Chương 20

Editor: Vện
Trời tờ mờ sáng, chim muông hoang dã hót véo von.
Tiểu Thạch Đầu thức giấc, nhận ra A Nam đang nằm kế bên, trong lòng hưng phấn đến mức muốn lăn lộn.
Tuy đêm qua bị giật mình tỉnh giấc mấy lần nhưng tinh thần của Tiểu Thạch Đầu vẫn vô cùng tốt.


Nó nhìn A Nam nằm ngủ ngay ngắn kế bên, nhớ lại đêm qua được hôn quá trời, hôn cho Tiểu Thạch Đầu không còn biết trời trăng gì nữa. Luôn thấy không chân thật, có khi nào tất cả chỉ là mơ không? Nhưng mà cảm giác ấm mềm khi được hôn rất là thật, Tiểu Thạch Đầu tự hận mình chưa thể hóa hình người.


Nếu biến hóa rồi thì có thể hôn trộm A Nam mà không phải lo vừa nhoài người qua một cái là đè bẹp A Nam.
Chuyện này làm Tiểu Thạch Đầu rất đắn đo.


Nó mang tâm tình phức tạp nhìn chằm chặp Trọng Đạo Nam, quên cả thời gian, mãi đến khi Trọng Đạo Nam mở mắt chào buổi sáng, Tiểu Thạch Đầu bị chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng, ngơ ngác chào lại.


Trọng Đạo Nam thấy vậy liền nở nụ cười ôn hòa, nghiêng người hôn Tiểu Thạch Đầu một cái rồi mới đứng dậy.


Tiểu Thạch Đầu vất vả lắm mới phản ứng kịp bị hôn một cái, thế là lại lâng lâng hết nửa ngày. Mãi đến khi hoàn hồn mới nhận ra A Nam dọn phòng đâu ra đó hết rồi, nó đang được A Nam dùng chân khí nâng lên.
“A Nam, hôm nay chúng ta đi tiếp hả?”
“Không, hôm nay chưa đi.”


available on google playdownload on app store


Tiểu Thạch Đầu hít vào thật sâu luồng khí trong lành, cảm giác như toàn thân nhẹ đi một chút.
Vẫn là khoảnh sân quen thuộc nhưng cảnh vật không giống trên đỉnh Thập Tuyệt.
Tiểu Thạch Đầu nhìn một vòng, lập tức bị con ngựa trong sân gây chú ý.


Con ngựa trông rất có tinh thần, toàn thân trắng như tuyết, hình thể cao lớn. Đôi mắt tròn xoe vô cùng linh động, chắc là có linh tính. Nó không phải ngựa thành tinh, chỉ là ngựa bình thường thôi. Thả nó lông nhông trước mặt tu chân giả cũng chả ai thèm để ý, nhưng không thể nghi ngờ nó là một con ngựa tốt.


Đi chung suốt chặng đường dài, Tiểu Thạch Đầu đã quen với nó rồi.
Con ngựa thấy Tiểu Thạch Đầu bay ra, lập tức xán tới làm thân. Trọng Đạo Nam không ngăn cản, Tiểu Thạch Đầu chào hỏi với con ngựa, “Chào buổi sáng Tiểu Bạch.” Tiểu Bạch là cái tên Tiểu Thạch Đầu đặt cho con ngựa.


Lúc còn sống trên núi, Tiểu Thạch Đầu chưa từng gặp ngựa, sau này thấy rồi thì rất thích Tiểu Bạch.
Nghe gọi là Tiểu Bạch mãi, con ngựa cũng biết Tiểu Bạch là tên nó. Nó phì nhẹ một tiếng đáp trả rồi lượn xung quanh Tiểu Thạch Đầu, như đang tìm kiếm gì đó.


Tiểu Thạch Đầu thấy vậy, lập tức dùng chân khí mỏng manh của mình lấy cỏ tươi và nước sạch từ chỗ A Nam đưa đến cho Tiểu Bạch.


Loại cỏ này không phải cỏ bình thường nhưng cũng không bì được với linh thảo mà tu chân giả gieo trồng. Chúng sinh trưởng trên ngọn núi ngập tràn linh khí, ít nhiều gì cũng thẩm thấu linh khí nên hơi khác với cỏ xanh bình thường, không thể xem như thứ quý giá được.


Tu chân giả vốn chẳng thèm nhìn đến loại cỏ này, lấy cho Tiểu Bạch ăn đúng là quá tiện, mà cũng may là trên người Trọng Đạo Nam có sẵn nữa chứ.


