắt liền bùi ngùi mà nói: [Thôi, thôi! lão bà này mấy năm nay tâm cũng lạnh rồi, không dám trông mong gì vào đứa bất hiếu kia... cả một lũ đều giống nhau hết!]
Đảo mắt, Nhâm lão thái ánh mắt âm trầm cứ thế nhìn tôi chằm chằm, hiếm khi kéo lấy tay tôi, nhẹ nhàng vỗ về: [Hiện giờ... cũng chỉ có thể hy vọng vào cháu thôi.]
Các chú bác cô dì có mặt đều im lặng hết, xem chừng tin đồn Nhâm lão thái với Nhâm Tam gia đã trở mặt với nhau quả nhiên cũng có vài phần đúng.
Tôi bỗng dưng nhớ tới một chuyện.
Năm ấy Nhâm lão thái bệnh tình nguy kịch, tôi từng về nữa gặp bà một lần. Lúc đó bà ấy rất gầy, gầy đến nỗi kém tí nữa là không nhận ra nổi, người đến thăm hỏi cũng không ít, nhưng đều bị từ chối ngoài cửa, ai tự tiện vào thì sẽ phải chịu trận chửi mắng đến tê tâm liệt phế của Nhâm lão thái. Thời điểm ấy vừa đúng lúc trường đại học cho nghỉ hè, tôi với Vương Tranh về nước, Nhâm lão thái lại chỉ gọi mình tôi đến bên giường bệnh.
Hồi đó bà ấy nhìn tôi rất lâu, mở miệng liền bảo rằng — Nhật oa à, cháu có trách bà nội không thương cháu không?
Tôi với Nhâm lão thái tình cảm không sâu, nhưng nói thế nào bà ấy cũng là thân nhân có huyết thống tương liên. Lúc ấy chỉ nghe thấy bà nói một câu như vậy, tôi liền nước mắt tuôn rơi. Bàn tay Nhâm lão thái như cái cây đã già vỗ vỗ tay tôi, tôi nắm chặt lấy, chúng tôi vốn là hai bà cháu bằng mặt nhưng không bằng lòng, giờ phút này cũng tiêu tan những nghi ngại khi trước, hai mươi năm qua chẳng thế nào thân thiết bằng khoảnh khắc này.
Nhâm lão thái nắm tay tôi, nói — Hiện giờ... cũng chỉ có thể hy vọng vào cháu thôi.
Sau đó, bà ấy lấy ra một tấm ảnh cho tôi xem.
Bà nói — Bà nội cuối cùng cũng không nhìn lầm, đứa trẻ này không hề toan tính, là con gái của Thư gia, học hành cao lại đẹp người nữa, rất xứng đôi với cháu.
... Tóm lại, Nhâm lão thái hiện giờ nói như thế, tôi cũng chẳng nhận ra chút tình nào, ngược lại trong lòng còn nảy sinh một loại ảo giác như bị rắn nhìn.
Sống đến ba mươi năm, bản lĩnh nhìn thấu mọi việc tôi cũng đã tu luyến đến cao thâm, chỉ nghe thấy Nhâm lão thái cười sang sảng, khác biệt hoàn toàn với bộ dạng nổi giận đùng đùng lúc nãy, cười với Thư Viên cùng Bạch Quân Thụy đang ngồi ở xa, vẫy tay nói: [Sao lại xa lạ như thế, mấy năm gần đây Quân Thụy nói chuyện cũng ít với lão bà này, lại đây ngồi đi — Thư Viên, cũng đến ngồi cạnh anh Kỳ Nhật đi.]
Tâm trạng tôi lập tức từ rầu rĩ chuyển thành cực độ thê lương, có cảm giác oanh tạc trong gió.
Vị trí bên cạnh tôi vốn là của Vương Tranh, mà thực ra trên bàn cơm, vai vế rất được chú trọng. Bên cạnh Vương Tranh lại là chỗ của một người anh họ xa, tên là gì tôi cũng quên rồi, chỉ thấy người anh họ hàng xa đấy đứng lên nhường chỗ của mình — có lẽ anh ta tưởng rằng chỗ ngồi của Vương Tranh sẽ nhường cho Thư Viên, như vậy thì Vương Tranh cũng sẽ ngồi sang chỗ của anh ta.
Thư Viên đứng im tại chỗ, khuôn mặt đỏ bừng, khẽ gọi một tiếng [Vương ca ca...]
