Chương 38

Editor: Vện
Khắc Giáp đứng trong một ngôi nhà giữa chốn hoang vu, tay cầm một bình ngọc trắng, đưa đến miệng một người bị pháp khí trói buộc, nhìn như đã ch.ết, luồng sáng đỏ xuất hiện ngay lúc người kia chạm môi vào miệng bình.


Chờ đến khi ánh sáng biến mất, người chỉ còn chút hơi tàn kia hóa thành tro bụi, bị gió thổi tứ tán.


Khắc Giáp niêm phong bình ngọc, để bên tai lắc lắc, nhếch nụ cười thỏa mãn, nói với một người khác quỳ trước mặt, “Linh chủng của tên này vô cùng mạnh, chờ ta về môn phái bẩm báo rồi ban thưởng cho ngươi.”


Nam tử đang quỳ trước mặt Khắc Giáp có vẻ ngoài tương đương Phù Vân đạo nhân, gã nghe vậy liền cười cảm kích, định buông vài lời nịnh nọt thì bị Khắc Giáp không kiên nhẫn cắt ngang, “Rồi rồi, dốc sức làm việc cho môn phái tất sẽ được hưởng lợi, đừng nói lời thừa, mau về đi, cố gắng tìm càng nhiều linh nữ, linh nam càng tốt.”


Người đang quỳ vội đáp lời, lại bị Khắc Giáp đuổi đi.
Chờ tên kia biến mất, sư muội đứng sau lưng Khắc Giáp ló đầu ra quan sát bốn phía, “Khắc Giáp sư huynh, chúng ta thu thập gần đủ chưa? Nghe nói Phù Vân bên thành Tiên Duyên đã bị ai giết rồi, chúng ta khỏi cần chờ nữa.”


Khắc Giáp gật đầu, “Vậy chuẩn bị về thôi, không biết Phù Vân đã đụng phải ai mà bị giết dễ dàng như vậy, đúng là vô dụng.”


available on google playdownload on app store


Sư muội cười hì hì, “Sư huynh đừng giận, mất một người cũng đâu có sao, dù gì thì Phù Vân cũng không dám khai ra môn phái chúng ta đâu, chúng ta về báo với sư phụ một tiếng là được rồi. Mà nè… lần này sư huynh nhớ nói tốt cho sư muội này vài câu nhé, linh đan của ta sắp hết rồi.”


Khắc Giáp nhìn lướt qua sư muội, cười nói, “Lần này thu được rất nhiều linh chủng, ngươi không thiếu phần đâu.”
Một câu này khiến sư muội mở cờ trong bụng, nàng vận công, dùng thuật dịch chuyển bay theo Khắc Giáp.


Bóng hai người vừa biến mất, một tấm thẻ ngọc núp trong bóng tối lẳng lặng chui ra, bám sát phía sau bọn họ.


Tấm thẻ ngọc nhân lúc Khắc Giáp không chú ý mà chui vào ống tay áo hắn, theo Khắc Giáp tiến vào Vô Tương Tông, đến thẳng chỗ sư phụ hắn, cũng chính là Tông chủ Vô Tương Tông. Mãi đến khi Khắc Giáp báo cáo xong rồi rời khỏi phòng Tông chủ mà vẫn không một ai phát hiện sự tồn tại của tấm thẻ.


Trước lúc đi, Khắc Giáp đã kể lại biến cố phát sinh trong thành Tiên Duyên, Tông chủ Vô Tương Tông chỉ dặn, “Đừng quan tâm việc này nữa, chờ vi sư điều tr.a rõ là ai làm rồi sẽ phân công cho ngươi.” Sau đó cho Khắc Giáp lui ra.
Khắc Giáp đi rồi, Tông chủ Vô Tương Tông bắt đầu tính số.


Tuy tu chân giả không phải ai cũng thông thạo tất cả pháp thuật, họ có sở trường sở đoản, nhưng ai cũng có thể bói toán. Thậm chí, người có tu vi thâm hậu không cần phải tiến hành các bước bói toán mà vẫn tự lĩnh ngộ được.


Tông chủ Vô Tương Tông tuy không am hiểu thuật tiên đoán nhưng vẫn có thể xem được hung cát.
Mà lần này, Tông chủ Vô Tương Tông càng xem càng thấy sương mù vây giăng, càng tính càng không dừng được, chợt thấy hoảng hốt, phun ra một ngụm máu.


“Rốt cuộc đã xảy ra… biến cố gì?” Tại sao mọi chuyện lại bắt đầu có xu hướng đi ngược lại kế hoạch của hắn?
Không đợi Tông chủ Vô Tương Tông làm rõ sự việc, chỉ mấy ngày sau, tai họa đã giáng xuống Vô Tương Tông.


