Chương 78
Editor: Vện
Tiểu Thạch Đầu cực kỳ tức giận.
Đúng vậy, cực kỳ tức giận.
Hắn không giận vì mình cùng A Nam ngã xuống nước, mà giận vì khi dùng hết sức kéo A Nam bơi lên mới biết A Nam bị thương.
Nước trong đầm rất lạnh, Tiểu Thạch Đầu chật vật lắm mới kéo được Trọng Đạo Nam lên, Ếch tiên sinh hỗ trợ lôi bọn họ vào bờ.
Tiểu Thạch Đầu không quan tâm bản thân, vội vã đưa chân khí vào hai bàn tay, rút cạn nước trên người A Nam.
Trong quá trình này, Tiểu Thạch Đầu phát hiện cơ thể dưới lớp y phục của A Nam có rất nhiều thương tích, vết thương nào nhìn cũng dữ tợn. Vết thương không chảy máu, cũng không có mùi máu nhưng da thịt nứt toác thành từng đường, trông vô cùng đáng sợ. Trong lúc Tiểu Thạch Đầu dùng sức bắt lấy A Nam, hắn cũng đã vô tình để lại vết bầm trên người A Nam.
Tiểu Thạch Đầu nhìn những vết thương chằng chịt mà đau xé tim gan.
A Nam bị thương khi nào? Bị ở đâu? Tại sao A Nam không nói?
Tình trạng vết thương như vậy đau đớn cỡ nào…
Tại sao A Nam không nói, mà hắn cũng không phát hiện chứ?
Tiểu Thạch Đầu rất giận, giận A Nam, càng giận bản thân mình, hơn thế nữa, Tiểu Thạch Đầu thấy tim mình đau như dao cắt, rất đau rất đau.
Hắn cẩn thận chạm tay vào người A Nam, lại sợ tay mình khiến A Nam bị đau. Nước mắt không thể khống chế tuôn trào, vừa rơi xuống thì biến thành đá tí hon.
Tiểu Thạch Đầu sợ nước mắt rơi trúng A Nam nên ngước đầu lên, vừa khóc vừa nhìn A Nam.
Hắn muốn ngừng khóc nhưng cứ nhìn vết thương trên người A Nam là không thể cầm được nước mắt.
“Hu hu hu…” Tiểu Thạch Đầu nước mắt nhòe nhoẹt nhìn xung quanh, hắn muốn tìm chỗ cho A Nam dưỡng thương, họ đang ở bên cạnh đầm nước, vừa ẩm vừa lạnh, A Nam bị thương nặng như vậy, không thể để A Nam nằm đây được.
Vất vả lắm mới tìm được một nơi khô ráo, Tiểu Thạch Đầu đi nhặt cỏ khô, lại lấy chăn nệm trong túi càn khôn bày ra. Tiểu Thạch Đầu xoay mặt sang chỗ khác, vừa rơi nước mắt vừa nắm tay áo A Nam, dùng chân khí yếu ớt của mình kéo A Nam vào nệm.
Ếch tiên sinh bất đắc dĩ an ủi Tiểu Thạch Đầu, bảo hắn đừng khóc nữa.
Nhưng Tiểu Thạch Đầu lại khóc dữ dội hơn, đá tí hon đua nhau rơi xuống, “Ta cũng đâu muốn khóc đâu… Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến vết thương trên người A Nam… Hu hu hu…” Hắn không thể kiềm chế nước trong hốc mắt.
“Nhưng nếu ngươi cứ khóc như vậy, nước mắt của ngươi sẽ biến thành đá, rồi Đạo Nam chân nhân lại bị kéo qua đống đá đó…” Câu này của Ếch tiên sinh hiệu quả hơn lời an ủi nhiều.
Tiểu Thạch Đầu nghĩ đến cảnh nước mắt mình làm đau Trọng Đạo Nam thì lập tức nín khóc.
Tuy hắn đã dùng linh lực kéo A Nam, còn có Ếch tiên sinh giúp một tay, nhưng đâu thể bảo đảm cho A Nam không chạm đất.
Nếu bất cẩn khiến A Nam rơi xuống đất, A Nam lại bị thương nhiều như vậy, Tiểu Thạch Đầu thấy tim đau đến khó thở.
Sắp xếp cho A Nam xong, Tiểu Thạch Đầu lục trong túi càn khôn, lấy thuốc trị thương xoa khắp người A Nam.
Vết thương trên người Trọng Đạo Nam quá nhiều, Tiểu Thạch Đầu phải cởi áo y xuống, hắn vừa đặt tay lên cổ áo Trọng Đạo Nam, lại như nhớ ra điều gì mà quay đôi mắt rưng rưng sang nhìn Ếch tiên sinh.
