Chương 57
Editor: Vện
Mạc Ngư thật sự mất tích.
Từ ngày Mạc Ngư đóng cửa từ chối tiếp khách, rất ít người tìm được hắn. Không ít tu chân giả bắt hụt nghi là Mạc Ngư đã rời khỏi tòa thành này.
Nhưng Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam vẫn tìm ra tin tức liên quan đến Mạc Ngư trước lúc mất tích.
Tu chân giả áo xám vẻ mặt bất an đứng trước mặt hai người, đôi mắt to đến mức như muốn lồi ra ngoài, láo liên đến rợn người.
Hắn đảo mắt qua lại giữa Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu, thầm nghĩ mình không cẩn thận đắc tội người khác hồi nào mà rước lấy hai vị đại Phật này.
Thiếu niên thì tu vi không cao, có vẻ tính tình cũng mềm mỏng. Chỉ là người bên cạnh thiếu niên, chỉ nhìn một cái đã rét run.
Vừa nhìn đã biết cực kỳ lợi hại, khác hẳn tu chân giả bình thường, tại sao vị thượng khách này lại xuất hiện trước mặt hắn? Hơn nữa, thiếu niên này nhìn quen lắm.
“Ngươi là…” Nam tử áo xám chần chừ hỏi, “Ngươi là ông chủ Thạch Đầu bán cá đúng không?”
Tiểu Thạch Đầu gật đầu, hai tay siết chặt, đây là biểu hiện khi hắn nóng ruột, nhưng hắn không lộ vẻ sốt sắng ra mặt, chỉ bình tĩnh hỏi, “Ngươi có thấy Tiểu Ngư ở đâu không?’
“Tiểu Ngư?” Nam tử ngây người một chốc, “Ý ngươi là ông chủ Mạc Ngư à?’
Vì gian hàng của Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư rất được hoan nghênh, loại hình “bán cá” cũng cực kỳ hiếm thấy trong giới tu chân, hầu như ai cũng biết hai người. Nhưng biết thì biết vậy thôi, đâu phải ai cũng gặp tận mặt mà biết dáng dấp hai người thế nào.
Cơ mà, nam tử áo xám nhận ra Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư.
Tiểu Thạch Đầu lập tức gật đầu, “Đúng vậy, ngươi có gặp hắn không?”
Nam tử lén nhìn Trọng Đạo Nam vẫn chưa lên tiếng mà vẫn tạo áp lực nặng nề, lặng lẽ lùi ra xa một bước. Hắn đoán vị thâm sâu khó lường này chính là hậu thuẫn của ông chủ Tiểu Thạch Đầu và ông chủ Mạc Ngư. Người này chỉ có thể giao hảo chứ không được chọc giận. Thế nên nam tử mỉm cười, giấu đi bất an trong mắt, “À… ta có gặp hắn, mới đây không lâu thôi.”
Nam tử ngó chừng xung quanh, lại nhìn Trọng Đạo Nam, nói nhỏ, “Ta thấy người của thành chủ dẫn ông chủ Mạc Ngư đi, chắc là mời hắn về làm cá.” Lúc thấy người của thành chủ đến mời Mạc Ngư, hắn đã nghĩ như vậy, nhưng bây giờ ông chủ Tiểu Thạch Đầu lại đi khắp nơi tìm ông chủ Mạc Ngư, hắn sinh lòng nghi hoặc.
Cá là do hai người cùng làm, tại sao thành chủ chỉ mời một mình Mạc Ngư?
Ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu, nhưng hắn không dám hỏi, mặt vẫn đeo nụ cười chân thành, tỏ vẻ mình không liên quan không hay không biết gì sâu xa cả.
Tiểu Thạch Đầu nghe vậy, khó hiểu, “Thành chủ?”
Tiểu Thạch Đầu có chút quan hệ với thành chủ, thị vệ của thành chủ thường xuyên đến gian hàng của bọn họ ăn cá, cũng từng nhắc nhở hắn và Tiểu Ngư đừng để xảy ra ẩu đả, chỉ vậy thôi.
Nhưng tại sao bây giờ thành chủ lại đến “mời” Tiểu Ngư đi?
Trọng Đạo Nam lên tiếng, “Thấy ở đâu? Khi nào? Tình huống lúc đó ra sao?”
Nghe Trọng Đạo Nam hỏi, nụ cười của nam tử áo xám trở nên miễn cưỡng thấy rõ, trán túa mồ hôi, tim muốn nhảy ra ngoài.
