Chương 12: Giải đấu liên trường
Nhìn thấy người máy y tế nhấc học viên năm ba đã hoàn toàn mất ý thức đi khỏi, mọi người dưới võ đài triệt để câm lặng. Đệch! Là ai nói thể chất của hắn chỉ có D! Chỉ có D làm sao mà có thể dễ dàng đánh thắng C+ năm ba?!
“Không có ai sao?” Cố Khâm có chút thất vọng, muốn chờ thêm một chút để thêm ba người cùng lên đồng thời giải quyết luôn cho bớt việc, sau này có thể giảm đi số lượng người không có việc gì làm lại tìm đến hắn khiêu khích, “Hôm nay nếu mọi người không nắm chặt cơ hội thì lần sau tôi sẽ không dễ dàng thế này nữa đâu.”
Lại đợi thêm một phút, vẫn không có một ai nguyện ý lên sân khấu. Cố Khâm nhún nhún vai nhảy xuống khỏi võ đài, trở lại cạnh Hình Chiến, “Chờ chán rồi đúng không? Chúng ta đi thôi.”
“Không đủ thỏa mãn.” Hình Chiến nói. Y rất thích cái vẻ ngạo khí bức người của Cố Khâm khi ở trên võ đài kia.
“Ai! Chờ chúng tôi một chút!” Alvin lôi kéo Phương Vi Hùng chen chúc tới, vỗ mạnh vai Cố Khâm, “Cố Khâm! Cậu diễn quá sâu, hầu như mọi người ai cũng bị lừa cả!”
Cố Khâm cười cợt, “Tôi cũng đâu có giả vờ, thể chất của tôi đúng là rất yếu. Tôi có thể thắng bọn họ chủ yếu là nhờ vào kinh nghiệm và kỹ xảo thôi.” Kỳ thực chỉ dựa vào một thân uy thế tôi luyện ra từ chiến trường kia đã đủ để đạt tới hiệu quả không đánh mà thắng, nhưng mà đó chẳng phải chính là gian lận hay sao?
Lúc này tại phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng vừa xem hình ảnh camera giám sát truyền tới vừa đầy thâm ý mà mở miệng, “Bây giờ cậu còn cảm thấy Cố Khâm này không phải Thương Lang nữa không?”
Chris, “…”
Sau lần khiêu chiến này, không còn có ai dám lằng nhằng với Cố Khâm nữa. Thể chất của Cố Khâm đến tột cùng là ở đẳng cấp nào đến nay vẫn là một bí ẩn. Mà cho dù đối phương thật sự chỉ ở D, có thể dễ dàng chiến thắng C+ như thế thì thực lực kia cũng không phải ai muốn động thì động. Tất nhiên bọn họ cũng không phải là không nghĩ tới việc khiêu chiến Cố Khâm về trình độ chiến thuật, chỉ là người ta chỉ dựa vào đánh tay đôi đã đủ để chứng minh bản thân rồi, giờ tiếp tục khiêu chiến chiến thuật thì còn ý nghĩa gì nữa? Lại nói, tại năm nhất học cũng đều là chiến thuật cơ sở, dù có thắng cũng không có gì để đắc ý cả.
Đối chiến trên võ đài lần này chỉ là một khúc nhạc dạo thoáng qua đối với Cố Khâm, hắn vẫn phải rèn luyện thể năng trên lớp đối chiến, chỉ là học viên lớp A rốt cuộc cũng không còn ai dám coi thường hắn nữa.
Thời điểm Cố Khâm đang tiến hành huấn luyện thân thể mồ hôi đổ như mưa thì Angus lại cười híp mắt đi tới cạnh hắn, “U, cậu ẩn giấu thật là sâu mà.”
“…Huấn luyện viên, thầy cũng biết rõ cấp bậc thể chất của em, em hoàn toàn chẳng ẩn giấu gì cả, kỹ xảo có tốt đến mức nào đi chăng nữa cũng không làm nên cơm cháo gì nếu phải đối đầu với cấp A như thầy đâu!” Cố Khâm vội vàng giải thích, hắn cũng không muốn lại bị đơn phương đánh. Dù sao thì kế hoạch huấn luyện thân thể của hắn vẫn là do Angus lập ra.
