Chương 133: Hiệu quả đơn thuốc
Đình Tấn cứ theo chiến thuật cũ mà làm, chỉ có khác là lần này ở bên cạnh hắn còn có thêm hai thân ảnh nhỏ nhắn nữa.
Ami và Dendi liên tục nhòm ngó chiến trường, sắc mặt khẩn trương đến nỗi nắm tay nhỏ bé đã xiết chặt lấy cây pháp trượng của chúng lúc nào không hay.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên được chiến đấu với quy mô lớn như vậy. Trước đó hai anh em họ ở tân thủ thôn chỉ là đi chém giết lẻ tẻ những con chuột răng sắt.
Sau khi đến 5 cấp thì lại dùng tiền thuê người cày cấp thuê và kéo qua phó bản ‘Hang ổ Coywolf’, rồi tiến thẳng đến EL Thành thôi.
Đây đều là bởi vì Đình Tấn đã chu đáo tính toán, không muốn hai đứa trẻ tốn nhiều thời gian vô ích nên đã căn dặn David làm như vậy.
Hiện tại, tổ đội lại có thêm hai con Song Giác Thú cũng là có thêm một phần sức lực. Diệt đi đám Uniwolf cũng là đỡ tốn sức hơn một chút.
Vừa chỉ huy và triệu hồi đám vong linh, Đình Tấn còn liên tục chỉ dạy, dặn dò hai đứa trẻ bên cạnh làm sao để phối hợp với đồng đội của mình.
Trẻ nhỏ dễ dạy quả là nói không sai, Ami và Dendi rất ngoan ngoãn và nhanh trí tiếp thu sự chỉ đạo của Đình Tấn.
Bọn chúng liên tục ra lệnh cho con Song Giác Thú xông lên chống đỡ từ hai đến ba con sói muốn phục kích hoặc bao vây những người trong đội.
Nếu có ai bị truy đuổi thì sẽ ngay lập tức sẽ được con Song Fr0XyK7F Giác Thú lao ra chống đỡ, chặn đường hỗ trợ.
Song Giác Thú ch.ết sẽ ngay lập tức được triệu hồi. Khoảng MP bọn trẻ càng không phải lo lắng bởi vì đã có ‘đại gia’ Đình Tấn đặt bao hết.
Mức độ nguy hiểm được giảm lại gần như ở cấp thấp nhất và điểm kinh nghiệm thì cứ tràn tới như lũ về. Nhanh chóng kéo đẳng cấp của Ami và Dendi lên cao.
Sau khi cả đàn Uniwolf bị giết đi gần hết, chỉ còn khoảng 20 con, Đình Tấn thu hồi lại hết đám vong linh
Hắn chỉ chừa lại 11 con Bộ Xương Chiến Sĩ vừa đủ với lượng HP tự khôi phục của mình.
Số còn lại Uniwolf đều được hắn giao cho đám đồng đội của mình phụ trách càng quét.
Sau đó thì Đình Tấn chỉ ngồi yên một chỗ cho 11 con Bộ Xương Chiến Sĩ bao vây xung quanh bảo vệ.
Chuyện hắn muốn làm bây giờ chính là mở ra giao diện máy tính bắt đầu lập trình. Hôm qua, việc hắn đã nói với Lý Uyên không phải chỉ là đùa giỡn.
Đình Tấn là một tên kỹ thuật viên chuyên về lập trình phần mềm. Ở tương lai 10 năm sau, với khoa học và kỹ thuật tiến bộ lại kết hợp thêm một số bí mật được phát hiện trong một số tài liệu trong bụng quái vật, con người có thể nói là bước vào một cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ tư.
Việc lập trình ra một cái trí tuệ nhân tạo đã không còn là một việc khó khăn gì nữa, chỉ là phải tiêu tốn một ít chất xám và thời gian mà thôi.
Hiện tại vẫn chưa có phân cấp chính xác nhưng trong tương lai, trí tuệ nhân tạo sẽ được phân chia ra làm ba cấp độ: sơ cấp logic, trung cấp tự chủ, cao cấp cảm xúc.
Có nghĩa là ở sơ cấp, trí tuệ nhân tạo chủ yếu là dựa vào lập trình logic có sẵn, đa số đều là kiểu “Nếu… thì…” được thu thập và tổng hợp lại từ người dùng.
Đến trung cấp, nó có thể tự chủ mà đi học hỏi, tiếp thu từ những tài liệu trên mạng mà không cần người khác can thiệp vào và chỉ trung thành phục vụ cho con người.
