Chương 111: Bị chặn đường, dụ dỗ Louis
David hầu như không có bất cứ do dự nào, quăng súng của mình qua cho Đình Tấn.
- “Theo sau ta!”
Đình Tấn hét lên một tiếng, sau đó khúc gỗ bỗng nhiên bắt đầu di chuyển nhanh về phía trước. Lúc này đám người Hồng Môn Hội bên trong rừng cũng vừa xả xong băng đạn.
Lợi dụng lúc đám người kia đang thay đạn, Đình Tấn nhanh chóng chạy theo phía sau khúc gỗ, hai tay hai súng giang ngang ra bắn xả vào chúng.
“Tạch tạch…”
- “Á…á”
Dựa vào cảm giác của mình, Đình Tấn gần như bách phát bách trúng. Chỉ cần xuất hiện trong tầm bắn của hắn thì đều bị bắn trúng, không ch.ết cũng bị thương vô lực tái chiến.
Louis và David nhìn nhau, sau đó cũng nhanh chóng xông lên theo sau Đình Tấn. Riêng Louis vẫn còn cầm súng trong tay, gương mặt lạnh lùng, bình tĩnh không có bất kì sợ hãi nào. Vừa chạy hắn vừa quan sát xung quanh, chỉ cần có động tĩnh thì ngay lập tức sẽ xả đạn về phương hướng đó.
Ba người Đình Tấn cũng đã thành công vượt qua được tới rừng cây. Bảy tên Hồng Môn Hội ẩn nấp trong rừng rất nhanh bị Đình Tấn giết ch.ết hoặc bị bắn trúng mà phế đi gần hết, chỉ còn lại vài tên đang sợ hãi ẩn nấp không dám ló mặt ra.
Đình Tấn nào dễ dàng bỏ cho bọn chúng để lại hậu hoạn cho mình. Hắn bỏ đi điều khiển gốc cây đã nát bấy, mũi chân điểm mạnh xuống đất, cả người phóng về phía một gốc cây.
Chân liên tục đạp lên hai thân cây sát nhau, cả thân thể của hắn như đang bước đi trên không trung. Ngay khi vừa đạp vào cành cây thứ hai, Đình Tấn bật người bay ra ngoài sau đó lộn ngược người, hai tay cầm súng đưa ra hướng về dljhUUbn phía dưới hai bụi cây bắn tới.
“Tạch tạch…”
- “Á… đừng bắn!”
- “Đừng... tha mạng…”
Hai giọng la hét từ trong bụi cây truyền tới. Thì ra ở bên trong hai bụi cây này đang lẩn trốn hai tên còn lại của nhóm mai phục này. Bọn chúng bị Đình Tấn bắn trúng, đau đớn la hét, sợ hãi xin hàng. Thế nhưng đối phương lại không dừng tay chút nào làm bọn chúng dần dần tuyệt vọng mà ngã xuống, đã ch.ết đến không thể ch.ết lại.
Đình Tấn ở trên không lợi dụng "Khống Vật Thuật" điều khiển thân thể mình cho nhẹ đi, sau đó lộn thêm một vòng cho hai chân tiếp đất nhưng tốc độ lao tới quá nhanh làm hắn không tránh khỏi phải lăn lộn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.
Ngay lập tức đứng lên, Đình Tấn quay lại nhìn thấy David và Louis cũng đã tiến đến bên cạnh mình. Sau đó hắn tiếp tục dẫn đầu chạy trốn. Chỉ cần chạy vòng qua sườn núi này, rồi đi về hướng đông thêm 5km thì sẽ bắt gặp được con đường cao tốc.
Trên đường chạy đi, Đình Tấn liên tục sử dụng tinh thần để cảm giác động tĩnh xung quanh. Hiện giờ phía sau bọn họ, tiếng chó sủa âm ỉ vang lên càng lúc càng gần, lại thêm những cột sáng từ đèn pin vũ động liên tục thì có thể cảm giác được số lượng đám người ở phía sau chắc chắn không ít.
3 giờ sáng, khi sắc trời vẫn còn chìm trong bóng tối, Đình Tấn ngước nhìn về hướng đông, liền có thể trông thấy một góc của con đường lớn với ánh đèn sáng trưng đang có xe hơi rải rác chạy qua.
Hắn vui mừng quay lại động viên với David và Louis đã mệt mỏi thở không ra hơi.
- “Cố lên! Sắp tới rồi.”
Hai người ngẩng đầu lên, mượn nhờ ánh trăng lờ mờ nhìn lấy đội trưởng của họ. Hắn bây giờ dù cũng mệt đến tái cả môi, lồng ngực cũng phập phồng liên tục. Thế nhưng với ý chí sắt thép của mình làm cho Đình Tấn trông vẫn bình tĩnh, không có gì hoảng loạn.
Cũng chính nhờ vậy, David và Louis vẫn tinh thần phấn chấn mà giữ vững hi vọng, ‘Bọn họ có thể thoát đi được!’.
“Gâu gâu gâu”
Nhưng vui mừng chưa bao lâu thì biến cố lại xuất hiện. Dưới chân sườn núi gần như dốc đứng kia có hơn 15 tên Hồng Môn Hội đang dẫn cả bầy 5 con chó săn đi theo.
- “Khốn kiếp! Bọn chúng chắc chắn biết mục tiêu của chúng ta nên đã vòng qua cao tốc đi ngược lại đây đón đầu.”
David nhìn tình cảnh trước mắt liền nói ra suy đoán của mình.