Bị Tiểu Thạch Đầu nhìn một lúc lâu, Ếch tiên sinh rốt cuộc cũng hiểu Tiểu Thạch Đầu có ý gì, bất đắc dĩ nói, “Ta ra canh gác lối vào sơn cốc, có chuyện gì thì gọi ta một tiếng.”
Tiểu Thạch Đầu đáp ứng, lúc đó Ếch tiên sinh mới chịu đi.
Nhìn Ếch tiên sinh đi khuất tầm mắt, Tiểu Thạch Đầu mới cởi y phục Trọng Đạo Nam.
Dù chỉ là cởi y phục nhưng vải vóc ma sát vẫn để lại vô số vệt trầy xước trên người Trọng Đạo Nam.
Tiểu Thạch Đầu thấy thế lại bắt đầu muốn khóc.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cơ thể A Nam lại biến thành như vậy? Rõ ràng A Nam đã nói… đã nói sẽ chăm sóc bản thân thật tốt… A Nam của hắn lợi hại đến thế mà…
Rốt cuộc A Nam đã gặp phải kẻ địch đáng sợ cỡ nào mà bị thương nặng như vậy?
Tiểu Thạch Đầu hít mũi, vẫn không thể kiềm nổi mà khóc rấm rứt.
Hắn vừa cắn chặt môi, vừa mở to đôi mắt ngập nước bôi thuốc cho Trọng Đạo Nam.
Thuốc của hắn cũng là A Nam đưa cho, A Nam cũng đã giải thích công dụng, tất cả đều là thuốc trị thương loại tốt nhất. Tiểu Thạch Đầu thường bôi thuốc cứu động vật nhỏ hoặc yêu quái, dù là vết thương nứt thịt lộ xương cũng có thể chữa lành, thế mà lại chẳng có tác dụng gì với vết thương của A Nam.
Tiểu Thạch Đầu rất sợ, sợ vết thương của A Nam không thể khép miệng…
Tiểu Thạch Đầu hết sức cẩn thận xoa thuốc cho Trọng Đạo Nam, mặc y phục cho Trọng Đạo Nam. Mãi đến khi vết thương bị che khuất, cảm giác xót xa trong lòng Tiểu Thạch Đầu mới vơi đi chút ít, nhưng chỉ cần nghĩ đến hình ảnh thương tích chồng chéo, hắn vẫn không thể ức chế cơn đau xót.
Lúc này không được khóc, đau lòng cách mấy cũng không được khóc.
A Nam đang nằm đó, A Nam cần hắn chăm sóc, thế nên hắn phải cố gắng hơn nữa…
“Ngươi làm được mà, nhất định có thể làm được mà.” Tiểu Thạch Đầu thầm cổ vũ bản thân, nhặt hết nước mắt, chạy đi tìm Ếch tiên sinh, thấy Ếch tiên sinh xách về hai con gà rừng.
“Ta nghĩ ngươi nên ăn chút gì đó, vừa khéo thấy chúng lảng vảng ngay lối vào sơn cốc nên ta…” Ếch tiên sinh giải thích.
Tuy Ếch tiên sinh thường xuyên chê Tiểu Thạch Đầu là tiểu yêu quái ngốc nghếch không hiểu chuyện, luôn khiến người ta không yên tâm, nhưng Ếch tiên sinh luôn để ý chăm nom Tiểu Thạch Đầu và những tiểu yêu quái khác. Bình thường nhìn Ếch tiên sinh uy nghiêm thông thái là thế, thật ra nó sợ nhất là thấy Tiểu Thạch Đầu khóc.
Hơn nữa, Ếch tiên sinh hết sức kinh ngạc khi thấy Đạo Nam chân nhân bị thương nặng đến thế.
Ếch tiên sinh không biết sơn cốc này nằm ở đâu, nhưng chắc là cách rất xa chiến trường của tán tiên và quái vật. Tiểu Thạch Đầu đang thương tâm, lúc này chỉ có nó mới có thể bảo vệ Tiểu Thạch Đầu và Đạo Nam chân nhân thôi.
Ếch tiên sinh nghĩ vậy.
Sau đó nó bị Tiểu Thạch Đầu ôm chầm lấy.
“Cám ơn… Ếch tiên sinh…” Tiểu Thạch Đầu nói như vậy, âm điệu vẫn còn chút nghẹn ngào nhưng đã đỡ hơn trước nhiều.
Ếch tiên sinh hơi ngại, nó giơ một chân trước vỗ vỗ Tiểu Thạch Đầu, “Ừ… được rồi, giờ xử lý hai con gà rừng này trước đã. Ngươi phải ăn, Đạo Nam chân nhân bị thương cũng cần phải ăn mới được.”
“Ếch tiên sinh cũng phải ăn luôn.” Tiểu Thạch Đầu nhỏ giọng nói.