Tiểu Thạch Đầu chưa bao giờ nghi ngờ Trọng Đạo Nam bất cứ điều gì, thấy Trọng Đạo Nam lấy cỏ ra, Tiểu Thạch Đầu chỉ càng thêm sùng bái y thôi. A Nam của nó đúng là quá lợi hại, cái gì cũng có, còn biết nó cần gì, muốn gì nữa.
Cho ngựa ăn xong, Tiểu Thạch Đầu theo Trọng Đạo Nam ra khỏi cửa.


Buổi sáng trong thôn Niệm Thanh náo nhiệt hơn ban đêm, Tiểu Thạch Đầu đứng ở nơi cao nên thấy hết cảnh những người già tay xách thùng nước và đòn gánh đi đi lại lại.
Lúc họ gặp nhau thì chào hỏi một tiếng có lệ, cùng lắm chỉ gật đầu qua quýt rồi trầm mặc ra ngoài thôn.


Vì lớn tuổi nên động tác của họ không được lanh lẹ. Có vài nam tử trung niên sức vóc cường kiện cũng cầm đòn gánh và thùng nước bước nhanh qua họ mà chẳng buồn nói gì, cũng không có ý giúp những người già một tay.


Tiểu Thạch Đầu đứng trên đỉnh núi lộng gió nhìn theo hướng đi của họ, sự chú ý dời sang con sông nhỏ cách đó không xa.
Hình như ông lão đã gặp hôm qua có nói trên núi Niệm Thanh có một con sông rất đẹp.


Con sông kia không tính là xa so với thôn Niệm Thanh, đứng trên cao nhìn xuống còn thấy sóng nước loang loáng, vô cùng mỹ lệ. Mây trôi lững lờ giữa bầu trời xanh thẳm in bóng trên mặt sông. Nước sông dập dờn khiến cảnh sắc phản chiếu cũng lay động theo, hết sức sinh động.


Tiểu Thạch Đầu trầm trồ “oa” một tiếng, nhưng rất nhanh nó thấy kỳ lạ, “A Nam, bộ nước ở con sông kia không uống được sao? Tại sao ai cũng xuống núi hết vậy? Chẳng lẽ họ lấy nước ở chân núi hả?”


Hôm qua Tiểu Thạch Đầu quá chăm chú nghe kể chuyện nên không nhận ra điểm bất thường ở địa phương này, hôm nay nhìn thấy con sông mới cảm giác có gì đó rất quái lạ.
Tại sao mọi người đều bỏ gần tìm xa hết vậy?


“Bởi vì…” Trọng Đạo Nam rũ mắt, khóe môi nhếch nụ cười lạnh, ngữ điệu nhẹ hẫng như gió, “Bọn họ không dám uống.”
“Hả?” Tiểu Thạch Đầu mờ mịt.
Trọng Đạo Nam dẫn Tiểu Thạch Đầu thong dong đến chỗ con sông nhỏ kia, chẳng mấy chốc đã ra đến bờ sông.


Nhìn từ xa đã thấy con sông đẹp vô cùng, đến gần nghe được tiếng nước róc rách, cảm giác được hơi nước mát rượi, còn thấy mấy hòn sỏi đáng yêu dưới đáy sông nữa, Tiểu Thạch Đầu vừa nhìn đã thích con sông ngay.


Nó vui vẻ ngắm mấy hòn sỏi nho nhỏ dưới dòng nước trong vắt, tán thưởng nói, “Đám sỏi này lớn lên cũng đẹp quá chừng.”
Đám sỏi được dòng nước gọt giũa lâu ngày nên trở thành mượt mà trơn láng rất thích mắt, khác hẳn với Tiểu Thạch Đầu góc cạnh xù xì.


Tiểu Thạch Đầu không nhớ nổi hình dạng ban đầu của mình, nhưng nó biết cơ thể mình có rất nhiều góc cạnh, phần lớn dấu vết là do tia sét đánh trúng để lại.


Không ít bộ phận trên mình nó bị sét đánh nát, chẳng biết văng đâu mất rồi, từ lúc nó sinh ra thần trí đến nay thì cơ thể này không thay đổi gì nữa.