Hắn không biết tại sao mình lại sợ y như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời, “Không xa ngay đằng kia kìa, lúc đó là sáng sớm, sắc mặt ông chủ Mạc Ngư… có vẻ không tốt lắm.” Giờ ngẫm lại, quả thật mặt Mạc Ngư khi ấy hơi tái nhợt. Nhưng nhóm người kia hành động chớp nhoáng, dù tu chân giả khác trông thấy cũng sẽ nghĩ là bình thường.
“Dẫn đường.” Trọng Đạo Nam dứt khoát yêu cầu.
Nam tử cao giọng đáp, xoay người đi trước dẫn đường.
Vị trí đó quả thật không xa, đi một lát đã tới. Đó là một hẻm cụt, nam tử chỉ bức tường chắn lối, cười khô khốc, “Chính là chỗ này.”
Hắn thấy Trọng Đạo Nam liếc mình, nhỏ giọng nói, “Người của thành chủ biết những lối đi đặc biệt, ngươi cũng biết đó, bây giờ trong thành toàn là tu chân giả…” Hắn không nói hết câu, nhưng Trọng Đạo Nam đã hiểu.
Trọng Đạo Nam phất tay áo, ra hiệu hắn có thể đi, nam tử như được đại xá, vừa xoay người đã lặn xuống đất, biến mất tăm.
Tiểu Thạch Đầu nghệt mặt, chỉ xuống đất, “Đó là… thuật độn thổ hả?”
Tu chân giả trong thành quá nhiều, hệ tu luyện cũng đa dạng, dĩ nhiên phải thủ sẵn vô số loại pháp thuật phòng thân. Nam tử này vừa quay đầu đã xài thuật độn thổ chạy mất, có thể thấy hắn sợ Trọng Đạo Nam cỡ nào.
Mặc dù từ đầu đến cuối Trọng Đạo Nam không hề làm gì, chỉ nói mấy câu thôi.
Trọng Đạo Nam cho Tiểu Thạch Đầu câu trả lời xác định, y nhìn bức tường một lát, cúi xuống hỏi Tiểu Thạch Đầu, “Có muốn chơi trò chơi không?”
Tiểu Thạch Đầu chớp mắt, sau đó gật đầu.
Tuy không hiểu tại sao A Nam hỏi như vậy, nhưng Tiểu Thạch Đầu biết A Nam đã có tính toán hết rồi.
Sau đó Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu biến hình thành nhỏ xíu, cùng ngồi trên một cành cây.
Cây cổ thụ này vô cùng bình thường, đi đâu cũng gặp, nhưng cành cây hai người đang ngồi có linh khí, hơn nữa còn đang được dời vào phủ của thành chủ.
Trọng Đạo Nam che giấu hơi thở của mình và Tiểu Thạch Đầu, náu mình sau cành lá rậm rạp, công khai vào thăm dò phủ thành chủ.
Về phần tại sao Trọng Đạo Nam không trực tiếp dẫn Tiểu Thạch Đầu vào phủ là vì lịch sử tòa thành.
Tòa thành này do ai xây, sự tích liên quan thế nào, dù là Trọng Đạo Nam cũng chưa từng nghe qua.
Tu vi của thành chủ đời này đến đâu, kết hợp với hiểu biết từ kiếp trước, Trọng Đạo Nam không mấy để tâm. Nhưng người xây thành đã thiết lập vô số pháp trận lợi hại, dù là cao nhân tu vi thâm hậu cũng không dám tùy ý xâm phạm, ai biết liệu sẽ phát động pháp trận gì, hậu quả thế nào.
Đương nhiên, chủ yếu là Trọng Đạo Nam không muốn bị phát hiện thôi.
Pháp trận theo dõi bày xung quanh thành chắc chắn không ít, nhất là trong phủ thành chủ.
Tiểu Thạch Đầu ngồi trước mặt Trọng Đạo Nam, hắn nhìn chạc cây mình đang ngồi, nhìn những “người khổng lồ” qua khe hở phiến lá, hiếu kỳ không chịu nổi. Hắn đứng dậy tự quan sát mình, lần đầu tiên hắn biến thành nhỏ như vầy, chắc còn chưa cao bằng bàn tay người trưởng thành.
Nhìn tay chân ngắn tũn của mình, Tiểu Thạch Đầu có cảm giác không chân thật.