“Ừ.” Angus đeo lên bộ mặt hòa ái dễ gần mà đánh giá Cố Khâm, tới khi nhìn ra sợ hãi trong lòng đối phương rồi mới chậm rãi hỏi, “Cậu biết Giải đấu liên trường bốn năm một lần không?”
Đầu óc Cố Khâm mơ hồ. Trước khi sống lại hắn chỉ sống ở trường quân sự có nửa học kỳ, hắn đúng là không biết gì về cái này.
“Không biết?” Angus trưng ra vẻ mặt trẻ con thật không dễ dạy, “Ai, tôi bảo này, cậu đừng chỉ biết bận bịu với huấn luyện thể năng cả ngày, chỉ huy chiến thuật cũng đừng nên giảm bớt. Đến lúc luyện thành cái tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển thì đừng có nói tôi là huấn luyện viên của cậu đấy.”
“Giải đấu liên trường là giải đấu giao lưu giữa các trường để kiểm tr.a các học viên, chia làm thi đấu cá nhân và thi đấu đoàn đội. Thi đấu cá nhân gồm các hạng mục đối kháng, cơ giáp, chiến thuật chỉ huy, cải tạo cơ giáp. Thi đấu đoàn đội thì là đối kháng tổng hợp trên chiến trường mô phỏng theo đoàn đội. Người đạt được quán quân mỗi hạng đấu đều sẽ được đặc cách thăng lên quân hàm Thượng sĩ, đồng thời có tư cách thực tập tác chiến tại quân đội ở tiền tuyến.” Thanh âm của Hình Chiến vang lên ở cạnh họ.
Angus giả vờ kinh ngạc nhìn y, đầy mặt nghiền ngẫm, “Cậu có thể nói một đoạn dài như thế à?” Vì sao lại có cảm giác hành vi của thằng nhóc này giống như đang bao che cho con vậy?
Huấn luyện viên, đây không phải là trọng điểm…
Cố Khâm sờ sờ cằm, phần thưởng đúng là rất phong phú. Đặc biệt là phần thưởng ở cuối, nếu như trong lúc thực tập đạt được quân công nhất định, hẳn là có thể trực tiếp tiến vào quân đội, như vậy có thể sớm tiếp xúc với quân đội và tìm kiếm chân tướng hi sinh năm đó của cha. Tuy rằng cách thời điểm đó còn những năm năm, nhưng nếu như có thể sớm phòng bị hoặc thậm chí là giải quyết mầm họa sớm một bước thì càng tốt.
“Ngoài ra, quán quân, á quân và hạng ba đều có khen thưởng tương ứng, có điều quán quân mỗi lần giải tổ chức về cơ bản thì đều thuộc về trường quân sự Đệ Nhất chúng ta, vì thế nên vị trí á quân và hạng ba đều không cần suy xét tới.” Giọng Angus lộ ra một sự tự tin tuyệt đối, “Học kỳ này vừa mới bắt đầu hai tháng, trường đã chọn ra ba, bốn học viên ưu tú nhất làm tuyển thủ rồi.”
“Vậy thì huấn luyện viên, thầy nói với em những chuyện này là…?” Không phải là đã tuyển xong rồi sao? Cố Khâm có chút thất vọng.
“Cậu biết học viên năm thứ ba cậu đánh bại hôm qua không?” Angus cười đến vô cùng vui vẻ. Cố Khâm sững sờ, lập tức hiểu được ý của Angus, học viên dự thi yếu đến mức đó? “Không sai, chính là một trong những học viên chuẩn bị tham gia giải đấu lần này. A, có điều cậu ta chỉ là dự bị thôi. Ngay lúc nãy, phía trên bảo tôi hỏi xem các cậu có muốn tham gia giải đấu không, còn về chuyện cuối cùng có đạt được tư cách lên sân khấu hay không thì phải xem bản lĩnh của các cậu. À, tôi nói các cậu là chỉ cậu cùng Hình Chiến ấy. Thế nào, đây chính là cơ hội hiếm có, phải biết là chờ tới lần tiếp theo thì các cậu đã tốt nghiệp rồi.”
