Chương 14

Sau buổi trốn học ngày hôm đó, Hứa Kiệt bắt đầu chú ý tới xung quanh mình, cậu cũng ra ngoài nhiều hơn, vì vậy có thể khẳng định Hứa Quan Hạo thực sự cho người giám sát cậu.


Có lẽ Hứa Quan Hạo không biết cậu đã nghi ngờ, cho nên hai người theo cậu hành động cũng không quá bí mật. Đương nhiên, nếu Nghiêm Nhiễm không nói, cậu cũng sẽ không hoài nghi lời hứa của Hứa Quan Hạo.


Sau lần nói chuyện qua điện thoại kia, ở trường cậu cũng không cùng Nghiêm Nhiễm nói chuyện, chỉ là thỉnh thoảng cô ấy sẽ quay sang nhìn cậu đầy lo lắng.


Xế chiều hôm nay, cậu nhận được điện thoại của Hứa Quan Hạo, vì công ty có một hội nghị quan trọng nên người không thể tới đón, thế nhưng tài xế vẫn sẽ đón đúng giờ.


Nghe giọng nói áy náy của Hứa Quan Hạo ở đầu bên kia, Hứa Kiệt có chút giật mình, qua loa đáp lại mấy câu rồi trực tiếp cúp máy.


Giờ tan học, Hứa Kiệt đi ra ngoài, liền thấy xe đón cậu đã đến rồi, trong xe không có bóng Hứa Quan Hạo. Hứa Kiệt vừa ngồi xuống tài xế đã cho khởi động xe, qua cửa kính nhìn ra bên ngoài, hai người theo dõi sau khi thấy Hứa Kiệt lên xe liền xoay người rời đi.


available on google playdownload on app store


“Tôi chưa muốn về nhà, anh đưa tôi tới chỗ này đi.”
“Kiệt thiếu gia, cậu chủ dặn phải trực tiếp đưa cậu về.”
“Đưa tôi ra ngoại thành, người có hỏi thì bảo là tôi muốn đi.”


Tài xế nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của Hứa Kiệt, qua gương chiếu hậu thì thấy gương mặt cậu lạnh lùng, vì vậy cũng không nói thêm, quay bánh lái đi tới chỗ Hứa Kiệt yêu cầu.
Xe đến một giao lộ, Hứa Kiệt liền xuống xe, cũng không nói với tài xế có phải chờ hay không.


Nhìn bóng cậu xa dần, tài xế lấy điện thoại gọi cho Hứa Quan Hạo.


Hứa Kiệt đi tới con hẻm nhỏ, cậu đi mãi đi mãi, đến khúc rẽ đi thêm một đoạn thì có một cái cửa nhỏ, vì chưa đến giờ nên cửa vẫn còn mở, mọi khi tầm giờ này, bác đầu bếp sẽ đi đến khu chợ gần đấy để mua thức ăn làm cơm chiều.


Từ cửa đi vào, đi được mấy bước liền tới nhà ăn, ở đây vốn luôn có ba người, một người rửa chén, một người vo gạo, người kia không thấy bóng dáng, hẳn là đi chợ rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân của Hứa Kiệt, hai người kia liền ngẩng đầu lên. “Cháu là?”


Trông thấy Hứa Kiệt, cả hai người không khỏi ngạc nhiên, cậu bé này chắc đến làʍ ȶìиɦ nguyện đi! Thế nhưng sao lại từ cửa sau đi vào.


“Đi cửa này thì gần hơn”. Hứa Kiệt hướng hai người kia cười cười khẽ giải thích, nói xong cả hai liền gật đầu. Bình thường vẫn có rất nhiều học sinh tới đây làʍ ȶìиɦ nguyện, cho nên cũng không ai nghi ngờ lời cậu nói, lại tiếp tục cúi xuống làm tiếp việc của mình.


Thấy hai người không còn chú ý, Hứa Kiệt tiếp tục đi về phía trước, theo lối cũ đi ra trước sảnh. Ở giữa sân dựng một khối đá lớn, trên mặt khắc đậm mấy chữ đỏ ‘Cô nhi viện Thiên Sứ’.


Cô nhi viện nào cũng vậy, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy cái tên này.. Nào là “Thiên Sứ”, nào là “Ánh dương”, nào là “Hạnh Phúc”.. đều là mấy cái tên mang hàm ý tốt đẹp.
“Bạn học này, đến để giúp đỡ sao?”


Hứa Kiệt quay đầu lại, thấy người trước mặt thì ngẩn ra, nháy mắt liền nhớ lại.
“Viện trưởng…”
Lời Hứa Kiệt làm cụ già tóc bạc ngạc nhiên, xoa mi mắt một lúc rồi cẩn thận quan sát Hứa Kiệt.