Quay sang nhìn A Nam tí hon, tròng mắt Tiểu Thạch Đầu muốn rớt ra ngoài.
Nếu không phải tình huống bây giờ là đang bí mật thăm dò, Tiểu Thạch Đầu quả thật muốn ôm mặt gào lên, “A Nam dễ thương quá!”
Mặc dù không la hét nhưng ánh mắt tò mò và biểu cảm phấn khích cũng đủ truyền đạt suy nghĩ của hắn.
Trọng Đạo Nam vươn tay ôm Tiểu Thạch Đầu, truyền âm nói, “Ngồi yên.”
Tiểu Thạch Đầu ngoan ngoãn ngồi dựa vào Trọng Đạo Nam, cành cây đung đưa theo bước di chuyển của xe ngựa.
Sau khi hóa nhỏ, tầm nhìn có rất nhiều điểm khác biệt, có thể phát hiện những chi tiết bình thường chưa bao giờ chú ý. Nếu nói có điều gì bất mãn thì là vị trí Tiểu Thạch Đầu và A Nam đang ngồi cách mặt đất rất cao, chạc cây lại khá mảnh, khiến hắn hơi sợ.
Trọng Đạo Nam biết Tiểu Thạch Đầu sợ độ cao, y ôm ghì hắn vào lòng, không cho nhìn xuống.
Tiểu Thạch Đầu dựa hẳn vào ngực Trọng Đạo Nam, bắt đầu sờ mó lung tung.
Tiểu Thạch Đầu không biết A Nam làm thế nào mà biến hai người thành bé xíu như vậy, cơ mà A Nam tí hon đáng yêu quá đỗi~ từ trên xuống dưới phóng ra hào quang “dễ thương” chói lọi!
A Nam biến nhỏ rồi, cơ thể cũng mềm mại hơn.
Phải biết thường ngày người A Nam cứng lắm, dĩ nhiên vẫn đàn hồi, Tiểu Thạch Đầu dựa vào rất thoải mái. Nhưng mà A Nam mềm mại khiến hắn rất thích!
Trọng Đạo Nam bắt lấy cái tay táy máy của Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu ngước cặp mắt vô tội, truyền âm nói, “Mềm mềm.”
Trọng Đạo Nam khẽ nhướn mày, giơ tay bóp hai má non mềm phúng phính như em bé của Tiểu Thạch Đầu, đáng yêu không chịu nổi.
“Ngươi mềm hơn.” Trọng Đạo Nam sung sướng nói.
Tiểu Thạch Đầu đỏ mặt, úp mặt vào ngực A Nam, nằm bất động.
Tuy A Nam tí hon vô cùng đáng yêu, cơ mà khí chất lạnh lùng, đôi mắt thản nhiên phối hợp với gương mặt dễ thương quả thật…
Quá sức đẹp trai mà!
A Nam đúng là A Nam, có nhỏ xíu mềm mại cũng vẫn đẹp trai ngời ngời!
Tiểu Thạch Đầu vừa nghĩ vậy thì chợt dừng lại, cảm giác như có cái gì đó không đúng. Cái gì nhỏ cái gì mềm…
Tiểu Thạch Đầu nhanh chóng áp xuống dòng suy nghĩ có xu hướng trở nên kỳ quái, nằm yên trong lòng A Nam, không ngẩng đầu lên.
Xe ngựa chạy khá nhanh, vì xe muốn vào phủ của thành chủ nên phải qua tầng tầng kiểm tra, tuy nhiên họ vẫn trót lọt vượt qua.
Sau khi vào phủ, Trọng Đạo Nam ôm Tiểu Thạch Đầu bay khỏi cành cây, đáp xuống đất, hai người biến thành kích cỡ bình thường.
Tiểu Thạch Đầu nhìn bản thân và A Nam khôi phục thành người lớn, ánh mắt lộ vẻ nuối tiếc rõ rệt.
Không biết khi nào mới lại được thấy A Nam dễ thương như vậy.
Trọng Đạo Nam nhìn Tiểu Thạch Đầu, khẽ nhếch môi, truyền âm, “Tiểu Thạch Đầu tí hon đáng yêu lắm, đúng là đáng tiếc.”
Tiểu Thạch Đầu nghe vậy, lại đỏ mặt thẹn thùng.
Trọng Đạo Nam rất hài lòng với phản ứng của Tiểu Thạch Đầu, kéo tay hắn dắt vào phủ.