Ếch tiên sinh sửng sốt một lát, gương mặt ếch chậm rãi nhoẻn cười, “Ừ, cho nên Tiểu Thạch Đầu phải cố gắng lên.”
“Ừa.” Tiểu Thạch Đầu đáp một tiếng, thả Ếch tiên sinh ra, lại nhờ Ếch tiên sinh trông coi A Nam, hắn cầm hai con gà đi xử lý.
Tiểu Thạch Đầu chưa vào sơn cốc này bao giờ, không hiểu sao hắn lại có cảm giác quen thuộc lạ lùng. Dường như hắn đã thấy nơi này trong mơ, lại giống như hắn đã từng sống ở đây.
Hắn nhanh chóng tìm chỗ xử lý hai con gà, thành thục vặt lông làm thịt.
Trước khi giết gà, Tiểu Thạch Đầu chắp tay xá hai con gà, giết xong còn đào hố chôn lông gà và nội tạng, tránh rắc rối ngoài ý muốn.
Làm xong, Tiểu Thạch Đầu mở túi càn khôn lấy nồi, bát rồi đi tìm củi lửa.
Trong túi càn khôn của Tiểu Thạch Đầu có không ít thứ tốt, một phần là do hắn bỏ vào, một phần là A Nam đưa cho. Tiểu Thạch Đầu không muốn chuyển nhà, lúc trước cũng ít khi dùng, mấy thứ linh tinh hắn nhét vào không có đất sử dụng.
Không ngờ cũng có lúc mấy thứ linh tinh đó phát huy tác dụng.
Trời tối rất nhanh, dưới chỉ đạo của Ếch tiên sinh, canh gà Tiểu Thạch Đầu nấu cũng không quá khủng khiếp, chờ canh chín thì trời đã tối hẳn.
Điều này không ảnh hưởng đến tầm nhìn của Ếch tiên sinh và Tiểu Thạch Đầu, dưới trời đêm, trong sơn cốc lấp lóe ánh sáng của đom đóm, hết sức thơ mộng.
Tiểu Thạch Đầu múc một phần cho Ếch tiên sinh rồi giúp Trọng Đạo Nam uống canh.
Thức ăn bình thường không có tác dụng với tu chân giả, nguyên liệu nấu ăn có quá nhiều tạp chất, tu chân giả không thích. Còn với nguyên liệu đã được Tiểu Thạch Đầu đưa linh lực vào thì khác hẳn.
Tiểu Thạch Đầu rất chú tâm đưa thật nhiều linh lực vào thịt gà, đối với Trọng Đạo Nam thân mang thương thích, đây là liều thuốc bổ tốt vô cùng.
Mặt trời hết mọc rồi lặn, Tiểu Thạch Đầu chăm sóc Trọng Đạo Nam như vậy bảy ngày, rốt cuộc Trọng Đạo Nam cũng mở mắt.
Người điều khiển cơ thể vẫn là tâm ma, nhưng so với thường ngày, tâm ma bây giờ điềm đạm hơn nhiều.
Y hơi nghiêng đầu, thấy Tiểu Thạch Đầu cuộn mình nằm bên cạnh. Tiểu Thạch Đầu vẫn luôn kề bên canh chừng y như lúc trước đã nói.
Sau bảy ngày hôn mê, tâm ma dần dần nhận ra thể trạng có biến hóa. Những vết thương đáng sợ đã khép lại một chút, chân khí trì trệ bây giờ vận chuyển thông thuận hơn nhiều.
Y biết bảy ngày qua Tiểu Thạch Đầu nấu ăn cho y, lau người thay y phục cho y, lúc nằm gác còn thì thầm gì đó với y.
Tâm ma chỉ nghe đứt quãng, nhưng y chưa bao giờ an tâm đến thế.
Cảm giác an tâm…
Bất luận là y hay Trọng Đạo Nam, cảm giác này là rất khó có được.
Từ lúc đánh mất Tiểu Thạch Đầu ở kiếp trước…
Từ khoảnh khắc gặp lại những kẻ đã cướp đi Tiểu Thạch Đầu…
Sự cuồng bạo luôn tràn ngập tâm trí y, không ngừng nhắc nhở y, thúc giục y, hết lần này đến lần khác tái hiện cảnh Tiểu Thạch Đầu rời xa y.
Hận thù chồng chất hận thù, y có làm gì cũng không thể thoát khỏi sự căm thù và đau khổ.
Nhưng bây giờ… y cảm thấy rất an tâm.
“Tiểu Thạch Đầu…” Tiểu Thạch Đầu của y… vẫn luôn canh giữ bên cạnh y.
Tiểu Thạch Đầu không đi đâu cả…
Y không mất đi Tiểu Thạch Đầu…
“Ta không đánh mất ngươi…” Đúng vậy không…
Chúng ta không đánh mất hắn, có đúng không?
Từ mai Vện tăng ca nhé, Vện lên rừng đây.