Cuối cùng chính là sinh ra cảm xúc và ý nghĩ của riêng mình, trở thành một sinh mạng thể.
Đình Tấn sau 6 tháng làm việc khi vừa trọng sinh thì có thể khẳng định rằng ở thời điểm hiện tại, còn người chỉ đang dừng chân ở sơ cấp thôi.
Thậm chí là vẫn chưa hoàn toàn đạt đến sơ cấp nữa, bởi vì nó chỉ có thể dựa vào những câu đối thoại có sẵn mà cứng ngắt trả lời.
Với kỹ thuật của mình, Đình Tấn có thể tự tin rằng chỉ cần một tuần thôi, hắn liền có thể tạo ra một cái trung cấp trí tuệ nhân tạo.
Còn cao cấp trí tuệ nhân tạo, bởi vì tương lai đã từng có một lần đại nạn khi cao cấp trí tuệ muốn chống phá con người, đòi quyền làm chủ. Chính vì vậy mà cao cấp trí tuệ nhân tạo chính là một cấm địa, chỉ được ứng dụng khi con người gần như sắp tuyệt chủng.
Chỉ là một tên đội trưởng của một tiểu đội, Đình Tấn không có quyền được biết về những tài liệu tuyệt mật đó. Cho nên trung cấp trí tuệ nhân tạo đã là hạn mức cao nhất hắn có thể chạm tay tới được.
Muốn lập trình làm ra sản phẩm cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy mà đòi hỏi phải tiêu tốn khá nhiều thời gian và tâm trí. Vì thế Đình Tấn mới nghĩ ra ý tưởng chế tạo dược phẩm để Lý Uyên khai phá hạng mục đó trước tiên.
Hắn tin tưởng rằng với tài năng của Lý Uyên thì chắc chắn sẽ lợi dụng triệt để những nguồn tài nguyên đã được giao cho.
Ngồi một chỗ, ngón tay liên tục gõ trên bàn phím ảo đến hơn 30 phút, 20 con Uniwolf cuối cùng cũng bị những tên đội viên của Đình Tấn tận diệt, chiến lợi phẩm cũng được bọn họ thu dọn sạch sẽ.
Hắn lập tức đứng dậy, xoa bóp các khớp ngón tay có chút tê cứng rồi dẫn đầu đoàn người lên đường đi đến địa điểm tiếp theo.
Thời gian dần trôi qua, cả nhóm vẫn theo kế hoạch như vậy mà lặp lại. Cho đến khi mặt trời dần đi về phía tây, Đình Tấn mới dẫn đội trở về thành.
Cả ngày hôm nay, Đình Tấn gần như đã hoàn thành được một phần mười phần khung sườn cho bộ phần mềm trí tuệ nhân tạo của hắn rồi.
Đây không phải là vì hắn đầu óc nhanh nhạy, chỉ là vì trước đó Đình Tấn đã có nghiên cứu qua. Hắn bây giờ chỉ là đi lại con đường mà mình đã từng thiết kế ra mà thôi.
Khi cả nhóm về đến EL Thành, vừa đến quảng trường trung tâm thì Đình Tấn liền trông thấy thân ảnh Lý Uyên đang đi qua đi lại ngay trước cửa Đệ Nhất Quán.
Nàng vừa đi được vài vòng thì sẽ ngẩng đầu lên nhìn đến xung quanh như đang tìm kiếm ai đó.
Mà khi vừa bắt gặp được thân ảnh của cả đội, Lý Uyên lập tức nhảy cẩn lên, vắt hai chân lên cổ mà lao về phía Đình Tấn.
Vừa đến bên cạnh thì liền vồ tới, bắt lấy hai tay của Đình Tấn mà liên tục lắc lư. Gương mặt nàng bây giờ đều là kích động, hưng phấn mà đỏ lên.
- “Ngươi nói! Đơn thuốc ở đâu mà có? Có còn nữa không?”
Lý Uyên bởi vì kích động mà nói liên hồi làm cho những người bên cạnh cũng ngạc nhiên không ngớt.
Bọn họ là chưa từng bắt gặp Lý Uyên có hành động như vậy, dù cho cửa hàng có tăng lên gấp 30 lần lợi nhuận như trước đây cũng chưa từng.
- “Bình tĩnh. Nói rõ xem nào, có chuyện gì xảy ra?”
