Chương 79: Cuộc sống mới

Hai người lịch sự bắt tay, Khúc Nghĩa Đông cung kính dẫn họ vào trong.
Mặc dù Vu Chiến Nam đối với Khúc Nghĩa Đông rất khách khí, nhưng người quen với việc ra lệnh, vẫn uy nghiêm làm cho người khác không thể xem thường.


“Ai vậy Hân Đường ca?”  Khúc đình Đình theo phía sau bọn họ, nhìn nhìn vị khách khiến cho phụ thân luôn kiêu ngạo của cô phải kính trọng, nén không nổi mới nhích đến bên cạnh, hỏi Thiệu Hân Đường: “Không có khả năng là quân phiệt Đông Bắc kia kia đâu nhỉ?”


Cô cười hì hì hỏi, chỉ tùy tiện nói, chứ không nghĩ nhiều. Không ngờ, Thiệu Hân Đường lại gật gật đầu. Làm cho nụ cười của Khúc Đình Đình cứng ngắt luôn.


Lúc hai người đang nho nhỏ trao đổi, Vu Chiến Nam đang đi song song với Khúc Nghĩa Đông phía trước bỗng nhiên dừng lại, quay đầu liếc nhìn Thiệu Hân Đường một cái, cái liếc mắt đó bao hàm cảnh cáo và nguy hiểm, Khúc Đình Đình sợ run người, nhích nhích về phía phụ thân. Cô cảm thấy ánh mắt của người này thật là hung ác, như muốn ăn tươi nuốt sống mình ấy.


Thiệu Hân Đường bất đắc dĩ nhìn Vu Chiến Nam vươn bàn tay về phía mình, cuối cùng vẫn đem tay mình đặt lên tay hắn, hai bàn tay lồng vào nhau. Thế này mới khiến người đang mặt mày nghiêm nghị, đen thui kia dịu lại một chút.


Khi Khúc Nghĩa Đông thấy bàn tay hai người nắm lại với nhau, khuông kính bạc che đi kinh ngạc trong đôi mắt sắc bén, sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường.


available on google playdownload on app store


Khúc Nghĩa Đông phân phó phòng bếp chuẩn bị thêm vài món ăn, sau đó lấy ra một chai rượu quý đã giữ mười năm. Tính toán chiêu đãi Vu Chiến Nam một bữa.


Thấy Khúc Nghĩa Đình còn ngây thơ vây quanh Thiệu Hân Đường, người kia đã muốn hết kiên nhẫn, Khúc Nghĩa Đông nhanh trí bảo con gái đi phòng bếp giúp mẹ.


Vợ của Khúc Nghĩa Đông tự mình xuống bếp, nấu vài món Thiệu Hân Đường thích ăn, đầu bếp còn chuẩn bị thêm vài món Đông Bắc, đây là Khúc Nghĩa Đông cố ý dặn dò.


Vu Chiến Nam mang theo không ít lễ vật, cảm ơn lão tiên sinh quan tâm chăm sóc, sau đó ba người nói chuyện trên trời dưới đất, vô cùng tận hứng. Lúc gần đi, Khúc Nghĩa Đông nắm tay Thiệu Hân Đường, nói: “Khúc thúc xem con như con trai trong nhà, bất cứ lúc nào gặp khó khăn cứ tới tìm, chỉ cần đủ khả năng, Khúc Nghĩa Đông ta quyết không chối từ.”


Thiệu Hân Đường rất cảm động, cậu biết, người như Khúc Nghĩa Đông nói ra một lời như vậy là đáng quý cỡ nào. Sau đó Khúc thẩm cũng ôm cậu khóc. Khúc Đình Đình đứng bên cạnh trông có vẻ hoảng sợ, run rẩy hỏi: “Hân Đường ca, ca không quay lại nữa sao?”


“Đương nhiên không phải, ta có thời gian chắc chắn sẽ quay về thăm mọi ngươi mà, nha đầu ngốc.” Tình huống ly biệt thế này thật khiến người ta lo lắng, Thiệu Hân Đường nén chua xót trong lòng xoa xoa đầu nàng.