Cố Khâm và Hình Chiến nhìn nhau một lát, sau đó Cố Khâm nói, “Em có thể yêu cầu một việc không?”
“U, không tồi nha, người ta muốn còn không được mà cậu còn dám nhắc tới yêu cầu?” Có điều Angus cũng không cho rằng đây là ngang ngược, “Nói đi.”
“Là thế này, em hi vọng có thể được miễn hai lần sát hạch năm nhất.”
Mọi người đều biết sau khi năm nhất kết thúc sẽ có một nửa học viên sẽ bị đào thải, chỉ nhìn vào cấp bậc thể chất cũng biết Cố Khâm nhất định sẽ ở trong một nửa bị đào thải kia.
“Đây không thành vấn đề. Nếu như cậu đạt quán quân ở hạng mục nào đó, trường lưu cậu còn không kịp, sao có thể đuổi cậu đí? Lại nói, có quân hàm Thượng sĩ cậu cũng có thể trực tiếp vào quân đội.” Angus phất phất tay, sau đó chuyển sang Hình Chiến, “Vậy còn cậu? Cậu cũng có yêu cầu?”
“Đề cử một người.” Giọng nói của Hình Chiến vẫn lạnh nhạt như vậy, “Alvin Hudson. Trực giác đối với nguy hiểm của cậu ta có thể có tác dụng then chốt trong thi đấu đoàn đội.”
Angus cảm thấy khá hứng thú, quét mắt sang bên Alvin đang tiến hành huấn luyện đánh tay đôi với Phương Vi Hùng, “Là vậy phải không? Nếu là cậu đề cử vậy thì đúng là phải nhanh chóng quan tâm trọng điểm mới được.. Tôi sẽ đi xin chỉ thị của bên trên. Còn hai cậu, bắt đầu từ hôm nay trước tiên sẽ tạm dừng tất cả chương trình học. Trường học sẽ dựa theo yêu cầu mà sắp xếp chương trình học mới cho các cậu. Xế chiều hôm nay tôi sẽ đưa các cậu đi làm quen với những học viên khác cũng dự thi lần này trước. Đúng rồi, các cậu muốn tham gia thi đấu cá nhân hay thi đấu đoàn đội? Hoặc là mỗi người tham gia một cái…”
“Đoàn đội.” Cố Khâm không chút do dự chọn thi đấu đoàn đội.
“Giống thế.” Hình Chiến trả lời.
“Cố Khâm, cậu chắc chắn cậu muốn tham gia thi đấu đoàn đội? Phải biết học viên mà cậu thay thế vốn là tham gia thi đấu cá nhân hạng mục đối kháng, mà đối kháng cơ bản không có tác dụng trong thi đấu đoàn đội, chỉ có cơ giáp mới có đất dụng võ. Mà cậu thì lại vừa mới tiếp xúc với cơ giáp không bao lâu…” Angus ngừng nói, “Dù cho cha cậu có sớm để cậu tiếp xúc với cơ giáp thì với thể chất cấp D hiện thời của cậu, lái cơ giáp không tới nửa giờ là sẽ kiệt sức, đây là nhược điểm trí mạng. Cân nhắc tới điểm này, cho dù cậu có thể chiến thắng những học viên khác trong một thời gian ngắn, tôi cũng không dám hứa chắc huấn luyện viên phụ trách mang đội lần nãy sẽ không đánh loại cậu đâu. Cậu thật sự nghĩ kỹ?”
Cố Khâm sững sờ. hắn đúng là không có ý định lấy thân phận cơ giáp sư để tham gia thi đấu đoàn đội. Phải biết, trong tất cả các hạng mục, hắn không am hiểu nhất chính là về hạng mục cơ giáp. Thế nhưng trước đây, vì bù đắp cho việc thể chất mình không đủ, hắn đã tập trung nghiên cứu về kỹ xảo chiến đấu trong một thời gian dài, chỉ cần không phải đánh giằng co, hắn cũng sẽ không thua quan quân đồng cấp với mình. Huống chi hiện tại hắn đã nâng cao tố chất thân thể sớm hơn so với quá khứ vài năm, Cố Khâm tin tưởng, chỉ cần cho hắn đầy đủ thời gian, hắn nhất định sẽ càng mạnh mẽ hơn so với trước khi sống lại.
