Chương 98
Editor: Vện
Ra ngoài… liệu có ra ngoài được không…
Trước đó Tiểu Thạch Đầu đột nhiên tự hỏi vấn đề này, chỉ là trực giác báo rằng có gì đó rất quái lạ.
Đến khi nghe đáp án từ Ngôn Hoan, Tiểu Thạch Đầu chợt cảm thấy… mông lung.
Tuy Tiểu Thạch Đầu biết họ đã đi trên cầu rất lâu, nhưng mà mười năm… có phải là phóng đại quá hay không?
Tiểu Thạch Đầu tập trung săm soi nét mặt Ngôn Hoan.
Từ thần thái của Ngôn Hoan, ắt hẳn nàng vẫn còn chuyện giấu Tiểu Thạch Đầu, nhưng nàng không lừa hắn về khoảng thời gian mười năm.
Thế nên…
Sau khi Ngôn Hoan và bốn vị sư huynh rời đi, thật sự đã mười năm trôi qua rồi sao?
Tiểu Thạch Đầu hoảng hốt.
Trong nhất thời, Tiểu Thạch Đầu không biết hắn nên tiếp tục tiến lên hay quay trở về.
Nếu đơn thuần dựa vào trực giác, Tiểu Thạch Đầu cảm thấy hắn nên về, còn nếu không về được thì chi bằng cứ liều mình một phen?
Tiểu Thạch Đầu vừa mới nhấc chân lên, dáng vẻ muốn đi về phía trước, Ngôn Hoan đã hoảng hồn gào lên, “Đừng… đừng đi hướng đó! Đằng trước có quái vật đấy! Chúng ta phải chạy thôi! Quái vật sẽ đuổi theo đó!”
Tiểu Thạch Đầu dừng lại, đột nhiên nảy ra nghi vấn, “Đã bao lâu từ lúc ngươi và các sư huynh của ngươi gặp quái vật?”
Gương mặt sợ sệt của Ngôn Hoan chợt ngây ra, dường như vẫn chưa hoàn hồn. Suy nghĩ một lát, nàng không cách nào xác định được mình đã chạy bao lâu.
Không chỉ vậy, còn vài điểm rất kỳ quái.
Tiểu Thạch Đầu thấy ánh sáng trong mắt Ngôn Hoan có phần rời rạc, hắn lập tức nâng mức độ cảnh giác với nguy hiểm nơi này.
Không gian lại biến về tĩnh mịch tột cùng.
Trong màn sương dày đặc, bỗng nhiên xuất hiện hai ngọn “đèn lồng” khổng lồ.
Ánh sáng trông thì giống đèn lồng, có điều kích thước hơi bị quá cỡ.
Tiểu Thạch Đầu cảm giác như hai chiếc đèn lồng kia như đang trôi lơ lửng bên bờ vực, hắn chưa kịp phản ứng. Nhưng trực giác báo rằng có điều gì rất bất thường.
Hắn nhìn chằm chặp hai ngọn đèn lâu thật lâu, nhíu tít đôi mày.
Tiểu Thạch Đầu chần chừ nói, “Ngôn Hoan cô nương… ngươi nhìn xem… hai chiếc đèn lồng kia vẫn ở đó từ trước đến giờ à? Ta không nhớ được.”
Nói rồi, Tiểu Thạch Đầu giơ tay chỉ hướng hai ngọn đèn.
Ngôn Hoan vẻ mặt mịt mờ, tiêu cự trong mắt dần tập trung theo hướng chỉ của Tiểu Thạch Đầu.
Sau đó, Tiểu Thạch Đầu thấy sợ hãi trong mắt Ngôn Hoan lan tràn, sắc mặt vốn đã tái xám bây giờ trắng như tờ giấy.
Nàng không muốn bấu víu Tiểu Thạch Đầu, chậm rãi cử động cơ thể căng cứng.
Hai chân mềm oặt không đứng dậy nổi, nàng dùng hết sức chụp lấy ván cầu, gồng mình bò lùi về phía sau.
Đó không phải đèn lồng, mà là…
“Quái vật…”
Âm thanh run rẩy bật ra từ cổ họng, nếu không phải không gian quá tĩnh lặng, đến một luồng gió cũng không có thì có khi Tiểu Thạch Đầu không nghe được nàng nói gì.
Có lẽ vì từng trải qua trận chiến của tán tiên nên khi chạm mặt nguy hiểm, Tiểu Thạch Đầu vô cùng tỉnh táo.
Nghe Ngôn Hoan thốt ra hai từ “quái vật”, trong lòng hắn lại có cảm giác quả nhiên là thế.
Hắn mang máng nhớ lại, bên dưới và xung quanh cầu treo là sương mù giăng kín, không hề có thứ gì phát sáng.
