Chương 4
Địa vị của Trọng Đạo Nam ở Vấn Thiên Tông vô cùng đặc biệt.
Thân là khách của Vấn Thiên Tông mà vị thế còn cao hơn trưởng lão, lại nắm giữ ngọn núi có linh khí dồi dào nhất môn phái. Mỗi khi y có yêu cầu gì, chỉ cần Vấn Thiên Tông thực hiện được là tức khắc đáp ứng ngay… tuy rằng Trọng Đạo Nam muốn gì thì sẽ tự mình làm.
Với lại, tu vi của Trọng Đạo Nam thuộc hàng đại thần, rất nhiều đệ tử Vấn Thiên Tông thần tượng y.
Đám đệ tử không dám tiếp cận Trọng Đạo Nam, cũng không làm hành động gì vượt mức cho phép, nhưng bọn họ cực kỳ sùng bái Trọng Đạo Nam, xem niềm vui được Trọng Đạo Nam chỉ điểm tu luyện là vinh dự khó kiếm.
Phải biết, người có tu vi thâm hậu nhất Vấn Thiên Tông chính là Trọng Đạo Nam. Ngay cả chưởng môn Thiên Vị chân nhân cũng đồng ý như vậy, hắn nói trông mòn mắt sang các môn phái khác cũng không tìm được mấy người sánh bằng Trọng Đạo Nam.
Và đương nhiên, chuyện Trọng Đạo Nam mang một tảng đá về nuôi đã bị các đệ tử Vấn Thiên Tông biết hết rồi.
Tuy bọn họ không hiểu tại sao Trọng Đạo Nam lại dắt một tảng đá đi dạo, còn tự tay tắm cho nó, nhưng Trọng Đạo Nam là thần tượng của bọn họ, việc mà Trọng Đạo Nam làm là không bao giờ “sai”.
Bất tri bất giác, toàn Vấn Thiên Tông bỗng nhiên nổi lên phong trào “nuôi đá”.
Sau khi nhóm đệ tử phân tích lý giải hành vi của Trọng Đạo Nam, kết luận đưa ra, đó là một trong những phương pháp tu hành của Trọng Đạo Nam, thế nên bọn họ cũng “tu hành” giống y hệt.
Số lượng đệ tử của Vấn Thiên Tông dĩ nhiên không nhiều bằng những môn phái lớn, nhưng số người tham gia phong trào nuôi đá cũng lên đến mấy trăm, địa bàn của Vấn Thiên Tông bỗng chốc trở nên “chật chội” hẳn, nhiều đệ tử còn đặc biệt dậy sớm dắt đá đi dạo nữa.
Dù cũng là đi dạo nhưng các đệ tử không thể bắt chước giống y chang Trọng Đạo Nam vì chưa khống chế được chân khí điêu luyện.
Thấy đệ tử nhà mình đột nhiên phấn khởi dùng đá để luyện cách điều khiển chân khí, Thiên Vị chân nhân ngơ ngác hồi lâu, tìm một đệ tử để hỏi, thế mới biết tất cả bắt nguồn từ việc Đạo Nam chân nhân thu nuôi một tảng đá.
Một ngày nọ, Thiên Vị chân nhân đến thăm Trọng Đạo Nam, lại thấy Trọng Đạo Nam dắt tảng đá kia đi dạo về. Thiên Vị chân nhân không biết tại sao Trọng Đạo Nam muốn tìm bằng được tảng đá thành tinh chẳng có gì đặc biệt kia, cũng không ngờ Trọng Đạo Nam còn làm ra hành vi quái lạ như vậy… giữ tảng đá lại nuôi?
Thiên Vị chân nhân đầu đầy thắc mắc bay đến đỉnh Thập Tuyệt, đáp xuống trước mặt Trọng Đạo Nam.
Lúc này trời còn khá sớm, là thời gian Trọng Đạo Nam dẫn Tiểu Thạch Đầu đi dạo.
Từ khi Tiểu Thạch Đầu chịu mở miệng nói chuyện với Trọng Đạo Nam, hai người sẽ thỉnh thoảng đối đáp vài câu. Vì Thiên Vị chân nhân xuất hiện, Tiểu Thạch Đầu lập tức ngậm miệng, làm như mình là một tảng đá không biết nói.
Thiên Vị chân nhân đảo mắt qua Tiểu Thạch Đầu, chuyển mắt sang Trọng Đạo Nam, hứng thú dạt dào hỏi, “Ngươi để tảng đá ở lại đây hả?”
Bị Thiên Vị chân nhân làm gián đoạn cuộc nói chuyện với Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam hơi mất hứng, nhưng có Tiểu Thạch Đầu ở đây, y không dám bộc phát tính xấu.
Trọng Đạo Nam chỉnh đốn tâm trạng, hơi mỉm cười nhìn Thiên Vị chân nhân, “Ta chỉ làm việc mình muốn thôi.”