Sau khi rời khỏi chỗ của Khúc Nghĩa Đông trở về, Thiệu Hân Đường vốn muốn đi gặp vài người bạn tốt nói lời từ biệt, nhưng cậu thật chịu không nổi cảnh ly biệt, rất đau lòng, nên nhờ Khúc Nghĩa Đông chuyển lời giúp.


Vu Chiến Nam hỗ trợ hai đứa nhỏ thuê một căn nhà, để lại vài người hầu chăm sóc hai đứa rồi cùng Thiệu Hân Đường xuất phát.


Có lẽ do đi cùng Vu Chiến Nam nên cũng không vất vả lắm, bọn họ bí mật ngồi xe Jeep, hơn ba giờ sáng xuất phát, vừa đi vừa dừng, chiều hôm sau mới đến một trấn nhỏ cách điểm đến không xa.


Thiệu Hân Đường ngủ suốt trên xe, giờ được xuống ăn cơm, mới thấy phấn chấn một chút. Ngồi ở một quán cơm trong thị trấn nhỏ, ăn mì thịt bò bà chủ tự tay bưng lên, trên miệng bát còn bị mẻ một mẩu. Trên bàn bày chén dưa muối đơn sơ, trông đen thui, một chút muốn ăn cũng không có.


Sắc mặt Vu Chiến Nam rất khó nhìn, thấp giọng nói với Thiệu Hân Đường còn đang hiếu kỳ nhìn chung quanh: “Chịu đựng một chút, đến sơn cốc sẽ bảo vợ của Toàn tử làm mấy món em thích ăn.”


Thiệu Hân Đường nhìn sang thấy gương mặt căng thẳng của Vu Chiến Nam. Dọc theo đường đi, cậu ít nhiều cảm nhận được hắn có tâm sự, hoàn toàn không cười, còn vụng trộm đánh giá cậu.


Lúc Thiệu Hân Đường nhìn đến thị trấn nhỏ toàn là nhà đất này, mấy chục dặm xung quanh không có người ở, ngay lập tức hiểu ra Vu Chiến Nam đang lo lắng chuyện gì. Vu Chiến Nam không được tự nhiên là bởi vì sợ mình chịu khổ không được.


Có đôi khi Thiệu Hân Đường cảm thấy Vu Chiến Nam quá coi thường mình, xem mình như đứa nhỏ bé bỏng, lúc nào cũng phải nhẹ tay nhẹ chân, một chút chuyện cũng chịu không nổi. Thật ra, năm đó, khi cậu mới vừa trọng sinh vào thân thể này, nào là giấy bán thân, nào là bức lương vi xướng(*), nếu cậu là người yếu đuối, đã sớm ch.ết quách cho rồi. Nhưng lúc đó, Thiệu Hân Đường không nói tiếng nào, cắn răng nhẫn nhịn, Vu Chiến Nam ngày đó khi dễ cậu đâu có ít, nếu đem so với lúc này, thì bây giờ có là cái gì đâu. Cho nên Thiệu Hân Đường thấy Vu Chiến Nam lo thừa rồi, nếu chính cậu đã quyết định ở bên cạnh hắn, đều chuẩn bị sẵn tinh thần cùng hắn chia ngọt sẻ bùi.


Thiệu Hân Đường cầm đôi đũa đen thui lên trộn trộn, rồi bưng bát lên ăn một đũa lớn. Vu Chiến Nam trừng mắt nhìn cậu.
“Không tệ, ăn được lắm.” Thiệu Hân Đường cười nói rồi tiếp tục ăn.


Vu Chiến Nam nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đều chôn trong cái bát mẻ, động tác thanh tú cùng thức ăn đơn sơ, quả thực quá đối lập.


Đầu mày của Vu Chiến Nam rối rắm vào một chỗ, rốt cục, duỗi tay đoạt lấy bát của Thiệu Hân Đường, lớn tiếng nói: “Khó ăn thì đừng ăn, chúng ta đi tiếp, tối là đến nơi.”


“Không cần, em ăn cái này được rồi.” Thiệu Hân Đườn đoạt lại bát, còn thuận tiện trộm mấy miếng thịt trong bát Vu Chiến Nam, ăn nhanh nhanh, vẻ mặt giữ của phòng bị nhìn Vu Chiến Nam.


Vu Chiến Nam thấy cậu như vậy càng khó chịu, thấy chính mình cùng với cái chỗ mẻ trên cái bát thật giống nhau, đều không xứng với người này.