Tiểu Thạch Đầu không có bề ngoài trơn láng, hoa văn cũng khó coi, lại còn gồ ghề nữa. Nó biết lúc ngủ chung với nó, chắc chắn A Nam không được thoải mái, nhưng mà…
Chỉ cần A Nam không nói, nó cũng sẽ không nói đâu…


Thật ra, Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ chuyện này không chỉ một lần, nếu nó nhắc đến, có khi nào A Nam sẽ không cho nó ngủ chung giường nữa không? Thế nên nhất định không thể nói, với lại chờ sau này nó hóa hình rồi thì A Nam sẽ không khó chịu nữa.


Tiểu Thạch Đầu vốn mang tâm tình vui vẻ ngắm sỏi bỗng dưng tuột cảm xúc.
Bởi vì A Nam luôn đối xử tốt với nó, cũng chưa từng ghét bỏ hình dạng xấu xí của nó, đôi khi Tiểu Thạch Đầu lại quên mất mình vốn rất khó coi.
Coi như A Nam không để ý nhưng Tiểu Thạch Đầu mỗi khi nhớ lại sẽ thấy rất tự ti.


Nó từng gặp rất nhiều người đeo ngọc bội, thậm chí còn dùng ngọc bội làm vật đính ước, nào có thấy ai đeo đá trên người đâu.
“Ừ, đúng là rất đẹp.”
Tiểu Thạch Đầu đang tuột cảm xúc, nghe Trọng Đạo Nam phụ họa một câu như vậy lại càng thêm khó chịu.


Đúng là nó công nhận mấy hòn sỏi rất đẹp, nhưng mà… tại sao A Nam có thể khen thẳng thừng như vậy chứ?!
Tuy đám sỏi rất đáng yêu…
Thế nhưng…


Tiểu Thạch Đầu khổ sở mà nói không nên lời. Cũng may Trọng Đạo Nam khẽ cười một tiếng, nói tiếp, “Đẹp thì có đẹp nhưng chúng đâu phải Tiểu Thạch Đầu của ta.”


“Hở?” Tiểu Thạch Đầu đang dẩu môi nghe một câu như vậy, bao nhiêu khổ sở tức khắc tan biến, nó không cần nhìn cũng biết A Nam đang sờ đầu mình, cảm giác rất quen thuộc.
Trọng Đạo Nam chậm rãi nói, “Đá khác có đẹp cỡ nào thì kệ chúng chứ, ta chỉ thích một mình Tiểu Thạch Đầu thôi.”


“Thật… thật hả…”
“Chính xác.”
Tiểu Thạch Đầu cười hà hà, bắt đầu chìm vào mật ngọt, chỉ một câu của A Nam đủ để nó phấn khích cả ngày rồi.
“Nhưng mà…”
“Nhưng?” Tiểu Thạch Đầu căng thẳng.


“Tiểu Thạch Đầu, ngươi có cảm nhận được con sông này có chỗ nào khác lạ không?”
“Hả? Khác lạ?” Tiểu Thạch Đầu nhìn trừng trừng con sông một lúc, “Thoạt nhìn rất là đẹp, A Nam… ngươi nói xem, nếu ta xuống sông tắm thì có trở nên đẹp hơn chút không?”


Phải đó, nó là tảng đá rất chú trọng vẻ ngoài.


Trước khi gặp Trọng Đạo Nam, tuy có lúc Tiểu Thạch Đầu nhận ra mình thuộc thành phần đá xấu xí nhưng nó không để trong lòng. Còn sau khi gặp Trọng Đạo Nam, mỗi khi nghĩ đến vấn đề này thì tâm tình Tiểu Thạch Đầu sẽ trở nên phức tạp, nó thường xuyên lo sợ, nếu có một ngày A Nam thích tảng đá khác đẹp hơn thì biết làm sao đây.


Trọng Đạo Nam, “…Ngươi muốn xuống sông tắm à?”
Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ, không biết nghĩ gì mà toàn thân nóng hầm hập, nó mang tâm tư thấp thỏm nhỏ giọng đề nghị, “Nếu A Nam có thể tắm cùng ta thì hay quá.”


Bình thường toàn là Trọng Đạo Nam tắm cho Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu phát hiện nó chưa từng thấy A Nam tắm bao giờ! Nếu… nếu có thể chứng kiến cảnh tượng A Nam không mặc đồ…


Lúc trước không nghĩ đến, cũng không có ý định gì, giờ đã dấy lên rồi thì không thể ngừng được ý nghĩ muốn nhìn!
“A Nam! Chúng ta tắm chung đi!”






Truyện liên quan