Chương 91

Editor: Vện
Khoảnh khắc Trọng Đạo Nam xuất hiện, Lạc Tòng Giới như bắt được cọng rơm cứu mạng.


Được Hoài Triệu chân nhân truyền tin, tất cả trưởng lão của Lạc Tòng Giới ngay lập tức tụ tập đông đủ. Trọng Đạo Nam chưa được nghỉ ngơi một giây nào đã được mời đến đại sảnh chính điện Lạc Tòng Giới.


Lạc Tòng Giới có sáu vị trưởng lão, trông coi những lĩnh vực khác nhau, Đại trưởng lão phụ trách giới luật là người nghiêm khắc nhất, uy danh cũng cao nhất.


Có thể nói, nếu Đại trưởng lão đã lên tiếng thì dù là chưởng môn cũng phải lắng nghe và cân nhắc kỹ càng. Bây giờ chưởng môn mất tích trong bí cảnh, không rõ sống ch.ết, thế là Đại trưởng lão uy vọng cực cao, bình thường cũng ít khi nhúng tay vào sự vụ phải đứng lên chủ trì đại cục.


Đại trưởng lão thoạt nhìn khoảng năm mươi, vóc người cường tráng khỏe mạnh. Ông yên lặng cùng các trưởng lão khác ngồi trong điện, không khí nặng nề đến mức không thở nổi, các đệ tử bối phận thấp đều đứng ngoài cửa, không ai được tiến vào.


Tình trạng đó kéo dài đến lúc Hoài Triệu chân nhân dẫn Trọng Đạo Nam đến.


available on google playdownload on app store


Bây giờ, Trọng Đạo Nam đã không còn là người của Lạc Tòng Giới, hơn nữa, y từng là đệ tử của Hoài Triệu chân nhân, tuy tuổi y không lớn bằng các trưởng lão nhưng bối phận cao hơn rất nhiều. Lần này các trưởng lão cầu xin Hoài Triệu chân nhân mời Trọng Đạo Nam về giúp đỡ, nên lúc Trọng Đạo Nam bước vào đại điện, các trưởng lão đồng loạt đứng dậy nghênh đón.


Nhưng vẫn có một trưởng lão không đứng dậy, chính là trưởng lão quản lý pháp trận của Lạc Tòng Giới.


Lúc Trọng Đạo Nam còn ở Lạc Tòng Giới vốn đã không có giao tình gì với trưởng lão pháp trận. Trọng Đạo Nam khi ấy chỉ một lòng hướng đạo, nào có thời gian để ý, đương nhiên bây giờ cũng vậy.


Có điều, những trưởng lão khác âm thầm liếc trưởng lão pháp trận, trưởng lão pháp trận nhíu tít đôi mày, cuối cùng hừ mạnh một tiếng, đứng lên.
Trưởng lão pháp trận đứng khoanh tay, mắt nhìn lên đỉnh đại điện, dáng vẻ không muốn nói chuyện với Trọng Đạo Nam.


Trọng Đạo Nam dĩ nhiên chẳng thèm so đo, chỉ quay lại nắm chặt tay Tiểu Thạch Đầu. Y có thể cảm giác được Tiểu Thạch Đầu đang căng thẳng, làm như vậy có thể khiến Tiểu Thạch Đầu bình tĩnh hơn.
Tiểu Thạch Đầu được Trọng Đạo Nam cầm tay liền cười rạng rỡ.
“Vị này là?”


Nhị trưởng lão tính tình ôn hòa nhất thấy Tiểu Thạch Đầu, lên tiếng hỏi dò.
Nhị trưởng lão có mái tóc trắng xám nhưng gương mặt lại y hệt thiếu niên, vô cùng hiền lành, khiến người ta vừa nhìn đã có hảo cảm, khác hẳn vẻ âm u đáng sợ của những trưởng lão khác.


Tiểu Thạch Đầu đứng nép vào Trọng Đạo Nam, thấy Nhị trưởng lão đang nhìn mình, bèn cố lấy can đảm, cười trả lời, “Trưởng lão khỏe ạ, ta là Tiểu Thạch Đầu.”


Trước đó, Tiểu Thạch Đầu tập mãi mà vẫn không biết chào hỏi Hoài Triệu chân nhân như thế nào, cuối cùng lại phát huy tác dụng ở chỗ này.


Tuy Tiểu Thạch Đầu không học được cách nói hoa mỹ nhưng hắn lại cho người ta cảm giác thân thiết, phối hợp với gương mặt tươi cười, có muốn không thích cũng khó.
Nhị trưởng lão nhìn nụ cười của Tiểu Thạch Đầu, không nhịn được cười theo.


Đáng tiếc, trưởng lão pháp trận bên cạnh không thích Tiểu Thạch Đầu, lão hừ một tiếng, ngữ điệu lạnh lùng khô khốc, “Chúng ta ở đây là để thương lượng chuyện quan trọng, những ai không liên quan đến Lạc Tòng Giới mau cút ra ngoài.”