Cơm nước xong, bọn họ tiếp tục lên đường, cách đích đến càng gần, Vu Chiến Nam càng im lặng, gương mặt tuấn tú đều muốn xoắn ra nước. Trước đây hắn thật không hề nghĩ tới điều kiện ở căn cứ kém thế nào, hắn là loại người cao lớn thô thiển, theo quân ra trận nhiều năm, từng ngủ trên cỏ, gối đầu trên đá. Đàn ông tham gia quân ngũ, có thì hưởng, không thì thôi, chiến trường ác liệt tiếng hô rần trời, tới chừng nói ngủ là ngủ.


Nhưng Thiệu Hân Đường không phải như vậy, không phải nói cậu không đàn ông. Chỉ là cậu không phải loại đàn ông như bọn họ. Trong lòng Vu Chiến Nam xác định, Thiệu Hân Đường là loại công tử có cuộc sống tinh xảo cao quý. Nếu để cậu da mềm thịt non đến một nơi ngập trời là bùn đất, Vu Chiến Nam tự thấy khó chịu, giống như chính hắn oan uổng cậu, cảm thấy chút năng lực cho vợ một cuộc sống đàng hoàng cũng không có. Điều này làm cho hắn vô cùng bứt rứt.


Vu Chiến Nam nghĩ nghĩ, lại nghĩ về chỗ sứt trên cái bát… Nhưng dù xứng hay không xứng, đời này Thiệu Hân Đường chính là của hắn, phải là của hắn. Hiện tại cậu nguyện ý theo mình, nếu cậu không muốn, Vu Chiến Nam sẽ đem cậu cột vào người mang theo.


Đoạn đường này, Thiệu Hân Đường không mơ màng ngủ nữa, mà tròn mắt nhìn ra ngoài kính xe, hiện đang là mùa đông, cây cối trụi lủi làm cho những mảnh rừng càng thêm thê lương, có ngẫu nhiên đi ngang con suối nào đó, cũng bị đóng băng.


Vu Chiến Nam thấy cảnh đó xấu hổ hết biết, trong lòng không nhịn được, thầm chửi “Má nó!”
“Nơi này cây cối nhiều, phỏng chừng mùa hè là một nơi non xanh nước biếc.” Thiệu Hân Đường lên tiếng, phá vỡ không khí yên lặng trong xe.


Vu Chiến Nam nhẹ “Ừ.” một tiếng, nghe cậu nói như vậy cũng dễ chịu một chút. Chỉ cần cậu không chê bai chỗ này là được.


Đoạn đường này rất xốc, đường không bằng phẳng, phải chạy hơn một giờ, Thiệu Hân Đường mới nhìn thấy một mảnh khói bếp tỏa lên từ căn nhà đất xa xa. Mà xa xa đằng kia, Tôn Đức Toàn cùng rất nhiều binh lính nôn nóng dài cổ ra chờ, vừa thấy xe bọn họ, hoan hô rần rần cả lên.


Nhưng lúc này tâm tình của Vu Chiến Nam không được tốt như bọn họ, hắn chú ý thấy Thiệu Hân Đường không có biểu tình ghét bỏ nơi này mới thoáng yên lòng.


Xe chậm rãi dừng lại trước mặt mọi người, một đám người đang nói cười ầm ĩ đột nhiên im lặng, mở to mắt nhìn Thiệu Hân Đường bước xuống xe. Mỗi người đều cảm thán, hóa ra đây chính là người Tư lệnh vẫn tìm!


Rất nhiều thủ hạ của Vu Chiến Nam không hiểu tại sao Tư lệnh anh dũng thần võ nhà mình lại thích đàn ông, lúc nhìn thấy Thiệu Hân Đường coi như hiểu. Dung mạo như vậy, khí độ như vậy,  ai muốn biết cậu là nam hay nữ nữa, gặp rồi không thể buông tha.


“Chào mọi người!” Thiệu Hân Đường xuống xe, vui vẻ hào phóng cười chào.
Vu Chiến Nam thấy thủ hạ nhà mình không rời nổi mắt, trong lòng chua lét, tức giận mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn, đi tập luyện đi! Làm không tốt, chờ đó có người thu dọn các ngươi!”