Tấm thẻ ngọc theo chân Khắc Giáp lượn một vòng trước mặt Tông chủ Vô Tương Tông rồi bay ra khỏi lãnh địa môn phái, đáp xuống một bàn tay thuôn dài đẹp đẽ.


Trọng Đạo Nam cụp mắt nhìn tấm thẻ trong tay, nụ cười trên mặt khác hẳn thường ngày, vừa tà ác vừa ngạo mạn. Khí thế quanh thân sắc bén bức người chứ không thanh lãnh thoát tục như xưa.


Y đeo nụ cười hờ hững, đầu ngón tay xoa nhẹ lên thẻ ngọc, đưa thần thức vào, chờ đến khi xem xong nội dung trong thẻ, nét mặt Trọng Đạo Nam trở thành nghiền ngẫm.
“Thì ra là thế.” Y nhẹ giọng nói, nhìn như có điều suy tư.


Y ném thẻ ngọc vào không trung, tấm thẻ kia hóa thành bụi phấn sáng bay ra bốn phương tám hướng.
Trọng Đạo Nam bước ra từ dưới bóng cây cổ thụ, nhấc từng bước chân nhàn nhã, “Chẳng bao lâu nữa, giới tu chân sẽ xảy ra sự kiện thú vị… ngươi không chờ mong sao?”


Rõ ràng xung quanh y không có bất kỳ ai, nhưng nhìn như y đang nói chuyện với người nào đó, ngữ điệu nói chuyện phiếm ẩn chứa kỳ vọng, “Ngươi quay lại là vì muốn tìm Tiểu Thạch Đầu, vậy ngươi nói xem… tại sao ta cũng quay lại theo ngươi? Ta quay lại để làm gì?”


“Ngươi không biết đâu… ha ha… có điều… không biết cũng chẳng sao cả…”
“Ta biết ngươi cũng giống ta, chờ đợi… giới tu chân xảy ra vài chuyện lý thú.”


“Những tên đã phạm sai lầm nhất định phải bị trừng phạt. Mà thời điểm này, bọn chúng vẫn chưa làm gì mạo phạm chúng ta, ngươi nói xem… ta có nên trừng phạt bọn chúng không?”
“…Nếu Tiểu Thạch Đầu hỏi giống vậy, ngươi sẽ trả lời thế nào? Chứ ta tuyệt đối không tha cho bọn chúng.”


Tuyệt đối, tuyệt đối không thể tha thứ cho những việc chúng đã làm.
Dù đã quay về lúc mọi chuyện vẫn chưa xảy ra nhưng thù hận ngút ngàn vẫn không cách nào vơi bớt.
“Ta biết đáp án của ngươi, ngươi… cũng giống ta thôi.” Nếu không sẽ không để y thoát ra dễ dàng như vậy.


Trọng Đạo Nam khẽ cười, sát ý lờ mờ hiện nơi đuôi mày, mỗi bước y đi qua, cây cỏ xung quanh lập tức héo rũ bỏ mình…
—o0o—
Hôm nay, các đại môn phái gặp phải một chuyện hết sức ly kỳ, pháp trận phòng ngự của họ bị công kích, bị một tấm thẻ ngọc công kích.


Thẻ ngọc thường được dùng để ghi chép công pháp tu luyện, hoặc ghi chép kiến giải của những bậc tiền bối, sau đó truyền cho đệ tử tiếp thu.
Ngoài ra, còn có một loại thẻ ngọc chuyên dùng để truyền tin.
Nhưng thẻ ngọc truyền tin không phải ở đâu cũng truyền được.


Ví dụ như, một tấm thẻ ngọc không có quan hệ gì với môn phái vô tình bay lạc vào thì sẽ bị pháp trận hất văng ra. Lúc này, đệ tử gác cổng sẽ nhặt thẻ ngọc đó giấu đi, thông thường cũng chẳng ai quan tâm, nếu chất lượng của thẻ ngọc quá thấp thì sẽ bị pháp trận đập nát.


Nhưng tấm thẻ không biết từ đâu bay đến này chắc chắn là trường hợp đặc biệt.
Thoạt nhìn nó rất hung dữ…
Dù đã bị pháp trận chặn lại mà tấm thẻ vẫn ngoan cố, quyết không bỏ cuộc tông vào pháp trận, dáng vẻ có ch.ết cũng phải bay vào cho bằng được.


Bị va đập mạnh như vậy mà tấm thẻ vẫn không chút sứt mẻ, vẫn nguyên vẹn như mới.


Tấm thẻ kiên trì “công kích” pháp trận phòng ngự, thế nên sự tồn tại của nó nhanh chóng được phát hiện, trong lúc mọi người vừa ngạc nhiên vừa thán phục, người của các phái đã lấy tấm thẻ dâng lên người có quyền quyết định.
Sau đó…
Toàn giới tu chân bùng nổ.