Nói xong, trưởng lão pháp trận lại hất mặt lên trời, không coi ai ra gì.
Hoài Triệu chân nhân đảo mắt nhìn trưởng lão pháp trận, ánh mắt rất thản nhiên nhưng ẩn chứa áp lực đáng sợ.


Cũng như Trọng Đạo Nam, Hoài Triệu chân nhân rất ít khi xuất hiện trong Lạc Tòng Giới, cũng không quan tâm chuyện vặt vãnh, nhưng không có nghĩa ông không chú ý chi tiết nhỏ nhặt, nhất là đang trong thời điểm nhạy cảm này.


Hoài Triệu chân nhân chưa kịp mở lời, Trọng Đạo Nam bên cạnh đã lên tiếng, “Thế à, vậy là ta đến nhầm chỗ rồi.”


Trọng Đạo Nam rũ mắt khẽ cười, siết tay Tiểu Thạch Đầu, ánh mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu dịu dàng như nước, “Ta nghĩ chư vị mời ta đến vì cần ta giúp đỡ. Nếu chư vị không hoan nghênh bạn đời của ta, ta cần gì phải ở lại.”


“Thiên Tẫn đừng trách…” Nhị trưởng lão liếc trưởng lão pháp trận mặt nặng mày nề, cười hiếu khách bảo, “Không ngờ Thiên Tẫn thế mà đã có bạn đời.” Trọng Đạo Nam có bạn đời, tin này quả là bất ngờ ngoài dự đoán.


Trước đó thấy Trọng Đạo Nam và đứa trẻ này thân thiết như vậy, mọi người còn khó hiểu, nhưng nếu là bạn đời… vậy cũng dễ hiểu thôi.
Tu chân giả khó đoán nhất là tuổi tác, mọi người nhìn gương mặt non choẹt của Tiểu Thạch Đầu cũng chẳng lấy làm lạ.


Có điều, Tiểu Thạch Đầu nhìn ngây thơ đơn thuần, vóc dáng như thiếu niên nhưng thực tế tuổi cũng mấy trăm rồi.
Nhị trưởng lão lặng lẽ quan sát Tiểu Thạch Đầu, các trưởng lão khác, bao gồm cả Đại trưởng lão cũng ngẩng đầu thoáng nhìn Tiểu Thạch Đầu.


Mọi người không nhiều lời, Đại trưởng lão thay mặt trưởng lão pháp trận tạ lỗi, mời Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu ngồi, ít ra vẫn còn biết khép nép khi đang cầu cạnh người ta.


Trưởng lão pháp trận thấy các trưởng lão khác làm lơ mình, bèn nén xuống lòng bất mãn, ngồi xuống kể rõ đầu đuôi sự việc.
Trước khi bắt đầu, Trọng Đạo Nam đã nói tên hiện tại đang dùng, ngay lúc y rời khỏi Lạc Tòng Giới, hai chữ Thiên Tẫn không còn là pháp danh của y nữa.


Trong số các trưởng lão, có người không ưa Trọng Đạo Nam, nhưng cũng có người khá thân với Trọng Đạo Nam.


Bất luận là Nhị trưởng lão hay Đại trưởng lão cũng đều dùng thái độ ôn hòa trò chuyện với Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu. Tuy gương mặt Đại trưởng lão lạnh lùng khắc nghiệt, trông chẳng có một chút gì gọi là hữu nghị, nhưng Tiểu Thạch Đầu có thể cảm nhận được thiện ý từ ông.


Đại trưởng lão đối xử với bất cứ ai cũng công bằng nghiêm minh, không hề thiên vị, bàn chuyện cấp bách mà giọng điệu vẫn hết sức bình thản.
Mới đầu Tiểu Thạch Đầu không hiểu mọi người đang nói gì.


Bởi vì nội dung họ bàn luận quá lạ lẫm, còn liên quan đến những chuyện của Trọng Đạo Nam lúc còn ở Lạc Tòng Giới, mà Tiểu Thạch Đầu đâu hề biết quá khứ của Trọng Đạo Nam.
Hơn nữa, mọi người chỉ nói đầu không nói đuôi, Tiểu Thạch Đầu nghe mà như lạc vào sương mù.


Đáng khen là Tiểu Thạch Đầu không nóng vội, hắn có thể chịu được, cứ thế vui vẻ ngồi bên cạnh uống trà nghe mọi người nói chuyện.
Nói một mạch từ hửng sáng cho đến lúc mặt trời lặn.
Không khí mới đầu còn gay gắt, đến cuối đã biến thành thảo luận lí trí.


Tiểu Thạch Đầu chỉ biết A Nam của hắn không chịu thiệt, không bị lép vế là được, còn chuyện khác hắn không quan tâm.
Dung lượng não của Tiểu Thạch Đầu quý lắm đó, chỉ đủ chứa những chuyện liên quan đến A Nam thôi, cái gì dư thừa thì tự động xóa hết.