Mấy tên thủ hạ quen rồi, thấy ngữ khí Vu Chiến Nam tuy rằng không tốt, nhưng mà mặt mũi không giấu được vui vẻ, thần sắc tối tăm bình thường đã biến mất, lập tức bạo gan cười ồ lên.


“Da các ngươi lành rồi quên đau, chọc cho Tư lệnh nóng lên, đừng có khóc lóc than thở.” Tôn Đức Toàn còn đang cười lên tiếng, nhiệt tình chào hỏi với Thiệu Hân Đường: “Thiệu huynh đệ, chúng ta cũng lâu lắm rồi không gặp.”


“Đúng vậy.” Thiệu Hân Đường cười đáp lời. Xem ra Tôn Đức Toàn còn béo hơn lúc mình đi, mặt mày hồng hào, vừa thấy là biết hắn sống thoải mái.


“Đi, vào nhà, vợ tôi đang hầm gà, ăn cơm được rồi.” Tôn Đức Toàn cười hề hề đụng một cái vào vai Vu Chiến nam, nói: “Tư lệnh, tôi nhớ ngài muốn ch.ết luôn! Đêm nay phải uống nhiều chút nha!”


Hai người kề vai sát cánh đi vào bên trong, trong phòng có cái bàn vuông nhỏ, bên trên đã bày đầy một bàn đồ ăn.


Về tới nơi của mình, mọi người ai cũng vui vẻ, tim cuối cùng cũng về với lồng ngực, tuy chỗ này khỉ ho cò gáy, vẫn là địa bàn chân chính của Vu Chiến Nam, binh của hắn, huynh đệ của hắn, đều ở đây.


“Đi ngủ sớm đi, vợ tôi trải giúp hai người chuẩn bị giường cả rồi.” Tôn Đức Toàn líu lưỡi thúc giục bọn họ.


Mọi người đều uống kha khá rượu, Vu Chiến Nam ôm cổ Thiệu Hân Đường ra cửa, về chỗ ở của hắn. Vừa bước ra, gió thật lạnh, làm cho mồ hôi cũng lạnh ngắt, phản xạ ôm Thiệu Hân Đường thật chặt vào lòng.


Rửa mặt qua, hai người song song ngã lên giường sưởi lớn chừng mấy thước. Vu Chiến Nam nửa đêm bị nóng tỉnh, mơ mơ màng màng nghiêng người, tay khoát lên cơ thể ấm áp mềm mại bên cạnh, hắn mở choàng mắt, nương theo ánh trăng mông lung từ cửa sổ rọi vào, rải từng vết lốm đốm lên gương mặt tinh xảo của Thiệu Hân Đường. Nhìn Thiệu Hân Đường bị nóng, mặt nhỏ đỏ bừng bừng, Vu Chiến Nam nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu, nhỏ giọng gọi: “Hân Đường, tỉnh tỉnh.”


Thiệu Hân Đường khó khăn mở mắt, than thở một câu: “Sao vậy?”


“Anh trải thêm chăn cho em.” Vu Chiến Nam đặt Thiệu Hân Đường qua một bên, lật nệm giường dưới lưng, trải xuống dưới lưng cậu. Giường sưởi vừa cứng vừa nóng thế này, Vu Chiến Nam nghĩ kháng(**) cũng không bằng, không biết trải mấy lớp nệm mới được, Thiệu Hân Đường da dẻ non mềm như vậy không khéo cháy luôn.


Trải xong, Vu Chiến Nam nằm trên một lớp chăn mỏng, mà dưới lưng Thiệu Hân Đường chắc có đến ba, bốn tầng. Hắn kéo Thiệu Hân Đường ôm vào lòng, giọng nói khàn khàn: “Ngủ quen không?”
Thiệu Hân Đường trở mình, lấy tay bịt miệng Vu Chiến Nam, than thở: “Anh nói nhiều quá à.” Sau đó ngủ luôn.


Trong ánh trăng mông lung, Vu Chiến Nam ôm chặt người trong lòng, ánh mắt sâu như thiên không hoang dã nơi này, vô cùng vô tận…
Chú thích:
* Bức lương vi xướng: ép con gái nhà lành làm kỹ nữ.
** Kháng: giống như giường nhưng chỉ để ngồi, không để nằm.






Truyện liên quan