Cố Khâm tự tin cười nói, “Huấn luyện viên yên tâm, trong lòng em nắm chắc.”
“Được rồi. Huấn luyện viên mang đội lần này là một tên chỉ nhìn thực lực, cứng mềm đều không ăn, đến lúc đó đừng bảo là tôi không nhắc cậu trước.” Angus nói đến đây thì dừng.
Một lát sau, Angus lại tìm tới Alvin, nói rõ với hắn về giải đấu. Alvin cũng cảm thấy rất hứng thú, có điều lại có chút không tự tin, bởi vì ngoại trừ giác quan thứ sáu ra thì hắn không ưu tú nhất trong phương diện nào cả. Angus cũng thẳng thắn nói với hắn, “Chúng tôi vừa ý là vừa ý với cảm ứng đặc thù đối với khí tràng của cậu, đây là lĩnh vực cậu am hiểu nhất cũng là thứ có ích duy nhất. Những phương diện khác tất nhiên phải tìm người tốt hơn so với cậu. Có điều cậu cũng không cần tự ti, cậu hiện tại chỉ mới là tân sinh năm nhất, không gian để phát triển rất lớn. Lần này là Hình Chiến cực lực đề cử cậu, hi vọng cậu nắm chắc cơ hội phát triển trước mắt mà cố gắng học tập.”
Alvin không nghĩ tới Hình Chiến vẫn luôn thờ ơ với mình lại sẽ đi đề cử chính mình. Hắn cứ nghĩ rằng Hình Chiến chỉ coi mỗi Cố Khâm là đặc biệt thôi! Có thể được người mạnh mẽ như Hình Chiến đề cử, Alvin lập tức đã tràn ngập động lực, hắn nhất định sẽ không để cho Hình Chiến mất mặt, “Em sẽ cố gắng!”
“Báo cáo huấn luyện viên!” Phương Vi Hùng đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng. Có điều, khi tầm mắt Angus chuyển tới trên người hắn, mặt hắn lại đỏ bừng trong nháy mắt, âm thanh cũng nhỏ đi, “Em… Em có thể tham gia không?”
“Cậu?”
Angus hơi kinh ngạc. Ấn tượng ban đầu Phương Vi Hùng cho hắn ngoại trừ lúc đầu khi tranh cử chức lớp trưởng đã linh hoạt đem dầu đổ vào lửa, thúc đẩy hỗn chiến kết thúc trong vòng nửa tiếng ra thì cũng không còn gì khác. Phương Vi Hùng vẫn luôn là một học viên thực hiện đúng quy củ, tuy nói thành tích xếp ở mặt trên của lớp nhưng đợi tới khi lên năm hai, cậu ta nhiều nhất cũng chỉ có thể xếp ở trình độ trung đẳng. Bản thân cậu ta không có năng lực đặc thù gì chứ đừng nói gì tới việc vượt qua ba học viên năm tư. Một người tính tình hàm hậu thành thật như thế sao lại có loại ý nghĩ không thiết thực như vậy?
“Vâng… Đúng! Em cũng muốn tham gia! Chỉ cần đánh bại một học viên trong số đó là em có thể thay thế vào vị trí của người đó đúng không? Em muốn thử một lần, xin giáo quan cho em một cơ hội!” Phương Vi Hùng nâng lên giọng, giống như đang tự tiếp thêm can đảm cho mình.
“Huấn luyện viên, thầy để đầu trọc thử một chút đi! Dù sao thầy cũng đưa nhiều học viên năm nhất đi như thế, thêm một người cũng không sao mà.” Alvin còn vì hắn mà cầu xin.
“Hả? Cậu nói nghe cũng có vẻ có chút đạo lý.” Angus ôm tâm trạng xem trò hay mà trả lời, “Vậy cũng được. Có điều đến đó nên làm gì thì cậu phải tự làm. Học trưởng học tỷ của các cậu đều là một đám người trẻ tuổi kiêu ngạo tự mãn cả đấy.”