Chương 86: Rời bến
Chỉ cần chuyện giấy tờ làm xong, tất cả đều trở nên thuận lợi
Vu Chiến Nam còn tự mình đến Khúc gia cảm ơn Khúc Nghĩa Đông. Nói tới chuyện này cũng thật khó tin, Vu Chiến Nam không làm được, chủ một tòa soạn báo như Khúc Nghĩa Đông lại làm gọn gàng. Đây có thể coi như bọn họ may mắn, mặc dù ở Thượng Hải Khúc Nghĩa Đông có chỗ dựa, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do mấy năm nay hắn nhờ tòa soạn mà có quan hệ chặc chẽ với các quốc gia khác, có người quen ở một số nước. Cho nên đối với người khác chuyện này khó giúp, nhưng với Khúc Nghĩa Đông lại không phải chuyện lớn.
Khúc Nghĩa Đông chỉ đơn thuần muốn giúp Thiệu Hân Đường, không nghĩ tới khi sự thành, Vu Chiến Nam đưa tới cho hắn mấy gói tiền giấy chưa đổi, còn có hai căn nhà lớn vô cùng tốt ở Tô giới Thượng Hải. Đại lễ như vậy, nói sao Khúc Nghĩa Đông cũng không nhận.
“Lần này chúng tôi đi, không biết có thể trở về không. Mấy thứ này giữ lại cũng không được gì, để ở chỗ Khúc lão còn có chút giá trị, mong ngài đừng ghét bỏ, ngài giúp chúng tôi lớn như vậy, nói sao cũng phải cảm ơn ngài một tiếng, nếu không trong lòng tôi không dễ chịu.” Vu Chiến Nam cũng phải mất một phen bày tỏ tình chân ý thiết.
Bất động sản to lớn và vàng thật bạc thật, ai lại ghét bỏ, Khúc Nghĩa Đông từ chối không được, đành vui vẻ tiếp nhận.
Mấy người Vu Chiến Nam liên hệ một chiếc thuyền hàng đi Mỹ, đến Bắc Carolina, đi khoảng bốn mươi ngày.
Nhận giấy tờ xong, mọi người cũng an tâm, bắt đầu chuẩn bị thức ăn quần áo lên đường. Ai cũng bận rộn, sợ có chuyện gì bất ngờ, lên thuyền rồi đại dương mênh mông không biết phải làm sao tiếp tế được.
Cáo biệt một nhà Khúc Nghĩa Đông, trước ngày ra khơi, bọn họ đem tất cả đồ đạc lên thuyền, sáng sớm hôm đó, mỗi người bọp họ mang theo một rương da nhỏ, lên thuyền dễ dàng. Rương trong tay mỗi người đều là vàng.
Khi thuyền chậm rãi khuấy động mặt nước, một tiếng còi vang dội báo hiệu lên đường.
Mười mấy người bọ họ đứng trên lan can rộng lớn cũ kỹ, nhìn tổ quốc xa dần trong tầm mắt, trong mắt có quyến luyến, cũng có luyến tiếc.
Thiệu Hân Đường đi đến từ phía sau Vu Chiến Nam, vỗ vỗ vai hắn, cười nói: “Em nói này, hiện giờ mọi người một chữ tiếng Anh cũng không biết, còn ở đây thương cảm nữa hả?”
Tôn Đức Toàn quay đầu, lấy hết sức hét lớn: “Anh em chúng tôi có loại súng Tây, pháo Tây nào chưa thấy qua, tiếng Tây có gì đáng sợ!”
“Đúng!” Bọn họ bắt đầu ồn ào lên, tâm tình thoải mái không ít.
Thiệu Hân Đường hơi nhướn nhướn mày, nhẹ nhàng khiêu khích: “Cứ chờ mà xem.”
Tàu hàng to lớn này đưa họ ngày càng xa tổ quốc, đưa họ đến nơi mà họ không biết lại tràn ngập hy vọng vào tương lai.
Lúc đầu do có Vu Chiến Nam ở đây, đối với việc học ngoại ngữ bọn họ đều cực kỳ hứng thú. Chuyện này một khi được nhắc đến, mọi người đều hưng trí bừng bừng muốn học liền. Còn thổi phồng với nhau, nói vài ngày là học được.
Lưu Đào nói nhỏ với Tôn Đức Toàn: “Tôi trước kia chạy qua nhiều địa phương, thiên nam hải bắc, tôi còn không cố ý học, vậy mà phương ngôn đều nói lưu loát!”
Tôn Đức Toàn mím môi, gạt đầu phụ họa: “Đúng, ta coi rồi, tiếng chim của bọn nước ngoài, sao có thể khó nói như phương ngôn ở mình.”
Thiệu Hân Đường ở bên cạnh nghe xong, không nói lời nào, khóe miệng cười nhẹ nhàng.
Thời đại này không có mấy quyển sách song ngữ hoặc là tự học tiếng Anh này nọ. Thiệu Hân Đường đi nhà sách mua mấy quyển sách dạy tiếng Anh cho người Trung Quốc xem qua một lượt, cũng không được chuyên nghiệp lắm, lại không phù hợp nhu cầu học ngoại ngữ cấp tốc cho nhóm lính này.