Khí của quái vật vô cùng đặc biệt, nó hòa lẫn vào màn sương, bởi vậy Tiểu Thạch Đầu không phát hiện.
Hắn nhìn chằm chằm hai ngọn “đèn lồng”, thầm nghĩ, phải làm gì bây giờ?
Không còn nghi ngờ gì nữa, chạy trốn là lựa chọn sáng suốt nhất, đối với cả hắn và Ngôn Hoan.
Thời gian không còn nhiều, Tiểu Thạch Đầu lấy bùa dịch chuyển trong ngực áo, miệng niệm thần chú, xoay lại bắt lấy Ngôn Hoan.
Các trưởng lão Lạc Tòng Giới đã thiết lập pháp trận bên ngoài, chỉ cần kích hoạt bùa dịch chuyển thì có thể dễ dàng rời khỏi nơi này. Nhưng sau khi truyền chân khí vào bùa, Tiểu Thạch Đầu lập tức khựng lại.
Tại sao chân khí không chảy vào bùa chú?
Tiểu Thạch Đầu thoáng nghi hoặc, quay sang nhìn Ngôn Hoan, hình như nàng đã thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.
Không biết từ lúc nào, trong tay nàng xuất hiện một cái roi, sau đó nàng vung roi đánh về phía Tiểu Thạch Đầu. Tiểu Thạch Đầu phản ứng rất nhanh, lách mình né đòn.
Nhưng đó không phải roi bình thường, cùng lúc nàng vung roi, một luồng gió lớn ập đến hất văng Tiểu Thạch Đầu, hắn cảm thấy trời đất đột nhiên tối sầm.
“Ơ?” Tiểu Thạch Đầu khẽ bật ra âm thanh thảng thốt, xoay người giữa không trung, bất ngờ trông thấy… một con quái vật to bằng cả ngọn núi…
Không biết vì sao, ngay thời khắc đối mặt nguy hiểm, Tiểu Thạch Đầu không thấy sợ một chút nào, hắn nhìn con quái vật vươn mình đứng dậy che khuất cả bầu trời, vẫn còn thời gian tự hỏi đây rốt cuộc là quái vật gì.
Quái vật hình thể khổng lồ mà hành động vô cùng nhanh nhẹn, nó lủi sâu vào màn sương. Luồng khí sinh ra từ chuyển động thổi sương mù nhẹ nhàng lướt qua Tiểu Thạch Đầu.
Sau đó…
Thế giới lại trở nên yên tĩnh…
Đột nhiên, một tiếng nổ ầm vang lên, có bàn tay ai vươn ra từ trong sương mù, chụp lấy Tiểu Thạch Đầu. Cuồng phong dữ dội quét qua, đất trời rúng động, cầu treo bên dưới vỡ vụn thành từng mảnh.
Tiểu Thạch Đầu được Trọng Đạo Nam ôm vào lòng.
Tiểu Thạch Đầu bị gió quật không mở mắt được, hắn rúc vào ngực Trọng Đạo Nam, chờ gió yếu dần. Tiểu Thạch Đầu ngẩng mặt lên nhìn dung nhan băng giá của Trọng Đạo Nam, không nhịn được bật cười, vươn hai tay vòng qua cổ y, “A Nam~ ngươi đến rồi!” Ngữ điệu sung sướng như được trùng phùng sau xa cách đã lâu.
Bao nhiêu hoang mang lo lắng tan thành mây khói, dường như hắn và Trọng Đạo Nam đã trở về cuộc sống êm đềm trên đảo vô hình.
Trọng Đạo Nam nhìn con quái vật từ từ lùi vào màn sương dày, chờ nó đứng ở khoảng cách đủ xa, y mới rũ mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu.
Lần này Trọng Đạo Nam không nguôi giận bởi nụ cười của Tiểu Thạch Đầu.
Y dùng động tác hết sức dịu dàng bảo vệ Tiểu Thạch Đầu, sau đó xoay người, nâng tay đánh xuống một chưởng.
“Không được!!!”
Ngay lúc chưởng pháp giáng xuống, âm thanh của nhiều người đồng loạt vang lên.
Tiểu Thạch Đầu được ôm siết vào lòng, hắn không thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng hắn nhận ra đó là giọng của các vị trưởng lão Lạc Tòng Giới.
Nhìn A Nam hình như đang cực kỳ tức giận…
Quả nhiên, các vị trưởng lão có gọi y cũng vô dụng. Trọng Đạo Nam mặt không đổi sắc, lấy thanh thế giẫm nát cành khô mà liên tục tung ra chưởng pháp vàng kim sáng rực.
