Chương 31: Mẫn lục hiệp xảo thi tâm kế
Ngay tại đó, khiến mọi người ai cũng thấy mình nhỏ mọn, xấu hổ cúi đầu, trong tay cầm trái cây, sắc mặt đồng loạt đỏ bừng. Du Nhị hiệp thấy vậy, khó có lúc giãn ra được khỏi khuôn mặt nghiêm túc, cho mọi người nghỉ ngơi, nếm thử chút tâm ý của Lôi Tuyết.
Mọi người về sau đối với Lôi Tuyết càng thêm yêu quý, dù thế nào cũng không nỡ trách mắng nó, ngay cả Võ Đang Lục hiệp khi đang dạy đệ tử nhìn thấy Lôi Tuyết đều thân thiết ôm lấy nó, cho nó hoa quả, cho nó xem mọi người học võ, lại làm cho nó một cây kiếm nhỏ bằng gỗ xem nó có thể học được Võ Đang kiếm pháp không. Lôi Tuyết quả nhiên không làm mọi người thất vọng, đem bộ kiếm pháp học y không sai chút nào. Ta đoán có lẽ cánh tay dài khiến cho nó học tập các chiêu thức linh thông nhanh chóng, lại có thêm cái đuôi linh hoạt giúp giữ cân bằng mà con người không có.
Dù sao những điều này ta cũng không muốn biết nhiều lắm, bọn họ học võ ta lại không thể đi xem, cũng không muốn từ con khỉ học trộm công phu Võ Đang. Nhưng về sau, mọi người ở Võ Đang lại dạy Lôi Tuyết càng dụng tâm hơn, cũng không biết làm thế nào, năm trước vào ngày mừng thọ Trương Tam Phong, Lôi Tuyết được mang ra biểu diễn quyền cước chiêu thức kiếm pháp, ba mươi hai thức miên chưởng gì gì đó, hổ trảo thủ, âm dương thủ, …
Đương trường làm cho Trương Tam Phong vui vẻ cười to thoải mái, nói rằng con khỉ còn thông minh hơn cả đồ đệ. Càng về sau càng được hoan nghênh, Lôi Tuyết trở thành đại Minh tinh của phái Võ Đang, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nó dù rất nghịch ngợm nhưng vẫn được chiều đến vô pháp vô thiên, may mắn là nó vẫn sợ bộ dáng nghiêm túc của ta, nếu không thật sự là không thể quản giáo.
Hai năm thời gian, Thường Ngộ Xuân cũng lần thứ hai đến Võ Đang đưa thư của Trương Vô Kỵ. Sau khi rời Hồ Điệp cốc, Thường Ngộ Xuân liền đến Võ Đang đưa thư cùng tin tức của Trương Vô Kỵ, làm cho Trương Tam Phong phần nào đỡ lo lắng, cũng hẹn rằng mỗi năm đến một lần. Chờ đến khi ta biết tin Thường Ngộ Xuân đến đưa tin thì hắn đã xuống núi được hai ngày.
Tuy ta biết năm nay Kỷ Hiểu Phù phải ch.ết, nhưng lại không biết chính xác ngày nào, dù trong tiểu thuyết hay trên phim đều không có đề cập đến. Ta dù sao cũng không muốn xen vào việc người khác, hơn nữa Kỷ Hiểu Phù tự mình muốn ch.ết, nếu chính nàng muốn sống ta nghĩ Diệt Tuyệt cũng không giết được nàng, mà chính nàng lại một mực cự tuyệt.
Lòng ta quả thật không nghĩ đến việc sẽ cứu nàng thế nào. Nàng phụ sư phụ, phụ thân của mình, lại thêm phụ tình cảm của hai nam nhân tốt, khiến cho Dương Bất Hối bơ vơ cô khổ mấy lần suýt ch.ết, nữ nhân như vậy người nào có thể thích nhưng ta thì tuyệt đối không. Nhưng Ân Lê Đình thì sao? Ân Lục hiệp là vô tội, nếu nàng ch.ết, khúc mắc giữa hai người vĩnh viễn không thể gỡ ra được, muốn nhận một tình cảm khác cũng sẽ vô cùng khó khăn, cuối cùng cũng chỉ có thể chấp nhận đến với Dương Bất Hối có gương mặt giống hệt nàng.
Không nói đến những việc tốt Ân Lục hiệp làm khi hành tẩu giang hồ, chỉ nói khi ta ở Võ Đang hai năm này, hắn đối với ta vô cùng tốt. Võ Đang thất hiệp bận rộn, nhiều việc bề bộn, cũng chỉ có Ân Lục hiệp và Mạc Thất hiệp cẩn thận chú ý ta, chiếu cố giúp đỡ ta, xuống núi đi đâu cũng không quên mua cho ta những thứ quần áo, đồ trang sức nho nhỏ của con gái.