Nên Thiệu Hân Đường căn cứ vào kinh nghiệm học ngoại ngữ của bản thân, lập một kế hoạch học tập thích hợp nhất cho mọi người. Mỗi ngày đọc báo tiếng Anh, học thuộc từ vựng, nói từng câu thế nào…, mỗi cái đều gần gũi với cuộc sống. Chính cậu sẽ nói với Nhiếp Kiện An, cho bọn họ nghe, sau đó đọc theo…
Thiệu Hân Đường bình thường là người dễ nói chuyện, nhưng lúc làm thầy giáo, cậu tuyệt đối nghiêm khắc. Ban đầu bọn họ thấy cậu tao nhã nhỏ nhắn, nên đùa đùa giỡn giỡn, chỉ sau vài ngày, Thiệu Hân Đường cho bọn họ thấy cậu lợi hại thế nào, khiến cho mấy lão binh quen chỉ huy trên chiến trường cũng trở nên dễ bảo.
Bọn họ bình thường tay chân hoạt bát, lần này mấy mươi ngày liên tiếp lênh đênh trên biển, không có chuyện gì làm, nên cả ngày đi theo Thiệu Hân Đường học tiếng Anh. Mà tự nhiên có nhiều tiền như vậy, ý muốn đánh bạc cũng bị bỏ xó. Mỗi ngày nhìn đám chữ cái như nòng nọc học lấy học để.
Ở ngày thứ hai mươi, Thiệu Hân Đường có cách mới tr.a tấn bọn họ, ép bọn họ chỉ được nói tiếng Anh, ngay cả nói mớ cũng phải nói tiếng Anh, bằng không, vị phóng viên trông có vẻ văn nhược dễ ăn hϊế͙p͙ kia sẽ nghĩ ra càng nhiều cách khác nhau tr.a tấn bọn họ.
Thiệu Hân Đường không giống mấy người Vu Chiến Nam chỉ biết dùng vũ lực, cậu là văn nhân, đọc nhiều sách, thời điểm muốn chỉnh người chưa bao giờ dùng đao, không sử dụng vũ lực, cậu dùng tâm lý học, phân tích nhân cách, phân thích nhân tâm, họ yếu nhất ở đâu, cậu nắm chắt ở đó.
Cho nên cả đám người khổ không nói nổi, cả ngày nói tiếng chim đến tê đầu lưỡi, mà không dám bỏ luyện.
Thật ra, Thiệu Hân Đường nghiêm khắc như vậy là có nguyên nhân. Cậu không muốn mọi người đến một nơi xa lạ, hoàn cảnh xa lạ, người xung quanh nói cái gì nghe cũng không hiểu. Như vậy sẽ khiến họ dễ có cảm giác bị cô lập, trong lòng sẽ không thoải mái.
Như bây giờ tăng cường huấn luyện, tất nhiên không thể so được lúc đến nơi, chung quanh đều nói tiếng Anh học sẽ hiệu quả hơn, nhưng Thiệu Hân Đường chỉ nghĩ cho bọn họ, hy vọng đến lúc đó có thể dễ chịu một chút.
Mà người học hành nghiêm túc nhất lại là Vu Đại Tư lệnh của bọ hắn.
Nhiếp Kiện An từ nhỏ đã học ngoại ngữ vơi Thiệu Hân Đường, hiện tại tiếng Anh giao tiếp không phải là vấn đề đối với nó. Vu Nhất Bác học ở trường cũng có thầy giáo nước ngoài. Hai đứa nhỏ không cần Thiệu Hân Đường giám sát.
Mỗi lần được giao nhiệm vụ, Vu Chiến Nam đều hoàn thành tốt, cả ngày cầm một quyển sách nước ngoài đọc, còn không thì vạch vạch vẽ vẽ, cái nào không rõ thì đến hỏi Thiệu Hân Đường. Thiệu Hân Đường chưa từng thấy hắn đọc cái gì nghiêm túc như vậy.
Tối đó hai người nằm trên giường bằng ván gỗ trên tàu. Thiệu Hân Đường hiếu kỳ hỏi: “Sao anh học tốt như vậy?”
Vu Chiến Nam cầm tờ báo tiếng Anh trong tay, dựa lưng vào gối đầu, thản nhiên nói: “Em nói được tận sáu ngôn ngữ nước ngoài, nếu không học, ai cản nổi em!”
Vu Chiến Nam ném tờ báo lên bàn, nằm xuống ôm Thiệu Hân Đường, cười bỉ bỉ nói: “Hơn nữa, đó là nhiệm vụ bà xã giao cho, anh nào dám không hoàn thành?”
Nói rồi, hai bàn tay to không thành thật vói vào trong áo Thiệu Hân Đường, giống như thắp lửa, mờ ám vuốt ve mọi nơi trên cơ thể cậu…
Thiệu Hân Đường hung hăn liếc hắn một cái, mắng: “Mỗi ngày anh chỉ biết có thế này.”