Vương Tranh hiểu ý mà đứng dậy, nhưng lại đi tới chỗ ngồi của người anh họ hàng xa kia, mười phần lễ độ mà kéo ghế ra, hơi cúi mình mời cô nàng vào chỗ. Thư Viên cũng không để ý, vì dù gì cũng đều là ngồi cạnh Vương ca ca của cô nàng, nên ngồi chỗ nào cũng như nhau. Khóe miệng cô nhẹ nhàng giương lên, trong mắt hàm chứa ao ước mà liếc Vương Tranh, Vương Tranh cũng cười đáp lại.
Chẳng rõ vì sao, tôi cuối cùng lại cảm thấy hai người này trong lúc liếc nhìn lẫn nhau, luôn có một cổ hỏa quang rất chói mắt, nổ đồm độp, trong đầu lập tức hiện lên ba chữ...
Khụ, tưởng tượng quá đáng rồi.
Bạch Quân Thụy ngồi đối mặt với tôi. Bấy giờ tâm tình tôi vốn đang treo lơ lửng lập tức liền chìm ngỉm xuống, nếu như ăn cơm cùng với vị suy nhân kia, đoán chừng đầu lưỡi tôi cũng nếm không ra mùi vị, sau đó có khi còn phải đi trừ ma cho đỡ sợ cũng nên. Vừa mới nghĩ thế, tôi liền cảm thấy Bạch Quân Thụy tuy mặt mũi còn trẻ nhưng lại rất dễ gần, thành ra đối với anh ta mỉm cười hòa nhã.
Bạch Quân Thụy cũng gật đầu tươi cười, khuôn mặt vốn có phần sát khí lại tăng thêm vài phần tuấn dật — mà công nhận, nhìn nụ cười ấy quả thực rất quen thuộc.
Nhâm lão thái cũng là người thích ăn cơm kiểu truyền thống, lần này nhà mở tiệc, cùng là người một nhà, không ai đi chú ý đến mấy thứ lễ nghi phiền phức kia, ăn uống rất thoải mái.
Giữa tiệc, Nhâm lão thái có tán gẫu với vài chú bác, trong lời nói cũng ngẫu nhiên nhắc đến Nhâm thị, mơ hồ khiến cho người ta cảm giác sau khi Nhâm lão thái rút lui vài năm, lại muốn bắt đầu quản lý công việc, Vương Tranh cũng nói một hai câu, chủ yếu đều nói về vấn đề chính, Nhâm lão thái cười đến sang sảng, nói Vương Tranh càng ngày càng hiểu biết, khen ngợi luôn mồm.
Mãi cho đến khi Bạch Quân Thụy chợt gắp một miếng thịt ngỗng vào bát tôi, tôi mới ngẩng đầu, anh ta thoạt nhìn rất tự nhiên, như đã quen với việc đó, chỉ cười bảo: [Đừng chỉ gắp mỗi rau như thế, thịt ngỗng rất bổ, cậu thích thì ăn nhiều vào.]
Vương Tranh nhìn tôi, nói: [Kỳ Nhật thích ăn thịt ngỗng? Tôi sao lại không biết vậy.]
Bạch Quân Thụy nhíu mày, Vương Tranh ngoảnh lại nhìn tôi, cười nói: [Anh thực sự biết Bạch thiếu gia à, từ lúc nào thế? Trước giờ không thấy anh nhắc tới.]
Tôi thiếu chút nữa là sặc, vội vã giảng hòa: [Ơ, có thể là do tôi cứ nhìn đĩa ngỗng quay ấy, nên Bạch thiếu gia mới nghĩ... a, con cá này thơm ngon lắm, cậu nếm thử đi...] Tôi gắp miếng thịt cá đặt vào trong đĩa của Vương Tranh, lúc này nụ cười trên mặt Vương Tranh mới có phần ấm áp.
Bữa ăn này coi như cũng vui vẻ, còn Vương Tranh cùng Thư Viên lại nhanh chóng quen nhau, sau bữa ăn Thư Viên còn lôi Vương Tranh đi nói chuyện, có đôi khi còn truyền ra tiếng cười rộn rã. Bạch Quân Thụy cùng Nhâm lão thái cộng thêm cả mấy người chú bác nữa không rõ đang nói chuyện gì, tôi thành ra nhãn rỗi hẳn.