Ngày xưa, vì sở hữu linh mạch hùng hậu mà Vấn Thiên Tông bị vô số đại môn phái tu chân vây đánh, suýt chút diệt môn. Còn lần này, Vô Tương Tông bị vô số môn phái lớn nhỏ kéo quân đến hỏi tội.


Trong giới tu chân, giành giật linh vật hoặc giết người cướp của là chuyện quá bình thường, nhưng có vài quy định tuyệt đối không được vi phạm.


Tu chân giả có thể giết người cướp của, tranh giành linh đan linh dược nhưng không được bắt người sống làm lô đỉnh, làm thuốc dẫn, càng không được rút hồn phách người khác để tu luyện. Những hành vi này được xem là tà ma ngoại đạo, nếu phát hiện sẽ bị hợp lực tấn công.


Đầu sỏ Tông chủ Vô Tương Tông bị hỏi tội đương nhiên phải liều ch.ết chối bỏ, không nhận thì vẫn còn cơ hội trở mình, chứ nếu nhận tội thì không chỉ hắn mà toàn Vô Tương Tông coi như xác định số phận.


Những tu chân giả thân phận cao quý ném một tấm thẻ ngọc vào mặt Tông chủ Vô Tương Tông, hắn xem xong nội dung trong thẻ thì ngây ngẩn.
Dù chỉ có vài ba câu mà đã khuấy động toàn giới tu chân.


Đông đảo tu chân giả lang bạt và các đệ tử ra ngoài du ngoạn đều được triệu tập, bởi vì Tông chủ Vô Tương Tông đã bỏ trốn, các đệ tử cũng chia nhau chạy mất dạng.


Vô Tương Tông nổi tiếng nhất là thuật biến hình, bản thân Tông chủ cũng có thực lực, còn được linh đan hỗ trợ, đã sắp đạt đến kỳ Hóa Thần. Muốn tìm được Tông chủ Vô Tương Tông không phải chuyện dễ, quả thật chẳng khác nào mò kim đáy bể.


Trốn trốn núp núp hơn mười ngày, Tông chủ Vô Tương Tông trút bỏ khí thế và tự tôn ngạo mạn, hắn lẩn khuất như chuột, vì mạng sống mà chấp nhận lánh trong một gia đình người phàm.
Lúc Trọng Đạo Nam tìm đến, Tông chủ Vô Tương Tông đang trốn trong một bầy dê, biến thành một con dê teo tóp.


Mấy con dê khác thấy một con dê lạ đột nhiên xuất hiện nên không cho hắn đến gần. Tông chủ Vô Tương Tông cũng không muốn ở gần lũ dê nên cứ đứng lẻ loi một mình.


Thằng bé chăn dê đang ngồi nghỉ đằng xa, Trọng Đạo Nam đứng trước mặt con dê có vẻ mệt mỏi, chậm rãi vẽ nên nụ cười ác độc, “Nhìn ngươi… có vẻ thảm hại quá nhỉ.”
—o0o—
Lúc trở về, Trọng Đạo Nam phát hiện nến vẫn còn sáng.


Y đứng trước cửa một hồi, đẩy cửa vào, thấy Tiểu Thạch Đầu đang ngủ gục trên bàn.
Tiểu Thạch Đầu ngủ rất chập chờn, khi Trọng Đạo Nam chạm tay vào mặt Tiểu Thạch Đầu thì hắn mơ màng mở mắt.
Trong chốc lát, Tiểu Thạch Đầu đã cho rằng người trước mắt mình không phải A Nam.


Hắn chớp mắt mấy cái, nhìn chằm chặp Trọng Đạo Nam một lúc lâu, cẩn thận mở miệng gọi, “A Nam?”
“Sao không lên giường ngủ?” Trọng Đạo Nam hỏi.
Tiểu Thạch Đầu lập tức yên tâm, cười cong đôi mắt, “Vì A Nam chưa về mà~ với lại ta có một món quà muốn tặng A Nam nè.”


“Ngươi có quà tặng ta à?”


Tâm ma chính thức lên sàn nè, tiết lộ trước luôn, tâm ma cũng là bản thân anh Nam, sinh ra vì Tiểu Thạch Đầu nên sẽ theo chúng ta đến hết tác phẩm. Nói đơn giản thì tâm ma là nhân cách thứ hai của anh Nam, xuất hiện do kiếp trước đập đá quá liều, anh Nam trầm tính bao nhiêu thì tâm ma loi nhoi bấy nhiêu, lại thường xuyên bị dìm hàng nên các bạn hãy thương  ảnh nhiều hơn.






Truyện liên quan