Cuộc thảo luận kết thúc, Đại trưởng lão lên tiếng mời khách, các trưởng lão khác dồn dập theo sau.


Lúc Hoài Triệu chân nhân chuẩn bị dẫn Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu về, trưởng lão pháp trận nhìn chòng chọc bóng lưng Trọng Đạo Nam, giận dữ quát, “Trọng Đạo Nam! Ngươi nói bây giờ ngươi là Trọng Đạo Nam, ta sẽ gọi như thế, Trọng Đạo Nam… nay ngươi đã có bạn đời, vậy còn muội muội ta thì sao hả?!”


Câu này vừa ra khỏi miệng, đại điện lập tức chìm vào yên lặng, ngay cả các đệ tử đứng bên ngoài cũng không dám thở mạnh.
Tiểu Thạch Đầu mờ mịt nhìn Trọng Đạo Nam, Trọng Đạo Nam quay sang cười với Tiểu Thạch Đầu, chậm rãi xoay lại nhìn trưởng lão pháp trận sau lưng.


Trưởng lão pháp trận có thể trở thành đầu não một môn phái lớn như vậy, đương nhiên thực lực không tầm thường, tính cách lại thẳng thắn bộc trực.
Chỉ là loại bộc trực này khó có thể làm người ta ưa thích, lúc đối mặt với người lão gai mắt, lão sẽ không nhường nhịn.


Sở dĩ lão đối chọi với Trọng Đạo Nam cũng vì muội muội mà thôi.


Trọng Đạo Nam trước kia một lòng hướng đạo, chẳng muốn nói gì với ai. Như kiếp trước Trọng Đạo Nam từng nói với Tiểu Thạch Đầu rằng, “Mỗi khi không muốn nghe giải thích thì lấy tay bịt tai lại, bảo đảm nói mãi không lọt.” Thế nên lão không muốn nói lời thừa.


Muội muội của trưởng lão pháp trận là một cô nương xinh đẹp, thiên phú tu luyện không tồi, lại có một ca ca lợi hại, đi đâu cũng được nâng niu chiều chuộng, có thể xem như thiên chi kiêu nữ.
Cái gì nàng không có thì càng muốn giành lấy.


Nữ tu chân giả thích Trọng Đạo Nam nhiều như mây, muội muội của trưởng lão pháp trận lại chung môn phái với Trọng Đạo Nam, có thể nói là ông trời tác hợp.


Đáng tiếc, Trọng Đạo Nam là tu chân giả không hiểu phong tình, đối xử với ai cũng bình thản lạnh nhạt, người ta có muốn gần gũi với y cũng khó. Mỗi ngày nếu y không tu luyện trên núi thì cũng chạy ra ngoài tu luyện, người không thấy bóng, tìm mà chẳng gặp, cũng không ai biết y đi đâu.


Trọng Đạo Nam như thế làm không ít nữ tu chân giả lí trí bỏ cuộc, chỉ có muội muội của trưởng lão pháp trận là nhất quyết không từ bỏ.
Mãi về sau…
Muội muội của trưởng lão pháp trận theo đuổi quá lâu, nàng đã mỏi mệt.


Nàng tuyệt vọng rời khỏi Lạc Tòng Giới, không ngờ bị một ma tu tập kích, biến hình thành Trọng Đạo Nam dụ nàng rơi vào động ma.
Lúc được trưởng lão pháp trận cứu về, nàng dung nhan tiều tụy, thân thể hao mòn, tình trạng nguy kịch, bao nhiêu bảo vật đất trời cũng không thể chữa lành.


Cuối cùng, nàng lầm bầm tên Trọng Đạo Nam mà nhắm mắt xuôi tay.
Cho đến lúc ch.ết, Trọng Đạo Nam vẫn không xuất hiện trước mặt nàng.
Vì chuyện này mà trưởng lão pháp trận ghi hận Trọng Đạo Nam gần trăm năm, đến nay vẫn không thể nào tha thứ.


Hoài Triệu chân nhân từng hỏi Trọng Đạo Nam, “Tại sao ngươi không đến gặp nàng lần cuối?”
Trọng Đạo Nam chỉ nói, “Ta không muốn lừa dối nàng, cũng không muốn lừa dối bản thân.”


Tu chân giả lạnh lùng sắt đá, Trọng Đạo Nam khi ấy quá lí trí, nhưng dù bây giờ đã thay đổi, y vẫn sẽ không đến gặp nàng.
Trọng Đạo Nam nhìn trưởng lão pháp trận một lúc lâu, nói, “Muội muội của ngươi… chưa bao giờ nằm trong tim ta.”


Nếu đã không có tình cảm thì ngay từ đầu đừng cho đối phương hy vọng, đây là cách duy nhất Trọng Đạo Nam có thể làm, dù rất tàn khốc.
Bởi vì trái tim y, tình cảm cả đời y đã dồn hết vào tảng đá ngốc này rồi.






Truyện liên quan