“Vậy là không phải ngươi muốn dùng nó để luyện điều khiển chân khí hả?”
“Ta đã sớm khống chế chân khí được như ý muốn rồi, cần gì dùng cách này để rèn luyện? Ta chỉ muốn tản bộ với nó thôi.” Hôm nay Trọng Đạo Nam nói nhiều hơn ngày thường, khí thế quanh thân cũng ôn hòa hơn, “Nhưng nếu muốn rèn luyện thì dùng cách này cũng khá ổn.”
Thiên Vị chân nhân nghe xong, lại chuyển sang quan sát tảng đá kia từ đầu tới chân, lần nữa xác định nó chỉ tảng đá thành tinh rất bình thường. Thế tảng đá này có gì cuốn hút để Trọng Đạo Nam tu vi thâm hậu đến hắn cũng không nhìn thấu làm những chuyện này? Không chỉ một lần hắn thấy Trọng Đạo Nam tự tay lau chùi tảng đá kia.
Tiểu Thạch Đầu bị Thiên Vị chân nhân nhìn cho toàn thân sượng ngắt.
Lũ động vật nhỏ thân thể mềm mại, lúc bị sượng thì thấy rất rõ, nhưng nó là đá, vốn đã cứng rồi, có sượng cũng chẳng ai nhận ra.
Coi như nhìn không thấy nhưng vẫn cảm giác được nó đang căng thẳng.
Tại sao người này đột nhiên bay đến đây? Tại sao lại nói những lời này? Hắn đã nhận ra cái gì rồi sao? Có phải hắn định đập nó thành đá vụn không?
Lần đầu tiên Tiểu Thạch Đầu chính thức tiếp xúc với nhân loại là lúc bị người ta khiêng từ trên núi xuống. Đối với Tiểu Thạch Đầu, đó không phải hồi ức đẹp, nhất là đám dân phu kia còn nói muốn xẻ nó ra. Sau đó, lúc nó cầu xin đám người kia, họ còn hiện vẻ hoảng sợ và sinh ác ý với nó nữa.
Có thể nói, bây giờ ngoại trừ Trọng Đạo Nam thì ai cũng khiến Tiểu Thạch Đầu sợ. Bởi vì con người có thể phá hủy nó bất cứ lúc nào, mà nó lại không thể phản kháng.
Trực giác của Trọng Đạo Nam biết Tiểu Thạch Đầu đang sợ, y nâng một bàn tay vuốt ve bề ngoài bóng loáng của Tiểu Thạch Đầu, thăm dò hỏi, “Đến tìm ta có chuyện gì?”
Thiên Vị chân nhân dời sự chú ý về Trọng Đạo Nam, lắc đầu cười, “Tới thăm ngươi chút không được à?”
“Đương nhiên là được.” Trọng Đạo Nam nói, “Chỉ là bình thường đâu thấy ngươi rảnh rỗi như vậy.” Nếu không có chuyện gì, Thiên Vị chân nhân sẽ không đến đỉnh Thập Tuyệt, cũng như Trọng Đạo Nam rất ít khi rời đỉnh Thập Tuyệt để thăm hỏi Thiên Vị chân nhân.
“Thật ra lần này đến không chỉ để thăm ngươi, ta muốn nhìn tảng đá này một lát.” Thiên Vị chân nhân vươn tay xỉa vào Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu càng thêm hoảng.
Trọng Đạo Nam, “Ngươi đang làm nó căng thẳng đấy.”
Thiên Vị chân nhân nhướn mày, “Đá cũng biết căng thẳng sao?”
Trọng Đạo Nam nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu bị nhột nhưng cố nhịn, không dám nhúc nhích.
Trọng Đạo Nam cười nhạt, không nói gì thêm, điều này cho thấy Trọng Đạo Nam không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện. Thiên Vị chân nhân thở dài, “Đối với ngươi, có lẽ tảng đá này thật sự rất đặc biệt.”
“Chắc ngươi nuôi nó để sau này bầu bạn.” Thiên Vị chân nhân vuốt phẳng tay áo mình, “Gần đây, các đệ tử cũng bắt đầu học ngươi nuôi đá, nếu có hứng thú thì ngươi đến nhìn chút đi, thú vị lắm.”
Nói xong, Thiên Vị chân nhân rời đi.
Chờ Thiên Vị chân nhân khuất bóng, Tiểu Thạch Đầu nãy giờ căng thẳng lúc này mới dám thả lỏng. Im lặng một lát, Tiểu Thạch Đầu lí nhí gọi, “A… A Nam…”
“Hửm?” Trọng Đạo Nam nhẹ giọng đáp.
Tiểu Thạch Đầu cảm giác như mình sắp bị bốc hơi, thế mà Trọng Đạo Nam hoàn toàn không phát hiện.