Đến khi đêm đã khuya, mọi người cũng gần ra về hết cả. Bạch Quân Thụy với Thư Viên vốn đã bố trí xe để quay về khách sạn, nhưng Nhâm lão thái lại hiếm khi đỗi đãi nhiệt tình, cứ lôi kéo Bạch Quân Thụy ở lại đây một đêm, bảo: [Phòng chỗ chúng ta có nhiều lắm, giờ đã nửa đêm cứ ở lại đi, sáng mai còn có thể đưa cháu đi xem vườn tược, hãy để lão bà này làm tận trách nhiệm của người chủ nhà đi.]
Bạch Quân Thụy khước từ vài câu, rồi lại nhìn tôi liếc mắt, như thể trêu đùa hỏi một câu: [Thế tiểu thiếu gia có nguyện ý cho tôi ở lại không?]
Vấn đề này sao lại quấn lấy tôi vậy? Tôi nhanh chóng gật đầu, cười đáp: [Tôi mang anh lên lầu, nhà này chỉ có vài người ở, anh muốn mỗi giờ đổi một phòng cũng chẳng sao hết.]
[Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.]
Thư Viên vừa mới ở bên ngoài tiễn Vương Tranh, đi vào nghe thấy chuyện ở lại qua đêm, Vui vẻ mà vỗ tay: [Tốt quá, Vương ca ca nói buổi sáng sẽ tới đây, nếu như bây giờ ở lại, thì sáng mai có thể gặp được Vương ca ca rồi.]
[Xem nha đầu kia kìa, không biết xấu hổ là gì hết.] Bạch Quân Thụy lắc đầu, [Chẳng biết mấy thứ này học được từ đâu nữa.]
Thư Viên lập tức im lặng, sau đó sẵng giọng: [Anh họ, anh sao lại nói em, Vương ca ca so với anh còn tốt hơn nhiều.]
Tôi mỉm cười, theo ý của Nhâm lão thái đích thân dẫn người lên lầu. Bạch Quân Thụy trông rất thoải mái, không giống như Thư Viên nhìn ngó khắp nơi, lúc tới chỗ rẽ ở lầu hai, anh ta lại đi về phía tây. Tôi vội vàng lên tiếng: [Anh đi nhầm rồi, qua bên này cơ.]
Vẻ mặt anh ta ngưng lại, ngoảnh đầu cười cười, không có vẻ xấu hổ, nói: [Phòng khách không phải ở phía kia sao?]
[A, là hướng này cơ, đường ở đấy còn lộn xộn lắm.] Nhưng về sau quả thực đúng là có đổi thành hướng đấy... Những lời này tôi tất nhiên không nói ra miệng.
Đợi khi thu xếp ổn thỏa cho Bạch Quân Thụy và Thư Viên, tôi mệt mỏi bước xuống lầu, ánh đèn ở tầng trệt vẫn vàng trong hơi tối như cũ, thị lực của tôi lại không tốt, cũng không quá tỉnh táo, không chú ý có người đi tới, đúng lúc đụng phải Cảnh thúc.
Những thứ trong chiếc khay Cảnh thúc cầm bị đổ hết, toàn bộ chén cháo đều tràn ra đất, tôi hốt hoảng, vội cúi người giúp hắn thu dọn. [Tiểu thiếu gia, không có việc gì đâu.] Giọng nói của Cảnh thúc vẫn trầm thấp như thế, kính cẩn lại xa cách. [Ở đây đã có tôi rồi, tiểu thiếu gia nên đi nghỉ trước đi.]
[Ừm, là do tôi không tỉnh táo nên mới đụng phải chú...] Tôi nhìn đống bừa bộn trên mặt đất, miệng bất giác nói: [Là... đưa cho Tam, Tam thúc ạ?]
Cảnh thúc ngẩng đầu nhìn tôi, ánh đèn như tối thêm, rồi lại sáng rực hơn.
Tôi có chút hoảng sợ lùi lại một bước.
Chỉ thấy Cảnh thúc nhặt những mảnh vỡ nhỏ trên mặt đất, từ từ đứng thẳng người lại, đôi mắt trần trụi nhìn thẳng vào tôi. Như thể đã trôi qua cả nửa thế kỷ vậy, hắn mới nói: [Tiểu thiếu gia, tôi có thể nhờ cậu một việc không?]
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, hắn liền nói tiếp: [Tam gia bị bệnh, uống thuốc xong là ngủ cả ngày, vừa mới tỉnh dậy. Tôi phải ở đây thu dọn đã, có thể phiền tiểu thiếu gia tới nhà bếp lấy một chén cháo nóng, sau đó đưa tới cho Tam gia được không?]