Thuyền hàng dừng lại dỡ hàng ở các nước, bọn họ bổ sung thức ăn nước uống ở những nơi này.
Những năm này đi thuyền vượt biển không an toàn, nhưng bọn họ một nhóm mười ba người, không tính một người phụ nữ và một đứa bé, còn lại thoạt nhìn không dễ chọc. Những quân nhân này từng lên chiến trường, trên tay từng có mạng người, cả người mơ hồ tỏa ra sát khí, khiến người khác tự giác tránh xa ba thước, không dám trêu chọc. Cho nên, bất kể họ mang theo nhiều tài sản có giá trị, vẫn không ai dám có ý không có tư tưởng sai lệch, cứ như vậy thuận lợi tới nơi.
Bọn họ xuống thuyền tại Bắc Carolina. Tàu hàng đi trên biển bốn mươi ba ngày. Lúc này Vu Hân Nhã và Tô Khải Hiên đã sớm từ Georgia lái xe đến đây, ở khách sạn chờ bốn, năm ngày rồi.
Nghe nói hôm nay có một tàu hàng từ Thượng Hải cập bến, sáng sớm hai người mang theo người hầu đi ra xem có phải con tàu của nhóm người Vu Chiến Nam hay không.
Thuyền còn chưa cập bờ, cách thật xa, người trên thuyền đã nhìn thấy rất nhiều người trên bến cảng rộng lớn hưng phấn vẫy tay.
Cả nhóm người Thiệu Hân Đường đứng ở thành tàu, thuyền cách bờ càng ngày càng gần, thì nghe một binh lính tên Lý Thần Quan thấp giọng lẩm bẩm: “Má ơi, sao toàn là Tây không vậy, một người Trung Quốc cũng không có?”
Tàu này là tàu chở hàng, người trên tàu đã ít, người Mỹ bản xứ càng ít, phần lớn là quý tộc hoặc kẻ có tiền người Trung Quốc tị nạn. Cho nên khi đến đây, khắp nơi là người da trắng da đen, bọn họ nhất thời có chút rung động.
Cuối cùng cũng cập bến, vừa liếc mắt một cái lập tức thấy vài người Trung Quốc trong đám người. Mọi người đều thật hưng phấn, vừa vẫy tay vừa kêu to, làm cho nhiều người da đen đang dỡ hàng nhìn sang.
Mấy người Trung Quốc đúng là vợ chồng Vu Hân Nhã và mấy người hầu.
Bọn họ qua hải quan, chạy như bay về phía Vu Hân Nhã. Người hầu của Tô Khải Hiên giúp họ mang hành lý. Bọn họ cách một đại dương, lại được gặp nhau, thật không dễ dàng, mỗi người đều vô cùng kích động. Thân thiết hỏi thăm trong chốc lát, Tô Khải Hiên thu xếp để mọi người về trước.
Bọn họ thuê thêm hai chiếc xe, cùng với bốn chiến của mấy người Tô Khải Hiên lái tới, chậm rãi về nhà của họ ở Georgia.
Trước đây rất lâu, Vu Chiến Nam muốn Vu Hân Nhã tìm cho hắn một căn nhà. Vừa lúc bên cạnh nhà Vu Hân Nhã có một căn biệt thự, chủ nhân của nó muốn đi New York, biệt thự so với nhà mình còn to hơn, hướng Đông lấy ánh sáng tốt, nội thất rất được, Vu Hân Nhã hỏi giá, sau một tháng thủ tục hoàn thành.
Nghe mọi người sắp tới, cô dành cả ngày mang theo người hầu dọn dẹp, đổi mới không ít đồ gia dụng. Nhưng phần lớn vẫn được giữ lại, để khi nào Vu Chiến Nam đến đây muốn làm gì thì làm.
Ở nhà Vu Hân Nhã, gió cuốn mây tan hết sạch một bàn thức ăn, mấy gã đàn ông tràn đầy tinh lực cũng không ngại mệt, ồn ào muốn đi xem nhà.
Thiệu Hân Đường cũng muốn đi xem nhà mới, nên một đám người chen lấn đi.
Nhà mới ở sau dãy nhà của Vu Hân Nhã, đi vài bước là tới. Nhưng Tô Khải Hiên vẫn muốn đưa đi, lái năm chiếc xe, khoảng vài phút là tới.
Biệt thự nhỏ màu trắng nóc nhà hình trứng cao ngất, rất có cảm giác tôn giáo. Biệt thự được lát bằng gạch men sứ màu đỏ, nhìn cao nhã mà không mất đi hoạt bát. Sân trong rất rộng, cây cối tỉa sửa ngay ngắn chỉnh tề, trước viện được chủ nhân trước đây trồng đầy cúc Ba Tư, từng đóa từng đóa nở rực rỡ. Tâm tình người xem cũng vô tình tốt lên.
Tóm lại, nhìn biểu tình của mọi người, tựa hồ đối với họ, ngôi nhà tương lai này khiến họ thật vừa lòng.