Tiểu Thạch Đầu uốn éo, “A Nam, đừng sờ nữa được không?”
“Đừng sờ?” Trọng Đạo Nam sửng sốt, ngay sau đó lại thấy tay mình vẫn còn đặt trên thân Tiểu Thạch Đầu, còn không ngừng xoa tới xoa lui, bản thân y cũng không nhận ra.
Trọng Đạo Nam vẻ mặt đứng đắn thu tay về, làm như không có chuyện gì xảy ra, y mân mê môi, “Cảm giác thật thoải mái nên bất tri bất giác sờ mãi.”
“Thật hả?” Âm thanh của Tiểu Thạch Đầu rất vui vẻ, “Thật sự rất thoải mái hả?”
“Dĩ nhiên, da của Tiểu Thạch Đầu càng lúc càng tốt hơn.”
Tiểu Thạch Đầu thẹn thùng, “Nhờ A Nam giúp ta tắm mỗi ngày nên mới đẹp vậy đó.”
Trọng Đạo Nam hoàn toàn quên mất Tiểu Thạch Đầu vẫn mang hình dạng đá tảng, nghiêm túc cân nhắc vấn đề “sự thay đổi về da dẻ của Tiểu Thạch Đầu”.
Đừng thấy Tiểu Thạch Đầu là đá mà tưởng nó không có kiến thức, đá ta có quan niệm “thẩm mỹ” của riêng mình đó. Một người một đá đứng tại chỗ hàn huyên một lúc lâu, Trọng Đạo Nam hỏi Tiểu Thạch Đầu, “Ngươi thấy những loại đá khác như thế nào?”
Trọng Đạo Nam rất để ý phương diện này.
Dù gì Tiểu Thạch Đầu cũng là đá, khác loài người rất nhiều. Y muốn nuôi nấng Tiểu Thạch Đầu, nhưng chính Trọng Đạo Nam cũng không biết phải nuôi thế nào mới đúng cách. Có khi tất cả những gì y làm chẳng có ý nghĩa gì với Tiểu Thạch Đầu cũng nên.
Tiểu Thạch Đầu thật sự muốn gì, cần gì? Chẳng lẽ nó muốn ở chung với “đồng loại”? Bắt một tảng đá sống chung với con người có thật sự là quyết định đúng đắn hay không?
Suy nghĩa kia vừa chợt lóe, một loạt hình ảnh bắt đầu lướt qua tâm trí Trọng Đạo Nam.
Gương mặt đang hiền hòa bỗng chốc trở nên vặn vẹo, ánh mắt đỏ ngầu. Vô số khung cảnh lướt qua trong đầu, những đau khổ của kiếp trước lũ lượt ùa về.
Giữ Tiểu Thạch Đầu ở bên cạnh mình có thật sự là quyết định đúng đắn hay không?
Tiểu Thạch Đầu có thích như vậy không?
Đó có phải lựa chọn tốt nhất cho Tiểu Thạch Đầu hay không?
Liệu có làm hại Tiểu Thạch Đầu không?
Trọng Đạo Nam gần như bị chính cảm xúc của mình nhấn chìm, từng tiếng gọi đầy lo lắng lại kéo thần trí y về.
Tiểu Thạch Đầu hoảng hốt liên tục kêu tên y, “A Nam! A Nam! A Nam làm sao vậy?”
Trọng Đạo Nam buông bàn tay đang ấn trán, trả lời, “Ta không sao… A Nam không có chuyện gì đâu…”
Âm thanh của Tiểu Thạch Đầu đầy vẻ sợ sệt, nó cố gắng nhích cơ thể nặng nề đến bên cạnh Trọng Đạo Nam, Trọng Đạo Nam thuận thế dựa vào Tiểu Thạch Đầu, áp má vào mặt đá lạnh lẽo, điều này làm y thấy đỡ hơn rất nhiều.
Tuy y đã trở về trước lúc xảy ra biến cố, tu vi cũng thâm hậu hơn đời trước nhưng tâm ma vẫn dai dẳng bám theo y.
“Vừa rồi A Nam bị sao vậy? Ta lo lắm đó.” Tiểu Thạch Đầu nhỏ giọng nói.
Trọng Đạo Nam không trả lời, lúc lâu sau mới nói, “Vừa rồi ta… chỉ là có vài chuyện làm ta rất đau khổ…”
“Đau khổ nhiều lắm hả?”
“Ừ… thật sự rất đau…”
Tiểu Thạch Đầu, “…Vậy… vậy có thể kể cho ta nghe không? Ta nghe cây hòe cổ thụ nói, nếu con người có chuyện không vui, cứ nói ra hết là sẽ vui vẻ trở lại.”
Tim Trọng Đạo Nam tan thành hồ nước, “Thật ra, chỉ cần có Tiểu Thạch Đầu ở đây là lúc nào ta cũng sẽ vui vẻ.”