Tôi ngừng lại, môi giật giật, giọng nói như không còn làm chủ nổi.
[Tam gia không cho phép người ngoài vào phòng.]
Tôi chỉ đành gật đầu, nói thế nào thì cũng là lỗi của tôi. Nước cháo dính lên thảm, nếu không nhanh dọn sạch sẽ rất phiền phức. Lúc này tôi thực sự đã tỉnh táo hẳn, có phần âu sầu xuống lầu múc một bát cháo. Cháo Riga có rất nhiều dược liệu, mùi thuốc đông y nồng lên, ngay đến cả nước canh cũng có mùi như thế, chẳng lẽ ngày nào cũng ăn mấy thứ này sao...?
Vẫn nghe đâu Nhâm Tam gia thường dùng thuốc bắc điều dưỡng thân thể, nhưng phương pháp ăn thế này, chắc cũng chỉ có Nhâm Tam gia chịu nổi, cứ thế ăn đến mấy chục năm trời. Mà nói thật, đống thuốc ấy cũng có hiệu quả, kiếp trước y bị dày vò đến gần năm mươi tuổi cũng đâu có ch.ết.
Tôi đứng ngoài cửa, trong lòng vẫn mong Cảnh thúc nhanh làm xong, trở về đúng lúc. Đầu óc còn nảy sinh ra ý nghĩ hoang đường rằng... cứ để ngay bên ngoài, gõ cửa xong rồi đi luôn?
Quả là lãng mạn mà.
Tôi bất chấp khó khăn mà gõ cửa, lòng bàn tay mồ hồi như xuất ra, cánh cửa bằng kim loại ấy toát ra thứ lạnh lẽo rất thâm trầm, thấu đến tận xương tận tủy tôi.
Tôi khẽ mở cửa, nuốt nước bọt, chỉ thấy bên trong tối đen như mực, mờ hồ có cảm giác âm u. Tôi mở rộng cửa bước vào trong, một mùi hương nồng nặc xông vào mũi, tôi theo bản năng che mũi lại, không lâu sau liền cảm thấy làm vậy thực sự vô lễ, đành phải giả bộ tự nhiên mà đi tới, thấp thoáng có thể thấy một một người ngồi dậy trên giường.
Xem ra Nhâm Tam gia bị bệnh thật. Nhâm lão thái quả nhiên hiếm có khi không chút đau lòng, có thể thấy rõ được hai người họ tranh cãi gay gắt thế nào.
Lúc mở rộng cửa có phần chói mắt, y giơ tay che mắt lại.
Tôi chỉ thấy cổ họng hơi khô khốc, toàn thân không tự nhiên nổi.
[Tam thúc.]
Y không đáp lại, tay vẫn che mắt.
[... Tam thúc?]
Bấy giờ y bỗng chấn động, như thể muốn xuống giường vậy, chẳng qua lại chạm phải chiếc cốc trên cái bàn cạnh giường, cốc liền rơi xuống đất, phát ra một tiếng vỡ tan.
Tôi sợ hãi, ngoảnh lại muốn đi bật đèn.
[Không được bật đèn –!]
Tôi nghĩ, đó có lẽ là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng rống đầy sợ hãi của y.
Chỉ có điều bàn tay tôi đã đặt trên công tắc, thuận thế nhấn xuống. Nhất thời cả phòng sáng rực.
[Đi ra ngoài –!!]
Tôi còn chưa kịp trông rõ khuôn mặt y, đã nghe thấy y hét to một tiếng.
[Tam, tam thúc...?]
Người này lại nổi cơn điên gì vậy?
Tôi vội đặt cái khay xuống, cũng không nói gì, xoay người bước ra ngoài, nhưng lúc đi qua, ánh mắt như chạm phải thứ gì đó.
Một giá vẽ bên cửa sổ, còn bày một bức tranh chưa vẽ xong.
Cảnh trí là một màu xanh mơ hồ, chỉ có người trong tranh xem như rõ nét nhất. Một thiếu niên trên gương mặt nở nụ cười ôn hòa, ngồi dưới mặt đất đương ngửa đầu không rõ đang nhìn gì, khiến cả người như gió xuân vô cùng dễ chịu.
Mãi cho đến khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, tôi hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh nổi.
Người trong bức tranh ấy.
Là tôi...?