Thấy luồng chưởng pháp sắp giáng xuống Ngôn Hoan đang bấu vào mảnh vỡ cầu treo, các vị trưởng lão lập tức ném ra pháp bảo, hy vọng giúp nàng đỡ được một chưởng của Trọng Đạo Nam.
Những pháp bảo đó toàn là báu vật bất phàm, lại thêm chủ nhân có tu vi sâu không lường được, dù được ném vội nhưng sức mạnh vẫn không thể khinh thường.
Chỉ hiềm bây giờ Trọng Đạo Nam thật sự nổi giận, sức mạnh trên tay không giảm mà còn tăng lên, chưởng pháp đánh nát luôn vô số pháp bảo.
Tiểu Thạch Đầu không hiểu gì cả, tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp rừng Thạch Giản Thú, át mất tiếng la thảm thiết của Ngôn Hoan.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiểu Thạch Đầu muốn vùng ra khỏi lồng ngực Trọng Đạo Nam, nhưng cánh tay y dùng sức quá mạnh, dù Tiểu Thạch Đầu có giãy thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng ôm sắt thép, Tiểu Thạch Đầu hết cách, đành phải tiếp tục nằm nhoài trong lòng y. Trọng Đạo Nam còn lấy ngoại bào từ túi càn khôn trong tay áo trùm lên người Tiểu Thạch Đầu, để các trưởng lão không thấy được hắn.
Người đến đầu tiên là Đại trưởng lão.
Ông không còn dáng vẻ uy phong nghiêm nghị ban đầu, lúc này trông có hơi thất thố. Đại trưởng lão dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Trọng Đạo Nam, lại nhìn xuống vùng đất tan hoang, Ngôn Hoan đã biến thành đống máu thịt bầy nhầy.
Đại trưởng lão trầm mặt, thu lại cảm xúc.
Các vị trưởng lão khác cũng đuổi đến nhanh như sấm chớp.
“Trọng Đạo Nam!” Trưởng lão pháp trận không giấu được phẫn nộ, “Ngươi có ý gì?! Tại sao dám tùy tiện giết ch.ết đệ tử thân truyền của Lạc Tòng Giới!”
Trọng Đạo Nam nâng mắt nhìn lão.
Không nói lời nào, chỉ một cái nhìn cũng đủ khiến trưởng lão pháp trận thấy lạnh thấu tâm can, bao nhiêu nghi vấn chực phun ra giờ lại không thể thốt thành lời.
Trọng Đạo Nam thấy lão đã chịu im lặng, y lướt mắt nhìn những trưởng lão còn lại.
Cái nhìn khác hẳn lúc mới quay về.
Trước trận đánh, các trưởng lão cũng xem như khá là giữ lễ với Trọng Đạo Nam, nhưng họ không thừa nhận Trọng Đạo Nam là tu chân giả có thực lực không thua kém mình. Huống chi, trước đó Trọng Đạo Nam từng là đệ tử Lạc Tòng Giới, và từng chủ động rời khỏi môn phái.
Coi như Trọng Đạo Nam bỏ đi một cách quang minh chính đại, Lạc Tòng Giới không có lý do gây rắc rối cho y, nhưng không thể trông chờ các trưởng lão yêu thích y như ngày xưa.
Bởi vì Trọng Đạo Nam ra đi quá mức quyết tuyệt.
Không một lý do, không chút tình cảm, dứt khoát rời khỏi Lạc Tòng Giới.
Nhưng bây giờ, ánh mắt họ nhìn Trọng Đạo Nam hoàn toàn thay đổi, dường như lúc này họ mới chân chính thừa nhận người trước mắt.
Vừa rồi các trưởng lão đồng thời tung ra pháp bảo, kết quả, chẳng những không cứu được Ngôn Hoan, mà ngay cả pháp bảo cũng bị phá hủy.
Tu vi của y phải cao cỡ nào mới làm được điều này.
Quả thực đúng là…
Quái vật.
Lần này không còn từ ngữ nào đủ cao siêu để giải thích, hình dung “quái vật” mới là chính xác nhất.
“Ta đổi ý rồi.” Đang lúc mọi người còn trầm mặc, Trọng Đạo Nam cất giọng lạnh lùng, buốt giá trong ánh mắt khiến các vị trưởng lão rét đến tận xương, “Nếu các người không thể cho ta lời giải thích thuyết phục…”
Y bỏ lửng câu nói, lại quét mắt qua những người ở đây, trực tiếp mang Tiểu Thạch Đầu bỏ đi.
Thế nhưng các trưởng lão đều hiểu rõ, nếu không xử lý thỏa đáng chuyện lần này, e là Lạc Tòng Giới bọn họ không thể tránh khỏi tai ương.