“Con là.. ” Hàng năm có không ít trẻ được đưa tới cô nhi viện, rồi cũng có không ít trẻ được nhận nuôi, muốn viện trưởng nhớ rõ, hoặc là trẻ ở đây một thời gian dài không có người nhận nuôi, hoặc là trẻ ở cô nhi viện lớn lên, sau này quay trở lại.


Hứa Kiệt cúi đầu, nhếch môi lộ ra tia cười yếu ớt. “Con là Đảng Tinh.”


Ngày ấy Hứa Kiệt được đưa tới, vừa hay đến phiên của họ Đảng, mà cậu khi đó ánh mắt sáng người, nên được gọi là Đảng Tinh. Cái tên tuy hơi nữ tính, thế nhưng mới đến thì chưa được làm giấy khai sinh, bởi không chừng sẽ lại được nhận nuôi, nên mới tạm thời gọi tên này. Cô nhi viện nhiều trẻ lắm, đặt một cái tên lại hao tổn không ít tâm tư.


“Đảng Tinh, tên của con bây giờ là gì.” Viện trưởng không nhớ ra Hứa Kiệt, thế nhưng vẫn rất nhiệt tình thân thiết, đặc biệt là khi nghe chữ “Đảng” kia. Những đứa nhỏ được đặt họ Đảng đều đã lớn, trong viện không còn ai mang chữ này trong tên, những em được nhận nuôi chắc đều đã đến tuổi đi học.


“Hứa Kiệt.”
“Ừ, rất hay, so với tên Đảng Tinh nghe hay hơn nhiều.” Viện trưởng khẽ cười, xoa xoa đầu Hứa Kiệt nói. “Chắc con đi học rồi nhỉ! Đám các con lớn nhất cũng đã mười bảy.”
“Vâng, tháng ba tới thì thi chuyển cấp. Đột nhiên nhớ tới nên quay lại đây nhìn.”


Gương mặt tươi cười, viện trưởng gật đầu. “Còn đi học là được rồi, sắp tới thi chuyển cấp phải cố gắng lên, quay lại thăm cũng tốt, nhưng mà cũng không còn sớm, đừng để người nhà phải lo lắng.”


Viện trưởng dặn dò Hứa Kiệt một chút liền khoát tay, ý bảo Hứa Kiệt tùy tiện thăm chốn cũ, cũng không chiếm thời gian của Hứa Kiệt.
Hứa Kiệt ngoan ngoãn gật đầu, nhìn theo bóng viện trưởng rời đi.
Hứa Kiệt cũng không cẩn thận quan sát, mà trực tiếp đi tới chỗ xích đu ngày đó mình hay ngồi.


Lúc này trẻ trong viện đều ra đi rửa tay chuẩn bị ăn, xung quanh xích đu cũng không có người, Hứa Kiệt đi tới giữ lấy xích đu, đợi đến khi nó hết đong đưa thì từ trên gióng thẳng xuống, sau đó bắt đầu lấy tay đào.


Chẳng bao lâu, Hứa Kiệt từ dưới đất đào được một túi plastic, Hứa Kiệt mở túi, từ bên trong lấy ra một tấm hình. Trong hình là một người đàn ông, thế nhưng góc mặt đã bị xé đi, tuy đã dùng băng dính dán lại, thế nhưng năm tháng khiến bức ảnh trở nên mơ hồ, đã sớm không nhìn rõ gương mặt người kia.


Bức ảnh này này theo Hứa Kiệt từ năm bốn tuổi, cậu nhớ, khi ấy có người đưa cho cậu bức hình này, chỉ vào người trong ảnh mà nói. “Đây là cha con, hãy ở đây đợi cha con tới đón.”


Suốt thời gian trong cô nhi viện, ngày nào cậu cũng lấy ảnh ra xem vài lần, lòng mong đợi người trong hình tới đón, thế nhưng không thể giấu các đứa bé khác trong cô nhị viên, bức ảnh rất nhanh đã bị phát hiện, mọi người khi ấy nhao nhao đòi xem bức ảnh kia, cậu đương nhiên không muốn, trong lúc giật lại ảnh bị rách, lúc đấy cậu khóc rất nhiều, viện trưởng liền đem ảnh chụp dán lại, sau đó để ảnh không bị hư hại, cậu liền cất vào một túi plastic, rồi chôn xuống phía dưới xích đu, nghĩ rằng khi có người tới đón thì lấy ảnh ra so sánh một chút, bình thường sẽ không lấy ra nhìn.