Vì tấm lòng yêu thương thực tâm này, ta cũng nguyện giúp một chút, nhưng ta lại không biết chính xác thời gian, chỉ sợ không cứu được Kỷ Hiểu Phù, vả lại cũng phải xem thiên ý thế nào, có lẽ số phận nhân vật trong thế giới võ hiệp không thể thay đổi, nhưng chẳng lẽ vận mệnh thê thảm như vậy vô phương sửa lại sao? Đành xem thiên ý thế nào đi. Nghĩ vậy, ta đã quyết định một chủ ý.
Bất chấp người trong Võ Đang có thể hiểu lầm, một ngày nọ ta làm mấy thứ, Trương Vô Kỵ từ nhỏ sống ở Băng Hỏa đảo, ăn thịt dã thú lớn lên, dáng người so với người cùng tuổi có lẽ cao lớn hơn nhiều, ước lượng dáng người hắn tầm mười bốn mười lăm tuổi, ta sắm mấy bộ quần áo, sửa sang, hai ba ngày mới xong, lại đi xem thuốc, chọn ra mấy vị thuốc quý trừ hàn, bổ thân, tráng khí, chữa thương, điều hòa kinh mạch..
Những dược liệu này đều là ta vất vả ở núi cao rừng già dùng thân thủ nhanh nhẹn linh hoạt kiếm được, toàn bộ tìm được trong hai năm đều chỉ đủ chứa trong một hộp nhỏ này. Sáng hôm ấy ta nghỉ làm ruộng, đem dược liệu quần áo gói ghém kỹ càng đi đến Võ Đang.
“Ân Lục thúc có ở đây không? Chỉ Nhược đến thăm thúc đây.”
Lần này trực tiếp hướng nơi hắn ở đi đến, ta biết Ân Lục hiệp nếu không ra ngoài hành tẩu giang hồ thì buổi sáng nhất định ở trong viện của mình đọc sách luyện võ, cho nên ta tới cổng viện thì dừng bước, gọi.
Ân Lục hiệp một thân áo dài màu nguyệt bạch, mái tóc búi lên chỉnh tề, tay cầm một quyển sách đẩy cửa ra, giật mình nhìn bộ dáng ta ôm bao ôm hộp. Đưa ta vào nhà, một bên đỡ lấy cái bao giúp ta, một bên trêu ghẹo: “Chỉ Nhược làm sao vậy? Túi to thùng nhỏ đưa đến đây, là lễ vật tặng Lục thúc sao? Muốn đưa lễ cũng đưa cho Thất sư đệ đi! Thúc ấy dạy cháu mới thật là vất vả.”
“Chỉ Nhược hôm nay không phải chuẩn bị lễ vật cho Lục thúc. Hai ngày trước nghe nói có tin của Vô Kỵ ca ca, cháu thấy rất cao hứng, nghe nói Vô Kỵ ca ca bệnh còn chưa được trị tốt, nghe nói Hồ Điệp cốc chỉ có ca ca và thần y hai người ở lại, cũng không có người chiếu cố, không biết cuộc sống thế nào, cháu có chút lo lắng, cho nên tự tay chuẩn bị cho huynh ấy mấy bộ quần áo và rất nhiều dược liệu tốt cháu lên núi tự tay tìm được, biết mấy ngày nữa Ân Lục thúc sẽ ra ngoài hành tẩu nên nhờ thúc vất vả một chuyến đem đến cho Vô Kỵ ca ca, giúp cho Vô Kỵ ca ca sớm được khỏe mạnh trở lại.” Ta ngoài miệng nói vậy nhưng tâm lý đối với Trương Vô Kỵ không chút lo lắng, tên kia ở Hồ Điệp cốc thì làm sao khỏi bệnh được, chỉ có học Cửu Dương thần công mới có thể khang phục.
Ân Lục hiệp nghe xong lời ta nói, vẻ mặt cũng hiện lên vẻ hiền từ lo lắng, nghĩ đến giọt máu duy nhất của Ngũ sư huynh hiện giờ ở nơi tà ma ngoại đạo, chịu hàn độc tr.a tấn khổ sở không biết hiện giờ thế nào, ma đạo yêu nhân kia có khiến hắn chịu khổ, ăn đói mặc rét hay không? Nghĩ đến đây hắn hận không thể bay ngay đến Hồ Điệp cốc tận mắt nhìn xem Vô Kỵ thế nào.
Hai năm này chính mình vì nhớ Hiểu Phù mà thần hồn điên đảo, quên cả bình an của con trai Ngũ ca, thật sự đáng ch.ết, lúc này Ân Lê Đình quên cả phân phó của sư phụ không thể tự đi đến chỗ tà ma ngoại đạo. Trương Tam Phong từ khi hai đồ đệ Du Tam hiệp, Trương Ngũ hiệp vì Ân Tố Tố mà một trọng thượng, một tự vẫn, đối với ma đạo phân rõ ranh giới, các đồ đệ cũng không được liên lụy cùng ma đạo.