Mà sự thật cũng đúng là như vậy. Cách đó nửa giờ trước, ở trong trại chỉ huy của đám người Hồng Môn Hội.
- “Cử một đội chó săn và hai đội khác đi trước cao tốc nơi này, sau đó vòng lại dưới chân núi đón đầu bọn chúng.”
Tên Chu Quốc Tường ánh mắt cáo già nhìn lên bản đồ một hồi, sau đó phân phó cho đám đàn em của hắn. Nói xong hắn khóe miệng nhếch lên cười đểu, hừ nhẹ trong miệng.
- “Đám chuột nhắt, để xem chúng mày chạy được bao lâu.”
…
Nói đến Đình Tấn hiện tại, tình hình của hắn khá là không ổn. Phía trước có hơn 15 người, lại thêm 5 con chó săn, nhưng trong tay của ba người bọn hắn cũng chỉ còn lại 3 băng đạn.
Chưa kịp suy nghĩ đối sách gì thì phía bên kia bắt đầu nã đạn tới, xung quanh quá trơ trọi không có vật gì để che chắn. Tình thế càng lúc càng nguy hiểm hơn cho cả nhóm ba người.
“Tạch tạch tạch”
“Phốc”
- “Ư… Bắn trả, lui lại!”
Đình Tấn không may mắn, đang cúi người, giơ súng ra vừa bắn trả vừa lui lại thì bị bắn trúng một phát vào vai. Đau đớn làm hắn không nhịn được kêu rên một tiếng, nhưng cũng không ngừng chân lại chút nào mà vẫn tiếp tục lui về phía sau ẩn nấp sau những gốc cây tảng đá.
Khi Đình Tấn nhìn sang bên cạnh, trông thấy David và Louis gương mặt đều đã có chút lo lắng và hoảng sợ. Hắn âm thầm lắc đầu, thở dài một hơi cảm thán ‘Thực lực vẫn còn là quá yếu mà…’.
Ngay sau một lượt đấu súng đầu tiên, cả ba người đều đã lui lại ẩn nấp phía sau một tảng đá lớn. Băng đạn của Đình Tấn đã không còn bao nhiêu viên. Càng tồi tệ hơn là ở bên cạnh, Louis và David đều chưa có kinh nghiệm nên đã xả sạch đạn rồi.
“Gâu gâu gâu”
Bọn người Hồng Môn Hội trông thấy đối phương đã ẩn nấp đi thì lập tức thả chó săn ra, cho chúng xông lên vây bắt.
Đình Tấn ngồi bệt trên đất, tay ôm lấy vai đang trào ra máu tươi. Khi nghe được tiếng chó săn vang lên càng lúc càng gần, lại cảm giác trong đầu có 5 con vật to lớn đang chạy tới, hắn sắc mặt càng trở nên âm trầm hơn.
Nếu như bị chó săn dây dưa, bọn hắn có thể sẽ không tránh khỏi lộ ra trong tầm ngắm bắn của đám người Hồng Môn Hội, tình thế sẽ càng nguy hiểm hơn. Nhưng cũng may mắn, dốc rất cao, bọn chó săn muốn đến chỗ Đình Tấn thì phải tốn không ít thời gian.
Đầu óc xoay chuyển một hồi, Đình Tấn liền nhìn sang Louis.
- “Louis, David!”
Hắn giọng nói trầm ấm, như có từ tính làm cho Louis tinh thần chấn động, không tự chủ được mà bình tĩnh tâm tình của mình lại.
- “Có lẽ hôm nay chúng ta sẽ ch.ết, thế nhưng ta muốn nói là ta rất may mắn khi được gặp các ngươi.”
Nói xong Đình Tấn ngửa đầu tựa vào vách đá thở ra một hơi.
- “Đội trưởng, xin lỗi…”
David bên cạnh, không nhịn được cúi đầu hổ thẹn mà nói. Hắn trong lòng vẫn còn áy náy vì chuyện này mà liên lụy đến cả đám anh em của mình.
- “Ta không hối hận!”
Lúc này, Louis với gương mặt bình tĩnh và giọng nói quả quyết truyền tới đánh vỡ bầu không khí bi thương này.
- “Ta cho tới bây giờ vẫn cô độc, không hiểu tình thân là gì. Chính là các ngươi cho ta cảm giác được có được một gia đình thì sẽ vui vẻ và hạnh phúc đến nhường nào. Dù cho thời gian rất ngắn ngủi, nhưng ta tình nguyện dùng sinh mạng của mình để bảo vệ nó.”
Đình Tấn nghe hắn nói như vậy, không nhịn được nhếch miệng cười bình thản nói tiếp.
- “Louis ngươi có nhớ cái cảm giác khi ngươi bắt đầu hóa hình ở trong game không?”
Louis hơi nhíu mày lại, không hiểu vì sao Đình Tấn lại hỏi như vậy. Hắn gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu không chắc chắn mà trả lời Đình Tấn.
- “Ta nhớ, nhưng cũng không rõ ràng lắm. Làm sao vậy đội trưởng?”
- “Không có gì. Chuyện ngày hôm nay thoát được hay không chắc chỉ có thể nhờ vào ngươi thôi.”
Đình Tấn nhếch mép mỉm cười. Một nụ cười bí ẩn, gian tà như muốn dụ dỗ một thiếu niên vào con phạm pháp. Chỉ có Louis và David có hiểu có không ngồi đờ ra đó.