Đình Tấn vừa nói vừa vịn lấy hai tay Lý Uyên, giữ nàng lại. Bị lắc liên tục như vậy hắn cũng chóng mặt muốn hoa mắt rồi.
- “Giàu to, chúng ta giàu to rồi! Nhanh, theo ta về Đệ Nhất Quán rồi nói.”
Bị Đình Tấn giữ lại, Lý Uyên mới bình tĩnh nhớ đến mình đang ở nơi công cộng. Nàng liền hối hả thúc giục đám người đi về Đệ Nhất Quán.
5 phút sau, 9 người đều đã có mặt ngồi xoay quanh bàn ăn. Lý Uyên lúc này vẫn còn kích động, không ngồi được mà đứng lên, miệng liên tục nói.
- “Hôm nay ta vừa thuê một nhóm dược sĩ, sau khi kí kết hiệp định bí mật thì bắt đầu lao vào nghiên cứu đơn thuốc của Đình Tấn đã giao cho ta hôm qua.
Kết quả làm cho chúng ta thật bất ngờ, loại dược phẩm này cách chế luyện thật là đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Nhưng hiệu quả của nó thì đặc biệt kinh khủng. Nó có thể chữa lành mọi vết thương ngoài da không quá nghiêm trọng chỉ trong vòng chưa tới năm giây.
Điều này làm cho những tên dược sĩ kia cũng điên cuồng, liên tục hỏi thăm đơn thuốc này từ đâu mà đến. Thậm chí có tên xin ký hiệp ước dài hạn với phúc lợi rất thấp chỉ vì để tiếp tục phát triển khai phá loại thuốc này.”
Đã giải tỏa những kích động trong lòng xong, Lý Uyên tâm tình dường như cũng buông lỏng hơn, đã dần dần bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Tuy nhiên những người khác thì không như vậy. Đặc biệt là tính tình thẳng thắng Terrell, sau khi nghe xong lời nàng nói liền ngạc nhiên, há mồm khoa trương mà nói.
- “Thiệt không vậy?! Ta lần trước bị người dùng dao cắt một nhát là phải khâu mấy mũi rồi băng bó suốt mấy tháng đó. Bây giờ trên lưng còn để lại thẹo đây.” (o.O)
Đám người ngồi quanh bàn ăn cũng kinh ngạc không ngớt, chỉ riêng có Đình Tấn là không có gì ngạc nhiên lắm vì hắn đã dùng qua rất nhiều lần rồi.
Lý Uyên liếc mắt khinh thường nhìn Terrell một cái, sau đó khẳng định lại một lần nữa về chất lượng sản phẩm rồi mới bắt đầu phân tích thêm một số khía cạnh kinh doanh.
- “Đây đều là đã trải qua kiểm tr.a kĩ lưỡng, đồng thời ta cũng đã đích thân thử thuốc. Chất lượng có thể nói là đạt ISO 10000 rồi.
Cứ dựa trên chất lượng của sản phẩm này, ta có thể đánh vào thị trường thuốc chữa vết thương ngoài da. Mà với giá thành phẩm thấp như thế này, chắc có lẽ lợi nhuận phải nằm ở mức gấp ba lần.”
Nói đến đây nàng liền ngồi trở lại bàn ăn, bên cạnh Đình Tấn. Những người xung quanh có hiểu có không mà gật đầu.
Dù sao những chuyện này quá phức tạp với họ, đặc biệt là Ameerah, Louis, Terrell và hai em của David.
Bọn họ hoặc tuổi còn trẻ hoặc là chưa từng kinh doanh thứ gì bao giờ nên những vấn đề này khá là xa lạ với họ.
Đình Tấn biết nói đến đây dừng lại là được rồi, chuyện còn lại hắn sẽ bàn riêng với Lý Uyên.
“Bốp bốp…”
Thế là hắn liền vỗ tay vài cái thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó cao giọng mà nói.
- “Tốt rồi! Ăn thôi ăn thôi! Nhanh còn đi tu luyện nữa.”
Mọi người cũng hiểu ý, liền không nghĩ ngợi chuyện này nhiều nữa, bắt đầu ăn bữa tối.
Không khí trên bàn ăn liền trở lại vui vẻ, bình thường như mọi ngày. Chỉ riêng có Lý Uyên vẫn chăm chăm nhìn Đình Tấn như muốn ăn tươi nuốt sống. Làm cho Đình Tấn không khỏi nổi lên da gà.