Giờ phút này Ân Lê Đình cũng bất chấp quy củ, nghĩ đến đứa nhỏ kia ở Hồ Điệp cốc không biết phải chịu khổ sở gì, tâm lý liền bất an, nếu biết việc này các sư huynh nhất định sẽ phản đối, nhưng vì Vô Kỵ lúc này cũng đành phải vậy thôi, nghĩ vậy, Ân Lục hiệp nói với ta: “Chỉ Nhược vì Vô Kỵ mà lo lắng như vậy, Lục thúc thật hổ thẹn, mấy thứ này qua hai ngày nữa Lục thúc sẽ mang đến cho Vô Kỵ, nhưng cháu cũng không được nói cho bất cứ ai biết, được không?”
“Dạ, Chỉ Nhược biết, cháu nhất định sẽ không nói, lão đạo trưởng nói qua không cho mọi người đi Hồ Điệp cốc, Ân Lục thúc lén đi thăm Vô Kỵ ca ca, cám ơn Lúc thúc vì Chỉ Nhược mà vất vả đi một chuyến, vạn nhất lão đạo trưởng biết Chỉ Nhược sẽ đi nhận sai, không để lão đạo trưởng giận Lục thúc thúc.” Biết Ân Lục hiệp tâm địa thiện lương dễ thuyết phục, chỉ phiền một điều là dễ khóc nhưng nếu đã đáp ứng việc gì nhất định sẽ làm được, ta cũng không lo lắng, nói dối sư phụ cũng chẳng phải là ta, đều là vì giúp hắn mới vất vả như vậy, hắn trả giá cũng phải thôi! Tuy rằng hắn ta căn bản là không biết, cũng không được lựa chọn.
Ân Lục hiệp không biết suy tính trong lòng ta, nghe xong ta nói không khỏi cười: “Tiểu nha đầu, Lục thúc của cháu còn cần cháu gánh tội thay hay sao? Chỉ cần nhìn thấy Vô Kỵ bình an, vui vẻ, cho dù sư phụ có phạt cũng không sao cả, Chỉ Nhược cháu cứ về đi! Lục thúc sẽ chuẩn bị, ngày mai xuống núi đi xem Vô Kỵ.”
“Dạ! Vậy Chỉ Nhược đến thư phòng, buổi chiều còn phải học cùng Thất thúc nữa, Lục thúc chuẩn bị tốt nhé, bao giờ gặp Vô Kỵ ca ca thay cháu chào huynh ấy.” Ta biết Ân Lục hiệp tính cách dễ xúc động, khó có thể trì hoãn lại lâu, ngày mai xuống núi cũng không ngoài ý muốn, nghĩ lại thì lộ trình muốn mau cũng phải hơn hai mươi ngày, chậm thì hơn một tháng, cũng không biết có thể hay không gặp được Kỷ Hiểu Phù?
Ta cũng không biết khi nào thì Kỷ Hiểu Phù đi Hồ Điệp cốc, chỉ biết rằng nàng ở đó một thời gian để chữa thương, chỉ mong Ân Lục hiệp may mắn gặp được trước khi Kim Hoa bà bà đuổi tới, có được từ nàng ta một lời giải thích. Hiện giờ Dương Bất Hối cũng ở đó, Trương Vô Kỵ cũng biết, nàng nghĩ muốn giấu giếm cũng khó, Dương Bất Hối chẳng phải là một bằng chứng sống sờ sờ ra đó sao.
Ta vừa đi đến Thanh Tùng viện vừa nghĩ, hy vọng lần này có thể giúp Ân Lục hiệp tháo gỡ được khỏi Kỷ Hiểu Phù, một lần nữa tìm được một tình yêu thực sự của mình, vui vẻ sống, thoát khỏi số mệnh bi kịch của Võ Đang thất hiệp. Ân Lê Đình phía sau tiễn ta ra ngoài, trong lòng âm thầm quyết định nhất định phải đem tâm ý của Chỉ Nhược nói cho Vô Kỵ. Đứa nhỏ Vô Kỵ này mệnh cũng tốt, có được một cô nương tốt như Chỉ Nhược đối đãi thiệt tình, Chỉ Nhược chẳng những dung mạo thoát tục, phẩm hạnh tốt bụng khó kiếm, còn một lòng vướng bận hắn, thật sự là có phúc khí.
Không biết nếu ta biết Ân Lục hiệp có ý tưởng như vậy, có thể hay không tức nổ phổi, mắng to Ân Lục hiệp vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói, ta làm việc này chẳng phải là vì hắn sao? Chứ ai lại có cảm tình với một thằng nhóc có bệnh mới chỉ gặp một lần, nếu hắn không phải là nhân vật chính Trương Vô Kỵ, ta nhất định chẳng nhớ nổi bộ dáng hắn thế nào đâu.