Ngày ấy Hứa Quan Hạo nói muốn nhận nuôi, cậu vừa nhìn đã biết đây không phải cha mình, nhưng cuối cùng vẫn đi theo Hứa Quan Hạo. Lúc đó không rõ tại sao, có lẽ là vì áy náy đi, cậu không cầm bức ảnh theo, bởi có cảm giác mình theo Hứa Quan Hạo rời đi là đang phản bội người trong hình. Nhoáng cái đã qua mười năm, kiếp trước cậu cũng chưa quay lại đây, không tới lấy bức ảnh này.


Lần này Hứa Kiệt sở dĩ tới đây tìm lại hình, là bởi hôm ấy trước khi cúp máy, Nghiêm Nhiễm có nói với cậu một câu. “Cha ruột đang đi tìm cậu đấy.”
Lúc đấy Hứa Kiệt không khỏi khiếp đảm, cha của cậu, cha ruột đang tìm cậu?


Cậu có chút không tin, cảm thấy rất vô lý, đã qua vài chục năm, người cha đấy tìm cậu để làm gì, mà nếu thật là tìm, sao có thể biết cậu đang ở cùng Hứa Quan Hạo! Mặc dù nghĩ vậy, Hứa Kiệt vẫn không khỏi nhớ lại những chuyện có liên quan tới cha mình, lại nhớ tới bức ảnh này, nên cậu mới nhân dịp không có Hứa Quan Hạo mà tới đây tìm lại nó.


Vì sao cậu lại muốn tránh Hứa Quan Hạo, vì nếu như lời Nghiêm Nhiễm nói là sự thật, chuyện cha ruột tìm cậu, đến người ngoài như Nghiêm Nhiễm còn biết, mà cậu lại không hay biết gì, chỉ có một khả năng, Hứa Quan Hạo chặn mọi tin tức không cho cậu biết, hơn nữa Hứa Quan Hạo còn sai người uy hϊế͙p͙ Nghiêm Nhiễm, có thể cũng liên quan tới chuyện này. Cho nên mặc chuyện này là thật hay giả, cậu cũng không thể để cho Hứa Quan Hạo biết mình tới đây để tìm ảnh chụp cha.


Hứa Kiệt biết kiểu gì tài xế cũng báo cho Hứa Quan Hạo biết mình đi đâu, nên khi thấy Hứa Quan Hạo chạy tới, cậu một chút cũng không ngạc nhiên.
Lúc Hứa Quan Hạo chạy tới, Hứa Kiệt đang đứng bên cửa sổ nhìn đám trẻ trong viện ăn cơm.


Nghe thấy tiếng bước chân, Hứa Kiệt liền xoay đầu nhìn, thế nhưng rất nhanh đã quay lại về phía bên cửa sổ.
“Khi ấy người cũng đứng ở đây nhìn con ăn cơm sao.” Hứa Quan Hạo vừa đi tới, Hứa Kiệt nhàn nhạt cất tiếng hỏi.


Hứa Quan Hạo thôi nhíu mi, nhìn theo ánh mắt của Hứa Kiệt. “Ừ, tôi còn nhớ khi ấy em ngồi ở đằng kia, trước mặt đứa bé nào cũng đặt một bát cơm lớn, nhưng có mỗi em là cầm thìa ra sức ăn.”


Hứa Kiệt nhìn về phía Hứa Quan Hạo chỉ, nơi ấy có một đứa bé đang ngồi, áng chừng sáu bảy tuổi, tay phải cầm đôi đũa, tay trái cầm cái thìa, hai tay cùng xúc xuống bát, rồi cho rau cho cơm vào miệng tóp tép ăn.
Khóe miệng chậm rãi cong lên, Hứa Kiệt khẽ cười nhẹ.


Tiếng cười tuy trầm thấp ngẳn ngủi, nhưng Hứa Quan Hạo lại nghe thấy niềm vui nhỏ bên trong, người quay đầu nhìn Hứa Kiệt, gương mặt ẩn ý cười, ánh nhìn chăm chú lại say mê.
Hứa Kiệt đứng đó nhìn đám trẻ ăn cơm xong, còn Hứa Quan Hạo lặng lẽ đứng bên cạnh, cũng không hỏi vì sao cậu lại tới đây.


Ngắm những đứa bé kia xong, Hứa Kiệt dạo quanh cô nhi viện một vòng, sau đó đi tới phòng làm việc của viện trưởng, liền thấy vị viện trưởng tóc hoa râm đang ngồi xổm dưới đất hý hoáy cắt vài cành hoa.


“Viện trưởng Lý.” Thấy viện trưởng, Hứa Kiệt còn đang ngẩn ngơ nhìn, Hứa Quan Hạo đã bước lên cất tiếng chào.






Truyện liên quan